SAU KHI BỊ ĐUỔI RA KHỎI NHÀ TRA CÔNG QUỲ XIN TÔI QUAY ĐẦU LẠI



Lúc đó, Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Lộc.
Hắn nhìn thấy đôi mắt Lâm Lộc chớp động, môi nhẹ nhàng run rẩy.

Ánh sáng trong mắt kia, hắn lại rất quen thuộc.

Lâm Lộc luôn dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, giống như là si ngốc luyến mộ, giống như trong mắt cậu chỉ có hắn.
Đáp ứng tôi đi, Lâm Lộc.

Hắn nghĩ, nếu như cậu thích sự thích tôi như vậy, sao có thể chống đỡ được lời dụ hoặc như vậy?
Đứng ở bên cạnh người, lấy thân phận của người yêu.

Đây mơ ước tha thiết bao nhiêu người muốn gặp? Lại có bao nhiêu người trong suốt cuộc đời, muốn tôi cho một ánh mắt, đều căn bản không chiếm được?
Rốt cuộc, mẹ cậu chưa từng nhiễm bệnh, chưa từng lâm vào hôn mê.

Chỉ là xí nghiệp Lâm thị có chút phiền toái nhỏ, cũng căn bản không cần đến một tỷ giữ lại.
Từ đầu tới cuối, đây chẳng qua chỉ là một âm mưu.

Ninh Trí Viễn đã sớm rõ ràng trong lòng.

Ninh thị hắn quyền thế như vậy, như thế nào chuyện này không điều tra đến?!
Nhưng hắn vẫn luôn không nói toạc ra.

Cho tới giờ phút này, hắn cũng nguyện ý cho Lâm Lộc một cơ hội cuối cùng.

Trừ bỏ lừa gạt trước dây, an tâm lưu lại bên người chính mình.
Hắn nhìn thấy Lâm Lộc cúi đầu, hai tay khoanh lại trước người.
Hắn lẳng lặng đợi chờ đáp án.
"Em...Em chọn một tỷ."
Khi Lâm Lộc lại ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt lập lòe không còn thấy sự luyến mộ.
Cậu hạ quyết tâm, con ngươi một mảnh tối đen.
"Em nguyện ý dùng một tỷ, đem chính mình bán cho anh...Ở trong lòng bàn tay Trí Viễn ca không thể thấy ánh sáng...Mặc ý trêu đùa."
___________________________________________

Ninh Trí Viễn đột nhiên đứng lên, bực bội mà ấn ấn mi tâm, cũng thuận tiện xua tan đi hồi ức.
Trên giường bệnh, Lâm Lộc vẫn một chút động tĩnh cũng không có như cũ.

Mu bàn tay cầm mềm mại đặt trên giường, bên trên lại toàn vết bầm tím.

Hôm qua khi đưa cậu trở về, Ninh Trí Viễn đã nhìn thấy trên cánh tay cậu có mấy vết thương do kim truyền dịch để lại, còn có vết máu bầm.

Tời nơi này rồi, nào là dịch dinh dưỡng, đường glucose, thuốc hạ sốt...Toàn bộ đều truyền vào người cậu.
Ninh Trí Viễn thật sự không biết, thân thể Lâm Lộc, từ khi nào lại trở nên không xong như vậy.
Lại từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc, ngậm ở bên môi.

Vừa muốn bật lửa, Ninh Trí Viễn ngừng lại động tác.
"Hút thuốc không tốt đối với thân thể.

Đối với sức khỏe bệnh nhân, cũng không tốt."
"Cậu ấy bị xuất huyết dạ dày, mất nhiều máu, tuột huyết áp, còn bị cảm....Lại rửa ruột, lăn lộn đến nhiều như vậy...Hiện tại thân thể rất suy yếu.

Tóm lại, dù sao muốn khôi phục cũng phải mất một đoạn thời gian."
Một phút sau, cửa phòng bệnh lại nhẹ nhàng kéo ra, lại đóng lại.
Ninh Trí Viễn ở ngoài cửa, châm điếu thuốc dưới môi.
Lại không nghĩ tới, ngước mặt lên, lại thấy được một người phụ nữ có chút quen thuộc.
"Là bà?"
"Ninh tổng."
Từ Thu Quân mặc một kiện áo khoác nhung lả lướt, trên đỉnh đầu mang một chiếc mũ nghiêng Beret.

Trong lòng bàn tay cầm một chiếc túi da tinh xảo, vòng tay phỉ thúy ánh lên sắc xanh rũ ở trên cổ tay trắng nón, ở trong cổ tay áo như ẩn như hiện.
"Ninh tổng, tôi đến được một thời gian rồi.

Nhưng mà bảo tiêu của ngài không cho tôi vào, cũng không chịu thay tôi báo ngài một tiếng.

Bọn họ nói, ngoài sự bác sĩ y tá, những người khác trừ khi có ngài phân phó, là ai cũng không thế quấy rầy."
"Ừ."
"Ninh tổng, tôi là mẹ của Tiểu Lộc.

Ngay cả tôi, cũng không thể châm chước sao?"
Ninh Trí Viễn nhự giọng cười cười, bàn tay khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc.

Hắn đột nhiên hỏi một câu.
"Để ý tôi hút thuốc không?"
"Không, xin ngài cứ tự nhiên."
"...Quả nhiên như thế."
Ai ngờ, Ninh Trí Viễn lại dập tắt điếu thuốc kia, lạnh lùng trào phúng nói.
"Đã sớm đoán được, bà sẽ không để ý.

Rốt cuộc là Ninh Trí Viễn tôi, tập đoàn Ninh thị có tiền có thế, so với Lâm gia mạnh hơn trăm lần.

Lâm phu nhân, đôi mắt ngài nhìn phú quý danh lợi, làm sao dám đối với tôi nói một câu Tôi để ý?"
"Ninh tổng, ngài sai rồi."
Hoàn toàn không có biểu hiện bị mạo phạm, Từ Thu Quân ngược lại mỉm cười.

Bà dùng khẩu khí dịu dàng nhất quán nói.
"Tôi không ngại, bởi vì Tiểu Lộc thích ngài."
"Nói như vậy, bà thật sự để ý Lâm Lộc?"
"Rốt cuộc nó là con trai duy nhất..."
"Như vậy, Lâm phu nhân,"
Ở chữ "Lâm" càng thâm trọng ngữ khi, Ninh Trí Viễn nhìn thẳng đôi mắt bà, âm thanh lập tức lạnh xuống dưới.
"Bà để ý vì có được một tỷ, đem con trai mình bán cho tôi, tùy ý để tôi xử trí sao?"
Sắc mặt Từ Thu Quân thay đổi.

Ánh mắt Ninh Trí Viễn lạnh băng, bốn phía độ ấm cũng mất dần thay vào đó là từng đợt nhiệt độ giảm xuống.

Trong lòng bà một trận phát lạnh, nhịn không được lui về phía sau một bước.
"Tôi..."
"Lâm phu nhân, dừng ở đây đi.

Xem bà là mẹ của Lâm Lộc, sẽ không đối với bà thế nào.


Cũng chỉ thế mà thôi."
Ninh Trí Viễn xoay người, lại bị Từ Thu Quân kéo cánh tay lại.

Bả vai Ninh Trí Viễn hơi trầm xuống, trong giọng nói cũng mang theo chút không kiên nhẫn.
"Không muốn đi, đúng không?"
"...."
"Nếu bà không muốn đi, vậy tới nói chút chuyện tôi cảm thấy hứng thú đi."
Hắn xoay người, ánh mắt hướng hai bên quét tới.

Bọn bảo tiêu hơi hơi khom người, đồng thời lui xuống.
"Nói cho tôi, đêm qua tột cùng là xảy ra cái gì."
Ninh Trí Viễn tới gần Từ Thu Quân, ánh mắt phảng phất như lưỡi dao cắt trên mặt bà.
"Còn có, một tỷ kia.

Từ chỗ Lâm Lộc, đến tột cùng là phân chia được bao nhiêu chỗ tốt?"
"Cái gì...Cái gì một tỷ? Ninh tổng, tôi nghe không hiểu ngài đang nói gì..."
"Phải không?"
Âm thanh Ninh Trí Viễn lãnh đạm.
"Xem ta, Lâm phu nhân lại không chịu nói những lời thành thật."
"....."
"Muốn yêu tôi nhắc nhở bà một chút sao? Năm năm trước kia, Lâm Lộc biết Lâm thị bị ảnh hưởng nặng nề bởi thảm họa thị trường chứng khoán, mà bà khó có thể thừa nhận mình lấy lý dọ bị đả kích nặng nằm ở bệnh viện, hướng tới tôi mở miệng đòi tiền.

Mở miệng ra, chính là một tỷ."
Ninh Trí Viễn nhìn gần đôi mắt Từ Thu Quân.
"Mà, căn bản mẹ nó không bị bệnh.

Ở phòng chăm sóc đặc biệt cắm mấy cái ống nằm mấy ngày, nhưng trên danh sách ca bệnh lại trống không.

Hối lộ bác sĩ, chỉ sợ cũng đút không ít tiền đi?"
Từ Thu Quân lùi về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch.
"Đến nỗi cái gọi là công ty sụp đổ do thị trường chứng khoán.

Khi đó, Lâm thị các người đều không đưa ra thị trường, loại sụp đổ thị trường chứng khoán này đối với công ty nhỏ như vậy có thể tạo ra ảnh hưởng lớn bao nhiêu chứ? Hửm?"
"..."
"Một tỷ nguyên, cuối cùng rót vốn vào công ty Lâm thị không đến sáu trăm triệu.

Dư lại bốn trăm triệu, các ngươi thu mua mấy công ty, lại đòn bẩy đầu tư mấy hạng mục...Xoay vài vòng, liền vào tài khoản cá nhân."
* Nguyên (元) là đơn vị tiền tệ của nhân dân tệ, mọi thứ có giá trị là "Yuan" chứ không phải nhân dân tệ.

Nói một cách đơn giản hơn là khi người ta đọc đơn vị là 1 yuan, 10 yuan hay 100 yuan chứ không ai đọc là 1 nhân dân tệ, 10 nhân dân tệ.
Sắc mặt Từ Thu Quân càng ngày càng trắng, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Năm năm! Chưa từng có người tới truy cứu, bà còn tưởng rằng những chuyện này đã sớm giấu trời qua biển, không ngờ...Ninh Trí Viễn tại sao lại rõ ràng như vậy?
Nếu hắn đã sớm biết, vì sao nhiều năm như vậy, hắn thế nhưng cứ nhịn xuống như vậy, không lộ ra một chữ?
Phải biết rằng, lấy thế lực Ninh gia, muốn thu nạp một tép riu như bà, một giây có thể làm tan xương nát thịt!
"Như thế nào, bà cho rằng tôi đem số tiền này ra ngoài, thì không quan tâm nữa sao? Vẫn là nói, bà cho rằng kỹ xảo như vậy, có thể giấu được tai mắt của tập đoàn Ninh thị tôi?"
Ninh Trí Viễn từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn bà chằm chằm.
"Lâm phu nhân, khuyên bà ăn ngay nói thât.

Nếu có câu nào cùng tôi biết không trùng khớp.

Bà nên biết, loại gia đình bình dân như Lâm thị, là giữ không nổi bà."
"Tôi nói...Tôi đều nói! Ninh tổng, thỉnh ngài buông tha cho tôi..."
"Lâm Lộc đến tột cùng từ bên trong lấy được chỗ gì tốt?"
"Chia nó...3000 vạn."
(Nghĩa là 30 triệu/ 1 tỷ)
Ninh Trí Viễn trầm mặc một lát.
"Tôi lấy danh nghĩa của nó mở một tài khoản tiết kiệm, mua một quỹ ủy thác...Đầy đủ 3000 vạn.
Từ Thu Quân run run.
"Ninh tổng, chúng tôi nhất thời bị ma quỷ ám...Tôi biết sai rồi! Trờ về tôi liền nói với Lâm Kiến Nghiệp, đập nồi bán sắt vô luận thế nào cũng trả lại số tiền này...Cầu ngài buông tha cho chúng tôi một con đường sống...."
Ninh Trí Viễn đánh giá bà, Từ Thu Quân vừa rồi mới thong dong dịu dàng, giờ cả người đều mất đi huyết sắc, sợ tới mức phát run.

Nhìn dáng vẻ, là thật sự không dám lại nói dối.
"Cái này không cần thiết."

"Ninh tổng, cầu xin ngài! Buông tha cho tôi đi, tôi ăn ngay nói thật! Tôi nhất định sẽ khuyên ông ấy trả lại số tiền này..."
"Tôi nói, cái này không cần thiết."
Ninh Trí Viễn tùy ý xoa nắn điếu thuốc giữa ngón tay, trên môi hiện lên nụ cười lạnh.
"Hợp mưu nuốt tiền của tôi, lại muốn nhổ ra nguyên dạng có thể tiêu tai miễn họa.

Như thế nào, Ninh Trí Viễn tôi thoạt nhìn dễ nói chuyện như vậy sao?"
"Ninh tổng..."
"Bà tiếp tục lưu lại bên người Lâm Kiến Nghiệp đi.

Không phải từ một tỷ kia vớt được không ít sao? Hiện tại Lâm thị phát triển không tồi, mua lại một chút cổ phiếu, bà cũng có thể."
"Cổ phiếu...?"
Từ Thu Quân sửng sốt.
Bà đương nhiên biết, nếu là có người nắm giữ hơn một nửa tổng số cổ phần, nhiều hơn cả chủ sở hữu ban đầu của công ty, thì công ty sẽ đổi chủ.

Chẳng lẽ Ninh Trí Viễn muốn thông qua bà, khiến Lâm thị đổi chủ, trực tiếp đem công ty nhà này chiếm làm của riêng?
"Nhưng mà Ninh tổng, hiện tại Lâm Kiến Nghiệp đã giữ chặt chẽ 49% cổ phiếu, còn có mấy đứa con gái của ông ấy....Thêm vào đã vượt qua một nửa! Tính toán trên thị trường cổ phiếu đều đã được mua hết, gom lại cũng không đủ..."
"Chuyện này không liên quan đến bà."
"Nhưng mà..."
"Tôi nói cái gì,, bà chính là phải làm theo."
Từ Thu Quân mím môi, hô hấp rối loạn một chút, dùng sức gật đầu.
"...Được, tôi làm theo."
"Ừ."
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút.
___________________________________________
Nửa giờ sau.
"Hiện tại, bà nói cho tôi, đến tột cùng là tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
"...Ninh tổng, điều này....Sự tình tối hôm qua, tôi đều đã nói, một câu cũng không dám giấu giếm."
Từ Thu Quân nói xong, Ninh Trí Viễn lại không nói gì.

Đôi mắt hắn buông xuống, hàm dường như cắn chặt.
Trên hành lang một mảnh an tĩnh, chỉ có máy móc theo dõi chỉ số kêu tít tít, thường thường từ trong phòng bện truyền đến.
"Cho nên, cậu ấy là vì bà, mới từ trong bệnh viện chạy đến."
"....."
"Hắn bị bệnh gì?"
"...Là tai nạn xe cộ."
"Nghiêm trọng không?"
"...."
"Như thế nào, không muốn nói? Hay là, căn bản bà chưa từng hỏi qua?"
Từ Thu Quân nắm chặt lấy bao tay căng thẳng lên.

Móng tay đâm sâu trên bao tay, ở trên da dê mềm vẽ ra từng đường vết trầy.
"Ngày hôm qua tình huống qua khẩn cấp...Tôi căn bản không hỏi được...Tôi, tôi cũng có kêu nó đi trước, nhưng nó nhất định phải ở lại! Ninh tổng, cầu ngài đừng nói như vậy, giống như một chút tôi cũng không quan tâm đến Tiểu Lộc...Không phải như thế! Nó, nó là con trai ruột của tôi!"
"Đúng vậy, con trai ruột.

Nhưng mà thời điểm cậu ấy uống rượu đến dạ dày nôn ra máu, Lâm phu nhân, ngài lại không bị thương đến một sợi lông cọng tóc, nửa điểm chuyện cũng đều không có.

Cho nên, bà không phải không quan tâm cậu ấy, chỉ là không quan tâm cậu ấy như quan tâm chính thôi."
Sắc mặt Từ Thu Quân đỏ lên.

Bà buột miệng thốt ra.
"Chẳng không phải giống Ninh tổng ngài sao?"
"Hửm?"
"Thời điểm Lâm Lộc ở phòng bệnh trung tâm, ngài không phải mang theo tiểu tình nhân ở đảo nghỉ phép? Chẳng lẽ ngài thật sự quan tâm đến nó, thật sự quan tâm hơn so với tôi sao?!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi