SAU KHI BỊ HỦY BỎ HÔN ƯỚC, CÔ ẤY MỚI THỰC SỰ ĐEO ĐUỔI VỢ

Mặc dù Tô Nhan sợ hãi nhưng cô vẫn không quên mục đích mình đến đây, hễ nơi nào có Hoàng Y thì cô sẽ để ý đến Hoàng Y, vì cô nghĩ đến nát óc cũng không nhớ nổi Hoang Y ra tay ở nơi nào.

Lúc Hoàng Y và Âu Kiệt đến gần nơi này, cô cảnh giác muốn đổi chỗ với Sở Ngữ Hâm, lại sợ làm nhiễu loạn đến Hoàng Y nên âm thầm quan sát.

Cô thấy hạt ngọc rơi xuống, muốn đưa tay kéo Sở Ngữ Hâm nhưng lại sợ nàng không chú ý dưới chân, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng chẳng phải đúng như ý của Hoàng Y sao.

Cô siết chặt tay người bên cạnh, ngẩng đầu nhìn khắp phòng nói: “Đừng nhúc nhích, có người không cẩn thận làm đổ hộp hạt ngọc. Những hạt ngọc kia rơi đầy đất, nếu không cẩn thận giẫm lên, trượt một phát phải nằm mười ngày nửa tháng đấy.”

Tất cả mọi người nghe vậy không dám di chuyển nữa, không ai dám lấy thân thể của mình đánh cược.

Cho dù NPC đáng sợ nhưng không gây hại đến tính mạng, nhưng nếu giẫm lên hạt ngọc ngã xuống thì sự an toàn khó mà đảm bảo.

Trong lúc phát sóng.

[Chuyện gì thế? Đây là một khâu trong chương trình hay là bên đạo cụ sắp xếp xảy ra vấn đề?]

[Sao tôi cảm thấy Tô Nhan cố ý nhấn mạnh ba chữ “Không cẩn thận” vậy? Đây là đang ám chỉ người làm đổ hộp hạt châu cố ý sao?]

[Haiz… Vừa rồi vô tình dừng một đoạn lại, nghe theo Tô Nhan nói thì tôi phóng to ra nhìn, thấy động tác của người nào đó rất kì lạ.]

[Có dưa thật sao, nhanh lên, nói đi.]

[Vừa rồi người họ Hoàng kia nhắm vào Hâm Hâm nhà tôi, bây giờ lại xảy ra chuyện ầm ĩ như thế, rốt cuộc tên họ Hoàng kia muốn gì?]



Phòng điều khiển.

Tất cả mọi người nhìn Tô Mạch, chờ cô ra lệnh.

Tô Mạch cầm bộ đàm giật mình, trong đầu nhanh chóng phân tích nên làm thế nào giảm ảnh hưởng tiêu cực đến mức thấp nhất.

Ban đầu cô đã hỏi tổ đạo cụ, tổ đạo cụ nói rõ hộp chứa hạt ngọc đặt ở vị trí an toàn, lại thêm Tô Nhan nói thế, cô biết chuyện này không đơn giản như vậy.

Bây giờ vẫn quay tiếp, không thể nào bảo dừng được, trước tiên cần phải dọn dẹp mầm tai họa trên đất để giữ an toàn.

Cô đã có đối sách, nhanh chóng cầm bộ đàm, nói: “Nhân viên công tác gần đó đi theo phía sau NPC, dọn dẹp sạch hạt ngọc trên đất đi.”

“Bên ánh sáng, kéo dài thời gian chiếu sáng ba giây một lần, nhất định phải đảm bảo cho nhóm khách mời an toàn.”

“Nhưng khi NPC đi vào thì khách mời sẽ hoảng, đến lúc đó…”

“Làm theo lời tôi nói, xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Tô Mạch quyết đoán nói, chuyện đã xảy ra rồi không thể tạm dừng được.

Một khi tạm dừng sẽ khiến cho vô số cư dân mạng suy đoán, đến lúc đó chương trình sẽ gây ra phản ứng trái chiều lớn hơn.

Về phần an toàn ở hiện trường, trước mắt nhìn thấy vẫn ở trong khả năng khống chế, mà phần lớn đều bắt nguồn từ lời nói của Tô Nhan kia.

Song, vì không thể để xảy ra sai sót nào, cô lại dặn: “Tổ ánh sáng và tổ NPC chú ý, sẵn sàng chờ lệnh.”

Nếu tình hình không thể khống chế sẽ bật đèn và cho NPC tạm dừng hoạt động, đè tai họa ngầm xuống mức thấp nhất.

Ở tầng ba biệt thự.

Tô Nhan phát hiện ra thời gian đèn chiếu dài hơn, cũng biết Tô Mạch đã có cách giải quyết.

Cô cố ý hạ giọng nói: “Đừng hoảng hốt, tổ chương trình đã có cách giải quyết rồi.” Cô thấy Chu Ngao không dám động đậy ngồi xổm xuống đất, nói thêm: “Bây giờ mọi người có thể ngồi xổm xuống, nếu như nhìn thấy xung quanh mình có hạt ngọc hãy nhặt lên, như thế có thể đảm bảo nơi chúng ta đứng an toàn.”

Vì phòng ngừa lần này có ai giở trò xấu, cô nói lớn: “Vậy xin tự giới thiệu, tôi tên Tô Nhan, nhà tôi làm kinh doanh. Có lẽ mọi người đã nghe qua rồi, tên là Hâm Trạch.”

Trương Hải Châu và Âu Kiệt không hiểu nổi, sao Tô Nhan lại nói một câu như thế.

Sau khi khó hiểu, bọn họ cũng cảm thấy kinh ngạc về thân phận của Tô Nhan. Dựa vào chuyện Tô Nhan là cô chủ của Hâm Trạch thì vốn không cần đến nơi này.

Song, Sở Ngữ Hâm biết, Tô Nhan nói ra gia cảnh của mình vào lúc này với mục đích là khuyên bảo người giở trò mờ ám kia.

Người kia, chắc chắn là Hoàng Y.

Nàng không rõ vì sao Hoàng Y lại nhắm vào mình, nhưng sự nhẫn nại của con người có giới hạn. Hơn nữa, lần này Hoàng Y còn làm ra hành động quá đáng như thế, nếu cô bỏ mặc thì không phải là tha thứ mà là thánh mẫu.

Hoàng Y vùi đầu vào Âu Kiệt, cả người căng cứng. Nếu như Tô Nhan không nói câu “Không cẩn thận” thì cô sẽ không suy nghĩ nhiều. Sau khi Tô Nhan nói “Không cẩn thận”, lại đột nhiên tự giới thiệu, buộc cô phải suy nghĩ thêm.

Hâm Trạch chủ yếu vận hành cửa hàng, đã mở trên trăm cửa hàng đại lý trên cả nước. Hàng năm, mỗi cửa hàng có doanh thu hơn năm trăm triệu, có địa vị vô cùng quan trọng trong tỉnh và ngoài tỉnh.

Ngành giải trí vốn dựa vào vốn liếng mà sống, nếu như Tô Nhan gây khó dễ cho cô, đừng nói toan tính trèo cao của cô bị phá hủy mà có thể tiếp tục ở trong ngành giải trí không vẫn là ẩn số.

Cô nghĩ như thế, trong lòng cảm thấy rất hối hận, nếu như biết thân phận của Tô Nhan từ sớm, nhìn thấy Tô Nhan bảo vệ Sở Ngữ Hâm như thế thì sẽ không làm vậy.

Mặc dù Tô Nhan không thấy rõ phản ứng của cô ta nhưng cô vẫn đoán được một ít.

Dù vậy, cô vẫn không buông lỏng cảnh giác, vừa rồi cô và Sở Ngữ Hâm đã thu gom hạt ngọc xung quanh, vừa chú ý đến bên Hoàng Y.

Ai biết Hoàng Y có tức nước vỡ bờ không?

Nếu như Hoàng Y có can đảm làm thế, cô đảm bảo chắc chắn sẽ không đá Hoàng Y ra khỏi giới giải trí một cách đơn giản như thế.

Đồng thời, trong lòng cô vô cùng phức tạp, từ lúc thử nghiệm đến bây giờ, cô không thể không tin mọi chuyện trong mộng là thật.

Cuối cùng cô và Sở Ngữ Hâm không có kết cục tốt.

Sở Ngữ Hâm vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Tô Nhan, nàng thấy trong mắt Tô Nhan lóe lên vẻ bi thương, đột nhiên trái tim nàng như co rút lại.

Tô Nhan đang nghĩ đến chuyện không vui sao?

Nàng muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Dường như sự bi thương kia là do nàng gây ra, nàng phải làm sao đây?

Cuối cùng cửa cũng đã mở ra.

Trong giây phút đó, những thứ kia hiện ra trong tầm mắt mọi người.

Sắc mặt trắng bệch không chút máu, gương mặt vặn vẹo, quần áo dính máu, móng tay dài, còn bước đi tập tễnh khiến da đầu run lên.

Chu Ngao nhìn thấy cảnh này bị dọa vội nhắm mắt lại, vì đề phòng mình phát ra tiếng nên còn mím chặt môi.

Trương Hải Châu ở phía trước cậu ta giơ hai tay lên, bảo vệ cậu ta phía sau.

Âu Kiệt nhìn thấy thứ đó đi đến gần mình, chân anh ta mềm nhũn muốn cúi người nhưng cánh tay lại bị Hoàng Y nắm lấy, hành động hạn chế.

Lúc này tình cảnh của Hoàng Y chẳng tốt hơn bao nhiêu, cô ta cắn chặt môi, mặt trắng bệch, thân thể vô thức run lên.

Trái lại không phải tất cả mọi người đều bị tình cảnh trước mắt hù dọa, một nửa là sợ kết quả mình sắp đón nhận sau khi ghi hình kết thúc.

Chỉ cần có ánh sáng, cho dù mờ mịt thì lý trí và lòng can đảm của Tô Nhan vẫn còn đó.

Cô ngồi xổm tại chỗ, rõ ràng nhìn thấy NPC đã ngồi xuống, dọn dẹp hạt ngọc trên đất.

Bụp…

Sau khi những người kia rời đi, ánh đèn trở lại bình thường.

Nhóm khách mời không hẹn mà cùng làm, khi thấy hạt ngọc rơi trên đất, bọn họ chủ động nhặt nó lên, không ném loạn nữa mà kéo một ngăn kéo rỗng ném vào.

Trương Hải Châu đi phía trước dò đường đã quay lại, nói: “Phía trước có một cánh cửa, tôi thử mở nhưng không được. Ở bên trái cửa tôi thấy khóa mật mã, mật mã năm số.”

Chu Ngao bình tĩnh lại từ trong sợ hãi, đề nghị: “Nếu không chúng ta cùng đi xem đi?”

Âu Kiệt gật đầu, sau khi ông ta rút tay mình khỏi tay Hoàng Y thì co cẳng chạy mất. Nếu cứ tiếp tục như thế nữa, chắc chắn cánh tay của ông ta sẽ bị gãy trong tay của Hoàng Y.

Hoàng Y không dám nhìn Tô Nhan, cô ta theo sát Âu Kiệt.

Bọn họ đã rời đi cả rồi, trong căn phòng chỉ còn lại Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm.

Sở Ngữ Hâm do dự mở miệng nói: “Chuyện vừa rồi cảm ơn cậu.”

Nếu là lúc trước, chắc chắn Tô Nhan sẽ đáp: “Cậu là cô vợ trẻ chưa cưới của mình, đương nhiên mình phải che chở.”

Còn bây giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi