SAU KHI BỊ CẮM SỪNG, TÔI MANG THAI CON CỦA BOSS


Sau khi khai thật hết mọi chuyện, cuối cùng Đường Uông cũng có được một giấc ngủ ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu phát hiện tất cả những bức ảnh ước nguyện của mình đều được Châu Giang Hành nhấn like hết một lượt.
Đường Uông đăm chiêu nhìn trang cá nhân của đối phương, không ngờ anh cũng đăng một bài viết cầu nguyện, Đường Uông mới nghĩ, Châu Giang Hành mà mình quen chẳng đời nào cập nhật những trạng thái tương tự thế này.

Nhưng Đường Uông không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi thêm, vì một lát nữa cậu còn phải đến bệnh viện của ba nhỏ làm kiểm tra.
Rất hiển nhiên là bữa sáng hôm nay do Dụ Doãn dày công chuẩn bị, chú lại mở khóa thêm một món mới: Cháo củ mài hạt vừng.
"Tối hôm qua ba đã gọi điện cho bác sĩ rồi, con đừng khám ở bệnh viện trước nữa, không có người quen ba không thấy yên tâm."
Dụ Doãn trực ca thâu đêm suốt sáng đã thành quen, vậy mà mới chỉ ở nhà có một buổi tối, Đường Uông lại trông ra được sự mỏi mệt không tài nào che lấp được trên mặt cha.
"Ba nhỏ, ba cũng ăn một chút đi." Đường Uông định đi múc cháo thì lại bị ba lớn ngăn cản.
"Lúc ba nhỏ mang thai con đã ăn món đó muốn ói ra rồi, ba con còn thề mai mốt sẽ không bao giờ ăn cháo củ mài hạt vừng nữa đó." Đường Bình Chiêm vừa dứt lời, chú cũng bê một bát cháo trứng bắc thảo thịt bằm ra từ trong bếp.
Đây là lần đầu tiên Đường Uông nghe kể về chuyện ba nhỏ mang thai, cậu tự trách cúi mặt, chăm chăm nhìn vào bát cháo củ mài được hầm nhừ, ngại ngùng không dám nói tiếp.
"Ba lớn con có kinh nghiệm làm món này lắm, nhưng cũng lâu rồi không nấu, con mau nếm thử rồi bình phẩm để ba lớn còn biết đường cải tiến, sau này còn ăn dài dài đấy con trai."
Tối hôm qua Đường Uông cũng nói rằng mình muốn giữ lại đứa bé, làm như thế đồng nghĩa với việc cậu không thể ăn uống vạ bậy được nữa, nhưng không hiểu sao Đường Uông lại loáng thoáng nghe ra được ẩn ý cười lên nỗi đau người khác qua câu nói của ba nhỏ.
"Con còn tưởng ba nhỏ nấu đồ ăn sáng cơ." Đường Uông nếm thử một muỗng, độ mặn nhạt vừa phải hòa chung với vị hạt mè tạo cảm giác thèm ăn.
"Hồi trước ba lớn có biết nấu cơm đâu, mãi sau này ba mang thai con, vì ba phải dưỡng thai mà ba lớn chỉ còn nước học nấu ăn, hồi đầu ấy à...!dở khỏi phải nói." Dụ Doãn tắc lưỡi vài tiếng kèm thêm cái lắc đầu, dường như đã mường tượng ra được hương vị khi ấy.
Đường Uông vừa ăn vừa nghe ba nhỏ kể chuyện năm đó, dường như cậu không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa.
Ăn sáng xong, Đường Bình Chiêm và Dụ Doãn dẫn Đường Uông đến bệnh viện.
Trên đường đi, Đường Uông mới biết được một chuyện, hóa ra lúc mang thai mình, ba nhỏ vẫn đang thực tập ở bệnh viện này, vì vậy sau khi có kết quả khám, các thầy cô rất tận tình chăm sóc cho chú, đây đồng thời cũng là nơi cậu được sinh ra.
Ngày trước cậu cũng từng đến bệnh viện tìm ba nhỏ, nhưng bây giờ lại lần nữa đặt chân tới, Đường Uông bỗng nảy sinh cảm giác thân thương đến lạ.
Tuần tự quy trình vẫn là ký hợp đồng bảo mật với bệnh viện trước rồi mới bắt đầu khám thai, nhưng lần này có người nhà đi chung, Đường Uông đã không còn căng thẳng như lúc tự đi khám một mình nữa.

"Đường Đường, con có biết cha của đứa bé là ai không?" Nhân lúc Đường Bình Chiêm đi rót nước cho hai người, Dụ Doãn len lén hỏi dò, "Nếu không biết cũng không sao, ba nhỏ không trách con."
"Con biết anh ấy là ai, nhưng chúng con chỉ mới gặp nhau được vài lần, trừ cái tên Châu Giang Hành ra thì con chẳng biết gì nữa sất." Đường Uông cũng chẳng ngờ rằng mình sẽ có con với anh, trước kia cậu chỉ muốn giữ khoảng cách với người nọ, thế nên mới không cố tình dò la tin tức liên quan đến Châu Giang Hành.
"Châu Giang Hành à?"
Dụ Doãn nghe thấy cái tên này thì sửng sốt giây lát, giọng điệu toát lên vẻ hoài niệm và xen lẫn chút khó tin.
"Ba nhỏ...!biết anh ấy ạ?" Đường Uông thấy thế bèn nghi hoặc hỏi.
"Không, có lẽ không biết đâu, chẳng qua ba thấy hơi quen tai thôi." Dụ Doãn nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, quay lại chủ đề ban nãy, "Bây giờ con có dự định gì không?"
"Khi nào có kết quả thì con sẽ nói với anh ấy, nếu anh ấy bằng lòng dưỡng dục con cái với con thì tốt, còn không con tự mình nuôi con."
Dụ Doãn ngần ngừ muốn nói lại thôi, chú không hi vọng đoạn đường của con gập ghềnh khó đi, nhưng nếu bắt Đường Đường từ bỏ đứa bé...!Chú vẫn biết tính tình con trai thế nào.
"Ba nhỏ, con biết mình đang làm gì mà." Đường Uông nở nụ cười đầu tiên từ khi hay tin mình có thai, có ba lớn và ba nhỏ đây rồi, cậu không sợ đối mặt với bất cứ điều gì nữa cả.
Kiểm tra xong cũng vừa lúc đến giờ cơm trưa, Dụ Doãn chào hỏi với đồng nghiệp rồi dẫn Đường Uông về trước, còn Đường Bình Chiêm thì ghé chợ mua rau.
Chẳng mấy khi tất cả các món cho buổi trưa đều không có ớt cay, nhất thời Đường Uông vẫn chưa thích ứng được.

May mà tay nghề nấu nướng của ba lớn vớt vát lại, Đường Uông một hơi ăn hết hai chén cơm.
Ăn cơm xong, Đường Uông bắt đầu mệt đừ, người đang trong giai đoạn mang thai rất hay thèm ngủ, vả lại mấy hôm trước cậu còn bị gánh nặng tâm lý, vì vậy khi vừa trút hết được ưu phiền, Đường Uông càng thấy buồn ngủ hơn.
Cậu đánh thẳng một giấc đến 5 giờ chiều, bấy giờ ba lớn đang bận rộn nấu ăn trong bếp, ba nhỏ thì ngồi trong thư phòng, nét mặt toát ra thần thái nghiêm túc.
Thấy con trai đã tỉnh, chú bèn gọi cậu vào, Đường Uông bước đến gần thì mới thấy rõ, hóa ra trên bàn đều là kết quả báo cáo kiểm tra của bệnh viện.
Nhìn biểu cảm của Dụ Doãn và kết hợp với lời bác sĩ Đinh đã nói lúc trước, Đường Uông cũng đoán được kết quả kiểm tra của mình sẽ không mấy khả quan.

Quả nhiên, đúng như cậu đã nghĩ, tình trạng thai nhi hoàn toàn không ổn định, hơn nữa do cơ thể cậu chưa phát triển hoàn chỉnh, cho nên tỉ lệ tổn hại đến sức khỏe khi phá thai còn nghiêm trọng hơn là sinh con.
Đường Uông với ba nhỏ nói chuyện một hồi, sau đó cậu cầm những phiếu khám đó đi ra ngoài.

Buổi tối cơm nước xong xuôi, Đường Uông ngả lưng nằm lên giường, cậu nhìn tên Châu Giang Hành trong danh sách rồi thở dài, tiếp đó nhấn vào tên anh.
Đường Uông còn chưa kịp gõ chữ nào, trên khung tên của đối phương bỗng chuyển sang thông báo "Đang nhập...".
[Châu Giang Hành: Tôi có chuyện muốn bàn với cậu, ngày mai gặp nhau nhé?]
Đường Uông sững sờ, tiếp đó trả lời.
[Tiệm chè: Được, vừa hay ngày mai tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.]
Địa điểm gặp mặt là một quán cafe gần nhà Đường Uông, khi Châu Giang Hành đề nghị đến đón mình, Đường Uông cũng không từ chối.
Vào thời gian hẹn của ngày hôm sau, Đường Uông đúng giờ xuất hiện ở cửa chung cư.
Lần này vẫn là chiếc xe Volkswagen cậu nhìn thấy ở trung tâm thương mại hôm trước, Châu Giang Hành lúc này đang nói gì đó với chủ sạp trái cây bày bên cạnh chiếc xe.

Hệt như cảm biết được Đường Uông đang nhìn mình, người nọ mới ngẩng đầu trông sang, tức thì chạm mắt với Đường Uông.
"Hôm nay trời nóng nên tôi mua ít trái cây." Châu Giang Hành xách phần trái cây cắt sẵn đi về phía cậu.
Trong tay Đường Uông đang cầm túi giấy, cậu cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu đáp lại.
Hai người đi đến bên cạnh xe, Châu Giang Hành tự chống người ngồi vào trong, sau đó vươn tay đỡ Đường Uông lên theo, trông như thể người hoạt động không tiện mới là cậu vậy.
Tài xế gấp gọn xe lăn xong thì trở lại ghế lái, bắt đầu khởi động động cơ.
"Ăn chút trái cây nhé?" Người nọ đẩy phần trái cây cắt sẵn vừa mới mua sang.
Đường Uông còn không dám ăn trái cây vì sợ ăn trúng đồ bậy bạ, nhưng khi nhìn thấy bưởi chùm, táo, chuối trong phần trái cây cắt sẵn kia, những thứ đó đều là món cậu có thể ăn, nhất là bưởi chùm bổ sung axit folic.

Lời từ chối đến môi lại bị nuốt xuống, Đường Uông bèn lặng lẽ nhận lấy nó.

"Cậu ngồi xe có cảm thấy khó chịu đâu không?"
"Không." Đường Uông lắc đầu, không biết vì sao mà hai lần gặp mặt gần đây, Châu Giang Hành đều đi chiếc xe trông rất đỗi tầm thường nhưng cảm giác ngồi lên lại chẳng khác chiếc xe sang trọng trước đây là bao.
"Đi chiếc này khiêm nhường một chút, như vậy có thể giảm thiểu rất nhiều phiền toái." Lúc Châu Giang Hành nói câu này, hai mắt anh lại nhìn về phía cậu, trông như có ý nói rằng sợ mang lại phiền toái cho cậu vậy.
Đường Uông có cảm giác cách hành xử của anh hôm nay có hơi khác so với ngày thường, trước kia dù là lời nói hay hành động, đối phương luôn giữ một khoảng cách nhất định với mình, gây ra cảm giác thân mật nhưng không thể từ chối.

Thế nhưng hôm nay khoảng cách ấy đã bị Châu Giang Hành kéo lại gần, Đường Uông có thể cảm nhận được rõ thiện cảm của anh dành cho mình.
Quán cafe nọ chỉ cách chung cư hơn 1km, xe đi chẳng bao lâu liền dừng.

Trước khi Châu Giang Hành vào trong, tài xế đưa cho anh một tệp tài liệu, Đường Uông nhìn lướt qua, chất liệu không trong suốt, cậu chả nhìn ra được bên trong là thứ gì.
Lần này Đường Uông không đẩy Châu Giang Hành như mọi khi mà cả hai lần lượt đi vào.

Quán cafe này có bàn riêng có vách ngăn dành cho hai người vô cùng riêng tư, cậu và Châu Giang Hành đến ngồi một chỗ trong số đó, con phố đối diện bên ngoài cửa sổ còn có sạp đồ nướng đang nướng xiên que.
Đường Uông nhìn hau háu sạp đồ nướng đó một hồi, cuối cùng cam chịu gọi một ly nước dừa.

Một lát sau, nước của họ được bưng lên, cậu đặt tay mình lên túi giấy, chuẩn bị mở ra bất cứ lúc nào.
"Hôm nay tôi hẹn cậu ra đây là vì tôi đã biết được một chuyện." Châu Giang Hành giành lời nói trước, đồng thời lấy tệp tài liệu đặt lên bàn.
Đường Uông dán mắt nhìn nó, cậu bỗng có dự cảm không lành, lẽ nào Châu Giang Hành biết chuyện đó rồi?
"Cậu mang thai, còn là con của chúng ta, phải vậy không?" Châu Giang Hành khui tệp tài liệu ra, lúc nào Đường Uông cũng thích ngắm tay đẹp, nhưng lần này cậu lại không có tâm trạng để quan sát đôi bàn tay đó, Đường Uông dán hai mắt lên phần báo cáo được lấy ra khỏi tệp.
"Tại sao anh lại có kết quả khám thai của tôi?" Đường Uông để ý tờ kết quả đó có in tên của bệnh viện khám sức khỏe cho mình, Đường Uông chợt hiểu ra một điều, "Là vì anh nên bệnh viện đó mới coi trọng tôi như thế đúng không?"
Cậu cứ mãi khó hiểu không biết vì sao bệnh viện đó lại coi trọng mình, chẳng những vậy thái độ đối xử còn rất chi lấy lòng nữa, bây giờ thì cậu hiểu rồi, tất thảy đều là do Châu Giang Hành, chắc chắn anh đã đánh tiếng trước với họ.
"Anh đã sớm biết rồi đúng không?" Đường Uông khó mà không nổi cáu, trong lúc mình chẳng hay biết gì mà Châu Giang Hành lại nắm rõ hết thảy tình hình, nghĩ xem có đáng sợ không chứ.
"Đường Đường, xin em đừng giận, hãy nghe anh giải thích." Hôm nay Châu Giang Hành vẫn ăn mặc phong cách âu phục và giày da, tóc tai chải chuốt gọn gàng vén hẳn ra sau, khí thế lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng giọng điệu vô cùng hấp tấp, thậm chí còn có thể nhìn ra sự hoảng loạn thông qua ánh mắt của anh.
Đường Uông thấy hết tất cả, cậu tạm thời giữ thái độ hòa hoãn, nhưng lại lạnh lùng nói: "Đừng gọi tôi là Đường Đường."

"Được." Châu Giang Hành chỉ hoảng hốt trong thoáng chốc, anh nhanh chóng chấn chỉnh cảm xúc của mình, nghiêm túc trình bày lý do tại sao bản thân lại hành sự như thế.
"Em bị đau bụng trong lúc tập thể hình hai lần nên anh không yên tâm, huấn luyện viên nói rằng trước đây em chưa từng bị như thế, trùng hợp là Viện trưởng bệnh viện phụ trách khám sức khỏe cho em có quen biết với anh, anh tình cờ nghe bác ấy nhắc tới nên mới hỏi tình hình của em, sau đó thì biết được chuyện này."
"Lúc tôi đi khám lại anh cũng ở bệnh viện đúng không?" Đường Uông nhớ cái hôm đó mình nhác thấy xe lăn, khi ấy cậu còn tưởng mình nghĩ nhiều, nhưng bây giờ Đường Uông lại không cho là như thế.
Châu Giang Hành thành khẩn thừa nhận: "Anh sợ nếu mình đến tìm em thì em sẽ không chấp nhận, cho nên mới mãi không nói với em."
Nếu lúc đó Châu Giang Hành đến tìm gặp và nói thẳng với cậu, Đường Uông cũng không chắc bản thân sẽ phản ứng ra sao, nhưng có khả năng sẽ không được bình tĩnh như bây giờ.

Châu Giang Hành giải thích nghe cũng hợp lý đó, nhưng...
"Chắc gì tôi đã mang thai con của anh?"
"..." Buột miệng chất vấn người ta xong, Đường Uông hối hận không thôi, cậu thấy mình đúng là bị giảm IQ, miệng nhanh hơn não mà.
Châu Giang Hành không nói không rằng, Đường Uông híp mắt hỏi.
"Hay là anh điều tra tôi?"
Châu Giang Hành lắc đầu phủ nhận.
"Thế anh nói tôi nghe xem?" Cục tức vốn đã xẹp xuống lại bắt đầu trồi lên.
"Đêm hôm đó..." Châu Giang Hành ngập ngừng, "Lúc anh đi vào, em có nói đây là lần đầu tiên của mình, xin anh nhẹ nhàng chút."
"Trên phiếu khám cũng ghi thời gian mang thai của em..."
"..." Đường Uông lập tức đỏ mặt nóng tai, cậu thẹn thùng trố mắt, ký ức ngày hôm đó chợt ùa về như thước phim, lúc đó uống say nên trong đầu Đường Uông chỉ nhớ được đứt khúc, nghe Châu Giang Hành nói thế, Đường Uông tức khắc nhớ ra ngay, mình quả là có nói câu đó thật.
"Tôi..." Cậu đúng là đồ ngốc mà, Đường Uông bây giờ chỉ muốn tìm lỗ vùi đầu xuống ngay thôi.
"Đường Đường, chúng ta kết hôn đi."
Đường Uông cứ ngỡ mình nghe nhầm, cậu chỉ biết kinh ngạc nhìn Châu Giang Hành, chẳng còn hơi sức đâu mà ngại ngùng về câu nói đó.
"À, không."
"Đường Uông, chúng ta kết hôn đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi