SAU KHI BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ, THẾ THÂN RƠI VÀO NGUY CƠ THẤT NGHIỆP

74

Thế thân cứ như vậy mà thay đổi nội dung hợp đồng.

Cậu vốn tưởng rằng giảng viên trong trường học sẽ là một giảng viên trẻ, tuổi tác không kém bao nhiêu với Tổng tài, sau khi đến trường học xong mới phát hiện lại là một vị giáo sư lớn tuổi.

Vừa gặp vị giáo sư nọ, giáo sư ngay cả tên cậu là gì cũng không thèm hỏi, trực tiếp bảo cậu đi làm việc.

Quét dọn, chỉnh lý lại tài liệu, nhập điểm cho sinh viên, tất cả đều là việc vặt vãnh.

Ngoài việc vặt ra chính là lên lớp, thời khoá biểu của Thế thân bị sắp xếp đầy ắp, mỗi ngày lên lớp muốn váng đầu hoa mắt, về đến nhà đều muốn nằm liệt.

Nhưng mà trong đáy lòng Thế thân vô cùng vui vẻ, cậu đã ngưỡng mộ ngôi trường đó từ rất lâu, chưa bao giờ nghĩ tới mình có một ngày nghe giảng ở trong đó. Vừa nghĩ đến đây, có mệt nữa thì cậu cũng không sợ.

Điều duy nhất có lỗi chính là Tổng tài, thời điểm cậu về đến nhà đã trễ rồi, thường xuyên làm cơm xong cũng sắp đến 7 giờ, căn bản không có thừa thời gian để làm việc nhà.

Cậu muốn làm xong hết việc nhà, nhưng chỉ cần vừa đến 7 giờ, Tổng tài liền nói: “Hết giờ làm việc rồi, đừng làm nữa, em nghỉ ngơi đi.”

75

Có một lần Thế thân về nhà, phát hiện Tổng tài vậy mà đang làm việc nhà.

Tổng tài đứng trước máy giặt, trên mặt đất tất cả đều là bọt xà phòng, máy giặt còn đang điên cuồng phun ra bong bóng. Tổng tài luống cuống tay chân muốn đi chùi đống bọt xà phòng đó, không đứng vững bỗng suýt chút nữa còn bị trượt chân.

Thế thân nhịn không được cười ra tiếng.

Tổng tài phát hiện cậu trở về, khuôn mặt tức khắc đỏ au, trên tóc vẫn còn có bọt bong bóng.

“Anh làm sao hay vậy?”

Tổng tài vô tội vừa chỉ chai nước giặt trống không nằm đất, “Là tại nó á.”

“Tại sao không để đó chờ em trở về?”

“Đây là nhà của hai chúng ta, anh vốn dĩ phải làm việc nhà.”

Thế thân không trả lời, cúi đầu dọn dẹp.

Sau đó Thế thân cũng trượt ngã một phát, Tổng tài đỡ lấy cậu, hai người ngã lăn cù vô cùng chật vật.

Thế thân cười lên, Tổng tài cũng cười, hai người ngớ nga ngớ ngẩn ngồi dưới đất cười không ngừng.

Cười hết nổi rồi, Thế thân nhìn Tổng tài, nghĩ xem lát nữa nên dọn dẹp thế nào.

Bỗng nhiên Tổng tài sáp lại gần, hôn cậu một cái.

Tổng tài là một người tuân theo quy tắc yêu đương một cách cứng nhắc, coi như là bao dưỡng một tiểu thế thân, cũng chưa hôn thế thân bao giờ.

Đây là lần đầu tiên mà hai người bọn họ hôn môi.

Thế thân sửng sốt, ngay cả Tổng tài ở thế chủ động cũng luống cuống chân tay.

Đáng lẽ phải đẩy Tổng tài ra, nhưng gần sát như vậy, Thế thân chợt phát hiện hình dáng đôi mắt của Tổng tài, đại khái chính là cái gọi là “mắt chó con”.

Thế thân cuối cùng quên mất đẩy Tổng tài ra, mãi đến khi Tổng tài lại muốn hôn lại thêm một cái, Thế thân mới chạy trối chết.

Đêm hôm đó Tổng tài vui vẻ đến mức đi vòng vòng khắp nhà.

76

Tổng tài là một người thông minh, học việc nhà rất nhanh, chưa đầy hai ngày liền lên tay rồi.

Thế thân trong lòng hổ thẹn nhưng mà thân mình cũng lo chưa xong, bởi vì thứ phải học càng ngày càng nhiều.

Một hôm, vị giáo sư nọ bảo Thế thân viết đoạn code, sau khi Thế thân viết xong bị phê bình một trận, lại bị ném vào một chương trình học mới.

Lớp này phải khó hơn nhiều so với lớp lúc trước, hơn nữa khai giảng xong một thời gian thì cậu mới được thêm vào tạm thời, học vô cùng trầy trật, nhưng cậu cũng chỉ có thể bỏ ra càng nhiều thời gian để học tập.

Bởi vậy mỗi ngày cậu vừa đến 7 giờ, bắt đầu học tập một cách kiên trì.

Tổng tài bảo cậu đến thư phòng học tập, đồng thời mình cũng làm việc trong thư phòng.

Tổng tài làm việc xong thì sẽ đi làm việc nhà, sau khi làm xong trở lại thư phòng, ngồi ở bên cạnh Thế thân yên tĩnh đọc sách.

Thế thân hỏi: “Anh bận cả ngày, không đi nghỉ ngơi sớm một chút?”

Tổng tài nói: “Em là tấm gương của anh, anh muốn học tập sự chăm chỉ của em, để tránh cho em chướng mắt anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi