Cố Nam Sơn, quả thật đúng là người tốt a.
Thời điểm hắn đưa bài tập cho cô chép, Giang Bích Nhân liền đoán ra được.
Hiện tại càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình.
Như vậy, hảo bằng hữu cần phải có phúc cùng hưởng.
Cái trò chơi vui sướng kia nhất định phải tìm cơ hội chia sẻ cho hắn!
Giang Bích Nhân nhìn Cố Nam Sơn cười, sau đó cái gì cũng chưa nói quay đầu, chăm chú nghe giảng.
Cố Nam Sơn cả người ngây ngốc.
Hắn cho rằng lời mình nói đã đủ ám chỉ rõ ràng, thậm chí không ngại cho Giang Bích Nhân biết hắn nghe lén bọn họ nói chuyện, nhưng mà phản ứng này của cô là sao đây?
Chỉ trách mạch não của hai người hoàn toàn không rẽ chung một hướng đi.
Nhậm Sâm Ngôn thất thần nhìn bảng đen, cân nhắc suốt một tiết, cũng không nghĩ ra được cái nụ cười kia của cô chứa ẩn ý gì?
Giang Bích Nhân não hạch đào ngốc nghếch, căn bản không phát hiện Cố Nam Sơn nghe lén cô cùng Học Ủy nói chuyện, hơn nữa nghe lão sư trên kia nói không tới vài phút cô đã đem lời của Cố Nam Sơn vứt ra sau đầu, đại não cô đều bị từng đề từng đề vật lý chiếm cứ.
Giang Bích Nhân đầu đau não trướng cố gắng nghe xong một tiết, sau đó cô chỉ muốn lấy dây thắt cổ tự sát cho rồi.
Hy vọng mỏng manh thi đại học trước đó chỉ mới bừng lên, vừa qua một tiết khóa đã bị đánh cho tan tát, không còn một mảnh.
Tính trình độ cùng chỉ số thông minh của cô hiện tại, liền là học thần cũng không cứu vớt được a.
Giang Bích Nhân đem đầu dán ở trên bàn, nội tâm rên rỉ, có ai cứu cứu cô gái nhỏ đáng thương này đi.
Cô hối hận không biết vì cái gì lúc trước lại chọn vào ban khoa học tự nhiên? Vào khoa học xã hội chẳng phải là tốt hơn sao?
Hưmmm...!hình như là bởi vì điểm số môn địa lý của cô so với vật lý còn tệ hại hơn...
Giang Bích Nhân lấy đầu đập vào bàn, ban khoa học tự nhiên hay xã hội đều không có chỗ cho cô dung thân, cô muốn bỏ học!
Cố Nam Sơn dùng tay che chắn cho Giang Bích Nhân, ngăn cản cô làm chuyện ngu ngốc tự mình hại mình: " Làm sao vậy? Lại nghe không hiểu? "
Cố Nam Sơn bây giờ hỏi cô đều bắt đầu dùng từ " lại ", Giang Bích Nhân âm thầm bi thương, vô lực gật gật đầu.
" Đề nào không hiểu, tôi giảng cho cậu "
Giang Bích Nhân nhỏ giọng: " Đề thứ nhất, nghe không hiểu "
Cố Nam Sơn gật gật đầu, kiên nhẫn mà giảng giải cho cô: " Đề này chủ yếu là dùng công thức tăng tốc độ...!"
Cố Nam Sơn giảng vô cùng tận tình dễ hiểu, Giang Bích Nhân nghe được liên tục gật đầu, hai mắt sáng lên: " Tôi giống như nghe hiểu được rồi "
Cố Nam Sơn vui vẻ tươi cười, vuốt ve đầu nhỏ: " Cậu chỉ là có một số kiến thức nền tảng không nhớ, về sau chỉ cần củng cố về phương diện này một chút liền tốt "
Giang Bích Nhân ra sức gật đầu.
Thảo luận xong một đề, thì cũng đã tới giờ vào học.
May mắn tiết này là tiết ngữ văn, Giang Bích Nhân không cần lại bị tra tấn.
Tiết học kết thúc, Giang Bích Nhân nói với Cố Nam Sơn: " Hôm nay tôi mời cậu đi ăn cơm "
Vừa vặn cơm nước xong xuôi liền có thể thử cái trò chơi kia một chút, để xem Cố Nam Sơn có biết nó hay không.
...
Hai người đi tới một quán ăn bên ngoài trường học, ăn xong, Giang Bích Nhân giống như là ăn trộm, nhìn ngó xung quanh xác định không có ai, mới nhỏ giọng nói: " Cậu có biết có một loại trò chơi rất vui sướng hay không? "
Cố Nam Sơn:???
Nhìn bộ dáng mặt đầy dấu chấm hỏi của hắn ta, Giang Bích Nhân lại gợi ý thêm một chút: " Chỉ có hai người quan hệ thật sự tốt mới có thể chơi, hơn nữa chơi xong cả hai bên đều phải tuyệt đối giữ bí mật "
Cố Nam Sơn:???
Cố Nam Sơn lắc đầu: " Không biết "
Hắn âm thầm suy đoán, đây có lẽ là một trò chơi nào đó được các cô gái nhỏ hưởng ứng đi.
Giang Bích Nhân lại hỏi: " Cậu cảm giác quan hệ của chúng ta có tốt hay không? " Cô mở to đôi mắt trong veo tỏ sáng, chờ mong mà nhìn Cố Nam Sơn.
Cố Nam Sơn bật cười, từ ánh mắt cô là có thể nhìn ra cô muốn biết đáp án tới mức nào.
Hắn phối hợp mà trả lời: " Tốt "
Giang Bích Nhân hưng phấn tươi cười, tiếp tục hỏi: " Vậy cậu có đồng ý giữ bí mật không "
Cố Nam Sơn gật đầu.
Giang Bích Nhân cũng gật đầu: " Tôi tin tưởng cậu "
" Như vậy, cậu có muốn cùng tôi chơi trò này không? " Giang Bích Nhân mong đợi mà nhìn hắn, tròng mắt đen nhánh như đến từ vực sâu dụ hoặc: " Trò chơi đó thật sự rất vui sướng ".