SAU KHI BỊ HỦY BỎ HÔN ƯỚC, CÔ ẤY MỚI THỰC SỰ ĐEO ĐUỔI VỢ

Sở Ngữ Hâm cụp mi xuống khẽ run rẩy, sau khi cân nhắc một phen mới chậm rãi nói: “Xét về lý thì đúng thật là cháu không biết rõ tình hình.” Nàng nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Nhưng xét về tình thì cháu cảm thấy mình có lỗi.”

Nàng không muốn nói dối Liễu Văn Hân.

Đáp án Sở Ngữ Hâm nói ra không khác suy đoán của Liễu Văn Hân. Bà thở dài quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Tiểu Nhan giống bố nó, một khi đã quyết định một việc gì đó nếu không đụng tường thì sẽ không quay đầu. Nó đã chọn lựa từ bỏ cháu thì cũng đã nói lên nó đụng tường rồi, cháu thế này…” Lời phía sau bà không nói nữa, bà tin Sở Ngữ Hâm thông minh như thế chắc chắn sẽ hiểu ý của mình.

“Lúc trước cháu bị vây hãm giữa tình và lý, không thoát được.” Trong ánh mắt của Sở Ngữ Hâm có vẻ tự trách: “Cháu không muốn bọn cháu đi đến tình cảnh này.”

Lúc trước khi nàng xa lánh Tô Nhan, nàng nghĩ rằng nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Song, khi kết quả này thật sự xảy ra, nàng mới biết mình không thể nào bình tĩnh như dự đoán.

Nàng không muốn cùng Tô Nhan mỗi người một ngả, nàng vẫn muốn mình ở trong lòng Tô Nhan.

Nàng biết mình thế này rất ích kỷ nhưng chính bản thân nàng không buông tay được.

Liễu Văn Hân lại thở dài, bà nhìn sang chỗ khác, hỏi: “Biết vì sao dì không nhúng tay vào chuyện tình cảm của con gái không?”

“Vì dì hiểu rõ.”

“Cháu chỉ nói đúng phân nửa, người ta nói tình cảm có thể khiến cho người ta trưởng thành. Trong chuyện tình cảm té ngã càng đau thì trưởng thành nhanh hơn. Lý trí của dì muốn con gái mau chóng trưởng thành.” Liễu Văn Hân đứng lên, tiếp tục nói: “Nhưng dì cũng là mẹ, khi nhìn thấy con gái giãy dụa trong đau khổ, trong lòng dì không chịu nổi, lúc đó dì lại không muốn cho nó trưởng thành nữa. Cháu cảm thấy bây giờ Tô Nhan đã trưởng thành chưa?”

Mặt Sở Ngữ Hâm ửng đỏ, không biết nên đáp lại thế nào.

Liễu Văn Hân lắc đầu nói: “Xem ra trong lòng cháu đã có đáp án.” Nói xong, bà cất bước đi ra ngoài quán cà phê.

Sau khi nàng đi, Sở Ngữ Hâm vẫn ngồi trên ghế, cho dù nàng không muốn thừa nhận nhưng Tô Nhan đã trưởng thành hơn lúc trước.

Trong mắt Tô Nhan bớt đi sự vui vẻ và ý cười, thêm nhiều đau buồn không xóa tan được.

Còn nhớ ngày đó khi bàn bạc với Tổng giám đốc Hoàng của Huệ Nguyên, Tô Nhan bộc lộ vẻ ung dung và khí thế mà nàng chưa từng nhìn thấy. Nàng không biết đây là mặt Tô Nhan che giấu hay là do Tô Nhan đã trưởng thành.

Nàng nghĩ như thế, đột nhiên trong lòng dâng lên thắc mắc, mình thật sự hiểu rõ Tô Nhan sao?

Trong ấn tượng của nàng, Tô Nhan vẫn luôn là người lạc quan, làm việc tùy ý. Khi ghi hình show Trốn thoát khỏi mật thất, rõ ràng nàng thấy bề ngoài thô lỗ nhưng bên trong dịu dàng, là người có trách nhiệm. Bây giờ nàng lại thấy mặt lạnh lùng nghiêm túc của Tô Nhan, cho dù là mặt nào thì cũng có thể dễ dàng làm lòng nàng dao động.

Người có thắc mắc giống nàng còn có Tô Nhan đang ở căn hộ, khi cô nhìn thấy Sở Ngữ Hâm và bà Liễu cùng đi ra, cô không biết hai người đã nói gì. Chỉ là lý trí càng không biết thì suy nghĩ của cô càng bay xa.

Thậm chí, trong đầu cô còn xuất hiện hình tượng bà Liễu là mẹ chồng ác độc đập một tờ chi phiếu trước mặt Sở Ngữ Hâm, bảo Sở Ngữ Hâm rời xa cô.

Cô dừng suy nghĩ này kịp lúc vì bà Liễu không phải người như thế, Sở Ngữ Hâm cũng sẽ không khuất phục dưới tờ chi phiếu kia. Dù sao Sở Ngữ Hâm không ngốc, cô đáng tiền hơn hẳn tấm chi phiếu kia.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy mình chưa từng hiểu rõ Sở Ngữ Hâm, ví dụ trong khoảng thời gian này Sở Ngữ Hâm bỏ đi vẻ lạnh lùng. Nàng không chỉ trở nên bình dị gần gũi mà còn có vẻ tình tứ quyến rũ mà cô chưa từng nhìn thấy. Nếu dùng từ để hình dung Sở Ngữ Hâm thì trong ấn tượng của cô, nàng vốn là một đóa hoa sen trong trẻo, còn bây giờ Sở Ngữ Hâm chính là một đóa hoa hồng nở rộ, trong mỗi hành động đều tỏa ra vẻ dụ hoặc.

Có khi trong giây phút nào đó, cô muốn đầu hàng, muốn thử một lần nữa. Tuy nhiên, lý trí còn sót lại nói với cô một khi thất bại thì sự đau đớn càng nhiều hơn lúc trước.

Cảm giác đau đớn không có hi vọng khắc sâu trong lòng, bây giờ nghĩ lại vẫn còn đau.

Ừm, vậy thì trong khoảng thời gian này mượn việc quản lý Hâm Trạch để tránh đóa hoa hồng khó giải quyết kia vậy.

Cô mới nhậm chức ở Hâm Trạch hai ngày, ngày tiếp theo đã nhận được thông báo chi nhánh bên Cẩm Thành xảy ra vấn đề. Việc này không chỉ ầm ĩ tại đó mà đã thu hút không ít người chú ý trên mạng.

Vì muốn giảm ảnh hướng trái chiều đến mức thấp nhất nên cô đi cả đêm đến đó.

Lúc đến Cẩm Thành trời đã sáng rõ, cô không nghỉ ngơi đã đi đến thẳng cửa hàng. Ở trên máy bay, cô đã hiểu rõ nguyên nhân sự việc. Nguyên nhân xuất phát từ một chuyện rất nhỏ, một bà cụ mua lò nướng, khi trở về nghe hàng xóm nói mình mua rẻ hơn nên tìm đến cửa hàng, yêu cầu cửa hàng giảm giá cho bà ta,

Nhân viên giải thích cặn kẽ có giảm giá nhưng là do có hoạt động một ngày trước. Khi bà cụ mua lò nướng đúng lúc hoạt động kia đã kết thúc nên đương nhiên không được hưởng giảm giá trong hoạt động được. Bà cụ không nghe, la hét lớn tiếng nói Hâm Trạch lừa bà ta. Việc ồn ào này rất khó giải quyết, những vị khách đến Hâm Trạch mua sắm chú ý đến bên này, có người không hiểu rõ chuyện xảy ra đã quay video ngắn up lên mạng. Chưa đến một ngày, Hâm Trạch trở thành đối tượng bị chỉ trích.

Hâm Trạch có quy định, quá thời hạn hoạt động sẽ không được hưởng ưu đãi nữa, đồ điện đã qua sử dụng trong bảy ngày không có lỗi do nhà sản xuất sẽ không cho đổi. Đúng lúc bà cụ không thỏa mãn hai điều kiện này nên nhân viên không thể mở tiền lệ giảm giá cho bà cụ được, cũng không thể để cho bà cụ trả hàng hoàn tiền.

Vì để chuyện này mau chóng lắng lại, sau khi xảy ra chuyện, quản lý cấp cao thay nhau đi thuyết phục bà cụ. Bà cụ cố chấp, hoặc là giảm giá hoặc là phải cho bà ta trả hàng hoàn tiền. Quy tắc không thể phá vỡ, hơn nữa đây chính là quy định không thay đổi được, lại thêm việc này ảnh hưởng tương đối lớn, một khi có tiền lệ thì sau này quản lý Hâm Trạch càng khó khăn hơn.

Tô Nhan đi vào cửa hàng, hỏi quản lý Triệu đi qua đón tiếp: “Bây giờ bà cụ kia ở đâu?”

Quản lý Triệu đỏ mặt, ấp úng nói: “Đang, đang ở quầy thu ngân tầng trệt.”

“Dẫn tôi qua đó.”

Tô Nhan đi đến gần mới thấy những vị khách tò mò đã vây kín quầy thu ngân, có người còn đang livestream.

Quản lý Triệu thấy vậy muốn đi qua can thiệp lại bị cô cản lại: “Để anh ta lan truyền đi, mặt khác cũng để vài người đến nữa, chúng ta cũng livestream.”

Nói xong, cô chen qua đám người đi đến trước mặt bà cụ, ngồi xuống cạnh bà.

Cô ngồi xuống khiến bà cụ dừng câu chuyện thêm mắm thêm muối tình trạng mình gặp phải, cảnh giác nhìn cô: “Cô là ai?”

Chưa đợi cô trả lời, bà cụ nói: “Chẳng cần biết cô là ai, một ngày mấy người không giảm giá cho tôi thì tôi sẽ ngồi ở đây. Dù sao bà già như tôi không có việc gì làm, xem ai chịu đựng lâu hơn.”

“Bà ơi, bà đừng kích động, cháu thấy một mình bà ngồi đây nhàm chán nên cố ý đến ngồi cùng bà.” Tô Nhan nói xong nở nụ cười ngọt ngào, điều này làm cho bà cụ thả lỏng cảnh giác.

Thấy quản lý Triệu đã sắp xếp người đến xem, cô nhích người qua một bên, nói: “Vừa rồi cháu đã nghe bà nói rồi, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc bà quan tâm chuyện mình bị mua đắt hơn một trăm tệ hay là cảm thấy lò nướng khó dùng?”

“Đương nhiên là vì bị mua đắt hơn một trăm tệ rồi.” Bà cụ kích động nói.

“Bà đã cao tuổi như thế chắc đây không phải lần đầu tiên mua sắm khi có hoạt động giảm giá, vậy sao lần này bà không mua trong lúc có hoạt động giảm giá thế?” Tô Nhan thản nhiên hỏi, ánh mắt vẫn nhìn bà cụ, trong mắt có vẻ chân thành và tò mò.

“Là vì tôi nghĩ đến việc lò nướng trong nhà còn dùng được, bà Vương kia liên tục nói mình mua lò nướng dùng rất tốt, nướng bánh mì cháu trai thích ăn thế nào. Tôi cũng muốn mua một cái về để nướng bánh cho cháu gái ăn.”

“Vậy cuối cùng khi đã nướng bánh xong cháu gái bà có thích ăn không?”

Bà cụ liên tục gật đầu: “Con bé nói ngon, chờ khi cuối tuần nó về nhà, tôi sẽ làm cho nó ăn nữa.”

Ánh mắt Tô Nhan tỏa sáng, trên mặt tỏ vẻ hâm mộ: “Nếu cháu là cháu gái của bà chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

Bà cụ nghe vậy, trên mặt nở nụ cười bắt đầu lầm bầm nói gần nói xa không thể rời khỏi chủ đề cháu ngoại và cháu gái của mình.

Tô Nhan thấy đã đến lúc, hỏi: “Bà ơi, cháu nghe bà nói nhiều như thế, cảm thấy bà là một người vô cùng hiểu lý lẽ. Cháu cũng biết bà không phải thật sự để ý đến một trăm tệ kia, bà chỉ để ý bà Vương nói bà tiêu tiền uổng phí. Nhưng bà ơi, khi nhìn thấy cháu gái ăn bánh ngon, khen bà làm bánh ngon, mà cảm thấy có đáng giá hơn một trăm tệ kia không?”

Bà cụ vỗ chân: “Chắc chắn đáng giá rồi.”

Tô Nhan đứng lên, sau đó xoay người đỡ bà cụ lên. Sau khi bà cụ đã đứng vững, cô mới đưa tay với bà cụ: “Bà, cháu giới thiệu với bà trước, cháu là Phó tổng quản lý của Hâm Trạch, Tô Nhan, rất vui khi có thể làm quen một bà cụ hiền lành đáng yêu như bà.”

Bà cụ kinh ngạc, nhưng trong chớp mắt lại lật mặt. Bà ta không còn vẻ hiền lành như ban nãy, lùi lại nói: “Hừ, còn dám lừa dối tôi à.” Bà ta nói tiếp với Tô Nhan: “Tôi vẫn nói câu đó, nếu mấy người không giảm giá thì đừng mong sống yên ổn.”

“Là Phó tổng quản lý của Hâm Trạch, cháu không thể giảm giá cho bà được.” Tô Nhan cất cao giọng nói: “Nhưng cháu có thể quyết định đền bù cho bà cái khác, hôm nay chi phí mua sắm của bà được giảm giá hai mươi phần trăm, không giới hạn chủng loại.”

“Thật sao?”

Hâm Trạch luôn làm theo phương châm: Giá cả ngang nhau nhưng chất lượng tốt hơn, lợi nhuận đặt ở cuối cùng. Cũng chính vì thế, tất cả mọi người đều vui vẻ đến Hâm Trạch mua sắm, cho dù mỗi năm Hâm Trạch rất ít khi tổ chức hoạt động giảm giá.

Tô Nhan gật đầu: “Thật.” Cô xoay người nói với tất cả mọi người đang vây xem: “Ngoại trừ bà cụ có thể hưởng giảm giá hai mươi phần trăm, hôm nay tất cả khách hàng đến Hâm Trạch mua sắm đều được giảm giá mười phần trăm, không giới hạn chủng loại nhưng chỉ giới hạn ở cửa hàng này!”

Lời này vừa cất lên, những vị khách đang vây xem tản ra, thi nhau chạy đến khu mua sắm.

Không bao lâu sau, người vây quanh bên ngoài cũng tản ra, ngay cả bà cụ kia cũng tham gia vào đội ngũ mua sắm.

Quản lý Triệu nhìn thấy cả quá trình này giơ ngón cái với Tô Nhan.

Tuy vừa rồi Tô Nhan nói chuyện phiếm với bà cụ nhưng cũng dẫn dắt bà cụ nói rõ ràng chân tướng mọi chuyện, bây giờ những lời mắng chửi Hâm Trạch đã biến mất hơn phân nửa. Mà cuối cùng, khi cho bà cụ được ưu đãi riêng, khiến bà cụ gạt bỏ suy nghĩ chênh lệch giá đã khiến Hâm Trạch để lại ấn tượng tốt với dân mạng. Sau đó còn có ưu đãi giảm mười phần trăm, không chỉ giúp tăng doanh thu do bà cụ kéo xuống mà có thể thu hút dân mạng đến Hâm Trạch chi tiêu, có thể nói là vẹn cả đôi đường,

Tô Nhan khoát tay, đưa tay xoa đôi mắt mệt mỏi: “Mọi người giải tán đi.”

Cùng lúc đó ở thành phố Tân Hải.

Sở Ngữ Hâm nhìn điện thoại, trong đó đang phát video ngắn Tô Nhan xử lý việc trả hàng của bà cụ ở Cẩm Thành. Lúc camera quay đến Tô Nhan, nàng sẽ bấm tạm dừng, si mê nhìn Tô Nhan tỏa sáng trong màn ảnh.

Hôm đó, sau khi nói chuyện với Liễu Văn Hân, nàng trở về căn hộ sau đó không nghe thấy căn hộ bên cạnh có động tĩnh gì cả.

Nàng từng bấm chuông cửa nhưng cho dù bấm thế nào cũng không ai đáp lại. Lúc đó nàng mới biết Tô Nhan đã đi rồi.

Khi thăm dò được Tô Nhan đến Hâm Trạch nhậm chức, nàng đã mua hoa đưa qua nhưng hai ngày liên tục bị từ chối.

Mười phút trước nàng nhận điện thoại của anh trai giao hoa, Tô Nhan vẫn không nhận.

Video này là Hứa Khả gửi cho nàng, Tô Nhan đang ở Cẩm Thành nhưng lại không nhận hoa. Chắc là Tô Nhan dặn dò lễ tân một khi có hoa đưa tới Hâm Trạch hãy từ chối.

Cô đưa tay vuốt ve Tô Nhan trong màn hình, một giọt nước mắt rơi xuống. Nàng thì thầm nói: “Rốt cuộc phải làm sao, phải làm sao cậu mới cho mình một cơ hội. Mình biết sai rồi, cậu nhìn mình đi có được không?”

Bầu không khí yên lặng khiến nàng cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cũng trong giây phút này sự bất lực và bối rối tích lũy mấy hôm nay phun trào.

Nàng hối hận, nếu như lúc trước không xa lánh Tô Nhan thì có phải sẽ không đi đến tình thế bế tắc này.

Từ bỏ sao? Không, nàng không làm được.

Cho dù Tô Nhan từ chối thế nào, nàng sẽ không từ bỏ.

Cẩm Thành là nơi tốt để vui chơi, nếu không phải thư ký Tống của bố cô một ngày gọi ba lần thì Tô Nhan sẽ ở lại chơi thêm mấy ngày mới trở về.

Mấy ngày nay cô ăn quen khẩu vị cay tê ở Cẩm Thành, bỗng nhiên nhìn thấy thức ăn thanh đạm trước mắt, cô tỏ ra ghét bỏ.

Cô ngẩng đầu nhìn thư ký Tống chuẩn bị cơm trưa, hỏi: “Có thể đổi món khác không?”

Thư ký Tống đẩy kính mắt trên sống mũi, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhắc nhở: “Còn hai mươi phút nữa sẽ đến giờ hợp.”

Tô Nhan đáng thương ngẩng đầu nhìn thư ký Tống: “Không được, anh không thể cho tôi nghỉ ngơi một lát sao, người ta vẫn là đóa hoa của tổ quốc.”

“Cô đã ví von mình là đóa hoa của tổ quốc thì nên cống hiến cho kinh tế của tổ quốc mới đúng.”

Tô Nhan nghẹn lời, đồng thời cũng biết mình nói thế này không có tác dụng với thư ký Tống nên đành thôi.

Đại sảnh dưới lầu.

Bạch Duyệt đi ngang qua nơi này, cô nghĩ Tô Nhan đã về nên định đi đến thăm Tô Nhan. Lúc quay người, cô ấy nhìn thấy Sở Ngữ Hâm đang đeo khẩu trang ngồi chờ ở ghế salon đại sảnh.

Cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện Sở Ngữ Hâm đưa Tô Nhan ra khỏi quán bar vào ngày đó, cô vội vàng thay đổi hướng đi về phía Sở Ngữ Hâm, cười nói: “Tô Tiểu Nhan muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dòng dõi có dòng dõi, không có cây xấu xí xiêu vẹo như cô ở bên cạnh phải nói thời gian trôi qua vô cùng vui vẻ.”

Sắc mặt Sở Ngữ Hâm sau khẩu trang tái đi, trái tim bị lời nói của Bạch Duyệt làm nhói lên.

Sự im lặng của nàng không khiến cho Bạch Duyệt hả giận, tiếp tục nói: “Chờ một lát tôi sẽ đưa Tô Tiểu Nhan đến tiệc độc thân, nơi này có trai xinh gái đẹp đủ mọi thể loại. Quan trọng nhất là, chỉ cần Tô Tiểu Nhan ngoắc tay thì bọn họ sẽ không từ chối.”

Bạch Duyệt nói xong đã cười tươi đi đến thang máy.

Lần trước Sở Ngữ Hâm đi đến quán bar, cô còn tưởng Tô Nhan vô dụng sẽ thỏa hiệp nên tức giận đã ba ngày rồi chưa ăn thịt. Bây giờ biết Tô Nhan không những không thỏa hiệp mà còn mặc kệ Sở Ngữ Hâm, trong lòng cô rất vui sướng.

Cô cảm thấy Tô Nhan nên như thế chứ không phải vì tình yêu mà từ bỏ bản thân, lụy tình đến mức không còn sức sống.

Văn phòng trên lầu.

Tô Nhan ăn vài miếng thức ăn nhạt nhẽo đã nuốt không trôi nữa, cô lấy di động ra chuẩn bị lướt vòng bạn bè. Thư ký Tống lại gõ cửa thúc giục cô đi họp.

Cô không còn cách nào chỉ có thể đặt di động xuống, cam chịu đứng dậy chuẩn bị đi đến phòng họp.

Lần này trong cuộc họp ngoại trừ tổng kết tiêu thụ của quý này còn nhắc đến chuyện bà cụ đòi trả hàng.

Vì đề phòng chuyện bà cụ muốn trả hàng xảy ra lần nữa, Tô Nhan nói suy nghĩ của mình: “Quy củ là chết, người là sống, chỉ cần tìm đúng khúc mắc trong lòng khách hàng, điều chỉnh linh hoạt trong phạm vi quyền hạn thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.”

Các nhân viên quản lý cũng đồng ý với ý kiến này của Tô Nhan, đồng thời qua cách giải quyết việc bà cụ muốn trả hàng, bọn họ đã có nhận biết hoàn toàn mới về Tô Nhan. Bọn họ không còn lo lắng Hâm Trạch sẽ sụp đổ trong tay Tô Nhan nữa.

“Còn có việc gì muốn nói không? Nếu không thì tan họp đi.” Tô Nhan thấy mọi người không nói gì, cô rời ghế đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc trở về văn phòng, cô nhìn thấy Bạch Duyệt tựa vào ghế salon chơi game, dáng vẻ ung dung thoải mái kia khiến cô cảm thấy nghẹn lòng.

Bạch Duyệt thoát khỏi game đứng dậy đi đến trước mặt cô: “Đi nào, dẫn cậu đi đến nơi thú vị.”

Trong lòng Tô Nhan hơi dao động, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài thấy thư ký Tống không ở đây, vội chạy đến ghế cầm túi xách của mình nhanh chân chạy đi.

Ra khỏi thang máy, cô lại nhìn ra phía sau, xác định thư ký Tống không đuổi kịp mới thở phào một hơi.

Cô quay đầu muốn hỏi Bạch Duyệt mình sẽ đi đâu đã thấy Sở Ngữ Hâm ngồi trong đại sảnh.

Bạch Duyệt nhìn ánh mắt của cô, vội đi về phía trước mấy bước che tầm mắt cô lại: “Ngựa tốt không ăn cỏ héo, huống chi cỏ kia còn có độc nên càng không ăn được.”

Tô Nhan nghe hiểu Bạch Duyệt đang nhắc nhở cô, đừng quên nỗi đau mà bất chấp quay đầu.

Cô dời mắt nhún vai: “Mấy ngày nay đi Cẩm Thành, mình không chỉ ăn rất nhiều món ngon mà còn biết một đạo lý.”

“Đạo lý gì?”

“Con người nên sống với hiện tại, trên đời này có rất nhiều chuyện tốt đẹp, không nên vì một cảnh đẹp mà dừng lại.” Lời này do chủ tiệm hoa nói với cô, lúc nói lời này, trong mắt bà chủ tiệm hoa mang theo vẻ ưu thương, nhưng nhiều hơn là sự thoải mái.

Cảm giác thoải mái khi buông tay với quá khứ, cũng đang tạm biệt người trong lòng.

Câu chuyện bà chủ tiệm hoa kể cô nghe rất giống chuyện giữa cô và Sở Ngữ Hâm. Hai người bọn họ cố sức theo đuổi một người, cho dù người kia không nhìn mình nhưng vẫn cố chấp như thế.

Tuy nhiên, là người sẽ biết mệt mỏi, luôn cố gắng tới gần một người thì cũng không tránh khỏi lúc mệt mỏi.

Bà chủ tiệm hoa còn nói rất nhiều, lúc cô quyết định từ bỏ Sở Ngữ Hâm thì trong lòng đã không còn nhìn thấy hi vọng, cũng xác định tình cảm này đã kết thúc.

Cho nên cô không nên chìm sâu trong quá khứ không thoát được.

Giống như bà chủ tiệm hoa nói cứ bước đi về phía trước, biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Lúc cô nói những lời này không lớn tiếng nhưng cũng không nhỏ, ít nhất để cho Sở Ngữ Hâm đang đi về phía mình nghe thấy.

Đúng là Sở Ngữ Hâm đã nghe thấy hết, sắc mặt của nàng tái đi, môi mấp máy, cằm khẽ run lên. Nàng như thế là vì lúc Tô Nhan nói những lời này rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có lẽ Tô Nhan đã thật sự buông bỏ.

Sao Tô Nhan lại buông bỏ, sao có thể buông bỏ được?

Nàng muốn đi lên hỏi nhưng Tô Nhan không cho nàng cơ hội này, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.

Nàng lùi mấy bước, trong mắt chứa đầy nước mắt, mũi cũng chua xót giống như về lại đêm đó khi bố mẹ sẽ không trở về. Sự sợ hãi và bất lực như mây đen bao phủ nàng lại khiến cho nàng không nhìn thấy ánh sáng.

Là bà ngoại, bà ngoại kéo nàng ra khỏi bóng tối để nàng thấy được ánh sáng. Mà Tô Nhan xuất hiện đã tăng thêm màu sắc cho cuộc sống tẻ nhạt vô vị của nàng, làm cho nàng hiểu ra thì ra có thể dũng cảm can đảm tiếp tục sống.

Nàng không muốn để cho màu sắc này biến mất, nàng muốn để cho màu sắc này sẽ luôn ở trong thế giới của mình.

Nghĩ đến đây, nàng nắm chặt túi xách nhìn chằm chằm hướng Tô Nhan rời đi: Cậu muốn buông bỏ quá khứ thì mình sẽ không nhắc đến nữa, mình muốn khiến cậu thích mình lần nữa, để cậu ở lại bên cạnh mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi