SAU KHI BỊ CẮM SỪNG TÔI LIỀN BỊ QUỶ ĐEO BÁM


Mở cửa, năm người đi vào thấy phía trước có hai lối đi.

Chia ra, ba người đi ra phía sau khách sạn, hai người kia quẹo qua ngã rẽ bên phải.
Mưa đã tạnh nhưng mây đen cứ càng kéo đến che khuất ánh sáng khiến buổi trưa cứ như chiều tối, ngoài sân sau khách sạn ẩm ướt, phảng phất mùi cỏ cùng đất.

Tạ Anh đứng giữa khoảng đất rộng rãi nhìn xung quanh, nơi này chẳng có bất cứ thứ gì ngoài cỏ hoa, đất cát.
Lưu Vũ giẫm cỏ tiến lại góc tường trắng dính đất bẩn, thấy có gì đó phát sáng đang lấp ló bên dưới đám cỏ liền nhặt lên.
"Vàng!".

Lương Tôn bên cạnh thốt lên.
"Vàng?".

Tạ Anh cũng đi đến.
Cậu nói: "Ha, khách sạn này đúng là giàu ghê thật, nơi đâu cũng có vàng".
Lương Tôn mắt sáng đẩy kính lên: "Không chừng bí mật của nơi này chính là chỗ chôn cất vàng bạc kho báu, nếu tìm được khi đó chúng ta sẽ giàu to".
"Giàu thì làm được gì trong lời nguyền này?".

Lưu Vũ lạnh tanh lườm anh ta.
"Ờ thì..

Ờ..".

Anh ta sượng lại quên mất chuyện mình đang ở trong lời nguyền.
Hắn cất viên vàng vào túi, từ lúc vào khách sạn Thanh Phi hắn đã nhặt được hai viên vàng, chắc chắn vẫn còn rất nhiều vàng được rãi rác phân bố trong cái khách sạn này.

Ba người đi vòng quanh, phía trước bị mấy khúc gỗ to đè chồng lên nhau chặn lại cho nên không ra được sân sau.

Chỉ lẩn quẩn trong bãi đất cỏ trống bên cạnh khách sạn.

Tìm chẳng thấy ai, phía sau mấy khúc gỗ thì không thể có ai rồi bởi tiếng hét thảm thiết đó chỉ vang dội xung quanh đây thôi.


Cả ba quay về, vừa bước đến cửa thì.
"Á Á Á!!!".

Tiếng hét thất thanh của Lý Tiểu Quyên vang lên.
Lương Tôn xanh mặt liền chạy vào trước xem xem bạn gái mình bị gì.
Lý Tiểu Quyên ngồi bệt dưới đất trước cửa phòng với vẻ mặt kinh hoàng tột độ, miệng cô ta há hốc run giật chẳng nói nên lời, hai đôi ngươi co rút liên hồi.

Lương Tôn liền chạy đến đỡ cô ta, ánh mắt vô tình nhìn vào trong thì tá hỏa loạng choạng lùi ra đằng sau, mặt mày tái mét anh ta còn kinh hoàng hơn Lý Tiểu Quyên.
Sợi dây đang treo cổ một thi thể mất tứ chi không một cơn gió thổi nhưng vẫn cứ đung đưa qua lại cứ như theo nhịp lúc lắc nhẹ lúc lắc mạnh.

Thấy hai người chết đứng tại chỗ, hắn và cậu đi đến.
Tạ Anh nhăn mặt nhìn vào phòng: "Hiểu Hân?!".
Biểu cảm Lưu Vũ không có gì thay đổi: "Tiếng hét ban đầu không phải của cô bé này, theo ta thấy cái xác cô bé đã hơn nữa ngày rồi".
Bách Hổ đứng kế bên cái xác của Hiểu Hân nhắm mắt, một tay cầm gậy chắp ra sau lưng, một tay khấn, ông ta đang niệm cái gì đó trong miệng rồi đi vòng quanh cái xác sau đó đứng trước cái xác ông ta kép hai ngón tay mình chỉa thẳng vào cái xác rồi mở to mắt.

Phi ra ngoài quay đầu nhìn mấy người kia: "Đi!".
Mấy người đang đứng ngoài cửa: "?!".
Một cơn gió lạnh lanh trong phòng tát thẳng vào mặt nhóm người vô cùng rát buốt.

Cánh cửa tự động đóng sầm lại, Lương Tôn giật mình cố gắng hoàn hồn lấy lại bình tâm níu lấy tay Lý Tiểu Quyên: "Em! Em! Quyên Quyên! Đi thôi!".
Lý Tiểu Quyên vẫn không thể nào bình tĩnh được, anh ta thấy vậy liền kéo tay cô ta chạy.
Mấy người chạy về sảnh, Lương Tôn và Lý Tiểu Quyên thở hồng hộc.

Hình ảnh kinh dị vẫn còn lẩn quẩn trong đầu, mặt mày anh ta xanh như tàu lá chuối: "Tôi..

Tôi vừa chứng kiến cái quái gì thế này?!".
Lý Tiểu Quyên bên cạnh sợ hãi run bật lên từng hồi: "Hân Hân...!Hân Hân...!Em ấy...".
Bách Hổ chống gậy: "Các ngươi bình tĩnh đi".
Hai người không khỏi sợ hãi, Tạ Anh lạnh lùng nhìn ông ta: "Rốt cuộc khi nãy ông làm gì vậy?".

Bách Hổ lườm cậu, một lúc ông ta nói: "Gọi hồn".
"Đó không phải linh hồn của chị ấy".

Cậu nói, bỗng sượt lại.
Tạ Anh chẳng hiểu sao mình lại nói câu này, trong khi đó trong đầu cậu không hề xuất hiện những ý tưởng và những câu nói này! Rõ ràng như có ai đó điều khiển khiến cậu phải nói ra.
Bách Hổ ngạc nhiên liền quay lại biểu cảm lạnh lùng, ông ta không nói gì liếc cậu một cái rồi lẳng lặng quay lưng bấm tay tính toán gì đó.
Lý Tiểu Quyên nắm lấy tay Lương Tôn khiến cô ta cảm thấy an toàn, hít thở sâu rồi thở ra, cố bình tỉnh: "Mọi người à chúng ta vào phòng ăn, ăn uống no nê xong đi rồi làm nhiệm vụ".
Năm người quay về phòng ăn, ngồi xuống bàn.
"Ủa? Tên nhân viên kia bảo chuẩn bị đem món ra rồi không cho chúng ta đi mà, thế sao trên bàn chưa có cái gì hết vậy?".

Tạ Anh khó chịu.
"Nhất..

Nhị..

Tam..

Tứ..

Ngũ..

Lục..

THẤT!".

Bách Hổ mở choàng mắt tay xuống đập bàn, mấy người đang ngồi giật mình.
Lương Tôn nhảy dựng: "Gì thế kia?!".
Ngón tay run rẩy của anh ta giơ lên chỉ về hướng cửa phòng ăn, thốt: "Hiểu Hân kìa!!".
Mấy người đồng loạt nhìn theo tay hắn, Lý Tiểu Quyên tá hỏa mặt mày tái mét ôm miệng không nói lên lời.

Trước cửa phòng ăn là Hiểu Hân toàn thân nguyên vẹn đang nhìn chòng chọc đám người.

Đột nhiên đèn điện tắt một lúc rồi mở sáng chưng.
"Á á!".

Lý Tiểu Quyên lia mắt qua thì thấy Hiểu Hân đang đứng cạnh mình.
Cô ta sợ muốn són ra quần liền bật ra khỏi ghế chạy ra đứng sau ghế Bách Hổ, Lương Tôn không tránh được sợ hãi cũng nhảy qua theo.
Vẻ mặt Hiểu Hân hoang mang: "Ủa mọi người? Làm gì mà gặp tôi mà mọi người hoảng hốt thế?".
Lương Tôn chắp tay lạy: "Cô chết rồi còn dọa ma bọn tôi nữa hả?! Biến đi giùm đi!".
Lý Tiểu Quyên sợ hãi nhưng nữa chút muốn níu kéo, nữa muốn cô ta khuất đi giùm.

Hiểu Hân nhìn bọn họ liền hiểu ra vấn đề gì đó rồi, cô không nói gì nữa liền lủi thủi đi qua bàn bên kia cách bọn họ năm cái bàn rồi ngồi một mình.
Lúc này Lương Tôn và Lý Tiểu Quyên mới đỡ bình tĩnh lại, len lẻn ghế ngồi xuống.

Lý Tiểu Quyên vừa ngồi vừa lén nhìn Hiểu Hân ngồi bên kia, cảm thấy trong lòng có lỗi nhưng nỗi sợ cứ dâng lên.
Nghe xong câu chuyện Tạ Thành suy tư, cảm thấy có vài điểm đáng ngờ.
"Mấy nhân viên phục vụ cư xử như một lập trình lập trình có sẵn, còn quản lý Tần ngã trên lỗ thủng xuống, mà lỗ thủng đó có sẵn sao?".

Anh nói
Lưu Vũ đáp: "Lỗ thủng đó chắc chắn mới bởi vì ông ta ngã nằm xấp những vụn đất đá trên đó rơi xuống đầy người ông ta cho nên không thể nào đã có sẵn được".
"Có lẽ quái vật nào đó tấn công ông ta khiến ông ta ngã xuyên trần nhà".

Tạ Anh lên tiếng.
Tạ Thành gật đầu: "Cũng có thể lắm, thế còn những tên nhân viên phục vụ có thể là quỷ hóa thành".
Lưu Vũ: "Những gì các cậu nói đều có lý nhưng mà có một điều mà các cậu nãy giờ không để ý".
Ba người kia chăm chú lắng nghe, hắn nói: "Chắc các cậu cũng đã nghe tên tóc bạc kể về mảnh giấy mang tên mạng kê nhỉ?".
Lương Tôn: "Đúng rồi, trong mỗi mạng kê của mỗi người mới chúng tôi chỉ có một đường gạch là tượng chưng cho một mạng và khi chúng tôi chết thì có thể...".
Đột nhiên như nhớ ra gì đó anh ta đập bàn vỗ tay: "Thì chính là có thể đổi lấy mạng sống của chính chủ! Nếu thế thì Hiểu Hân đã đổi một đường gạch để hồi sinh sống lại!".
Vẻ mặt hắn bình thường: "Đúng vậy, thế bây giờ các ngươi đừng lo lắng cô bé đó là quỷ nữa".
Lương Tôn: "Thế sao anh không nói ngay từ đầu cho bọn tôi đỡ sợ?".
Không nói gì hắn nhún vai lắc đầu.
Điều này Tạ Thành cũng từng nghĩ đến chỉ là không dám chắc chắn công dụng của mạng kê nên rất lo lắng.

Bây giờ thì hiểu rồi.
"Chị ta bị mất mạng kê nên tôi đã đưa mạng kê của mình cho chị ta, thế có ảnh hưởng gì không?".


Tạ Anh nói
Lưu Vũ nhìn thẳng vào mắt cậu: "Bình thường, trong lời nguyền này có thể trao đổi mạng kê cho nhau".
Đôi mắt phượng sắc lẹm vàng hổ phách lóe lên ánh sắc vàng một thoáng ghim chặt đôi mắt cậu: "Ngươi đã đưa chính mạng sống của ngươi cho người khác, ngươi không sợ chết hay là ngươi vốn không phải con người?".
Hắn nhấn mạnh câu sau Tạ Anh lườm hắn, ánh sắc đỏ bên trong đồng tử đen láy lóe lên rồi liền dập tắt, cậu nhếch mép: "Hơ, ta không phải con người hay ngươi không phải con người? Có con người nào sống đến tám mươi mấy tuổi mà nhan sắc không thay đổi? Có quỷ mới sống lâu lột xác".
Lưu Vũ xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, lạnh tanh: "Lời nguyền này không giới hạn tuổi tác hay thời gian, chỉ có sinh tồn và khi nào bị giết".
Chiếc nhẫn bạc trên ngón tay hắn đã bị Tạ Thành chú ý, anh tự hỏi rằng chẳng lẽ hắn đã kết hôn rồi sao? Thế vợ con hắn đâu sao không đồng hành cùng hắn?
Chỉ là suy đoán thế nhưng trong lòng anh có chút gì đó tiếc nuối, chẳng hiểu sao lại thế cho nên hơi khó chịu.
Không lẽ anh lên cơn điên rồi sao?
Hắn chả là cái gì với anh cả, chỉ là đồng đội mới quen thôi mà.
"Sao thế?".

Lưu Vũ hỏi.
Giật mình nhìn lên thì thấy hắn đang hỏi mình, anh vân vê ngón tay mình không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: "Không có gì đâu".
Mắt hắn lia xuống ngón tay đeo nhẫn của mình rồi lại nhìn anh, gương mặt lạnh lùng của hắn hơi giãn ra.

Anh len lén nhìn hắn, hỏi: "Anh đã kết hôn rồi sao?".
Chời ơi! Anh hỏi điên khùng gì thế? Tự dưng tò mò chuyện hôn nhân của người khác, thật là bao đồng quá!
Đôi môi Lưu Vũ thoáng cong lên ý cười rồi lại quay về trạng thái lạnh lùng: "Đúng vậy, tôi từng có vợ rồi có con".
Biết ngay mà, hắn không chỉ có vợ mà còn có con luôn rồi.

"Nhưng mà...".

Đôi mắt phượng bỗng lóe lên nỗi buồn tủi: "Vợ con tôi đã mất tích mấy chục năm nay rồi, tôi vẫn đang đi tìm em ấy và đứa con trai, tôi chắc chắn rằng hai mẹ con em ấy vẫn còn sống".
"Này ông chú!".
Tạ Anh kéo Tạ Thành ngồi sát vào mình, vòng tay qua eo anh.

Cậu cực kỳ khó chịu nhưng phải cố kìm xuống mà liếc hắn: "Câu chuyện đến đây được rồi bây giờ bọn tôi còn phải ăn uống để dưỡng sức cho đêm nay nữa".
"Cốc!".
Tạ Thành kí đầu cậu: "Thằng nhóc này, lên cơn điên gì nữa à?".
Tạ Anh ôm đầu tỏ ra với bộ dạng đáng thương: "Sao anh đánh em chứ? Anh không thương em à?".
Lắc đầu bó tay, anh đúng là hết nói nổi cậu mà.
Lưu Vũ: ".......".
Lương Tôn ngoài cuộc: ".......".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi