SAU KHI BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ, THẾ THÂN RƠI VÀO NGUY CƠ THẤT NGHIỆP

81

Mẹ của Tổng tài là cùng mấy chị em tới du lịch, không nghĩ tới còn bắt gặp con trai đang anh anh em em cùng một thằng đàn ông ở đằng kia.

Tổng tài: “Mẹ, muốn nói gì thì chúng ta trở về hẵn nói.”

Mẹ nó: “Muốn nói gì thì bây giờ nói cho rõ ràng!”

Mẹ hắn khí thế hừng hực, Tổng tài thấp giọng nói với Thế thân: “Em đi ra ngoài trước chờ anh.”

Nhưng mà mẹ của Tổng tài lại nói: “Ở lại! Mẹ muốn xem thử là con hồ ly tinh nào câu hồn cậu!”

Thế thân ngoan ngoãn ngồi đó, Tổng tài ở dưới bàn nắm tay Thế thân, còn căng thẳng hơn cả Thế thân.

Thế thân hôm nay vẫn là bộ đồng phục sơ mi trắng quần tây như cũ, thoạt nhìn ngay ngắn. Thế thân lớn lên không đẹp đẽ quý khí như Bạch nguyệt quang, nhưng thắng ở chỗ cả người tản ra một “hơi thở” thành thật khiến cho trưởng bối yêu thích.

Mẹ của Tổng tài trên dưới đánh giá mấy lần, tìm không ra tật xấu, cuối cùng chỉ có thể nói: “Quê mùa!”

Thế thân cảm thấy bà nói rất đúng.

“Tuổi còn trẻ không học hành, còn để cho nam nhân bao dưỡng!”

Thế thân cúi đầu biết lỗi.

Tổng tài: “Mẹ, là con trai của mẹ quấn lấy em ấy, mẹ đừng nói lung tung!”

“Chơi đùa thì thôi đi, còn coi là thật? Mau chia tay đi!” Mẹ hắn nói, “Con thích thằng con nhà họ X thì thôi đi, ít nhất gia thế học vấn môn đăng hộ đối. Bây giờ sao? Ánh mắt càng ngày càng kém!”

Thế thân cảm thấy mẹ của Tổng tài căn bản chính là người phát ngôn cho nỗi lòng của cậu, loại hành vi sa đọa tiêu dùng giáng cấp của Tổng tài thế này thật sự phải phê bình cho thích đáng.

Nhưng mà Tổng tài tức giận rồi, kéo Thế thân rời đi.

Mẹ của Tổng tài quát: “Đứng lại! Con dám đi thử xem!”

Tổng tài cũng không quay đầu lại, Thế thân do dự, Tổng tài ôm lấy eo Thế thân kéo người đi.

Tổng tài cùng Thế thân đi giữa núi, Tổng tài không nói, rõ ràng bực tức vô cùng.

Thế thân nói: “Đừng giận nữa, phu nhân nói rất đúng.”

Tổng tài: “Bà ghét bỏ em!”

Thế thân gật đầu: “Đúng rồi, bà ấy ghét bỏ em, cái này không phải rất bình thường sao? Em cũng ghét bỏ chính mình nữa là.”

Tổng tài: “Em có chỗ nào có thể làm cho người ta ghét bỏ chứ!”

Tổng tài rõ ràng tức điên, một chân đá cục đá trên đất ra thật xa.

Thế thân không dám so đo tiếp cùng hắn, trấn an nói: “Đừng tức giận đừng tức giận nữa, em mở chút nhạc cho anh nghe, anh thả lỏng một chút.”

Tổng tài ra hiệu bảo cậu mở.

Thế là, bài《 Nghe lời mẹ 》 từ từ vang lên.

Tổng tài thiếu chút nữa đang sống sờ sờ mà tức chết.

82

Mấy ngày kế tiếp, Tổng tài tuy rằng bề ngoài bình thường, nhưng Thế thân vẫn có thể nhận thấy được cảm xúc của Tổng tài không tốt.

Thế thân tuy rằng cảm thấy đây không phải là chuyện gì đáng phải phiền não, lại cũng không muốn hắn bận tâm vì loại chuyện như vậy.

Một tối nọ, vừa lúc Tổng tài nhận điện thoại ra ngoài, hắn chân trước mới vừa đi, thì mẹ của Tổng tài chân sau liền tới nhà.

Mẹ của Tổng tài vẫn trang điểm xinh đẹp như cũ, vừa vào cửa cũng không thèm liếc Thế thân một cái, đánh giá trong phòng một vòng, miệng lẩm bẩm.

Thế thân tranh thủ pha trà, chờ bà tuần tra xong ngồi xuống ghế sô pha, trà nóng cùng trái cây cũng vừa lúc bưng lên.

“Cậu muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi?” Mẹ của Tổng tài trực tiếp nói một câu. (~Đứa nào re-up không phải người)

Mẹ hắn nói xong, liền thấy biểu tình Thế thân khẽ biến.

Phản ứng nọ không có khác gì với phản ứng mà bà dự trù, trong lòng bà biết vào thời điểm này, tiểu tình nhân bao giờ cũng không cần tiền. Bà lại nói: “Cậu nếu tiếp tục ăn vạ bên cạnh nó, tôi cũng có trăm ngàn phương pháp để đuổi cậu đi khỏi, đừng có mà cho mặt mũi rồi lại không biết xấu hổ.”

Thế thân nhíu mày lại, mẹ của Tổng tài nói: “500 vạn, có đi hay không?”

Tay Thế thân hơi hơi phát run, mẹ hắn cười lạnh một tiếng: “1.000 vạn.”

Thế thân lại không nhịn được nữa, cẩn thận hỏi: “Trước thuế hay sau thuế? Có thể ký hợp đồng tặng kèm không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi