SAU KHI ẢNH ĐẾ BIẾN THÀNH CÔ DIỄN VIÊN BÌNH HOA



Thực ra Cố Nam Ngạn rất muốn tiếp tục nụ hôn này, hoặc làm sâu hơn một chút.
—— nếu không phải anh cảm nhận được hiện tại Cao Phỉ thực sự có cảm giác đè nén cực lớn thì
Cố Nam Ngạn buông cằm Cao Phỉ/ chính mình ra, tự nhủ với chính mình, người vừa rồi anh hôn là Cao Phỉ, không phải chính mình.
Cao Phỉ cuối cùng cũng từ trạng thái ngây ngốc lấy lại tinh thần, ánh mắt không biết trốn vào đâu.
Huyết áp của Cố Nam Ngạn cuối cùng cũng giảm xuống, nhẹ giọng nói: "Đã rõ ràng chưa?"
"Cho nên hiện tại em vẫn muốn cùng anh kết nghĩa anh em sao?"
Anh trầm ngâm, cuối cùng nhẹ giọng bổ sung một câu: "Em lẽ nào, từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua anh thích em sao?"
Cao Phỉ nhanh chóng đỏ mặt, cô không biết phải phản ứng thế nào, rũ mắt xuống, do dự, cuối cùng bao nhiêu ngôn từ chỉ hóa thành thanh âm có chút ủy khuất:
“Không phải anh nói hoàn toàn không có khả năng sao?
Cô cúi đầu nắm lấy tay áo, từ câu từ câu lặp lại lời anh nói: " Hoàn toàn không có khả năng, đừng suy nghĩ nhiều, muốn cái gì cũng không cần lấy thân báo đáp."
Chỉ vì những lời nói đó, mỗi lần Cố Nam Ngạn đối xử tốt với cô, cô đều phải liều mạng tẩy não chính mình không được tự mình đa tình.
Cố Nam Ngạn xót xa khi nghe thấy: "Lẽ nào những lời đã nói qua không được rút lại sao?"
"Chính em không phải cũng là fan giả sao."
Cao Phỉ nghe Cố Nam Ngạn nhắc đến "fan giả", biết chính mình đuối lý.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Sắc mặt Cố Nam Ngạn ôn nhu, tuy miệng nói cô là fan giả, nhưng biểu cảm lại không có đáng sợ.
Cao Phỉ cảm giác trong lòng chính mình như đang nở hoa, từng chút từng chút nở rộ.
Thế là cô, từng chút từng chút, giống như một giống chó lớn nào đó, trên cơ thể Cố Nam Ngạn/ chính mình mà cọ xát.
Cố Nam Ngạn mở rộng vòng tay.
Cao Phỉ muốn như chim nhỏ tựa vào lồng ngực anh, nhưng lại phát hiện hình thể hiện tại của chính mình làm chim nhỏ tựa vào anh không được, hơn nữa lại cảm thấy lạ lạ khi chạm vào bộ ngực 34D của chính mình, thế là cô đặt cằm lên vai Cố Nam Ngạn.
Nếu bỏ qua người thật là ai, thì tư thế hiện tại của cô, thực sự rất giống với tiêu chuẩn bạn trai trung khuyển trong truyện tranh.
Cao Phỉ đặt cằm lên vai Cố Nam Ngạn, thấp giọng nói: "Vậy em không phải là fan giả nữa."
Cố Nam Ngạn nhẹ nhàng cười: "Vậy đó là loại fan gì?"
Cao Phỉ: "Fan bạn gái, fan chân ái."
"Và bạn gái chính thức của bạn ...!bạn trai." Cô nói thêm.
"Bạn gái" Cố Nam Ngạn chỉ có thể thở dài.
Hai người ôm nhau như thế một lúc, Cố Nam Ngạn dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đem Cao Phỉ tách ra khỏi người anh, hai người đối mặt với nhau.
Cao Phỉ: "Hả?"
Cố Nam Ngạn đột nhiên sầm mặt lại.
Anh nói: "Cao Phỉ, bất kể lúc nào cũng không thể không nghe điện thoại được."
"Cùng với có chuyện gì là liền trốn đi, lại còn từ chối giao tiếp."
Cao Phỉ mới vừa rồi vẫn còn vui vẻ, nhưng Cố Nam Ngạn đột nhiên thay đổi sắc mặt phê bình cô, cô cúi đầu thật sâu xuống.
Cố Nam Ngạn: "Hôm nay lên đầu đề tin tức, nhưng anh có thể tha thứ cho em.

Nếu về sau, là người khác thì sao? Liệu người ta có tha thứ cho em không?"
"Em bao nhiêu tuổi rồi? Là con nít sao? Cãi nhau liền bỏ nhà trốn đi? Để người khác lo lắng đi tìm em sao?"
"Không nhận điện thoại là có thể giải quyết vấn đề sao?"

"Không mở cửa cho anh là có thể giải quyết vấn đề sao?"
"Em lúc nhỏ đều tùy hứng như vậy sao?"
Cao Phỉ bị nói, đầu nhanh chóng úp xuống sàn nhà, không chỗ dung thân.
Cố Nam Ngạn vẫn còn muốn nói cái gì nữa, nhưng phát hiện lưng Cao Phỉ hơi run lên.
Mày anh nhăn lại, trực tiếp đem đầu Cao Phỉ đang trên sàn nhà nhấc lên, phát hiện khuôn mặt cô toàn nước mắt.
Cao Phỉ lập tức lấy tay che mặt, không cho anh nhìn thấy chính mình dùng thân thể anh khóc.
Cố Nam Ngạn lập tức xót xa, lấy vài tờ giấy lau mặt cho cô.
Mãnh nam Cao Phỉ khóc đến thương tâm : "Anh đừng....!huhuhuhu....!mắng em huhuhuhu"
"Anh không để ý đến em, em gõ cửa phòng anh, anh cũng không mở ...huhuhuhu ...!Em cho rằng anh ghét em, không muốn nhìn thấy em nữa ...!Em mới rời đi ..."
"Em biết em đã sai ...!Em chỉ là, chỉ là không dám đối mặt với anh...!huhuhuhu"
Cô thậm chí khóc đến mũi nổi bong bóng.
Cố Nam Ngạn thấy thế, lập tức trong lòng hung hăng mắng mình một trận.
Anh mắng gì Cao Phỉ? Không phải anh trước không nghe lời xin lỗi, không để ý, không mở cửa thôi sao?
Khác biệt ở chỗ một cái bị phóng viên chụp được, một cái không có
Cố Nam Ngạn bắt đầu tự trách, ôm đầu mãnh nam lệ rơi đầy mặt CaoPhỉ, nói: “Xin lỗi."
Cao Phỉ khóc rất lâu mới dừng lại.
Cô tối hôm qua sau khi bị Cố Nam Ngạn nhốt ở ngoài cửa đã khóc một lần, hôm nay lại khóc thêm một lần nữa, mắt sưng lên.
Cố Nam Ngạn hôn hôn lên mắt Cao Phỉ.
Anh phát hiện chính mình hiện tại tố chất tâm lý đã mạnh mẽ hơn, cho dù đây là thân thể của chính mình, thì anh cũng có thể nhìn rõ người trước mặt là Cao Phỉ mà tiếp tục hôn.
Cao Phỉ hai mắt đẫm lệ, nằm trên đùi Cố Nam Ngạn, dụi mắt nói: Xin lỗi, em về sau sẽ không bao giờ không nhận điện thoại nữa"
Cố Nam Ngạn bật cười, sờ sờ mái tóc ngắn trên đỉnh đầu của chính mình, ôn nhu trả lời: "Được."
...
< Trường An yêu sát > sắp khai máy.
Sự huấn luyện của Cố Nam Ngạn biến thành hình thức ma quỷ.
Mỗi sáng trước bảy giờ Cao Phỉ phải lăn đến luyện lời thoại.

Sau khi luyện lời thoại xong, cô và Cố Nam Ngạn sẽ cùng nhau nghiên cứu kịch bản, sau đó phân tích các cảnh quay.
Trình tự quay phim của mỗi cảnh quay sau khi khai máy đã được sắp xếp tốt, có một số cảnh quay trước và có một số cảnh quay sau.

Cố Nam Ngạn không có ý định mất thời gian để dạy Cao Phỉ cái gì mà qui trình lý luận, anh trực tiếp đem những cảnh quay trước, sau khi khai máy diễn tập hết một lần, muốn Cao Phỉ hoàn toàn bắt chước theo cách anh diễn.
Kì thật phương pháp này cũng không hoàn toàn đáng tin cậy, cho dù Cao Phỉ có bắt chước giống thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là bắt chước.

Kết quả cuối cùng đều là cứng nhắc, đơ.

Hơn nữa việc luyện tập và chính thức quay tuyệt đối sẽ không có chuyện nhập vai theo dự tính ban đầu, thêm vào đó cũng không thể đi tham khảo ý kiến của đạo diễn .
Nhưng ít nhất, tốt hơn so với việc để Cao Phỉ tự do phát huy.
Cao Phỉ đem mọi động tác và biểu cảm mà Cố Nam Ngạn dạy nhớ kỹ, mỗi ngày nhìn gương luyện tập đi luyện tập lại, sau đó để Cố Nam Ngạn hướng dẫn sửa sai, đến lúc đó cô chỉ cần đối chiếu theo cách diễn của Cố Nam Ngạn là được.
Khi Cao Phỉ đang luyện tập, cô thấy Cố Nam Ngạn cũng đang chuẩn bị.
Bởi vì anh cũng cần phải tiến tổ, anh diễn vai “ Tiểu Dệt “ không biết được bao nhiêu cảnh quay.
Người đàn ông này không phải bởi vì vai diễn nhỏ mà lơ đãng cảm thấy chỉ cần diễn tùy tiện là có thể qua, ngược lại, Cố Nam Ngạn đã chuẩn bị rất nghiêm túc.
Sau khi Cao Phỉ luyện xong cảnh cuối ngày hôm nay, cô ghé vào xem kịch bản trước mặt Cố Nam Ngạn.
“Tiểu Dệt” chỉ có mấy cảnh quay, vậy mà người đàn ông này còn liệt kê ra để phân tích.
Cao Phỉ dùng tay kéo kéo cằm nhìn Cố Nam Ngạn, chưa từng phát hiện bộ dáng chính mình nghiêm túc lại đẹp đến như vậy.
Cố Nam Ngạn nhìn thấy Cao Phỉ đi tới, buông bút: "Luyện xong rồi à?"
Cao Phỉ gật đầu.
Cô nói ra nỗi buồn nho nhỏ của mình: "Cố Nam Ngạn, anh nói xem lần này chúng ta đóng chung một bộ phim.

Nếu đến lúc phim lên sóng, khán giả phát hiện kỹ thuật diễn xuất của anh kém đi, nhưng em lại tốt lên, nên làm thế nào bây giờ?"
Cố Nam Ngạn nhìn ra sự lo lắng của Cao Phỉ, cười, "Em nói nên làm sao?"
“Em?” Cao Phỉ chỉ vào mình, sau đó thực sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói, “Trước đấy lúc còn đi học, trong lớp khẳng định có cái loại nam học bá cùng nữ học tra xinh đẹp yêu đương.

"
Cố Nam Ngạn nghĩ nghĩ, nói: "Lớp anh không có."
Cao Phỉ nhìn lại anh với ánh mắt "anh lúc đi học học gì vậy".
Cố Nam Ngạn dựa vào lưng ghế, nói một cách chắc nịch: "Bởi vì anh chính là cái kia nam học bá."
Cao Phỉ: "..." Thất sách.
Người đàn ông này quá giỏi trong việc khoe khoang bản thân.
Nhưng cô nghĩ đến chuyện khác.
Ý của Cố Nam Ngạn có phải biểu thị chính anh lúc còn là nam học bá, không có nói chuyện yêu đương ?
Cao Phỉ không thể không biết xấu hổ mà đi hỏi chính mình là người thứ mấy của anh.
Cuối cùng, cô quyết định không chạm vào tình sử rối rắm của Cố Nam Ngạn, tiếp tục nói: "Sau khi hai người yêu nhau, nam học bá thường xuyên phụ đạo cho nữ học tra.

Sau đó, nữ học tra thành tích tiến bộ, lọt vào top 100.

Mà nam học bá bởi vì yêu sớm mà thành tích kém, trong kì thi phong phanh xuống dốc "
“Anh nghĩ lúc này mọi người sẽ nói cái gì,” Cao Phỉ nhìn vào mắt Cố Nam Ngạn, “Mọi người chắc chắn sẽ nói nam học bá không có định lực không có tiền đồ, vì một nữ sinh mà hủy hoại tiền đồ của mình.

Sau đó lại nói nữ học tra, nói cô ấy thực sự có bản lĩnh, thu phục được nam học bá giúp mình học tập, ép khô thành tích nam học bá để nâng bản thân lên, chắc chắn là loại nữ sinh tâm cơ có mưu kế.

"
Cao Phỉ kể xong câu chuyện của nam học bá và nữ học tra, mắt nhìn Cố Nam Ngạn, "Anh có hiểu hàm ý trong câu chuyện này không?"
Cố Nam Ngạn mỉm cười, đứng thẳng dậy, hỏi Cao Phỉ: "Em hiểu sao?"
Không biết vì sao, Cao Phỉ bị ánh mắt này của Cố Nam Ngạn làm mặt có chút nóng.
Cô giải thích: "Em, em làm sao hiểu? Tình huống nhân vật trong câu chuyện và chúng ta hoàn toàn không giống nhau, chúng ta hiện tại là học tra thân xác học bá, còn học bá thân xác học tra, cái này làm sao có thể giống nhau chứ? "
Cố Nam Ngạn cười ở trên đầu Cao Phỉ xoa một cái.

Cao Phỉ lại bắt đầu suy nghĩ: "Cố đại ca, gần đây em xem rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình, à, còn có tiểu thuyết, tìm cách để chúng ta hoán đổi lại"
Cố Nam Ngạn: "Tìm được cách rồi hả?"
Cao Phỉ nghiêm túc nói: "Em phát hiệ có một vài phương pháp.

Trong phim hài, phần lớn tái dựng lại hiện trường va chạm lại là có thể đổi lại, rớt xuống nước cũng có thể đổi lại, hoặc bị sét đánh cũng có thể đổi về."
Cao Phỉ cảm thấy ba phương pháp này không cách nào áp dụng được cho bọn họ.
Cách đầu, lúc trước cô và Cố Nam Ngạn đã thử qua, ngoại trừ đâm vào như bao cát ra thì không có hữu dụng.

Cách thứ hai, cô không biết bơi.

Nếu hiên tại mà đuối nước thì với trọng lượng hiện tại Cố Nam Ngạn không thể cứu cô lên, còn cách thứ ba, ai dám lấy tính mạng xem như trò đùa mà đi thử bị sét đánh ?
Cố Nam Ngạn: "Anh cảm thấy mấy cách này không được."
“Em đương nhiên biết.” Cao Phỉ gật đầu, tiếp tục nói, “Còn có phim ngôn tình hoặc trong tiểu thuyết, những phân cảnh lãng mạn, em nhìn thấy nam nữ chính chỉ cần hôn nhau một chút, sau đó bọn họ hoán đổi lại.

"
Nói đến chỗ này, Cao Phỉ nhìn về Cố Nam Ngạn, đỏ mặt, tai cũng đỏ, không tự chủ được mà mím môi.
Vì hai người đã hôn nhau rồi mà vẫn không đổi lại được.
Cố Nam Ngạn nhìn vành tai đỏ đỏ đáng yêu của Cao Phỉ, "Trừ mấy cái này ra, còn cách nào khác nữa không?"
Cách khác? Cao Phỉ nghĩ nghĩ, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, lập tức điên cuồng lắc đầu, "Hết rồi! Không còn cách nào khác!"
Cao Phỉ cố gắng che giấu, sợ Cố Nam Ngạn biết phương pháp này.
Bởi vì tối hôm qua cô đọc tiểu thuyết, trong tiểu thuyết nam nữ chính đã thử đủ mọi cách đều không có tác dụng, nhưng tình cảm càng ngày càng mặn nồng, cuối cùng tình cảm phát triển đến mức thăng hoa, tình tiết tiếp theo không thể miêu tả.
Hai người làm chuyện không thể miêu tả, kết quả sau khi làm chuyện không thể miêu tả, sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh dậy, lại phát hiện hai người đã hoán đổi lại.
Lúc Cao Phỉ đọc cái này, nhịn không được tưởng tượng bộ dáng hiện tại cô và Cố Nam Ngạn làm chuyện không thể diễn tả được.

Hôn hôn liền xong, nói như vậy, không phải tương đương với việc cô chính mình x chính mình, còn Cố Nam Ngạn x chính mình?
Cao Phỉ tưởng tượng đến cảnh tượng kinh khủng ấy khắp người nổi da gà.
Tiểu...đại tinh tinh của Cố Nam Ngạn có lên được hay không cô không biết, nhưng cô biết thứ này ở trong tay cô, đánh chết cũng không lên nổi.
Cố Nam Ngạn nhìn vẻ mặt phòng bị hiện tại của Cao Phỉ, bộ dáng dường như sợ anh biết chuyện gì, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Anh tối hôm qua lúc thay Cao Phỉ nhận điện thoại, sau đó trong lúc vô ý nhìn thấy cô đang xem tiểu thuyết.
Rất cẩu huyết cũng thật đặc sắc.

Cao Phỉ vừa xem đến đoạn nam nữ chính hoán đổi lại.
Cố Nam Ngạn không muốn chọc thủng những suy nghĩ hiện tại của Cao Phỉ, anh đứng dậy, ấn Cao Phỉ ngồi xuống ghế.
Anh nói: "Vậy thì chúng ta hãy thử cách thứ tư."
Thứ tư? Cao Phỉ nhớ lại cách thứ tư là cái nào, thì nụ hôn của Cố Nam Ngạn đã rơi xuống.
Anh chuyên nghiệp ấn cô xuống ghế trước, bởi chỉ có như vậy anh có thể cao hơn cô.
Cao Phỉ nhắm mắt lại, không nhìn vào khuôn mặt của anh, bầu không khí chỉ còn lại sự thân mật giữa răng và môi.
Cô biết người hôn cô hiện tại chính là Cố Nam Ngạn.
...
Một tuần sau, bộ phim điện ảnh cổ trang < Trường An yêu sát > cử hành nghi thức khai máy ở thành phố Cổ Đông, chính thức khai máy.
Những ảnh chụp trong buổi kai máy được tung ra , nam thần số một Cố Nam Ngạn xuất hiện.
Sự xuất hiện của Cố Nam Ngạn là chuyện đương nhiên, chỉ là mọi người dường như không ngờ rằng, Cao Phỉ cũng sẽ xuất hiện ở hiện trường khai máy.
Mang kính râm, trang điểm vừa phải, đứng sau các diễn viên chính, chứng minh cô cũng là một trong những diễn viên diễn trong phim.
Cho nên, Cố Nam Ngạn đã sử dụng nhân mạch của chính mình để nhét bạn gái của mình vào bộ phim mà anh ấy đang đóng?
Nhưng không phải mấy ngày trước có tin tức cho rằng bạn trai Cao Phỉ, Cố Nam Ngạn máu lạnh vô tình sao.
Hơn nữa, kỹ năng diễn xuất của Cao Phỉ có bao nhiêu đuổi khách mọi người không phải không biết, đem cô ấy nhét vào, không phải là một viên cứt chuột làm hỏng cả nồi cháo à.
Bất luận nói thế nào đi nữa, thì từ trước đến nay năng lực chuyên môn Cố Nam Ngạn đều quá cứng rắn.

Người xem mỗi lần đều rất chờ mong tác phẩm của anh ấy, mà lần này lại đem Cao Phỉ nhét vào.

Rất nhiều người cảm thấy lần này Cố Nam Ngạn đối với người bạn gái này e là không giữ được tiết tháo.
Cũng may, có một nhân viên trong đoàn tiết lộ, lần này Cao Phỉ chỉ đóng một nhân vật nhỏ không thể nhỏ hơn, chỉ có vài cảnh quay, so với diễn viên quần chút thì tốt hơn một chút, mọi người lúc xem chỉ cần lướt qua là được rồi.
Lúc này mọi người thở phào nhẹ nhõm.
...
Trường quay điện cảnh Cổ Đông.
< Trường An yêu sát > nghi thức khai máy đã qua, việc quay phim cần bắt đầu khua chiêng gióng trống.
Trong khách sạn của đoàn làm phim, Cao Phỉ gõ cửa phòng Cố Nam Ngạn.
Sau khi được sự cho phép từ bên trong, Cao Phỉ mở cửa, thò đầu vào quan sát.
Cố Nam Ngạn đang ngồi trước gương trang điểm và liếc nhìn người ở cửa.
Cao Phỉ nhìn Cố Nam Ngạn, bước vào phòng.
Chuyên viên trang điểm vừa vặn trang điểm xong, nhìn thấy "Cố Nam Ngạn" đến phòng tìm "Cao Phỉ", liền lặng lẽ rời đi.
Cao Phỉ và chuyên gia trang điểm gật đầu chào hỏi.
Chuyên viên trang điểm nhìn nụ cười lịch sự ôn nhu của "Cố Nam Ngạn" mà ngẩn người, suýt chút va vào khung cửa.
Chuyên viên trang điểm là nữ, bị cười như thế, lập tức xuân tâm nhộn nhào.
Ai đã nói Cố Nam Ngạn khí tràng băng sơn ít cười vậy, bạn gái của anh ấy rõ ràng mới là khí tràng băng sơn ấy, còn bản thân Cố Nam Ngạn rõ ràng ấm áp như ánh mặt trời tháng năm vậy!
Cao Phỉ nhìn thấy chuyên viên trang điểm suýt va vào khung cửa, đang tính lên tiếng nhắc nhở, cũng may chuyên viên trang điểm phản ứng kịp, mặt đỏ bừng nhìn cô gật đầu một cái, xoay người bỏ chạy.
Cao Phỉ đi đến trước mặt Cố Nam Ngạn và nhìn khuôn mặt chính mình sau khi trang điểm.
Để tiết kiệm thời gian, đoàn phim thỉnh thoảng sẽ yêu cầu nghệ sĩ trang điểm và làm tóc trong khách sạn trước khi đến trường quay.
Cảnh đầu tiên sau khi khai máy của < Trường An yêu sát > là cảnh quay lớn về sự phồn hoa của thành Trường An.

Một cảnh quay là một ngày.

Nam chính Cố Nam Ngạn đóng vai Lục Tuân cho nên cảnh này không có phần diễn.
Còn Cao Phỉ có một cảnh quay, chính là nhân vật ăn mày “ Tiểu Dệt” lưu lạc ở thành Trường An.
Cho nên, hôm nay Cố Nam Ngạn phải đi quay, ngược lại Cao Phỉ lại không có việc gì.


Cảnh đầu tiên của Lục Tuân sau khi tiến tổ đã được lên lịch vào ngày mai.
Cao Phỉ hiếu kỳ nhìn cách trang điểm và tạo hình người ăn xin mà chuyên gia trang điểm vừa vẽ trên mặt Cố Nam Ngạn, sau đó không khỏi cảm thán người chuyên viên trang điểm quá ác độc, antifan này trang điểm trên mặt cô như vậy nhất định không cần tiền, sau đó lại nghi ngờ mặt Cố Nam Ngạn có phải quá xấu không? Đắc tội ai không đắc tội lại đắc tội ngay chuyên viên trang điểm, cho nên mới trang điểm cho cô ác độc đến như vậy.
Cô nhìn khuôn mặt chính mình giống như mấy chục ngày không rửa, diêm dúa bẩn thỉu, đầu tóc rối loạn như cỏ khô, mặc bộ quần áo rách nát này đến trường quay, chắc chắn không thể so độ giống của ăn mày với ăn mày được.
Điều duy nhất có thể nhìn thấy, có lẽ là đôi mắt đen trắng của anh.
Cao Phỉ nhìn chằm chằm mặt chính mình nữa ngày, cuối cùng nói: "Sao đem em trang điểm xấu đến vậy..."
Cố Nam Ngạn cũng nhìn vào gương.
Này cũng không phải là tạo hình nữ chính điên cuồng la hét mình xấu xí, bị hủy dung này kia đâu.

Thực ra, nữ diễn viên trong phim còn được trang điểm tinh tế, tỉ mĩ, đúng với tạo hình của nhân vật, đương nhiên nhìn rất chân thật.
Bất quá anh cảm thấy dù mặt Cao Phỉ bị trang điểm thành bộ dạng này, thì thật ra nhìn cũng đẹp, tuy khuôn mặt bôi bẩn thỉu như thế, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra đây là mỹ nhân, đặc biệt là đôi mắt, quá mức thanh thuần.
Nữ diễn viên diễn vai đẹp thì dễ, nhưng ăn mặc lôi thôi, xấu xí thì rất hiếm.
Cố Nam Ngạn nghĩ Cao Phỉ yêu cái đẹp như vậy, làm đàn ông suốt ngày tâm tâm niệm niệm muốn wat lông chân của anh, nhất định lần này sẽ cho rằng chuyên gia trang điểm đã thay đổi tạo hình.

Đem cô biến thành lôi thôi như thế, nhưng hiện tại dường như không phải như thế, Cao Phỉ chỉ nhắc đi nhắc lại sao trang điểm cho cô xấu như vậy, còn lại không nói gì khác.
Cố Nam Ngạn mở miệng an ủi: "Chỉ là thoạt nhìn không đẹp mắt lắm, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy đẹp."
Cao Phỉ chớp mắt: "Thật không?"
Cố Nam Ngạn: "Thật."
Cao Phỉ lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chính mình quan sát kĩ hơn, cuối cùng nở nụ cười: "Em cũng cảm thấy thế."
Cố Nam Ngạn cười kéo cô.
Bên ngoài có ai đó gõ cửa.
Là nhân viên công tác, bảo Cao Phỉ chuẩn bị xuất phát đến trường quay.
Cố Nam Ngạn nhìn ra cửa trả lời: "Được."
Anh sắp chính thức bước ra cửa thay Cao Phỉ đóng phim.
Nhìn thấy Cố Nam Ngạn phải ngay lập tức xuất phát, Cao Phỉ không hề vui vẻ như chính mình tưởng tượng trước đó, ngược lại, khẩn trương và lo lắng nhiều hơn.
Lo lắng hôm nay không biết Cố Nam Ngạn có phát sinh tình huống gì không, càng lo lắng hơn ngày mai chính mình thay thế Cố Nam Ngạn đóng phim, có thể hay không tình huống phát sinh càng nhiều hơn.
Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phỉ ý bảo buông tay anh ra.
Cao Phỉ từ trong lo lắng hoàn hồn, nhìn Cố Nam Ngạn, đột nhiên, ôm anh một cái thật chặt.
Cô hiện tại là cơ thể của một người đàn ông, trực tiếp ôm hai chân người trong lòng lên khỏi mặt đất.
Cố Nam Ngạn bất lực giãy dụa nhưng không được, mặt vùi vào ngực chính mình: "Cao Phỉ!"
Trước khi người đàn ông này tức giận, Cao Phỉ nhanh chóng đặt người xuống, làm bộ như người vừa ôm anh không phải mình: "Anh, anh đi nhanh đi, đừng để người ta sốt ruột chờ đợi."
Cố Nam Ngạn cuối cùng cũng được thả xuống, “Hừ” một tiếng.
Anh nhìn Cao Phỉ nói: "Hãy ở lại khách sạn chuẩn bị cho tốt.

Ngày mai là cảnh quay đầu tiên của em."
Cao Phỉ dứt khoát gật đầu: "Hừ!"
Cố Nam Ngạn đi rồi.
Cao Phỉ trở về phòng, lấy kịch bản ra xem lại nội dung của cảnh ngày mai, nhẩm lời thoại, sau đó luyện tập lại những gì mà Cố Nam Ngạn đã dạy cho cô.
Cô mở cửa sổ ra, đọc kịch bản một lúc, đột nhiên một cơn gió thổi qua, đem kịch bản của cô thổi bay tán loạn.
Cao Phỉ lấy bút để giữ kịch bản, sau đó đi đến đóng cửa sổ.
Cô đi đến bên cửa sổ, đột nhiên phát hiện bầu trời hôm nay đột nhiên thay đổi, mây đen mù mịt, gió thổi xào xạc lá cây, áp suất không khí rất thấp, như thể trời sắp mưa.
Cao Phỉ nghĩ thời tiết này không biết có ảnh hưởng đến việc quay phim của Cố Nam Ngạn ở trường quay ngày hôm nay không nữa.
Bất quá hiện tại cô cũng không có cách hỏi, thế là, cô chỉ có thể đóng cửa sổ, một lần nữa quay lại bàn đọc kịch bản và nhẩm lời thoại.
Sau khi quay lại, không biết làm sao, Cao Phỉ nhìn kịch bản trước mặt, phát hiện mình có chút hoa mắt, không thấy rõ chữ.
Cô lắc đầu, tiếp tục nhìn.
Ngược lại, càng thấy không rõ hơn.
Đầu nặng trĩu, tai ù ù.
Miệng cô còn đang nhẩm đọc lời thoại, hiện tại một câu cũng không thể nói.
Cao Phỉ duỗi tay chống đỡ cơn đau đầu.
Cô dùng sức nhắm mắt lại .
Chính vào lúc nhắm mắt lại, lập tức, cảm thấy chính mình như bị hút vào một cái hố đen.
Âm thanh ù ù bên tai không còn nữa.
Cái gì cũng không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, cả người hỗn loạn, như nổi trên mặt nước, tứ chi giống như mất đi trọng lực mà phiêu phiêu giữa không trung cùng hoa mắt chóng mặt.
Cao Phỉ không biết chuyện gì đang xảy ra, cô hoảng sợ, liều mạng nhướng mi, đem chính mình mở mắt ra.
Một, hai, ba!
Cao Phỉ vừa lo vừa sợ, nổ lực rất lâu, cuối cùng, cô cũng mở mắt ra.
Bầu trời mây đen mù mịt dường như không thấy, chỉ có ánh nắng chói chang chiếu rọi vào mắt đang mở to của cô.
Sau đó, Cao Phỉ thấy mình đang ngồi xổm trên mặt đất, một chân để trần, chân còn lại mang một đôi giày vải rách nát, ngón chân còn lộ ra ngoài.
Đầu óc Cao Phỉ vẫn còn choáng váng, cô giật giật tay, lại phát hiện trên tay mình có rất nhiều đồ vật.
Cô cúi đầu nhìn xuống, thế nhưng trên tay chính mình là nữa cái màn thầu.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng người phát ra cách đó không xa:
"1, 2, 3, Action!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi