SAU KHI BỊ BẠN TRAI KHUÊ MẬT LÀM



"Khi con và Giang Phong Nhứ làm tình, không phải lúc đó ba còn mắng con hoang đường sao.

Vậy mà giữa ban ngày ban mặt liền bắt đầu thao cô gái nhỏ nhà chúng ta? Người chính là bác trai của em ấy nha?"
Giang Bích Nhân không nghĩ tới anh họ sẽ đột nhiên trở về, tiểu huyệt khẩn trương kẹp chặt, thiếu chút nữa đã đem đối phương kẹp bắn.

Tối hôm qua cô đã tìm cơ hội mật báo cho Giang Thần Hợi một chút tin tức, nói với hắn rằng bác trai đã phát hiện ra chuyện của hai người họ.

Dù sao cũng là cô không cẩn thận làm lộ tin tức, cô hy vọng anh họ có thể sớm chuẩn bị.

Nếu không cô cảm thấy người bị đánh tiếp theo chắc chắn là hắn ta.

Sau đó cô cũng không để ý Giang Thần Hợi trả lời cái gì.

Cô còn tưởng rằng hôm nay hắn không dám trở về, nhưng ai biết sự việc lại xảy ra đột ngột như vậy đâu...!
Hức...!Làm sao bây giờ...!dương v*t của bác trai vẫn còn đang cắm trong tử cung cô...!Ở thời điểm xấu hổ như vậy mà bị anh họ nhìn thấy...!
"Còn cái gì mà chính nhân quân tử, thừa nhận đi.

Người không thao Giang Phong Nhứ không phải vì người có nhiều quy tắc, chẳng qua là bởi vì ba không thích em ấy mà thôi" Giang Thần Hợi khoanh tay trước ngực, khóe miệng mang theo ý cười gợi đòn: "Chậc chậc cọng cỏ nhỏ, bị thao tới lớn bụng như vậy.

Baba, người bắn vào hẳn là rất nhiều đi, nếu làm cho cọng cỏ nhỏ mang thai thì sao đây?"
Giang Bích Nhân xấu hổ đỏ mặt, gấp gáp muốn đào tẩu: "Bác trai, đừng làm nữa...!Anh họ đã trở lại a..."
Người đàn ông một chút ý tứ muốn dừng lại cũng không có, mặc kệ Giang Thần Hợi còn đứng kế bên.


Ấn mạnh vào mông Giang Bích Nhân một cái, sau đó nhẹ nhàng gặm cắn vành tai cô: "Làm cho bác trai bắn vào, ân?"
Giang Bích Nhân cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Anh họ còn ở đây..."
"Không sao đâu, đừng lo lắng, không cần phải quan tâm tới nó.

Nhân Nhân ngoan, có muốn bác trai bắn vào không?"
Giang Bích Nhân nức nở một tiếng, cuối cùng vẫn đưa ra đáp án thực sự: "Muốn… Ân a… Bác trai, tất cả đều bắn cho con… Ân a a… Nhân Nhân thích tinh dịch của người…"
Bác trai cười nhẹ, dùng sức mãnh liệt đâm chọc mười mấy cái.

Sau đó chống lên vách tử cung bắn ra.

Giang Bích Nhân sung sướng cả người run rẩy, khoái cảm cao trào dồ dập đánh tới khiến cô không nhịn nổi hét lên: "A a a… Thật thoải mái… Ân a a...! Tinh dịch bác trai quá tuyệt vời… Ô a… Tử cung thật trướng… Ân a a… Quá nhiều… Ô… Muốn mang thai… Nhất định sẽ mang thai…"
Giang Bích Nhân cảm thấy sức lực toàn thân theo trận triều xuy vừa nãy mà dần dần xói mòn.

Cô vô lực ngã bò vào trên vách tường, chỉ có mông bị bác trai cố định, chu cao lên tiếp nhận tinh dịch tắm tưới.

Tiểu tử cung đã sớm bị tinh dịch rót đầy.

Lúc này lại được tiếp thêm nên không thể nào giữ được, tràn ra từ nơi giao hợp của hai người.

Giang Thần Hợi ở một bên xem đã sớm vươn cao gắng gượng.

Hắn đi tới, đỡ lấy Giang Bích Nhân, xoa bóp hai khối thịt tròn trịa, sau đó nhìn bác trai nói: "Ba đã thao một ngày rồi, cũng nên đến con đi?"
Hắn đem Giang Bích Nhân kéo về phía mình, côn th*t của bác trai lập tức trượt ra khỏi lỗ nhỏ.


Chất lỏng đặc sệt không có vật gì ngăn cản nhanh chóng chảy ra, theo hai đùi nhỏ xuống, tiểu huyệt chưa kịp khôi phục nguyên trạng đang còn không ngừng phun nước.

"Cọng cỏ nhỏ, đã đến lúc ăn dương v*t anh trai rồi hửm? Muốn ăn không?"
Đầu óc Giang Bích Nhân hiện tại nào suy nghĩ được cái gì, vừa nghe đến hai chữ "dương v*t", liền phản xạ có điều kiện mà nói: "Muốn… Muốn ăn dương v*t…"
"Anh trai lập tức cho em"
Giang Thần Hợi đĩnh dương v*t, nhắm ngay miệng huyệt, không màng nơi đó còn đang phun nước, động thân tiến vào.

Tiểu huyệt vừa mới trải qua cao trào hết sức mẫn cảm lại bị thao làm mãnh liệt như vậy, huyệt thịt liền bắt đầu run rẩy, Giang Bích Nhân không nhịn được hét lên một tiếng.

"Shit, đã bị làm lâu như vậy sao mà vẫn còn quá chặt chẽ?" Giang Thần Hợi đem hai chân Giang Bích Nhân đặt lên tay, ôm cô lắc lư qua lại.

Ngực của hai người họ theo tác động không ngừng cọ xát vào nhau, nhũ hoa bị bác trai đùa bỡn đến sưng đỏ thật mau liền trở nên cứng rắn, khoái cảm ma xát giống như tia điện lan truyền khắp toàn thân.

"Bất quá miệng tử cung đã được mở ra" Anh họ dùng sức một cái liền chọc ngay cửa vào, cắm đến Giang Bích Nhân cả người run rẩy cao trào: "Lúc nãy em bị bác trai bắn bao nhiêu lần?"
Khoái cảm quá lớn làm Giang Bích Nhân có chút thừa nhận không nổi.

Hai mắt cô trắng dã, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, não bộ hiện tại đã mất đi năng lực hoạt động: "Ân a a a… Không biết… A a a… Quá nhiều… Ân a a… Nhớ không rõ… A a… Quá sâu… Ô… Nhẹ chút… Bụng muốn vỡ mất… Ô ô a… Anh trai nhẹ chút…"
Giang Thần Hợi đương nhiên không có khả năng chiều theo ý cô, ngược lại thao làm càng thêm tàn nhẫn.

côn th*t đỉnh tới chỗ sâu nhất trong tử cung, đem bụng cô chọc ra hình dạng một cái quy đầu to lớn.

Cả người Giang Bích Nhân đều đang run rẩy, cao trào một đợt rồi một đợt, đem cô nhấn chìm vào trong bể dục rộng lớn không cách nào tự thoát ra.


Bác trai ngồi ở trên sofa, châm một điếu thuốc, nhìn tình hình chiến đấu của bọn họ nói: "Con nhẹ một chút, đem em gái thao thành cái dạng gì rồi"
Giang Bích Nhân hưởng thụ tiểu tử cung tham lam mút lấy, bình thản đáp lại: "Ba giống như không tư cách nói con? Tất cả thứ đồ trong bụng em ấy chẳng phải là của ba sao?"
Người đàn ông im lặng không nói, một bên hút thuốc một bên quan sát màn trình diễn AV trước mắt.

Giang Bích Nhân không ngừng la hét cầu xin: "Anh trai… Ô… Không được… Ân a a… Chậm… Chậm một chút… Ách a a… Muốn chết… Sắp bị dương v*t anh trai thao chết… Ô… Nhẹ chút… Ô a…"
Đến khi kêu không nổi nữa.

Cô gái nhỏ chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt, rầm rì mà xin xỏ đáng thương: "Không được… Ô… Anh trai nhẹ chút… Cầu xin anh… Ân a a…"
Ở thời điểm sắp xuất tinh, Giang Thần Hợi ở một bên đâm thọc tử cung cô, một bên hỏi: "Muốn anh trai bắn vào không? Muốn mang thai đứa nhỏ của anh trai không?"
Giang Bích Nhân đã bị khoái cảm che mắt, âm thanh mềm yếu nhưng pha thêm vào đó một chút mị ý câu người: "Muốn… Đều phải… Ô… Tử cung muốn ăn tinh dịch… Anh trai… Ô a… Đều bắn cho tao chó cái… Làm tao chó cái mang thai… A a a…"
Chờ đến khi Giang Thần Hợi thỏa mãn phóng thích vào trong thân thể cô, Giang Bích Nhân càng thêm run rẩy lợi hại.

Sung sướng đến toàn bộ cơ thể đều như có dòng điện xẹt qua, khoái cảm dồn dập tích tụ lại đến mức thân thể cô không thể nào xử lý được.

Cô hét lên một tiếng sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Chờ đến khi Giang Bích Nhân tỉnh lại, mọi thứ trên người cô đã được thu dọn sạch sẽ, chỗ cần bôi thuốc thì cũng đã bôi thuốc.

Giang Thần Hợi ở một bên chơi di động, thấy cô tỉnh lại, hắn vươn tay xoa xoa đầu cô: "Tỉnh rồi? Em thấy thế nào?"
Giang Bích Nhân cảm giác cả người vô lực đau nhức, nhưng bất quá trò chơi vừa rồi thật sự rất sướng.

"Mệt mỏi quá" Giang Bích Nhân nằm ở trên giường không muốn ngồi dậy, nghĩ đến chuyện phát sinh lúc nãy cô vẫn có chút ngượng ngùng: "Anh trai, anh sao có thể làm như vậy…"
"Như thế nào? Em cũng không phải là lần đầu tiên bị anh thao"
"Nhưng bác trai còn ở bên cạnh a, này cũng quá…" Giang Bích Nhân không thể nói là tại sao, chính là luôn có cảm giác không ổn.

"Hai người cùng nhau, không phải em càng thỏa mãn hơn sao?" Giang Thần Hợi vuốt ve khuôn mặt cô: "Em còn chưa có thử qua? Sau này chúng ta sẽ thử threesome, bảo đảm sướng chết em"
Giang Bích Nhân ngượng ngùng đỏ mặt: "Bác trai sẽ không đồng ý đâu..."

Giang Thần Hợi cười nhạo: "Em đối với ba anh hẳn là đã đánh giá sai lầm? Em không biết khi ông ấy còn trẻ..."
Giang Thần Hợi chưa nói xong đã bị một tiếng ho khan đánh gãy, bác trai đẩy cửa tiến vào: "Tiểu tử thúi, nói bậy bạ ta cái gì đó?"
Sau đó nhìn về phía Giang Bích Nhân, lại khôi phục vẻ mặt dịu dàng: "Để ta đi làm cho con món cháo thịt nạc trứng bắc thảo"
Sau đó ông lấy một cái gối lót sau lưng Giang Bích Nhân, đỡ cô dựa vào trên đầu giường.

Bưng bát cháo, xúc từng muỗng cho cô.

Giang Bích Nhân cảm thấy bác trai vẫn ôn nhu như vậy, trong lòng rất ấm áp, một ngụm rồi một ngụm nhanh chóng chén xong bát cháo.

Sau đó Giang Thần Hợi mới mở miệng: "Nhân Nhân đối với ba giống như có hiểu lầm nha.

Em ấy hỏi ba có muốn chơi ba người hay không?"
Người đàn ông buông bát cháo ra, nhìn về phía Giang Bích Nhân.

Cô gái nhỏ sắc mặt đỏ bừng: "Con mới không có hỏi như vậy!"
Bác trai ôn hòa hỏi: "Vậy Nhân Nhân có muốn không?"
Giang Bích Nhân thì thào.

Hôm nay đã thử qua rồi, xác thật cô cảm thấy nó vô cùng thoải mái, nhưng là ba người...!Vẫn có chút kỳ quái a...!
"Nếu Nhân Nhân muốn, thì bác trai nhất định sẽ chiều con"
"Bác trai..." Giang Bích Nhân vô cùng cảm động.

Giang Thần Hợi ở một bên trợn trắng mắt: "Đừng nói những chuyện này nữa.

Cọng cỏ nhỏ, anh trai đảm bảo với em, tuyệt đối sung sướng vô cùng, khiến cho em sẽ muốn nếm thử lần thứ hai"
Giang Bích Nhân cắn môi rối rắm một hồi, cuối cùng do do dự dự mà nói: "… Kia… Thử xem?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi