SAU KHI BÉ ĐÁNG THƯƠNG ĐƯỢC ÔNG TRÙM QUYỀN LỰC NHẬN NUÔI

Lời của Úc Linh vừa dứt, sắc mặt Phó Châu thoáng khựng lại, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm.

Lúc nãy bầu không khí căng thẳng, hắn chỉ chăm chú vào Úc Linh, vẫn luôn phải kiềm chế bản thân.

Bây giờ Úc Linh đột ngột đưa ra yêu cầu không ngờ tới này, pheromone của Alpha bỗng chốc cuộn trào, trở nên khó kiềm nén.

Nhưng mùi hương nồng đậm của cây cỏ chỉ ngập tràn trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi nhanh chóng lắng xuống khi Alpha điều chỉnh nhịp thở, cố giữ bình tĩnh.

Omega khó khăn lắm mới đưa ra một yêu cầu muốn hắn nhẹ nhàng. Đương nhiên hắn sẽ tuân thủ nghiêm túc để cậu hài lòng.

Phó Châu ngồi dậy, ôm Úc Linh lại gần, khoảng cách giữa hai người trở nên thật gần, đến nỗi đầu mũi của họ còn chạm vào nhau.

Từ lúc đưa ra đề nghị này, ánh mắt Úc Linh đã trở nên lảng tránh, gương mặt đỏ bừng đến nỗi không thể che giấu.

Phó Châu khẽ chạm vào mặt cậu bằng đầu ngón tay, làn da mềm mại, nóng hổi, nhưng Úc Linh lại nghĩ rằng hắn định hôn mình, liền căng thẳng mà nhắm chặt mắt lại.

Thấy vậy, Phó Châu không nhịn được cười khẽ.

Bị hắn cười, Úc Linh không khỏi nhíu mày bồn chồn, hàng mi run rẩy, muốn mở mắt ra.

Phó Châu khẽ xoa nhẹ sau gáy cậu, rồi tiến đến, dịu dàng bao phủ lấy đôi môi đang mím chặt của Úc Linh, hút nhẹ làm cậu dần thả lỏng.

Cho đến khi Úc Linh gần như không nhịn được nữa mà sắp có phản ứng, cậu bắt đầu dùng tay đẩy hắn ra, nhưng Phó Châu vẫn không có ý định dừng lại. Hắn chỉ hơi lùi ra một chút, liếm nhẹ ánh nước trên môi Úc Linh rồi hỏi xem cậu đã hài lòng chưa.

Úc Linh lui lại, thở dốc, vội vàng lí nhí bảo rằng đã hài lòng, lúc này Phó Châu mới ngừng.

Sau nụ hôn, Úc Linh trở nên bơ phờ, ngơ ngác nằm trong lòng Phó Châu, ánh mắt đờ đẫn.

Thể trạng của cậu vốn dĩ yếu, đêm nay đã làm cái kia một lần, lại thêm cảm xúc dao động mạnh mẽ, giờ tâm trạng bình ổn lại, được bao bọc bởi pheromone dịu dàng của Alpha, cơn buồn ngủ cũng lập tức kéo tới.

Toàn thân cậu đẫm mồ hôi nhiều lần, quần áo cũng chẳng còn sạch sẽ, Úc Linh thì thầm nói muốn đi tắm.

Phó Châu bèn bế cậu, đưa vào phòng tắm, dặn dò chỉ cần tắm qua là được.

Khi Úc Linh tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi bước ra khỏi phòng tắm, cậu đã gần như ngủ gật ngay khi còn đứng.

Omega mơ màng, không còn vẻ e dè hiểu chuyện như thường ngày.

Nhìn thấy dáng người cao lớn của Alpha đứng chờ bên ngoài cửa phòng tắm, cậu liền như người mộng du, đi thẳng đến rồi tựa đầu vào người hắn, không nhúc nhích.

Cơ thể Phó Châu cứng đờ, nhất thời bị sự dễ thương của cậu làm trái tim mềm nhũn. Cánh tay đưa lên chợt khựng lại vài giây mới nhớ ra phải cử động.

Ngay sau đó, hắn bế cậu trở lại giường, đợi Úc Linh ngủ say hẳn, mới tắt đèn rồi rời khỏi phòng ngủ.

...

Úc Linh ngủ một giấc rất thoải mái, mãi đến 9 giờ sáng mới tự nhiên tỉnh dậy.

Cơ thể mệt mỏi, cậu lại nằm thừ trên giường thêm một lúc.

Nhớ tới lời Phó Châu nói rằng hôm nay hắn sẽ làm việc ở nhà cả ngày, Úc Linh liền như có thêm động lực, lật mình dậy rồi đi rửa mặt.

Xuống lầu không thấy Phó Châu đâu, trong lúc ăn sáng, Tần quản gia mới cho hay Phó Châu đang ở trong thư phòng và dặn rằng có chuyện gì cứ đến tìm hắn.

Nếu là trước đây, Úc Linh sẽ không bao giờ đến làm phiền hắn nếu không có việc gì quá quan trọng, hoặc phải đợi hắn gọi thì mới vào.

Nhưng sau cuộc trò chuyện đêm qua, Úc Linh đắn đo một chút rồi quyết định nghe theo trái tim mình, chủ động đi lên lầu gõ cửa thư phòng.

Cửa thư phòng vốn không đóng chặt, Úc Linh vừa gõ đã thấy cửa khẽ mở ra.

Phó Châu mặc một bộ đồ ở nhà tối màu, ngồi trước bàn làm việc và đang nói chuyện điện thoại.

Úc Linh thò đầu vào qua khe cửa, Phó Châu thấy cậu, ánh mắt lạnh nhạt của hắn lập tức trở nên dịu dàng, khẽ vẫy tay với cậu.

Mắt Úc Linh sáng lên, lúc này cậu mới bước vào rồi quay lại đóng cửa cẩn thận.

Cậu định ngồi ở sofa đợi hắn nói chuyện xong, nhưng Phó Châu lại giơ tay ra hiệu bảo cậu ngồi lại gần.

Ghế ngồi trong thư phòng cũng rất rộng rãi, cuối cùng Úc Linh đành thu người lại, được ai đó ôm eo, ngồi vào lòng Phó Châu.

Nội dung cuộc gọi bên kia có vẻ khá dài, đã vài phút trôi qua mà vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Ban đầu Úc Linh rất căng thẳng, cảm thấy tình huống như này thật không ổn. Cậu nghĩ rằng nếu nhân viên công ty Phó Châu biết được chuyện này thì sẽ rất rắc rối, nên chỉ ngồi yên bất động, không dám cựa quậy chút nào.

Nhưng Phó Châu lại ôm cậu rất chặt, khiến lưng cậu gần như hoàn toàn tựa vào ngực của Alpha.

Lồng ngực dày dặn mềm mại, hơi ấm từ cơ thể hòa lẫn với pheromone dần truyền tới. Úc Linh cảm nhận được nhịp thở chậm rãi phía sau, bất giác thả lỏng người.

Cậu không lên tiếng quấy rầy, chỉ tựa tay lên bàn, nhìn chằm chằm đống tài liệu phức tạp phía trước và màn hình đầy những biểu đồ mà cậu hoàn toàn không hiểu.

Omega dần cảm thấy chán, liền nghịch ngợm các đồ trang trí trên bàn, rồi quan sát chiếc kính của Phó Châu đặt cạnh đó.

Tròng kính mỏng, gọng kim loại mảnh, trước giờ Úc Linh chưa từng nhìn kỹ thế này, vẫn tưởng nó là loại không gọng.

Cậu nghĩ đến dáng vẻ Phó Châu khi đeo kính, không khỏi thấy người nóng lên, liền tò mò cầm lên đeo thử.

Vì không bị cận, cậu vừa đeo vào cảnh vật trước mắt đã hơi méo mó. Ngay sau đó, chiếc kính bị người ở phía sau lấy lại.

Giọng nói ôn hòa của Phó Châu vang lên: "Em không được đeo cái này."

Dứt lời, Úc Linh hơi cứng người, bên kia điện thoại, người đang báo cáo là Dương Tễ cũng sững sờ.

"Phó tổng?" Dương Tễ thắc mắc gọi một tiếng.

Phó Châu đặt kính lại vị trí cũ, giữ chặt tay Úc Linh đang nghịch ngợm mà bóp nhẹ.

"Không phải nói cậu, tiếp tục đi." Phó Châu nói với đầu dây bên kia.

Giọng nói chuyên nghiệp, điềm tĩnh của Dương Tễ tiếp tục phát ra từ điện thoại. Phó Châu cúi đầu, nhận ra Omega trước mặt như chú mèo nhỏ bị bắt quả tang, lưng cứng ngắc, sắc đỏ lan từ mặt đến tận vành tai.

Khi cuộc gọi kết thúc, Phó Châu đặt điện thoại sang một bên, ôm Úc Linh đổi tư thế, cúi người mở giao diện mới trên máy tính.

Là một văn bản làm rõ về tin đồn sai sự thật hôm qua mà công ty đã gửi tới, kèm theo giải pháp xử lý. Phó Châu rất coi trọng vấn đề này, nên phía công ty đã gửi đến để hắn đích thân xem xét.

Phó Châu đã đưa ra ý kiến chỉnh sửa, đây là phiên bản cuối cùng, hắn đưa cho Úc Linh xem qua.

Úc Linh không hiểu nhiều về những thứ này, chỉ thấy văn bản được soạn thảo kỹ lưỡng, thể hiện một thái độ nghiêm túc và kiên quyết.

Đến cuối cùng, cậu nhìn thấy một đoạn văn ngắn gọn, trực tiếp công khai tình trạng tình cảm của Phó Châu, đại khái là đã có người yêu, mối quan hệ ổn định và đang cân nhắc đến chuyện kết hôn.

Nhận ra rằng "người yêu đang cân nhắc kết hôn" này là mình, Úc Linh chợt luống cuống, quay đầu nhìn Phó Châu.

Alpha dụi dụi sống mũi cao của minh vào hõm cổ cậu, dịu dàng nói: "Không nhắc đến tên em đâu, sợ ảnh hưởng đến việc học của em."

Úc Linh ngẩn người, chỉ khẽ gật đầu.

Thực ra điều cậu chú ý hơn là từ "kết hôn", khiến cậu rất ngạc nhiên.

Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện có thể kết hôn với Phó Châu.

Dừng lại một lúc lâu, cuối cùng Omega mím môi, không có đủ dũng khí để hỏi điều gì.

Sau đó, Phó Châu lại nói với cậu một chuyện khác.

"Gần công ty tôi có một chỗ ở, trước khi em đến, để thuận tiện cho công việc tôi thường ở bên đó."

"Hai hôm nay tôi đã nhờ Dương Tễ thêm một số đồ dùng của em ở đó."

Alpha ôm lấy cậu, bàn tay đặt lên bụng phẳng mềm của Úc Linh mà xoa nhẹ: "Sắp tới phải ký một vài dự án mới, công việc bận rộn, em cũng phải đi học, đi về từ trang viên sẽ mất khá nhiều thời gian."

"Nơi đó gần công ty và trường học hơn, tôi nghĩ chúng ta có thể chuyển qua đó sống một thời gian, mỗi ngày đều có thể gặp nhau nhiều hơn."

Giọng Phó Châu ôn hòa, ngữ điệu chậm rãi khiến người nghe cảm thấy thoải mái. Hắn kiên nhẫn giải thích xong, hỏi ý kiến Úc Linh.

Chỉ cần có thể ở bên Phó Châu, Úc Linh thấy ở đâu cũng được.

Hơn nữa, cậu còn chú ý đến một điểm khác.

Lớp da bụng mỏng manh bị người ta xoa đi xoa lại, cậu thấy nhột nhưng không tránh, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên phối hợp.

Cậu nghe vậy, đôi tai đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi: "Chỗ đó, chỉ có hai chúng ta thôi sao ạ?"

Phó Châu dường như khẽ cười, gật đầu, rồi nói thêm: "Nếu em thấy không quen thì mình không đi."

Omega đã quen được Tần quản gia chăm sóc, Phó Châu lo Úc Linh sẽ khó mà xa được.

Nhưng không biết Úc Linh nghĩ gì mà mặt hơi đỏ, vội nắm tay Phó Châu, khẽ nói: "Không có không quen ạ."

...

Buổi chiều Úc Linh có tiết học, Phó Châu đưa cậu đến cổng trường.

Alpha luôn hành động kín đáo, nhưng lần này lại tự đưa ba lô cho cậu, còn đứng bên cạnh xe bất ngờ hôn lên trán Úc Linh một cái, nhận được bao nhiêu là ánh mắt ở xung quanh nhìn qua.

Hôn xong, hắn còn để Úc Linh bình tĩnh lại một lúc, đợi Omega không còn đỏ mặt nữa mới nói lời tạm biệt.

Lúc Phó Châu chuẩn bị rời đi, Úc Linh vừa hay thấy Khang Hiểu Bạch cũng đến lớp, thế là hai người cùng nhau vào trường.

Vì sự việc hôm qua có liên quan đến Úc Linh, Khang Hiểu Bạch coi cậu là người bạn thân cần bảo vệ, nên đã chú ý rất kỹ.

Buổi sáng cậu ta đã xem thông cáo chính thức của Phó thị, giờ lại thấy Phó Châu tự mình đưa Úc Linh đến trường, không khí giữa hai người rất tốt, cậu ta đoán chuyện chắc chắn đã được giải quyết ổn thỏa.

Vào lớp, vì đến sớm nên trong lớp chưa có nhiều người ngồi.

Hai người ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ phía trước, Úc Linh lấy ra món bánh mới nướng buổi trưa, chia sẻ với Khang Hiểu Bạch.

Trước khi Khang Hiểu Bạch kịp hỏi, cậu đã chủ động nhắc đến chuyện hôm qua.

"Hiểu Bạch, cậu nói rất đúng."

Úc Linh nhỏ giọng, nhưng giọng điệu lại rất chân thành: "Gặp phải tình huống hôm qua, mình nên chủ động nói chuyện với Phó tiên sinh."

Thực ra hôm qua sau khi được Phó Châu dạy bảo, Úc Linh cũng đã tự suy nghĩ lại rất nhiều.

Giao tiếp thực sự rất quan trọng, không chỉ giữa người yêu mà còn giữa bạn bè.

Vì vậy mà lần này Úc Linh lấy hết can đảm, nói nhiều hơn hẳn, giọng điệu cũng kiên định.

"Hôm qua mình không nghe lời cậu, là vì... mình không dám, xin lỗi nhé Hiểu Bạch," Omega lấy từng miếng bánh đặt trước mặt Khang Hiểu Bạch để cậu chọn trước, "và, cảm ơn cậu rất nhiều."

Khang Hiểu Bạch thấy Úc Linh như vậy, bất ngờ vô cùng.

Có thể khiến Úc Linh mở lòng chia sẻ là điều không dễ, điều này chứng tỏ Úc Linh cũng xem cậu ta là bạn tốt rồi!

Khang Hiểu Bạch vô cùng vui vẻ, còn ngại ngùng vẫy tay: "Ôi dào, hai người cứ giải quyết vấn đề cho ổn là được rồi. Tuy tớ chưa từng yêu đương, nhưng yêu đương là phải vui vẻ chứ, đâu phải để thêm rắc rối, đúng không?"

Úc Linh mím môi, đôi mắt sáng lên, khẽ gật đầu đồng ý.

Cậu lấy ra hai chai sữa, cắm ống hút, một chai cho mình, một chai đưa cho Khang Hiểu Bạch.

Khi cậu đưa qua, Khang Hiểu Bạch để ý thấy cổ tay của cậu có một vòng đỏ.

Dù dấu vết đã phai đi gần hết, nhưng vì da của Úc Linh trắng, vết đó vẫn hiện lên rõ ràng.

Ban đầu, Khang Hiểu Bạch không để tâm, cho đến khi cậu ta lướt mắt qua thấy cổ tay còn lại của Úc Linh cũng có một vết tương tự, vẻ mặt cậu ta lập tức thay đổi.

"Tiểu Linh," Khang Hiểu Bạch đặt chai sữa xuống, nắm lấy cả hai tay cậu kéo lại gần để nhìn kỹ, "Cái này làm sao mà ra vậy?"

Úc Linh sững người, nghĩ tới chuyện tối qua, mặt lập tức nóng ran, tai cũng đỏ bừng.

"Không, không có gì đâu." Cậu vội rụt tay lại, giấu đi.

Khang Hiểu Bạch thấy phản ứng của cậu, ngơ ngác vài giây, đầu óc lập tức nghĩ ngay tới Phó Châu.

Trong đầu dường như hiện lên những tình tiết không thể nói, cậu ta tức giận ngay: "Không phải Phó tổng sai trước sao, hắn còn mặt mũi nào mà trói cậu lại?"

Cậu ta lại thấy ngạc nhiên, khẽ ho một tiếng, lắc đầu với vẻ mặt phức tạp: "Chậc, hóa ra Phó tổng nhìn đàng hoàng vậy mà..."

Úc Linh thấy Khang Hiểu Bạch đoán già đoán non, lại không biết cậu ta còn hiểu lầm tới đâu, đành thành thật khai báo.

Tất nhiên là không thể nói đến phương pháp Phó Châu đã dùng để ép hỏi sau khi trói tay cậu lại.

Úc Linh cố gắng bỏ qua mấy chuyện rối rắm ấy, chỉ nhắc lại lý lẽ mà Phó Châu đã nói với cậu.

Nói xong, Omega còn ngượng ngùng nhìn Khang Hiểu Bạch giải thích.

"Phó tiên sinh trói tớ... cũng là nên thôi, là tớ cố tình né tránh chuyện đó trước mà."

Úc Linh nắm tay Khang Hiểu Bạch, nói: "Anh ấy đã dạy tớ rất nhiều điều đúng đắn, tớ đều ghi nhớ rồi."

Khang Hiểu Bạch nhìn Úc Linh ngây thơ, nghiêm túc suy nghĩ về bản thân, vẻ mặt càng lúc càng phức tạp.

Ánh mắt cậu ta lo lắng, hỏi: "Ừm... chắc chắn là dạy cậu điều đúng đắn, không phải vài thứ kỳ quặc khác đấy chứ?"

Úc Linh không hiểu, vẻ mặt bối rối: "Hả?"

Khang Hiểu Bạch: "..."

Cậu ta thở dài nặng nề: "Thôi bỏ qua đi."

...

Buổi tối, sau khi Úc Linh tan học, Phó Châu không để tài xế đến đón mà tự mình lái xe, đưa Úc Linh về căn hộ gần công ty.

Ngôi nhà nằm trong khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, mỗi tầng chỉ có một căn, không gian rộng rãi thoải mái.

Vì được trang trí hoàn toàn theo sở thích của Phó Châu, nên phong cách căn hộ khác biệt khá nhiều so với trang viên, tổng thể giản dị hơn hẳn.

Căn hộ lấy gam màu chủ đạo là đen, trắng, xám, yêu cầu chính là tầm nhìn thoáng đãng, môi trường sạch sẽ.

Vừa bước vào cửa, Úc Linh đã cảm nhận ngay bầu không khí nghiêm túc lạnh lẽo, cậu theo sau Phó Châu, có chút căng thẳng.

Vào huyền quan, mở tủ giày ra, Phó Châu lấy một đôi dép lông xanh nhạt mới tinh, phong cách mềm mại ngay lập tức làm dịu đi cảm giác xa cách của căn hộ này.

Đôi dép này giống y hệt đôi mà Úc Linh thường đi nhất trong trang viên.

Úc Linh ngồi xuống thay dép, cảm nhận được sự chu đáo của Phó Châu, trong lòng bất giác thấy ấm áp.

Thay dép xong, Phó Châu dẫn cậu đi một vòng quanh nhà, giới thiệu từng phòng cho cậu quen thuộc.

"Tủ lạnh có sẵn đồ ăn vặt mà em thích, cũng có nguyên liệu nấu ăn," Alpha vừa nắm cổ tay cậu dẫn đi, vừa nhẹ giọng nói, "Ở đây gần công ty, khi nào không tăng ca, tôi sẽ nấu ăn, còn nếu quá bận, sẽ gọi người đưa đồ ăn đến."

Úc Linh theo sau hắn, nghe vậy, mắt mở to đầy ngạc nhiên.

"Ngài biết nấu ăn ạ?"

Phó Châu nhướng mày khẽ động: "Lúc trước du học tôi có học, cũng thường xuyên nấu ăn, mấy năm gần đây vì bận quá nên ít làm thôi."

Alpha mỉm cười ôn hòa: "Không bằng tay nghề của dì Khương đâu, em đừng chê."

Úc Linh vội lắc đầu.

Cậu khẽ nhíu mày, vì trước giờ không có cơ hội học, nên Úc Linh không biết gì về nấu ăn.

Sau đó khi sống ở trang viên, lại được chăm sóc quá tốt, trừ khi hứng thú hoặc để giết thời gian, Tần quản gia và dì Khương sẽ không để cậu thực sự vào bếp.

Úc Linh bỗng thấy áy náy, cúi đầu nói nhỏ: "Phó tiên sinh, em cũng có thể học nấu ăn."

"Em không cần."

Phó Châu lập tức bác bỏ, rồi dẫn cậu ra khỏi bếp, đi về phía phòng ngủ: "Trong nhà chỉ cần một người biết nấu là đủ rồi."

Úc Linh ngẩn người, tâm trạng lo lắng ban đầu bỗng chốc dịu đi.

Phòng ngủ ở đây cũng rất rộng, Phó Châu đưa Úc Linh vào phòng thay đồ, cho cậu xem một hàng quần áo đã chuẩn bị sẵn.

Lúc mua đồ Dương Tễ sẽ hỏi Tần quản gia, nên quần áo này được chuẩn bị rất chu đáo, toàn là thương hiệu và kiểu dáng Úc Linh thường mặc.

Điều duy nhất khác biệt là những bộ quần áo này được phân loại rõ ràng, sắp xếp chung với đồ của Phó Châu.

Úc Linh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, rồi cậu nghe thấy Phó Châu nói: "Căn nhà này tôi mua để sống một mình, phòng khách đã cải tạo lại hết, dùng vào mục đích khác rồi."

"Chỉ còn một phòng ngủ, có lẽ chúng ta phải chật chội một chút."

Úc Linh ngơ ngác nhìn phòng thay đồ với hai phong cách thời trang đan xen, rồi nhìn chiếc giường rộng hai mét ở bên ngoài.

Omega giơ ngón tay chỉ về phía đó, hỏi như xác nhận: "...Ngài muốn ngủ chung giường với em sao?"

"..."

Ánh mắt Phó Châu sâu thẳm, như thể không chịu nổi sự đáng yêu này của cậu, hắn cúi xuống hôn lên môi Úc Linh.

"Là ý đó đấy."

Giọng hắn hơi to, mặt Úc Linh lập tức đỏ bừng, cổ cũng dần nhuộm sang màu hồng nhạt.

Cậu xấu hổ đến cứng người, Phó Châu còn khẽ chạm vào khuôn mặt đang nóng bừng của Úc Linh, nghiêm túc hỏi: "Em có thể chấp nhận không?"

Ngón tay của Omega khẽ run lên, cuối cùng nắm chặt lấy tay áo của Phó Châu, quay mặt đi ngại ngùng nói: "...Em chấp nhận."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi