SAU KHI BỊ CHA RUỘT CỦA CON TRAI TÌM TỚI CỬA

chương 72 - DŨNG SĨ TIẾN CÔNG · TIỂU MẶC TỔNG

editor: idecidedtobegay

---0---

Người đầu tiên phát hiện trong nhà thiếu một người chính là Cố Giai Mính, ngước mặt quét nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Bạch Húc Thành cũng không còn ở đây, thú hai chân giống đực mới cũng không vậy.

Ngũ Khả nhìn ra Cố Giai Mính đang tìm người, bắt lấy Bạch Kỳ Quân đang diss nhau với Mặc Trạch Dương, cười nói: "Hồi nãy tổ chương trình mời bọn họ đi lấy giùm chút đồ, chắc là hồi nữa về thôi."

Cố Giai Mính cau mày, "Chắc chắn lão Mặc nhà tôi không ở trên đảo!" Y có thể cảm nhận được hơi thở của Mặc Uẩn Tề đang dần đi xa hòn đảo này, hai người còn lại ở hai hướng khác nhau, Cố tiểu yêu quá tự trách, thế mà y chỉ lo ăn, quên mất lão Mặc nhà mình.


Nếu giờ y thuấn di một cái chạy tới đó, vác lão Mặc nhà y về, người của tổ chương trình có bị hù xỉu không ha? Cố Giai Mính quyết định đi tìm tổ chương trình hỏi cái đã, đây có phải là trò gì mới không?

Mặc Trạch Dương và bé sói con đang dỗi nhau, cho dù bị Ngũ Khả bắt lấy cũng không ai nhường ai, mặc kệ chú năm nhóc có ở đây hay không, khí thế của bé sói trắng vĩnh viễn 8m8!

Bạch Kỳ Quân: "Ba tớ giỏi lắm nha! Thứ lớn vậy nè mà ba tớ chỉ cần vung tay là có thể xé nát!"

Mặc Trạch Dương non nớt dỗi lại: "Ba tớ giỏi hơn nữa! Ba tớ là ba tớ!"

Ở trong lòng Mặc Trạch Dương, ba ba mình là tuyệt vời nhất, không có lý do gì. Bé sói trắng bị câu này dỗi đến sững sờ, ba cậu là ba cậu thì liên quan gì đến có giỏi hay không? Bé sói con thở hổn hển một hơi, sau đó lấy lại khí thế, "Ba tớ biết bay, bay nhanh hơn máy bay luôn kìa!"


Mặc Trạch Dương ngạo nghễ khịt mũi, vẫn là câu nói đó: "Ba tớ là ba tớ!"

Bạch Kỳ Quân: "......"

Cậu thắng, không cách nào cãi tiếp được.

Đó giờ cãi nhau với Mặc Trạch Dương chưa thắng lần nào!

Bé mập đứng bên cạnh quan sát Mặc Trạch Dương nãy giờ, thấy hai đứa nhóc chơi vui qua, cũng muốn chạy lại xem náo nhiệt. Mặt mày Mặc Trạch Dương đẹp, khuôn mặt nhỏ trắng nõn còn đáng yêu, nhìn qua có lẽ tính tình khá hơn bé sói con nhiều, nên bé muốn tới chơi chung với Mặc Trạch Dương.

Sau khi nhận thấy bé tới gần, bé sói xon xoay mặt qua, hung ba ba nhe răng với bé, nhìn như đang làm mặt quỷ hù dọa bé, tóm lại là cậu không được lại đây, cậu lại đây tớ múc cậu!

Tập trước bé mập đã biết nhóc ghê gớm rồi, sau khi bị hù doạ thì không dám đến tìm bọn họ chơi nữa, Ngũ Khả cau mày, muốn dạy dỗ một câu, lại nhớ ra đây không phải con mình, lời nói không cách nào ra miệng, há miệng thở dốc rồi nuốt vào lại.


Đạo diễn quay phim lắc lắc đầu, đây là chỗ khác biệt giữa ba thật và ba giả.

Cố Giai Mính hỏi tổ chương trình xong đi về, nhéo tai nhỏ của Bạch Kỳ Quân, "Tiểu tể tử, nhỏ vậy đã học thói bài ngoại, sao không chơi với người ta?"

Yêu tinh không chơi với con người, tư tưởng này không được, sơ sẩy chút là lớn lên có nhân cách phản xã hội như Hỏa Hồ Ly liền.

Bé sói con che lỗ tai lại, định nhảy nhót gọi ba ba, làm Mặc Trạch Dương tức giận nhấc chân đạp một cái lên mông nhóc, "Đây là ba tớ! Ba tớ!"

Bạch Kỳ Quân ôm chân Cố Giai Mính, khiêu khích: "Giờ cũng là ba tớ!"

Mặc Trạch Dương tức giận quá muốn đánh nhóc, thiếu đòn mà!

Cố Giai Mính một tay cầm một đứa, tách hai nhóc con sắp đánh nhau ra, "Một đứa đứng một bên đứng yên cho ba!" Đứa nhỏ hơn 20kg, một tay Cố Giai Mính xách lên, nhẹ nhàng vui sướng. Cố tiểu yêu được editor của tổ chương trình phong mạnh mẽ thần ba!
Đạo diễn quay phim bất đắc dĩ, lúc dạy dỗ con, ba nuôi còn danh chính ngôn thuận hơn ba giả.

Đạo diễn tập hợp mọi người lại, lúc này mới nói ý định chân chính của tập này, "Mọi người đã phát hiện trong nhà thiếu một người rồi chứ, sau khi ba ba bị đại quái thú bắt đi, các bảo bối của chúng ta sẽ làm gì? Có muốn cứu ba ba ra không nào?"

Giọng nói đạo diễn rất kích động, cố gắng nhử cảm xúc của bọn nhỏ, bé mập lập tức cắn câu, giơ cánh tay hô to: "Muốn!"

Đạo diễn rất vừa lòng, lại nhìn qua Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân, hai cái bug lớn của tổ chương trình còn chưa có biểu hiện gì.

Dưới ánh mắt thúc giục của ông chú đạo diễn, Tiểu Mặc tổng giang hai tay ra, "Daddy của con rất mạnh mẽ, không ai bắt daddy đi được đâu, trừ daddy bằng lòng để bị bắt, daddy có thể tự đi, cũng có thể tự về." Thật sự rất phong thái của tổng tài bá đạp, IQ online!
Bạch Kỳ Quân ôm tay, khịt mũi, "Không cứu được nữa, chú ấy bị bắt đi là tại vì quá ngốc, không còn cách nào, ông nội con nói, mấy chục người trong nhà chỉ có chú ấy là ngốc nhất."

Tổ chương trình: "......"

Hai cái bug lớn, không hổ là hai cái bug lớn!

Đạo diễn đã sớm tính được chuyện không trị được các bé, đã mời chuyên gia dạy trẻ tới sẵn, vung tay lên, ý là: Lên! Thu phục hai đứa nó!

Chị gái chuyên gia dịu dàng hỏi: "Ba ba bị quái thú bắt đi rất sợ hãi, các con có nghĩ tới, bọn họ đang chờ các các con tới cứu không, khi các con vượt qua các cửa ải khó khăn, khoảnh khắc nhìn thấy ba ba, có phải cảm thấy có thành tựu lắm không? Các con đều là dũng sĩ nhỏ dũng cảm! Dì đã chuẩn bị sẵn huân chương anh hùng hết rồi, bé đầu tiên tìm được ba ba sẽ nhận được huân chương đó nha!"
"Ha ha ha," Sau khi Mặc Trạch Dương nhìn rõ các thứ đó đôi mắt cười thành một khe nhỏ, "Cái huy chương đó, một tệ một cái, còn mua năm tặng một luôn á, hơn nữa, sao daddy của con sợ hãi được? Đều là người khác sợ daddy con."

Tổ chương trình: "......"

Chương trình này không cách nào quay tiếp!

Đạo diễn Dương xin giúp đỡ nhìn Cố Giai Mính, hai thằng nhỏ này chỉ có cậu mới xử được.

Cố Giai Mính banh mặt một tay ấn một nhãi con, "Từ giờ trở đi, ngoan ngoãn phối hợp, về nhà hầm đùi gà cho hai đứa! Nói yeh! Nói dào dạt tình cảm vào!"

"Yeh! Muốn nhận huy chương quá đi!" Hai đứa bé giơ tay lên, nể mặt đùi gà, miễn cưỡng phối hợp.

Tổ chương trình: "......"

Cảm thấy toàn bộ đoàn phim đều đã bị đùi gà sỉ nhục!

Vậy xem ra, còn không bằng lấy cái đùi gà đầy sức hấp dẫn với hai đứa bé ra dụ ngay từ đầu.
Mặc Trạch Dương là sùng bái daddy nhóc từ đáy lòng, Bạch Kỳ Quân...... ghét bỏ chú năm nhóc từ đáy lòng, nên tổ chương trình quyết định giữ đoạn này lại, không cắt! Dù sao cảnh đạo diễn đưa mắt ra hiệu cho Cố Giai Mính, người xem cũng không thấy.

Trò chơi "Nòng nọc nhỏ tìm ba ba", tổ chương trình đã chuẩn bị vài cửa ải khó khăn, mỗi lần xông qua một cửa, tổ chương trình sẽ đưa ra gợi ý về vị trí của ba ba, thử thách yêu cầu bọn nhỏ hoàn thành một mình, người lớn chỉ có thể giúp đỡ, cố gắng đừng can thiệp.

Sau khi nghe luật chơi, Mặc Trạch Dương thở dài, trò chơi con nít!

Trẻ trâu!

Cửa thứ nhất là trả lời câu hỏi, nhận biết các chữ pinyin, Mặc Trạch Dương như đọc vè thuận miệng, đọc một lèo đến hết, xác suất chính xác 100%.

Hoàn mỹ kế thừa trí nhớ của cha nhóc, học sinh giỏi chính là học sinh giỏi, học giỏi từ bé, gen di truyền diss người ta không tức nỗi.
Cửa thứ hai là phép cộng phép trừ trộn lẫn trong vòng 20, Mặc Trạch Dương rất nhạy cảm với những con số tính nhẩm là ra, hoàn toàn không cần giấy và bút tổ chương trình cung cấp.

Mới đó đã được hai tấm card, trên đó là hình ảnh kiến trúc đặc trưng của địa phương, các bé cưng cần cầm hai tấm thẻ này, tự mình đi tìm hỏi người qua đường, sau khi đến nơi sẽ có nhân viên công tác chờ các bé ở đó, tiếp tục trả lời câu hỏi, sau khi qua cửa tiếp theo, sẽ được một tấm thẻ nữa.

Vì phòng ngừa bọn nhỏ làm mất thẻ, tổ chương trình rất tinh tế cho một cái túi nhỏ để các bé tự mang lấy, còn có 200 đồng tiền lẻ, xem như phí di chuyển. Nếu giữa đường các bé thấy đồ ăn ngon, lấy tiền đi mua đồ ăn vặt, tổ chương trình sẽ không quan tâm.

Mặc Trạch Dương cất thẻ vào túi nhỏ, kéo tay Cố Giai Mính nói: "Ba ba, chúng ta đi thôi, đi tìm thuyền rời khỏi nơi này, đi cứu daddy."
"Mặc Trạch Dương," Nhân viên công tác tò mò hỏi nhóc: "Con không hỏi sao mà biết daddy của con không ở trên đảo này?"

Mặc Trạch Dương chỉ chỉ đầu dưa của mình, học giọng điệu của Mặc tổng, siêu nghiêm túc nói: "Phải động não, động, não!"

Nhóc không cảm nhận được hơi thở của daddy trên đảo này, vậy có nghĩa daddy của nhóc đã bị người của đoàn phim dẫn ra ngoài đảo này, hơn nữa hai tấm ảnh này, nhóc từng thấy trên đường tới đây, căn bản không phải kiến trúc trên đảo này, hơi động não một chút sẽ biết: Daddy không có ở đây!

Nhân viên tổ chương trình vẻ mặt bất lực, đưa siêu cấp bug IQ cao Mặc tổng đi rồi, giờ tới IQ con của hắn......

"Tôi cảm thấy tôi đã bị sỉ nhục!" Chị gái phụ trách ôm tâm trạng Tây Thi, "Nhưng tôi vẫn yêu ẻm! Tôi không để tâm ẻm nhỏ hơn tôi 20 tuổi, thật đó!"
Cố Giai Mính giật giật khoé miệng, loài người thật sự quá đáng sợ! Con y vẫn còn là con non, chờ nhóc con trưởng thành, chị gái này đã thành bà dì.

Em gái bên cạnh cô gái đó hơi khựng lại, cũng nghiêm túc lại, "Tình địch, đây là lúc rút đao chiến một trận!"

Cố Giai Mính sợ tới mức bế con trai cưng của mình lên chạy mất dép, thật là đáng sợ! Mức độ đáng sợ của thú hai chân nhân loại, bây giờ phụ nữ đã cao hơn đàn ông!

Sau khi Mặc Trạch Dương xuất phát, Bạch Kỳ Quân và bé mập còn đang trầm tư suy nghĩ, đối với một bé sói con coi học tập là chó má mà nói, học tập là cái gì, có ăn được không?

Đây cũng là đối tượng làm thầy cô đau đầu, nhóc sói con này cực thông minh, chỉ cần nhóc muốn học, dạy một lần là biết. Nhóc không muốn học, cô dạy nó mười lần nó cũng không hiểu. Đúng lúc, pinyin là môn nhóc không hứng thú, 10 câu sai một nửa.
Tổ chương trình không cho nhóc tấm card, nhóc chỉ có thể làm lại lần nữa, vừa thấy Mặc Trạch Dương mất, bé sói trắng càng sốt ruột, thua ai cũng được, nhưng không thể thua con hồ ly nhỏ!

Bé mập là một đứa bé kiên định, miễn cưỡng làm xong đề pinyin, giơ tay giơ chân làm đề toán, dù sao cũng là phép tính dưới 20, ngón tay cộng thêm ngón chân cũng được 20 ngón, làm không cực lắm, chỉ hơi chậm thôi.

"Mẹ" nhóc đứng một bên thúc giục mãi, "Con tính nhanh lên đi, cục cưng à chúng ta chậm lắm rồi!" "Tồn Tồn, bình thường cô giáo dạy con tính toán như vậy sao?" "Cần cởi giày không?" "Cục cưng con nhanh lên đi, Mặc Trạch Dương đi lâu lắm rồi."

Vốn dĩ bé mập còn chưa gấp gáp, bị cô ta giục như vậy, làm vội làm vàng nên sai mất.

"Ai nha, sai rồi sai rồi, thằng bé này sao con lại ngốc như vậy?" Mông Tử Nhàn vừa dứt lời, giọng điệu khó tránh khỏi mang theo chút ghét bỏ, Tồn Tồn là đứa bé thành thật, uất ức cúi đầu cũng không nói lời nào, uất ức rơi nước mắt.
"Hả? Sao con còn không nữa?" Mông Tử Nhàn chưa từng trông trẻ, ở nhà cũng là con gái một, thật sự không biết ứng phó trường hợp này thế nào, hơn nữa cô ta còn ghét sinh vật trẻ em, hở chút là khóc sướt mướt, nếu không phải chương trình này có cả nhà Cố Giai Mính tham gia, có thể kéo ratings của cả chương trình, lấy giá trị con người của cô ta hiện nay, cô ta mới không thèm tham gia loại show thực tế này. Có thời gian trông trẻ, còn không bằng ăn cơm với người ta, muốn cái gì có cái đó.

Cô ta đè lửa giận của mình xuống, làm giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh nhất, "Con là con trai đó có biết không? Đừng khóc nữa, mau làm xong đề đi."

Bàn tay cầm lấy cánh tay đứa bé hơi dùng sức, đúng là Mông Tử Nhàn có hơi sốt ruột, nên có ý định hù doạ bé. Trẻ con không nghe lời, hù dọa là được.
Không ngờ, Tồn Tồn bị cô ta hù như vậy, đột nhiên khóc thành tiếng, khóc lóc kêu: "Con muốn mẹ!"

Ba mẹ Tồn Tồn đi theo chương trình cả quá trình quay, giao con cho tổ chương trình bọn họ cũng không yên tâm, có đứa bé nhà nào không phải đầu quả tim của ba mẹ? Lúc nghe Mông Tử Nhàn nói con ngốc, mẹ Tồn Tồn đã có hơi không vui rồi, bé nhà bọn họ ngốc chỗ nào, Tồn Tồn nhà bọn họ là bé thông minh nhất lớp, nếu không tổ chương trình cũng sẽ không tìm Tồn Tồn tới tham gia chương trình!

Hơn nữa, đối với một đứa nhỏ, cái từ "ngốc" này là lời tổn thương đến tâm hồn trẻ thơ nhất, thầy cô còn không nói các bé ngốc! Giờ thấy con khóc tới đau lòng như vậy, làm mẹ bé nhịn không nổi, nói với đạo diễn: "Đạo diễn Dương, tố chất của khách mời chương trình anh như vậy đó sao? Mở miệng là nói đứa nhỏ ngốc, còn dọa hù nữa chứ, nếu con chúng tôi có bóng ma tâm lý gì thì ai chịu trách nhiệm?"
Mông Tử Nhàn cũng không vui, sa sầm mặt vẫy tay với máy quay phim, ý bảo là dừng quay đi, là người của công chúng, cô ta cũng từng được đào tạo khoá học liên quan, ví dụ như lúc đối mặt với fan hoặc đồng nghiệp "không lý trí", phải biết cách nhịn, phải làm cho bản thân có vẻ có tố chất.

Cô ta cười nói: "Xin lỗi, có thể là cách nói chuyện của tôi không đúng, làm bé sợ, lần sau tôi sẽ chú ý."

Thái độ của cô ta tốt như vậy, mẹ của Tồn Tồn cũng không tiện nói gì thêm, ôm Tồn Tồn dỗ dành, tiếp tục ghi hình.

Lúc này cuối cùng ,Bạch Kỳ Quân cũng làm đúng hết đề pinyin, đề toán học là thế mạnh của nhóc con, làm xong rất nhanh. Nhóc vừa quay đầu lại, đúng lúc thấy Mông Tử Nhàn ôm Tồn Tồn vào lòng, bởi vì đưa lưng về phía camera, nên không ai nhìn thấy, hai người lại sát bên nhau nên không ai nghe hai người nói gì, nhưng bé sói trắng thính tai!
Chỉ nghe Mông Tử Nhàn hung dữ hù dọa Tồn Tồn: "Con còn dám khóc, còn dám méc mẹ con, cô sẽ dắt con đi luôn, làm con mãi mãi không tìm thấy mẹ! Cô có một cái gương thần, con về nhà làm gì cô biết hết, dám nói với người khác, cô sẽ bắt con đi luôn!"

Tồn Tồn sợ tới mức run run, muốn khóc cũng không dám khóc.

Bạch Kỳ Quân cau mày, người phụ nữ này thật đáng ghét! Bắt nạt con nít à!

Ngũ Khả nhận thẻ, kéo bé sói con đi nhanh, "Quân Quân, chúng ta không thể kéo dài thời gian nữa, trễ chút nữa không chừng bé Trạch Dương tìm được ba ba luôn rồi."

Vừa nghe tới Mặc Trạch Dương, Bạch Kỳ Quân đã bị dời sự chú ý đi, cũng không rảnh lo cho Tồn Tồn nữa, nhanh chân chạy. Đến khi lên được thuyền, Bạch Kỳ Quân nói thầm với Ngũ Khả: "Con nghe mẹ của bé mập hù doạ nó, chúng ta có cần nói với đạo diễn không?"
Ngũ Khả nhíu mày, "Suỵt, việc này khoan hẵng lộ ra, quan sát một chút rồi nói."

Nói thật, hắn cũng không muốn quan tâm chuyện này lắm, ở trong giới hắn vẫn không có khởi sắc, khó khăn lắm mới có cơ hội tham gia chương trình này, còn là nhờ phúc xào cp với Bạch Húc Thành. Trước mắt mà nói, địa vị trong giới của hắn xa xa không bằng Mông Tử Nhàn, hắn không muốn bò giường, không muốn ăn nói khép nép nịnh bợ ai, chỉ muốn cần cù chăm chỉ đóng phim, xào chút tai tiếng vô thưởng vô phạt, không muốn đắc tội ai.

Bạch Kỳ Quân tặc lưỡi một tiếng, không lên tiếng.

Vốn còn đang nghĩ người này có thể trở thành "thím năm" của nhóc không, giờ xem ra là không thể, chú ấy không thích hợp với nhà họ Bạch bọn họ.

Lá gan quá nhỏ, không có tinh thần trọng nghĩa, theo lời của ông nội nhóc, chính là không có tâm huyết sói!
Tuy là nhóc cũng không thích thú hai chân nhân loại như bé mập, thằng nhóc đó còn muốn chơi chung với hồ ly nhỏ, nhưng mà bây giờ bé mập đã thành kẻ yếu bị bà chằn lửa bắt nạt, bé sói trắng cảm thấy mình cần phải cứu vớt thằng nhỏ kia!

Tuân theo nguyên tắc không gây thêm phiền phức cho chú nhóc, bé sói trắng chỉ có thể đè suy nghĩ này dưới đáy lòng, chờ gặp chú nhóc, hoặc là gặp cha nuôi rồi nói tiếp.

Đột nhiên Ngũ Khả cảm thấy, Bạch Kỳ Quân vốn cũng xem là thân thiết với hắn, thái độ bắt đầu xa cách hắn.

Không hiểu rõ suy nghĩ của trẻ con, Ngũ Khả lấy một túi khô bò đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, mỉm cười nói: "Sợ lúc con ghi hình bị đói, ba đã giấu sẵn trong túi trước, đạo diễn không biết đâu, ăn nhanh đi."

Bạch Kỳ Quân giống như bình thường, im lặng nhận lấy, cất vào túi của mình, giữ lại chút nữa ăn chun với hồ ly nhỏ!
Bé hồ ly lúc này, "Ba ba, chia cục thịt này thành ba miếng, ba một miếng, con một miếng, miếng còn lại để giành cho daddy."

Cố Giai Mính sờ sờ đầu con trai, ngoan quá ngoan quá, con y có hiếu như vậy, y dạy quá tốt!

Dựa vào cái miệng ngọt của Mặc Trạch Dương, hai ba con nhanh chóng tìm được kiến trúc trong hình, theo dấu nhân viên công tác lưu lại, tìm được nhân viên công tác ở tầng cao nhất.

Cửa thứ ba là đề biểu đạt, nhanh chóng kể một câu chuyện cho nhân viên công tác nghe, không giới hạn đề tài, không giới hạn nội dung, chỉ cần có thể biểu đạt rõ ràng suy nghĩ của bé là được.

Mặc Trạch Dương bắt đầu kể chuyện, "Ngày xửa ngày xưa, một con gà tây gặp một con chó, hai con ngồi tám chuyện ở ven đường. Gà tây nói, tớ rất muốn bay lên ngọn cây kia, nhưng tớ không đủ sức, tớ không đủ khoẻ! Con chó nói, vậy tại sao cậu không ăn cứt của tớ? Cứt của tớ nhiều dinh dưỡng lắm, cậu sẽ cao hơn mạnh hơn, sau đó nhẹ nhàng bay lên cái cây đó!"
Cố Giai Mính ghét bỏ bĩu môi, ăn cứt chó, câu chuyện có mùi vậy không biết ai kể cho nó nghe, quá mắc ói.

"Sau khi gà tây ăn cứt chó, phát hiện nó thật sự có sức bay lên nhánh cây đầu tiên, ngày hôm sau, gà tây vui vẻ ăn nhiều cứt chó hơn, bay lên nhánh cây thứ hai. Gà tây càng ngày càng mập, càng lúc càng lớn, càng ngày càng có mạnh, cuối cùng, gà tây vô cùng kiêu ngạo đứng trên ngọn cây. Nhưng bất hạnh chính là, bởi vì nó bay quá cao, nó nhanh chóng bị thợ săn theo dõi, thợ săn bắn gà tây rớt xuống, nấu thành bữa tối, ăn luôn."

Cố Giai Mính đỡ trán, một con gà ăn cứt chó mà lớn, sao thợ săn nuốt trôi vậy?

Câu chuyện của Mặc Trạch Dương còn chưa xong, giọng sữa mềm mại giải thích cho mọi người một đạo lý, "Ý nghĩa của câu chuyện này chính là: Có lẽ vận cứt chó có thể đưa bạn lên đỉnh cao, nhưng nó không thể làm bạn may mắn mãi mãi. Làm ăn cũng vậy, ị trên người bạn không nhất định là người xấu, cứu bạn ra khỏi hố cứt không nhất định là bạn của bạn, lúc đứng trên cao nhất định phải có thủ đoạn bảo vệ mình, nếu không còn không bằng an phận bình phàm, ngoan ngoãn nằm sấp dưới thân cây, để khỏi phải chết."
Không ai ngờ một đứa bé nhỏ như Mặc Trạch Dương lại kể cho mọi người nghe một câu chuyện có thâm ý như vậy, sau lưng một câu chuyện "có mùi", thế mà lại ẩn giấu một ý nghĩa như thế, các chú các dì ở đây rộn ràng vỗ tay cho cục cưng: Tuyệt!

Cho dù cảm thấy IQ của mình lại bị sỉ nhục, nhưng không hề gì, con tuyệt vời nhất! Con thông minh dễ thương như vậy, con tuyệt vời vợi!

Qua cửa!

Muốn cái gì cho cái đó!

Không cần làm đề viết chữ ở cửa tiếp theo luôn!

Con dễ thương thẻ qua cửa cho con luôn!

Nhân viên công tác nhiệt tình với Mặc Trạch Dương, ngay cả đạo diễn cũng không khống chế được.

Cố Giai Mính khoé miệng giật giật, câu chuyện này chắc chắn là Mặc Uẩn Tề dạy, không thể tin được một người ưu nhã như lão Mặc nhà y, há mồm ngậm miệng đều là cứt chó là thế nào.
Quá không văn nhã! Quá ảnh hưởng đến hình tượng của hắn! Lúc tìm được hắn phải dạy dỗ hắn một trận cho ra hồn mới được!

Phần thưởng qua cửa của Mặc Trạch Dương là hai tấm bản đồ ghép lại với nhau, nhân viên công tác giới thiệu: "Đây là bản đồ tự tay anh Mặc vẽ ra, trải qua nhiều lần trăm cay ngàn đắng mới vượt qua đại ma vương đưa đến tay chúng tôi, anh ấy đang đợi hai ba con đến cứu, nhất định là con hiểu đúng không?"

Đứa bé thông minh như vậy, chắc chắn không thành vấn đề, huống chi bản đồ Mặc tổng siêu cấp kĩ càng, không biết chữ cũng có thể nhận ra đây là đâu. Các dì trong đoàn phim đều đã chuẩn bị tinh thần vỗ tay cho Mặc Trạch Dương, chắc chắn là hổng thành vấn đề rồi!

Mặc Trạch Dương nhìn những vòng tròn và cái nĩa nằm ngang nằm dọc trên bản đồ, vẻ mặt @@ hỏi: "Đây là cái gì?"
(⊙_⊙)? Nhóc chưa có học cách xem bản đồ, daddy ở đâu?

Nhân viên công tác: ⊙▽⊙???

Cố Giai Mính thâm trầm nhận lấy, ghép hai tấm bản đồ lại, nghiêm túc nhìn.

"Trà, anh Mính, tấm thứ hai ngược rồi......" Nhân viên công tác vẻ mặt khiếp sợ, hình như đã phát hiện thứ khó lường, Cố đại ảnh đế...... không biết xem bản đồ? Không không không, không thể nào! Kiểu người như nam thần có gì mà không biết làm, tự mang ánh sáng vương giả, loại thuộc tính ngốc ngếch đáng yêu như không biết xem bản đồ, chắc chắn anh í không có đâu! Không thể nào có được!!

Cố Giai Mính chớp chớp mắt, "Lão Mặc vẽ cái gì vậy? Nướng bánh nướng lớn sao?"

Nhân viên công tác: "......"

Ở nơi nào đó đang xem trực tiếp tình hình bên này, chờ được cứu viện · Mặc tổng: ▼_▼

.

.

...................

cầu vót vót ~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi