SAU KHI BỊ HỦY BỎ HÔN ƯỚC, CÔ ẤY MỚI THỰC SỰ ĐEO ĐUỔI VỢ

Thành phố Tân Hải vào đầu hạ vẫn chưa phải là quá nắng nóng, gió nhẹ phả vào mặt, hơi lạnh chưa từng có vào ban ngày lại theo đến đúng hẹn, khiến cho Tô Nhan vừa đến để thị sát không gian tổ chức tiệc cưới cũng phải rùng mình, khoanh tay lại, xoa cánh tay mình, chạy vọt đến khu nhà giàu – Đông Giao Tử Viên.

Sau khi mở cửa, thay giày xong, cô nhìn quanh phòng khách gần như tĩnh lặng, hỏi dò: “Bố, mẹ, chị ơi?”

Đợi một lúc lâu sau cũng không thấy ai đáp lại.

Cô bĩu môi, nói lầm bầm: “Cuối cùng vẫn trông đợi nhầm chỗ rồi. Bố mẹ nhà người ta thì sau khi con gái chuẩn bị kết hôn sẽ thu xếp hết. Còn khi đến nhà mình thì không chỉ không giúp, mà còn chẳng có nổi một cốc nước ấm khi về đến nữa, quả là: “Trên đời chỉ có mỗi mẹ là tốt thôi, con có mẹ như cây có rễ…””

Nói rồi, một con robot trắng bóc cả người, chỉ có đầu là được tô màu trượt ra từ một góc nào đó, đi đến trước mặt cô: “Mừng Nhan Nhan về nhà, tinh linh nhỏ đã mở máy pha trà rồi, mười lăm giây sau Nhan Nhan sẽ có nước ấm để uống.”

Tô Nhan xoa đầu robot theo thói quen, khen: “Giỏi quá!”

Đôi mắt robot vốn đang là đường thẳng thì lập tức biến thành đường cong.

Tô Nhan thu tay lại, quay người đi về phía ghế sô pha. Còn khoảng nửa mét nữa thì tung người, chuẩn xác nằm lên trên ghế.

Bấy giờ cô mới lấy điện thoại ra, định chia sẻ tiến độ chuẩn bị hôn lễ với vị hôn thê của cô, cô dâu của ngày mốt, Sở Ngữ Hâm. Thế nhưng, thoắt cái mí mắt cô đã khép xuống.

Trong mơ.

Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm kết hôn được ba tháng rồi, số lần gặp mặt lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Để được ra mắt trở lại, Ngữ Hâm gần như ở luôn địa điểm ghi hình show. Nhưng rõ ràng cô nghe chị quản lý của Ngữ Hâm bảo rằng khi quay xong mỗi cảnh sẽ được nghỉ mười ngày.

Ngày hôm đó, bạn đưa cho cô một hộp thuốc bổ, bảo tốt cho sức khỏe của người già, thế là cô lập tức nhớ đến bà ngoại của Ngữ Hâm còn đang nằm viện.

Nhưng Ngữ Hâm lại dặn cô rằng, nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy bà ngoại nghỉ ngơi.

Đưa thuốc bổ chắc là không gọi là quấy rầy nhỉ.

Trừ thuốc bổ ra, cô còn mang theo ít đồ ăn và đồ dùng rồi đến bệnh viện.

Nhưng phòng bệnh của bà ngoại lại trống trơn. Hỏi ra mới biết, bà ngoại đang ở phòng cấp cứu.

Cô thở hồng hộc chạy đến phòng cấp cứu thì thấy Ngữ Hâm đang cúi đầu, co ro ở một góc tường. Đến gần hơn, cô lờ mờ nghe thấy tiếng Ngữ Hâm khóc.

Cô ném những thứ đang cầm theo đi, vội vàng tiến đến, luống cuống tay chân ôm lấy Ngữ Hâm. Cô muốn an ủi Ngữ Hâm nhưng tìm mãi vẫn không tìm được câu nào thích hợp, chỉ đành cứng nhắc duy trì tư thế đó.

Ngữ Hâm lại càng khóc to hơn, những giọt nước mắt nóng bỏng thấm ướt áo sơ mi của cô, thấm thẳng vào lòng.

“Bà ngoại đi rồi.” Sở Ngữ Hâm nức nở nói.

Cô giật mình ngây ra đó. Mặc dù Ngữ Hâm không muốn kể chuyện về nàng, nhưng từ những lời bà ngoại nói và sự lo lắng của Ngữ Hâm dành cho bà, cô có thể cảm nhận được bà ngoại quan trọng với Ngữ Hâm biết bao.

Đột nhiên, cô nhớ lại ngày mình mất đi bà nội. Khi ấy, mặt cô tái đi, trước mắt toàn là nụ cười hiền hòa của bà, bên tai toàn vọng tiếng bà thôi. Mấy hôm ấy, cô cứ ngơ ngẩn ra, mà như mẹ nói thì hồn cô đã đi cùng bà đến suối vàng một chuyến.

Cô hiểu được cảm giác đớn đau ấy nên cố gắng hết sức nhớ lại những lời mẹ an ủi mình.

“Bà ngoại thương cậu, thấy cậu thế này chắc sẽ đau lòng lắm.”

Nói ra rồi thì cô lại muốn tát mình một phát. Nói linh tinh cái gì vậy chứ!

Sở Ngữ Hâm đẩy cô ra, hai tay vịn vách tường từ từ đứng dậy, lảo đảo đi về phía thang máy.

Cô đuổi theo ngay, không lo nổi Ngữ Hâm có giận hay không nữa. Cô bắt lấy tay Ngữ Hâm, kéo nàng ngồi xuống ghế ở hành lang: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, mình đi làm thủ tục.” Không chờ Ngữ Hâm đáp lời, cô đã sải bước chạy ra ngoài.

Không biết thủ tục cụ thể ra sao nên cô đến bàn y tá hỏi thử. Sau một lúc chật vật, mất một tiếng cũng xong.

Trở về chỗ cũ, không còn thấy Ngữ Hâm đâu nữa, cô lại đến phòng bệnh của bà.

Phòng bệnh hệt như khi cô mới đến vậy, không có ai, thậm chí cả đồ dùng vệ sinh cá nhân của bà ngoại cũng chẳng còn nữa.

Ting…

Cô lấy điện thoại ra, là tin nhắn WeChat của Ngữ Hâm.

[Mình ở dưới lầu.]

Cô thở hổn hển chạy xuống đại sảnh dưới lầu, tìm được Sở Ngữ Hâm đang phừng phừng mặt ở một góc.

Sở Ngữ Hâm vươn tay, giọng hơi nghẹn: “Đưa giấy chứng tử cho mình.”

Sở Ngữ Hâm nhận rồi quay người đi, nói: “Phần sau cứ để mình lo, cảm ơn cậu vì ban nãy.”

“Chúng ta là người một…” nhà.

Chữ cuối cùng kia, mãi đến khi nhìn theo bóng lưng Sở Ngữ Hâm đã đi xa, cô vẫn không thốt ra được.

Cô tự nhủ với bản thân, Ngữ Hâm vừa mất đi người thân nhất, tâm trạng chắc chắn là đang rất tệ, nói chuyện khách sáo như thế cũng là bình thường thôi.

Ngữ Hâm không đợi cô thì cô tự lái xe đến lò thiêu vậy.

Cô nghĩ đúng thật, Ngữ Hâm không ngại cô đi cùng, nhưng dù cho cô có muốn giúp đỡ thì cũng không nhúng tay vào được, ngay cả việc ở nhà tang lễ cũng do Ngữ Hâm đích thân đi liên lạc.

Hai ngày sau là lễ tang chính thức.

Vì Ngữ Hâm đã dặn cô không được báo với họ hàng bên cô nên khi đến ngày viếng, người đến toàn là thân thích nhà nàng. Tâm trạng Ngữ Hâm rất tệ, cũng không hơi sức đâu giới thiệu từng người với cô nên cô chỉ đành xưng hô theo nàng.

Tiễn các thân thích từ xa đến phúng viếng đi xong, cô quay lại tìm Ngữ Hâm nhưng không thấy, mãi mới thấy nàng đang đứng dưới tàng cây cạnh nhà tang lễ.

Bên cạnh Ngữ Hâm là một cô gái khác. Người đó dịu dàng hiền thục, có thể thấy, khi đứng trước mặt người này, Ngữ Hâm rất thả lỏng, không căng thẳng như khi ở cạnh cô.

Cô nghĩ cô gái này là bạn của Ngữ Hâm thôi nên không nghĩ nhiều.

Không ngờ, hai tháng sau, cô lại gặp cô gái này ở quán cà phê, mà đối diện cô ta không phải ai khác mà chính là Sở Ngữ Hâm đã mười ngày không gặp.

Nhớ lại mình vừa nói với bạn là “Ngữ Hâm đang bận”, mặc dù bạn cô đã đi trước rồi những cô vẫn thấy tai mình nóng phừng.

Sau khi tiễn bà ngoại đi, số lần cô gặp Ngữ Hâm vẫn chưa quá năm. Năm lần này thì hết bốn lần là cô đến thẳng trường quay tìm gặp nàng. Nhưng Ngữ Hâm có vẻ không thích cô đến tìm nàng cho lắm. Còn lần còn lại thì giống hệt lúc này, tình cờ gặp Ngữ Hâm.

Cô cố nén cảm giác chua xót trào dâng trong lòng mà ngước mắt trông qua. Không biết cô gái kia đang nói gì với nàng mà nàng cười tít. Nụ cười kiểu này không phải kiểu cười thương mại của Ngữ Hâm trên ống kính, cũng không phải kiểu gượng ép khi đi bên cô, mà là nụ cười xuất phát từ trái tim, vừa ấm áp vừa xán lạn.

Cũng là nụ cười đẹp nhất mà cô từng được thấy.

Cô không kìm nén nổi mà dời bước chân, đi đến bàn Ngữ Hâm, cười nói: “Người ta bảo kết hôn rồi sẽ hành động giống nhau mà. Xem kìa, hai ta đi uống cà phê thôi mà cũng vào cùng quán nữa.”

Cô gái kia buông tách cà phê xuống, dịu dàng hỏi: “Cô ấy là…”

Sở Ngữ Hâm bối rối ngắt lời cô gái, nói: “Đừng phá ở đây, cậu về nhà trước đi, lát nữa rồi mình về, được không?”

Cô cực kỳ khó tin. Cô phá ư?

Đúng, cô thừa nhận mình có lòng riêng, muốn nói với cô gái này rằng Ngữ Hâm là hoa đã có chủ, cũng muốn nói cho cô ấy biết rằng tình cảm giữa cô và Ngữ Hâm đang rất tốt đẹp.

Nhưng hai chữ “đừng phá” lại đánh cô về lại nguyên hình.

Chỉ trong nháy mắt, cô đã không thể tự lừa mình dối người được nữa. Cô không thể khiến trái tim Ngữ Hâm rung động, dù có cố gắng thế nào cũng không thể bước vào lòng nàng.

Cô lui lại hai bước, nở nụ cười miễn cưỡng, gật đầu đáp lại rồi rời khỏi.

Toàn bộ quá trình cô luôn ngẩng đầu, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Thế nhưng những giọt lệ ấy lại không nghe lời cô, vừa rời khỏi quán cà phê thì nước mắt chẳng mấy chốc đã làm mờ tầm mắt cô, quai hàm cứ run rẩy không ngừng, hơi sức toàn thân như bị rút sạch. Cô chỉ đành khom lưng, từng bước tập tễnh mà đi.

Từ ngày gặp lại Ngữ Hâm đến nay đã hơn hai trăm ngày rồi.

Trong hai trăm ngày này, Ngữ Hâm đã từ chối bước vào cuộc sống của cô, cô còn tưởng Ngữ Hâm chưa quen với mình; Ngữ Hâm từ chối sự giúp đỡ của cô, cô còn tự an ủi rằng nàng đang cố giữ ranh giới cuối cùng, không muốn đi đường tắt; Ngữ Hâm giấu bệnh tình của bà ngoại là vì không muốn cô lo lắng; Ngữ Hâm nói chuyện ẩn ý là do bản tính nàng như thế, dẫu sao trước kia Ngữ Hâm cũng vẫn thế mà.

Nhưng Ngữ Hâm lại thả lỏng, lại cười xán lạn như thế trước mặt cô gái kia, thế thì sao cô có thể lừa gạt bản thân tiếp được nữa.

“Cẩn thận…”

Tiếng gọi lớn vang lên dồn dập, kéo cô khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn,

Lúc này cô mới quay lại, thấy một chiếc xe phóng vọt về phía mình, vẻ mặt lái xe cũng cực kỳ bất ngờ và bối rối.

Cô không kịp dời bước, cứ thế tung người lên không. Không biết có phải do ảo giác của bản thân hay không, cô trông thấy Sở Ngữ Hâm trong đám đông.

Nhưng sao có thể là Ngữ Hâm được. Nàng đang vui vẻ trò chuyện cùng cô gái kia ở quán cà phê, làm gì có thì giờ nghĩ đến cô?

Chỉ tiếc là, vẫn chưa kịp nói lời tạm biệt với ông Tô và bà Liễu.

Trong phòng khách.

Mẹ Tô Nhan, Liễu Văn Hân liên tục gọi mấy tiếng nhưng không ai đáp, đến chỗ ghế sô pha thì thấy Tô Nhan đang nằm bất an trên ghế.

Bà vội vàng tiến đến, vừa lay nhẹ cánh tay Tô Nhan, vừa gọi: “Nhan Nhan, Nhan Nhan…”

Là bà Liễu, bà Liễu đang gọi mình.

Tô Nhan kiềm cảm giác sợ hãi trong lòng lại, cố gắng hết sức thoát khỏi bóng tối.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy ánh sáng, chỉ là ánh sáng đó mạnh quá, khiến cô phải giơ tay lên chắn.

“Con mà còn không dậy nữa là mẹ gọi cấp cứu đó.” Liễu Văn Hân đỡ Tô Nhan đang mơ màng ngồi dậy, nói: “Hôm nay mẹ thật sự bận nên mới bảo con đến chỗ tổ chức tiệc cưới giám sát. Ngày mai con cứ ở nhà nghỉ ngơi, đợi cưới vợ, mẹ đi giám sát cho.” Bà nhìn Tô Nhan một lượt từ trên xuống dưới, không che giấu vẻ ghét bỏ: “Nếu để Ngữ Hâm làm thì chắc chắn tốt hơn con.”

Tô Nhan từ từ thả lỏng tay, nhìn quanh một vòng rồi lại nhìn bà Liễu, xác nhận mình đang ở nhà mới thở phào một hơi.

Khi nghe thấy hai chữ “Ngữ Hâm”, cảm giác tê tâm liệt phế và tim đập liên hồi lại cuốn đến. Cô vô thức ôm lấy hai chân, cơ thể không ngừng phát run.

Hồi tưởng lại nụ cười xán lạn của Ngữ Hâm với cô gái đó rồi so sánh với vẻ lạnh lùng hoặc cố gồng của Ngữ Hâm khi đối mặt với mình, đúng là khác một trời một vực.

Cô lầm bầm: “Dưa hái sớm liệu có ngọt không?”

“Đã biết là hái sớm thì con đừng mong nó ngọt.” Liễu Văn Hâm đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi