SAU KHI BỊ BẠN TRAI KHUÊ MẬT LÀM



Edit: Dưa Xanh
- --
Giang Bích Nhân không biết bản thân đã hôn mê bao lâu.

Tóm lại khi cô tỉnh dậy vẫn không thoát khỏi cục diện trước đó.

Hai căn côn th*t cùng tiến cùng ra, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Khiến cho huyệt động cả trước lẫn sau đồng thời dâng lên từng trận sóng triều mãnh liệt, cô sợ hãi chính mình có thể hay không sắp bị thao hỏng, đồng thời cơ thể cũng càng lúc càng trở nên run rẩy kịch liệt.
"Ô… Không… A a… Được… Nhẹ… A a… Chút..."
Giang Bích Nhân phát ra âm thanh rên rỉ suy yếu.

Giang Thần Hợi vừa vận động vừa nhìn cô cười nhẹ: "Tỉnh rồi hử?"
Sau đó với tay lấy một bình sữa đưa cho cô: "Em uống lót dạ bổ sung năng lượng đi"
Giang Bích Nhân cảm thấy rất xấu hổ, bản thân cô cũng đã lớn như vậy, sao có thể còn sử dụng bình sữa...
Nhưng cô hiện tại vô cùng khát, khi Giang Thần Hợi cầm lấy bình sữa đưa tới bên miệng cô, Giang Bích Nhân vẫn cứ há miệng mút lấy.
Bên trong hình như là chứa chocolate cùng ca cao nóng, cảm giác thật ngọt ngào ngon miệng.
Giang Bích Nhân một bên ôm lấy bình sữa liếm mút, một bên vừa bị hai căn côn th*t thao tới cao trào.

Hai cái động trước sau đồng thời co rút buộc chặt, phun ra lượng lớn d*m thủy.
Giang Bích Nhân hét lên một tiếng, cơ thể giống như bị điện giật thi nhau run rẩy.

Cô gắt gao cắn chặt lấy núm vú cao su, cảm nhận từng luồng tinh dịch nóng bỏng phun thẳng vào trong cơ thể mẫn cảm của cô, làm cho vòng cao trào vốn đã mãnh liệt lại càng trở nên hỗn loạn, gần như quét sạch đi lí trí cô.
Giang Thần Hợi cùng bác trai sau khi bắn xong liền đem dương v*t rút ra.

Cô gái nhỏ mất đi lực chống đỡ, tê liệt ngã xuống trên giường.

Đôi mắt trống rỗng vô thần, hai cái huyệt trước sau không thể nào khép lại được, tràn ra dịch thể trắng đục.
Anh họ ngồi xuống trên người Giang Bích Nhân, vỗ vỗ mặt cô: "Uống nhanh lên, xong rồi thì để anh trai thao cái miệng ở trên"
Sau đó hắn mạnh mẽ đè ép bình sữa, Giang Bích Nhân còn đang mê mang theo bản năng nuốt vào từng ngụm.
Nhưng trước khi Giang Bích Nhân uống xong, hai chân cô đã bị tên đó tách ra, tìm đến địa đạo thần bí nhanh chóng cắm vào.
"Ưm!" Tiểu huyệt còn sót lại dư vị cao trào lúc nãy.

Đột nhiên bị đánh úp thì làm sao có thể chống đỡ được, cô gái ra sức giãy dụa, nhưng lại bị hai người đàn ông ngăn chặn.
Giang Thần Hợi đè ép bình sữa thúc giục: "Uống nhanh lên"
Giang Bích Nhân rưng rưng nước mắt nhanh chóng đem đồ uống xử lý sạch sẽ.

Giang Thần Hợi ném bình sữa qua một bên, sau đó dùng dầu bôi trơn thoa lên cặp vú đầy đặn: "Tiểu mẫu cẩu, hôm nay chơi nhũ giao thử xem"
Đôi bàn tay to lớn dùng sức đè ép hai bên nhũ thịt mềm mại.

Đưa côn th*t cắm vào khe rãnh sâu hút, ấn quy đầu trứng ngỗng đưa tới bên miệng cô.
Thấy Giang Bích Nhân không nhúc nhích, hắn ta thô bạo đánh mạnh lên ngực cô một cái: "Còn ngẩn người làm gì, mau liếm"
Giang Bích Nhân nức nở, đem quy đầu hàm chứa vào trong miệng.

côn th*t ở nơi đó nhanh chóng luận động.
Sau đó, Giang Bích Nhân bị hai người đàn ông đùa bỡn thành đủ loại tư thế.

Miệng nhỏ cùng toàn bộ lỗ huyệt trước sau không ngừng bị bọn họ luân phiên cắm vào.

Cô hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại rồi tiếp tục ngất đi, suốt cả buổi tối không chút nào ngơi nghĩ.
Cuối cùng hai người họ cũng đồng ý buông tha cho cô.

Giang Bích Nhân nằm ở trên giường, hai mắt đờ đẫn, khóe mắt còn rơm rớm ánh nước, môi anh đào hơi hơi hé mở, khóe miệng chảy ra tinh dịch cùng nước bọt.

Từ mặt, tóc, đến cả trên người đều bị lây dính vết bẩn, đầu v* sưng to đứng thẳng, dấu cắn ứ đọng lan tràn khắp toàn thân.

Hai chân rộng mở, lỗ huyệt bị thao sưng tấy, tinh dịch từ bên trong không ngừng tuôn ra.
Giang Thần Hợi cầm lấy máy ảnh canh chuẩn góc chụp.

Bác trai đã sửa sang lại quần áo ngay ngắn chuẩn bị đi làm.
Giang Thần Hợi phấn khích thưởng thức ảnh chụp, sau đó quay qua nhìn bác trai nói: "Chút nữa con sẽ gửi qua cho ba."
Người đàn ông gật gật đầu, mang bộ dáng áo mũ chỉnh tề mà rời khỏi.
Giang Thần Hợi ngáp một cái, đặt máy ảnh xuống.

Vòng tay ôm cô cô gái nhỏ đánh một giấc.
Thời điểm Giang Bích Nhân tỉnh lại thì đã là buổi chiều, thân thể cô đã được tẩy rửa sạch sẽ, nơi cần bôi thuốc thì cũng đã có người giúp cô làm tốt.
Cô gái vừa mới tỉnh dậy nhất thời còn hơi choáng váng mê man.

Sự việc tối hôm qua không phải là cô đang nằm mơ sao...!Cái cảm giác bị thao đến tưởng chừng như cận kề cái chết ấy...!Ặc...!Tuy rằng nó thực sự rất sung sướng...!Chỉ, chỉ là có hơi thoải mái quá mức...
Nghĩ đến đây, tiểu huyệt liền giống như có chút xúc động...
Giang Bích Nhân che lại gương mặt đỏ bừng, chuẩn bị xuống giường.

Tối hôm qua thật sự là bị giày vò sắp hỏng rồi, khi xuống giường hai chân cô còn đang run rẩy đáng thương.
Giang Bích Nhân vừa đi đến phòng khách đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn, Giang Thần Hợi đi tới hỏi cô: "Tỉnh rồi? Anh còn định lên đó gọi em, đồ ăn anh đã kêu người mang đến.

Mau tới ăn thôi"
Giang Bích Nhân ngồi xuống bàn ăn, trong lúc ăn cơm Giang Thần Hợi nghiêm chỉnh không có quấy rầy cô.

Ngược lại còn thật tri kỷ gắp đồ ăn bỏ vào bát cô, một bộ dạng anh trai tốt dịu dàng điềm đạm.
Sau khi ăn xong, Giang Thần Hợi ôm cô ra ghế sofa cùng xem TV.
Giang Bích Nhân đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cảm giác có chút tò mò: "Chị gái cùng hai người cũng như vậy sao? Bắt đầu từ khi nào?"
"Em ghen tị hửm?" Giang Thần Hợi giống như hiểu lầm ý cô, cười nói: "Em yên tâm, ba anh trước nay không có cùng Giang Phong Nhứ xảy ra việc gì, hơn nữa sau khi phát hiện còn tức giận phỉ nhổ bọn anh.

Nhưng anh bây giờ đã có em, nhất định sẽ không đụng chạm vào em ấy" Giang Thần Hợi cúi đầu, chế trụ sau ót Giang Bích Nhân in xuống một cái hôn sâu.

truyện đam mỹ
Giang Bích Nhân vì thiếu dưỡng khí mà thở hồng hộc, thứ cô muốn biết căn bản không phải là cái này.

Anh họ đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì vậy, thật là khó hiểu.
Quên đi, không hiểu thì không cần suy nghĩ nữa.

Giang Bích Nhân kiên trì một lần nữa hỏi lại: "Em muốn biết một số chuyện của chị gái, có thể nói cho em không?"
Chị gái thường ngày cao ngạo vẫn luôn khinh thường cô, nhưng giống như đang che giấu một mặt không muốn người khác biết.

Tuy rằng cô biết tự ý do thám việc riêng tư của người khác là không đúng, nhưng cô thật sự rất tò mò nha...
Giang Thần Hợi ôm Giang Bích Nhân, giống như đang có tâm trạng rất tốt nói: "Chuyện của Giang Phong Nhứ, phải nói là vô cùng phức tạp".

Chương 39: 

Edit: Dưa Xanh


- --


"Em hẳn là không biết, năm chị em còn học tiểu học, khoảng chừng 12 tuổi đã bị người ta phá thân" Giang Thần Hợi nhìn thấy biểu hiện của Giang Bích Nhân, liền nhịn không được gõ lên trán cô: "Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn anh, anh trai em còn chưa có cầm thú như vậy, em ấy là bị người khác cưỡng gian. Hình như là bởi vì ở trong trường học quá kiêu ngạo, đắc tội với học tỷ, sau đó bị cô ta thuê côn đồ tới cưỡng gian, còn lưu lại không ít ảnh chụp"


"Em ấy sau lưng vẫn luôn bị bọn họ dùng ảnh chụp uy hiếp, sau đó cùng thật nhiều người xảy ra quan hệ. Cụ thể ra sao anh cũng không rõ lắm, chuyện này Giang Phong Nhứ không nói cho bọn anh biết.


Mãi cho đến khi em ấy học năm ba sơ trung, số ảnh chụp kia lúc đầu chỉ truyền ra trong một phạm vi nhỏ, sau đó có người đưa tới cho anh nên anh mới biết. Chậc chậc, thật là không thể tin được, không những chỉ có ảnh chụp mà còn có video gì đó. Dù sao anh thấy, trên ảnh có khoảng mấy chục người khác nhau, tuổi tác cũng không đồng nhất, người lớn nhất có lẽ là 50 hoặc 60, khi hành sự đều không mang đồ bảo hộ. Kia phải nói là vô cùng kích thích, bọn họ còn chơi cả 5p, những cảnh quay cũng rất đa dạng, từ sân thể dục, sân thượng, dã ngoại, khách sạn, quá bar, hẻm nhỏ,... Anh còn nghe nói em ấy khi đó đã mang thai hai lần... Dù sao cục diện hỗn loạn của Giang Phong Nhứ em cũng không thể nào tưởng tượng được"


Giang Bích Nhân ở một bên nghe xong liền ngây ngẩn há mồm trợn mắt. Cô theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt, vẻ mặt đả kích khó tin.


"Ngay sau đó anh liền đem số ảnh kia đi xử lý, nhưng mà chuyện này bị truyền đi thật sự quá nhanh. Cuối cùng vẫn phải nhờ ba anh đứng ra dàn xếp, xử lý xong ảnh chụp liền chuyển chị gái em sang trường khác, xem như đã giải quyết êm ắng vụ này" Giang Thần Hợi quay qua nhìn cô, cười một hồi rồi mới tiếp tục nói: "Nhưng Giang Phong Nhứ giống như là bị nghiện tình dục, anh còn nghĩ trước kia em ấy chỉ là bị ép buộc. Kết quả sau khi chuyển trường cũng không ai cưỡngbách, vậy mà chính em ấy lại chủ động đi tìm đủ loại nam nhân làm loạn, khiến cho tiếng tăm ở trong vòng này không ai là không biết"


"Khi Giang Phong Nhứ lên cao trung, đột nhiên có một ngày em ấy bất ngờ chạy tới trong phòng anh. Không biết phát điên cái gì, cởi hết quần áo trên người cầu xin anh thao" Giang Thần Hợi nói lên những lời này thật sự không có lừa gạt cô: "Món ăn đưa tới cửa thì ngại gì không ăn, dù sao thì cũng đã bị không ít người chơi qua, anh phỏng chừng cũng chỉ là đối tượng để em ấy tìm kiếm kích thích mà thôi" Giang Thần Hợi cúi đầu xuống hôn cô một cái: "Huống chi người đó còn là chị gái của em. Lúc đó chỉ cần nhìn thấy em là tâm anh liền ngứa ngáy nhưng lại ăn không được, làm với em ấy cũng coi như đã thèm. Bất quá cọng cỏ nhỏ, anh cùng với em ấy cũng chưa làm qua mấy lần, lần trước làm như vậy cũng chỉ là bởi vì em"


"Sau khi Giang Phong Nhứ lên đại học, cũng không biết là trêu chọc tới đám người gì, bị tiêm vào loại thuốc kích dục mới nghiên cứu. Thứ đó, chậc chậc, anh cũng không không có gan chạm vào, nó giống như là ma túy, sau khi nữ nhân tiêm thuốc thì cơ thể sẽ trở nên vô cùng mẫn cảm, còn khiến cho trở nên cực kỳ đói khát, mỗi khi làm tình số lần đạt tới cao trào cũng phải mười mấy lần. Hơn nữa thứ này có tính gây nghiện, kết quả cuối cùng là sẽ trở thành một cỗ máy tình dục. Nó cũng được xem như một loại ma túy mới, không có cách nào bỏ được, sau khi tiêm vào quá ba lần thì về cơ bản sẽ xong đời" Giang Thần Hợi nói ra mặt tối mà Giang Bích Nhân không biết: "Em ấy chắc chắn là chơi tới điên rồi, kỳ nghỉ này nói là đi du lịch, trên thực tế, anh đoán là em ấy đi tham gia vào một bữa tiệc tình dục tập thể"


Trên mặt Giang Bích Nhân không che giấu được vẻ khiếp sợ: "Những, những chuyện này ba em có biết không?"


"Hẳn là đã biết" Giang Thần Hợi cảm thấy vẻ mặt của cô lúc này vô cùng đáng yêu, vì vậy liền cúi người xuống hôn lên: "Nhưng em cũng biết tính tình của ba em rồi đó, sau khi quản Giang Phong Nhứ vài lần mà cũng không có hiệu quả, liền dứt khoát không để ý tới"


Giang Bích Nhân cảm thấy thế giới quan của cô như đã đối mặt với một trận chấn động thật lớn, cô không nghĩ tới chị gái còn che giấu một mặt như vậy, cô vẫn luôn cho rằng chị ấy là nữ thần trường học thanh lãnh cao ngạo gì đó... Vào lúc khi nhìn thấy anh họ cùng với chị gái làm chuyện đó, cô quả thật có chút kinh ngạc, nhưng sau đó chỉ nghĩ hai người họ có quan hệ rất tốt nên mới chơi trò này...


Giang Bích Nhân cảm thấy đầu óc cô có chút không ổn. Đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, bác gái cuối cùng cũng đã trở lại.





Giang Bích Nhân còn chưa kịp phản ứng, đã bị Giang Thần Hợi dùng chiếc khăn vải trang trí phủ trên ghế sô pha che đi thân thể tràn đầy vết tích ái muội.


Bác gái nhiệt tình tươi cười: "Xem TV hửm? Đã ăn cơm chưa? Thần Hợi, con phải chăm sóc Nhân Nhân cho thật tốt đó"


Giang Thần Hợi vòng tay qua ôm lấy Giang Bích Nhân nói: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc em gái thật tốt"


Bác gái bật ra một tràng cười vui vẻ: "Hai người các con ngồi cùng nhau xem ra rất xứng đôi, Nhân Nhân thật giống như một cô vợ nhỏ"


Giang Thần Hợi cười cười: "Con cũng muốn, nhưng không biết em ấy có nguyện ý làm con dâu của mẹ hay không thôi?"


Bác gái chỉ cho rằng Giang Thần Hợi đang nói giỡn, còn vô cùng phối hợp: "Có thể chứ, cưới được em gái ngoan ngoãn của con về làm vợ thì con cũng xem như là may mắn" Nói xong liền đi lên lầu.


Bởi vì Giang Thần Hợi trước đây chính là có tính cách bỡn cợt hay nói đùa, cho nên Giang Bích Nhân chỉ coi như hắn đang nói bậy nói bạ, ở một bên cười theo mà thôi.


Nhưng cô không nghĩ tới, sau khi bác gái lên lầu, Giang Thần Hợi thế nhưng liền cúi đầu hôn lên mặt và môi cô, sau đó hỏi: "Cọng cỏ nhỏ, có đồng ý làm vợ của anh trai không?" Đôi mắt đào hoa phong lưu tựa hồ như mang theo vài phần nghiêm túc.


Giang Bích Nhân cảm thấy hắn ta hôm nay cứ là lạ, sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.


"Đương nhiên là không muốn. Anh là anh trai của em, hai người chúng ta làm sao có thể kết hôn"


Giang Thần Hợi hơi hơi sửng sốt, sau đó đuôi mắt cong lên cười một cái, vẻ nghiêm túc trước đó nhanh chóng bị đánh cho tan biến, khiến người ta cảm giác như đây chỉ là ảo giác mà thôi: "Cọng cỏ nhỏ nói rất đúng"


Giang Bích Nhân cảm thấy anh họ lúc này có hơi kỳ quái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi