SAU KHI BÉ ĐÁNG THƯƠNG ĐƯỢC ÔNG TRÙM QUYỀN LỰC NHẬN NUÔI

"Không có mà!" Nghe Phó Châu nói vậy, Úc Linh lập tức thu chân vừa bước ra, quay lại đứng yên tại chỗ.

Cậu siết chặt tay, vẻ mặt hơi vội vàng giải thích với Phó Châu: "Em chỉ là, muốn dọn đồ đi để không làm phiền ngài làm việc thôi."

Nói xong, ánh mắt Phó Châu lại ngước lên, chậm rãi nhìn cậu.

Ánh mắt ấy rõ ràng như đang nói: Em nghĩ bây giờ tôi còn tâm trí làm việc sao?

Trong lòng Úc Linh bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy, khi Phó Châu bất ngờ im lặng, cậu biết rõ hắn đang không vui, nhưng lại không thể phân biệt được liệu hắn có thật sự không muốn quan tâm đến mình nữa hay không.

Chính vì vậy mà Úc Linh mới luống cuống, lần đầu đối mặt với tình huống này, cậu hoàn toàn không biết phải làm gì.

Nhưng bây giờ, khi Phó Châu hỏi như vậy, rõ ràng là hắn vẫn sẵn sàng quan tâm đến cậu.

Đứng tại chỗ do dự một lúc, Úc Linh chậm rãi vòng qua bàn làm việc, tiến đến bên cạnh hắn, rồi chủ động chống tay lên vai Phó Châu, ngồi xuống trên đùi hắn.

Dù khuôn mặt Alpha vẫn không chút biểu cảm, nhưng động tác đỡ lấy eo cậu để tránh cậu bị ngã lại rất tự nhiên và thuần thục.

Úc Linh vòng tay qua cổ hắn, dùng má nhẹ nhàng cọ lên cổ hắn.

"Phó tiên sinh, em thật sự không có nhận thư tình của ai khác."

Giọng Omega mềm mại, chân thành: "Nếu em biết, em chắc chắn sẽ lấy ra và từ chối ngay trước mặt họ. Em không muốn khiến ngài không vui."

Nói xong, Úc Linh cảm thấy cánh tay đang giữ eo mình siết chặt hơn. Cậu bèn ngồi thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách một chút để nhìn rõ nét mặt của Phó Châu.

Alpha vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn cậu.

Thực ra, Phó Châu cũng không phải đang ghen.

Hơn hết, đó là cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ của một Alpha, hoàn toàn không thể chịu được dù chỉ một hạt cát xen vào.

Hắn đương nhiên tin tưởng Úc Linh, cũng biết cậu không làm gì sai.

Omega vừa đẹp lại ngoan ngoãn, thêm cả tài năng xuất chúng. Việc được yêu mến ở trường là điều hiển nhiên.

Nhưng Phó Châu không thể chịu nổi việc Omega của mình bị người khác nhòm ngó.

Thậm chí, chỉ một vài câu giao lưu, hay một ánh mắt thừa thãi, cũng đều sẽ khiến hắn khó chịu, nảy sinh ý nghĩ nhốt cậu ở nhà, không cho Úc Linh tham gia bất kỳ hoạt động nào nữa.

Ánh mắt Phó Châu tối lại, dừng ở phần tuyến thể sau gáy của Úc Linh.

Đánh dấu tạm thời vẫn quá yếu.

Rõ ràng bọn họ vừa mới làm vào tối hôm trước, nhưng pheromone của hắn trên người Úc Linh đã phai đi gần hết.

Có lẽ sau khi đánh dấu hoàn toàn thì mọi thứ sẽ ổn thôi.

Sau khi đánh dấu hoàn toàn, mùi hương của hắn sẽ vĩnh viễn ở lại trên người Úc Linh. Những Alpha khác, chỉ cần đến gần là sẽ cảm nhận được mùi hương này, dĩ nhiên, sẽ không còn dám mơ tưởng nữa.

Trong đầu Phó Châu lướt qua vô số suy nghĩ cố chấp. Khi hoàn hồn lại, hắn lại đối diện với đôi mắt sáng ngời của Úc Linh.

"Phó tiên sinh," Omega cau mày, có vẻ như lo lắng cho hắn nhưng lại pha chút khổ sở, giọng nói có chút nịnh nọt, "Làm sao để ngài không tức giận nữa ạ?"

Qua cặp kính, Úc Linh không thể nhìn rõ cảm xúc cuộn trào trong đôi mắt Alpha.

Hai người nhìn nhau vài giây, bỗng nhiên Phó Châu thả lỏng cơ thể, ngả người dựa vào lưng ghế.

Hắn hạ tầm mắt, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn vào đôi môi của Úc Linh.

"..."

Úc Linh lập tức hiểu ra.

Omega ngượng ngùng đến mức toàn thân nóng bừng, nhưng vẫn cúi người xuống, nhẹ nhàng tháo kính trên sống mũi của Phó Châu.

Phó Châu rũ mắt, mặc cậu hành động.

Sau khi đặt kính cẩn thận lên bàn phía sau, Úc Linh áp sát lại, hai tay nâng lấy mặt Phó Châu, chủ động đặt lên đôi môi mỏng đang mím chặt của hắn một nụ hôn.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đường viền môi, vì quá xấu hổ, hai má Úc Linh nhanh chóng đỏ bừng, đầu lưỡi mềm mại còn hơi run rẩy.

Cậu hôn một lúc, khiến đôi môi của Phó Châu ướt át và nóng lên, sau đó bắt chước những gì hắn từng dạy, thử luồn lưỡi vào.

Vừa mới chạm vào bên trong, cậu lập tức cảm nhận được hơi thở nặng nề mà Phó Châu không thể kìm nén.

Alpha đột ngột bật dậy, dùng sức kéo cậu vào lòng, một tay giữ chặt gáy, gần như vội vàng giành lấy quyền chủ động, làm sâu thêm nụ hôn này.

Hắn vẫn luôn hôn cho đến khi Úc Linh không chịu nỗi nữa, khẽ ho khụ một tiếng, hắn mới miễn cưỡng ngừng lại.

Lúc này Phó Châu đã nguôi giận, hắn ôm lấy Omega mềm nhũn trong lòng, vỗ nhẹ lưng để trấn an.

Úc Linh rất nhanh đã lấy lại tinh thần, vừa thở nhẹ vừa ngẩng lên nhìn biểu cảm của Phó Châu.

Xác định hắn đã bình tĩnh, cậu mới an tâm ngồi thẳng lại, ôm lấy Phó Châu, tựa đầu vào ngực hắn.

Hai người cứ ôm nhau như thế rất lâu, cho đến khi hơi thở cả hai đều đều trở lại, Úc Linh mới khẽ lên tiếng: "Phó tiên sinh, sau này ngài đừng vì mấy chuyện như thế mà giận nữa nhé."

Phó Châu ôm cậu, bàn tay xoa nhẹ phần sau gáy, nghe vậy không đáp.

"Giận sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."

Úc Linh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Phó Châu, ánh mắt dịu dàng: "Ngài tốt như vậy..."

Cậu muốn nói rằng, trong lòng cậu, Phó Châu thực sự rất, rất tuyệt vời, không ai có thể sánh được.

Đối với Úc Linh, việc có thể yêu và được Phó Châu yêu thương giống như một điều may mắn từ trên trời rơi xuống, cậu luôn hết mực trân trọng.

Cậu đã trân trọng như vậy, làm sao còn để tâm đến những người khác được nữa.

Phó Châu mãi mãi là người đặc biệt nhất trong lòng cậu.

"Em thực sự sẽ luôn thích ngài."

Omega nói bằng giọng nhẹ bẫng, như không mang chút sức nặng nào, nhưng ánh mắt cậu lại thuần khiết đến mức thành kính.

Phó Châu bỗng nhíu mày nhẹ.

Sau một hồi im lặng, hắn chỉ lại mạnh mẽ ôm chặt Úc Linh vào trong lòng mình.

Cảm xúc tràn ngập trong lồng ngực Alpha.

Như thể nếu nhìn vào ánh mắt đó thêm một giây nữa, trái tim hắn sẽ không chịu nổi.

.....

Buổi tối, Úc Linh nằm cuộn trong chăn mềm, cả người nóng bừng, khó chịu đến mức cau mày.

......

Cậu nhận ra lần này Phó Châu trở nên hung dữ hơn, và cũng chính lúc này cậu mới hiểu, hóa ra lần trước là do Alpha đã cố gắng kiềm chế mình.

Khi không chịu nổi mà bật khóc, Úc Linh run rẩy đưa tay ôm lấy cổ Phó Châu, tìm kiếm sự vỗ về và an ủi.

Nhưng chỉ mới ôm được một lát, Phó Châu đã giữ lấy cằm cậu, kéo hai người tách ra.

Hắn cần nhìn rõ biểu cảm của Úc Linh, xem đôi mày nhíu chặt ấy là vì đau đớn, hay vì một cảm giác khác.

Úc Linh lúc này không tránh khỏi cảm giác tủi thân.

Hai gò má đỏ bừng của Omega bị ngón tay Phó Châu bóp nhẹ tạo thành đường cong, nước mắt không ngừng lăn xuống, giọng nói khàn khàn: "...Phó tiên sinh, em muốn ôm."

Phó Châu dịu dàng trấn an, ép cậu nằm lại xuống giường, lồng ngực áp sát cơ thể cậu, rồi hôn lên môi cậu.

Về sau, Phó Châu dần trở nên thành thạo hơn, đã có thể dựa vào tiếng khóc của Úc Linh để đoán được cảm nhận của cậu, sau đó để cậu thoải mái hành động.

Khi tỉnh táo, Úc Linh luôn cẩn trọng, không muốn làm đau Phó Châu. Nhưng khi ý thức mờ đi, cậu không còn biết mình đang làm gì nữa.

Trước mắt cậu cứ trắng xóa từng đợt, đến mức không nhớ nổi mình bắt đầu cắn vào vai Phó Châu từ lúc nào.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Phó Châu rời giường, tiện tay khoác một chiếc áo choàng mỏng, bế Úc Linh vào phòng tắm.

Khi cánh tay vừa đỡ lấy eo dưới của cậu, Omega đang mơ màng liền giật mình tỉnh dậy, ôm chặt lấy hắn, dường như thật sự đã bị dọa sợ.

Phó Châu giữ cậu thật chắc, nhẹ nhàng vuốt ve lưng để trấn an, thì thầm: "Không làm nữa đâu."

Nghe vậy, Úc Linh dần ổn định lại, đôi mắt sưng đỏ khép hờ, nơi khóe mắt vẫn còn chút ẩm ướt.

Cậu ngủ một mạch đến sáng hôm sau. Vì 8 giờ phải đi làm, Phó Châu dậy sớm chuẩn bị.

Cảm nhận hơi ấm bên cạnh đã biến mất, Úc Linh nằm nghiêng, đưa tay chạm thử nhưng không thấy ai, liền mở mắt ra.

Tối qua, Phó Châu đã chăm sóc cậu rất kỹ, từ việc cho uống nước, dùng miếng dán mắt, thoa thuốc cho cơ thể, đến cả việc massage nhẹ nhàng vùng bụng để giảm khó chịu cho cậu.

Vậy nên khi tỉnh dậy, Úc Linh ngạc nhiên nhận ra cơ thể mình cũng không quá khó chịu.

Cậu còn tưởng rằng thể chất của mình đã khá hơn.

Lăn người đổi tư thế, cậu vô tình nhìn thấy Phó Châu đang quay lưng lại, mặc đồ bên giường.

Đúng lúc đó, Phó Châu vừa mặc xong quần tây, nửa thân trên vẫn còn trần trụi. Dù trong ánh sáng nhạt mờ, Úc Linh vẫn có thể thấy rõ cơ bắp săn chắc, đầy sức mạnh của Alpha đang chuyển động theo từng cử động của hắn – một vóc dáng hoàn hảo.

"Phó tiên sinh." Úc Linh nằm ngửa trên giường, nhìn vài giây rồi mới nhớ gọi người.

Nghe thấy cậu đã dậy, Phó Châu nhanh chóng quay lại.

Hắn ngồi xuống bên giường, kiểm tra nhiệt độ trên trán Úc Linh, tiện thể cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi vẫn còn đỏ của cậu.

Ánh mắt hắn dịu dàng: "Tôi làm em thức giấc à?"

Úc Linh lắc đầu, nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu vô tình rơi vào dấu răng in rõ trên vai của Phó Châu.

Dấu vết rất rõ ràng, đỏ ửng, còn mang theo chút vệt máu, thậm chí như đã hơi sưng lên.

Cậu mở to mắt, vội vàng ngồi dậy.

Phó Châu giơ tay đỡ lấy cậu, tưởng có chuyện gì xảy ra, nhưng lại thấy Úc Linh nhìn chằm chằm vào vai hắn, đôi mắt long lanh ngập tràn áy náy và ngạc nhiên.

Omega định đưa tay chạm vào nhưng lại sợ làm nhiễm trùng, giọng nói có chút ngập ngừng: "Đây là do em làm sao?"

Rõ ràng tối qua cậu bị Phó Châu cắn đau, bị hắn dày vò đến mức đó, nhưng cũng chẳng để tâm như thế này.

Nhìn dáng vẻ Omega nghiêm túc đau lòng vì mình, Phó Châu không nhịn được bật cười.

"Ừ," Alpha vừa cúi xuống hôn lên gương mặt cậu, cố ý trêu, "Là lúc em thấy thoải mái nhất."

"......"

Úc Linh đỏ bừng cả tai, ánh mắt áy náy lập tức biến thành sự lúng túng.

"Tôi rất thích," Phó Châu giữ lấy eo cậu, hơi nghiêng mặt nhìn dấu vết trên vai mình, ra vẻ suy nghĩ, "Vị trí này cũng đẹp, hay là tôi đi xăm luôn nhỉ?"

Úc Linh hoảng hốt ôm chặt lấy cánh tay hắn, vội vàng lắc đầu: "Ngài đừng dọa em."

Cuối cùng, Úc Linh lấy thuốc mỡ, ngồi trên giường, cau mày chăm chú bôi thuốc cho Phó Châu.

Bôi xong thuốc chưa thể mặc áo ngay, nhưng Phó Châu cũng không vội. Hắn để Úc Linh dựa vào lòng mình, tiếp tục xoa bụng giúp cậu.

Bàn tay rộng lớn và ấm áp của Alpha áp lên bụng cậu, ấn nhẹ nhàng với lực vừa đủ, khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu.

Úc Linh giống như một chú mèo nhỏ được vuốt ve, cảm nhận mùi hương dịu nhẹ của cây cỏ quanh mình, dần trở nên uể oải, đôi mắt khẽ nheo lại.

Phó Châu hỏi cậu còn khó chịu không.

Chỗ đó tối qua bị cố ý trêu chọc quá nhiều, đến giờ vẫn còn cảm giác ê ẩm, nhưng không quá rõ ràng. Úc Linh áp mặt vào cánh tay Phó Châu, chậm rãi lắc đầu.

Nhưng ngay sau khi lắc đầu, lại lo hắn ngừng xoa bụng, cậu vội vàng bổ sung bằng cách gật đầu như muốn sửa chữa.

"Thật ra... vẫn, vẫn hơi khó chịu ạ," Cậu ngước mắt lên, tai đỏ bừng, lí nhí nói với hắn, "Ngài xoa thêm 5 phút nữa được không ạ?"

Phó Châu nhìn bạn trai nhỏ của mình dần biết chủ động đưa ra yêu cầu, lòng hắn mềm nhũn.

Hắn chỉ muốn mang Úc Linh theo đến công ty, miễn là được ở bên nhau, đừng nói 5 phút, xoa cả ngày hắn cũng vui lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi