SAU KHI BỊ HỦY BỎ HÔN ƯỚC, CÔ ẤY MỚI THỰC SỰ ĐEO ĐUỔI VỢ

Đây đã là ngày thứ ba Sở Ngữ Hâm đến đại sảnh ở tầng dưới Hâm Trạch để đợi Tô Nhan, nhưng nàng vẫn không thấy bóng dáng Tô Nhan.

Không trả lời điện thoại, không trả lời tin nhắn WeChat, lại không có ai ở công ty, Sở Ngữ Hâm lại một lần nữa cảm thấy bất lực.

Việc ghé thăm thường xuyên chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhân viên Hâm Trạch, sau khi màn trình diễn của Sở Ngữ Hâm trong chương trình tạp kỹ “Trốn Thoát Khỏi Mật Thất” cách đây vài ngày lên hot search, Sở Ngữ Hâm lại lần nữa thống trị màn ảnh.

#Sở Ngữ Hâm tỏ tình bị từ chối #Mối quan hệ giữa Sở Ngư Hâm và công chúa nhỏ Hâm Trạch không tầm thường #Sở Ngữ Hâm đã trở lại thành công và công chúa nhỏ Hâm Trạch đã đóng góp rất nhiều #Sau khi Sở Ngữ Hâm được bao nuôi thì bị vứt bỏ thảm hại #Sở Ngữ Hâm vì yêu mà ở ẩn ba năm#

Tô Nhan đang ở trong phòng tổng giám đốc nhìn thấy những chủ đề này trên weibo thì lông mày giật nảy, chẳng có cái nào liên quan cả.

Cái gì mà tỏ tình bị từ chối, cô chỉ đang chịu di chứng do bị Sở Ngữ Hâm tổn thương thôi.

Sau khi cô rời khỏi căn hộ của Sở Ngữ Hâm ngày hôm đó, sự tức giận, buồn bã và chế giễu đều hội tụ lại, khi cô nỗ lực vì hạnh phúc và dùng hết sức lực chạy về phía nàng thì người ta đã phán tử hình cho cô.

Cô tin chắc rằng trên đời này không có ai khốn khổ như cô cả.

Ôi, cái gì sợ sau khi cô nhớ ra đoạn ký ức đã mất kia thì sẽ hận nàng, trong lòng nàng cô không phân rõ đúng sai như vậy sao?

Trong mơ, cô biết trong lòng Sở Ngữ Hâm có ánh trăng sáng, cô chưa từng hối hận vì đã yêu Sở Ngữ Hâm, cô đề nghị hủy bỏ hôn lễ, nhưng Sở Ngữ Hâm thậm chí không hỏi tại sao, cô cũng không hối hận, nhưng vào lúc đó, sau khi biết Sở Ngữ Hâm từ lúc bắt đầu đã phán tử hình cho cô thì cô lập tức hối hận.

Điều này khiến cô cảm thấy mình giống như một tên hề, dù có cố gắng thế nào để lấy lòng Sở Ngữ Hâm, cho dù chỉ là một nụ cười, người ta cũng không muốn bố thí.

Trong lòng cô có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, rất cần được trút giận nên đã nhờ Bạch Duyệt đưa cô đến thành phố sát vách trong đêm, sau khi hét lên tất cả những khó chịu và phẫn nộ trong lòng ra biển, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Trong khoảng thời gian này cô lại thấy điện thoại và tin nhắn WeChat của Sở Ngữ Hâm, nhưng cô không muốn bị Sở Ngữ Hâm ảnh hưởng nữa, cô tắt âm điện thoại và đăng xuất WeChat cho đến tận đêm hôm qua, cô và Bạch Duyệt mới trở về từ thành phố bên cạnh.

Sau mấy ngày lười biếng, chờ đợi cô là đống công việc tồn đọng, nhưng điện thoại liên tục reo khiến cô phải tạm dừng công việc đang làm. Khi cô mở ra, cô nhìn thấy một nhóm người đang giễu cợt cô, hoặc hỏi cô chuyện gì đang xảy ra, có lẽ là để ngăn cản cô phủ nhận, thậm chí có người còn đính kèm liên kết, lúc này cô mới nhận ra chuyện mình và Sở Ngữ Hâm lên hotsearch.

Cốc cốc cốc…

Cô vừa dùng tay lướt màn hình để đọc tin nhắn của cư dân mạng vừa nói: “Mời vào”.

Là thư ký Tống bước vào, anh ta đẩy kính trên sống mũi lên, nghiêm túc nói: “Chủ tịch Tô vừa gọi điện cho tôi, bảo sếp Tô nắm lấy nhiệt độ lần này. Thành tích của Hâm Trạch tháng này có thể tăng lên hay không còn tùy thuộc vào sếp Tô cô.”

Tô Nhan dùng tay gãi tai, đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn thư ký Tống: “Anh có chắc là người nói những lời này là bố tôi chứ không phải mẹ tôi không?”

“Có gì khác nhau à?”

Chà, có vẻ như không có gì khác biệt, nhưng lão Tô là một người bị vợ quản nghiêm.

“Không phải, không phải bọn họ nói chỉ đi ra ngoài một tuần sao?” Tô Nhan nhìn lịch trên bàn: “Đã mười ngày rồi.”

Thư ký Tống không thay đổi vẻ mặt nói: “À, chủ tịch Tô còn nói là ông ấy muốn tận hưởng tất cả những kỳ nghỉ mà lẽ ra trước đây ông ấy nên được hưởng. Ông ấy cũng nói rằng ông ấy đã nuôi sếp Tô nhiều năm như vậy, đã đến lúc để sếp Tô ra ngoài luyện tập một mình rồi.”

Tô Nhan đứng dậy khỏi ghế, trong mắt hiện lên vẻ tức giận: “Đây chính là lời cha ruột nên nói sao?”

“Sếp Tổng nói sếp Tô có thể đi điều tra.” Thư ký Tống nói xong lập tức quay người đi về phía cửa, đến cửa lại dừng lại: “Sếp Liễu còn nói nếu sếp Tô không nắm chắc cơ hội này, bà ấy và chủ tịch Tô sang năm mới về nước.”

Nghe vậy, Tô Nhan gần như không thở được, cô chưa từng thấy ai hố con như vậy.

Còn không sợ cô làm Hâm Trạch phá sản à.

Reng reng reng…

Cô tức giận quay lại bàn bắt điện thoại: “Có lời thì nói, có rắm mau thả.”

“Tô Tiểu Nhan, sáng sớm đã ăn thuốc nổ rồi à, mình có lòng tốt gọi điện tới hỏi thăm cậu, cậu đối xử với mình như thế? Mình muốn tuyệt giao với cậu.”

“Vậy thì tuyệt giao đi.” Nói xong, Tô Nhan cúp điện thoại, cô gãi đầu đi qua đi lại, suy nghĩ làm sao tận dụng tốt hotsearch.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình đang bán nhan sắc để kiếm thành tích.

Người thừa kế của một chuỗi trung tâm mua sắm lớn thế mà lưu lạc tới mức dựa vào bán sắc để kiếm thành tích, chuyện này bị đám người trong giới kia biết, mặt mũi cô cũng mất.

Nghĩ đến nếu không làm được, bản thân sẽ trở thành một thành viên trong nhóm nhân viên văn phòng, mỗi ngày đúng giờ đi làm check in thì thôi, còn không có tiền cầm.

Thôi vậy, mất mặt còn có thể nhặt lại, nếu thực sự trở thành nhân viên văn phòng thì cuộc sống sẽ không có tình yêu.

Nghĩ đến đây, cô lập tức gọi trợ lý vào và bảo trợ lý liên lạc với trưởng phòng các bộ môn, tổ chức cuộc họp tạm thời.

Cùng lúc đó, Sở Ngữ Hâm ở trong nhà trọ vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, sợ rằng nếu nàng chớp mắt sẽ bỏ lỡ tin nhắn WeChat hoặc cuộc điện thoại từ Tô Nhan.

Hứa Khả đi vào và nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng thở dài, nếu là người khác, có lẽ cô ấy sẽ nói “sớm biết như vậy sao lúc trước còn như thế”, nhưng đây chính là Sở Ngữ Hâm. Cô ấy đã ở cùng Sở Ngữ Hâm ba năm, trong ba năm đó Sở Ngữ Hâm giống như chị gái nhà bên cạnh, không những không chê cô ấy là mẹ một con, còn hết lòng chăm sóc cô ấy.

Có lần con cô ấy bị sốt cao, hôm đó Sở Ngữ Hâm đúng lúc có một thông báo, cô ấy làm trợ lý nhất định phải có mặt. Sau khi Sở Ngữ Hâm phát hiện ra, nàng đã yêu cầu cô ấy chăm sóc con thật tốt. Sau khi Sở Ngữ Hâm làm thông báo xong còn tự mình tới bệnh viện thăm cháu, chỉ riêng điều này đã khiến cô ấy không thể nói rằng đó không phải việc của mình.

Sau khi Sở Ngữ Hâm rút khỏi giới, sự nghiệp của cô ấy cũng gặp trở ngại, lúc đó con cô ấy đang ở độ tuổi đi học, cô ấy cũng rút lui theo. Khi nhận được điện thoại Sở Ngữ Hâm muốn tái xuất, cô ấy phấn khích hơn bất kỳ ai khác, cô ấy muốn khiến những người giẫm đạp Sở Ngữ Hâm mà lên chức kia hối hận hơn bất kỳ ai khác.

Dừng suy nghĩ, cô ấy thở dài, bước tới nói: “Việc này không vội được, chị đừng ép mình quá như vậy.”

Sở Ngữ Hâm cười khổ: “Thì ra cảm giác bị kết án tử hình là như thế này.” Nàng hít một hơi thật sâu: “Chị không trách cậu ấy, chị cũng không có tư cách trách cậu ấy.”

“Chị…”

“Chị sẽ không từ bỏ, trước đó là cậu ấy bước đi 99 bước đầu tiên, bây giờ đổi thành chị.” Tô Nhan đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời nàng, không thể buông tay. Cho dù cuối cùng Tô Nhan vẫn lựa chọn không cần nàng, nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.

Nếu thật sự từ bỏ, vậy nàng không biết cuộc đời mình còn hy vọng gì.

Hai tiếng sau.

Trang web và tài khoản chính thức của Hâm Trạch đã đưa ra một thông báo.

Để thưởng cho người dùng cũ vì đã ủng hộ Hâm Trạch, bắt đầu từ bây giờ, tất cả khách hàng cũ mua sắm tại Hâm Trạch có thể được giảm giá 10% và người dùng mới có thể được giảm giá 15%. P/S: Ưu đãi này có thể được sử dụng trực tuyến và giao hàng trên toàn thành phố.

Ngay khi tin tức được đưa ra, trong vòng hai tiếng, cửa hàng Hâm Trạch đã đầy người.

Chỉ mất ba tiếng kể từ khi mức độ nổi tiếng tăng lên cho đến khi Hâm Trạch tận dụng sự nổi tiếng để quảng bá sản phẩm. Mặc dù đã liên hệ ngay với chuỗi cung ứng rau quả thì cũng không thể đảm bảo có đủ rau quả trong thời gian ngắn như vậy. Vì vậy đối thủ phán đoán, không cần tới năm tiếng, một số cư dân mạng sẽ chỉ trích Hâm Trạch về quyết định vội vàng này.

Chờ đợi và chờ đợi, một ngày đã trôi qua, trên mạng ngoại trừ tiếng quảng bá Hâm Trạch và cười nhạo Hâm Trạch nhiều người chật chội thì không còn gì khác.

Phái người đi tới mới phát hiện, khá lắm, mặc dù khu rau quả hơi có vẻ bừa bộn, nhưng cho dù là phẩm chất hay số lượng đều OK.

Tại sao Hâm Trạch có thể làm được như thế, điều này bắt nguồn từ cơ sở trồng trọt mà Tô Trạch Viêm bắt đầu làm vào hai năm trước, từ đó tiến hành tự sản xuất tự tiêu.

Bây giờ là mùa thu hoạch rau quả từ cơ sở trồng trọt, với sự hỗ trợ của người dân xung quanh cơ sở trồng trọt, họ dành nhiều thời gian hơn cho việc hái và kiểm tra, việc vận chuyển gần như không đáng kể.

Tô Nhan thấy nhiệt độ gần đủ thì bèn tự mình đến một cơ sở trồng trọt gần đó để bắt đầu phát sóng trực tiếp, mục đích chính là để cho cư dân mạng biết rằng Hâm Trạch hiện đang sản xuất và bán sản phẩm của chính mình, từ gieo hạt đến thu hoạch, toàn bộ quá trình đều rõ ràng, hoan nghênh cư dân mạng đến check in kiểm tra bất cứ lúc nào.

Nếu trung tâm khác nói lời này thì xác định sẽ bị một đống cư dân mạng nhảy ra chỉ trích, nhưng đây là Hâm Trạch, một Hâm Trạch đã đạt được danh tiếng về chất lượng, nếu Hâm Trạch dám đứng ra nói câu này thì không thể là tuyên truyền giả được.

Dân cư mạng giới này vốn vô cùng sinh động, người nổ tiếng thành phố Tân Hải cũng rất nhiều, sau khi xem được livestream này thì tới tấp chủ động tới đây check in. Bọn họ muốn tới cọ nhiệt độ của Tô Nhan và Hâm Trạch, kết quả cũng không khiến bọn họ thất vọng, trong lúc nhiệt độ lên cao thì bản thân cũng thu hút số lượng fan.

Khi kết thúc đợt khuyến mãi lớn của Hâm Trạch, một tin tức khác đang gấp rút lên men, chưa tới hai tiếng đã vọt lên vị trí đầu não.

Đối tượng tin tức lần này bị nhắm vào còn là Sở Ngữ Hâm.

Nhưng lần này khác lần trước, tất cả đều thảo phạt và mắng chửi Sở Ngữ Hâm, trong lúc nhất thời Sở Ngữ Hâm trở thành mục tiêu của nghìn người.

Bên ngoài tiểu khu nhà trọ đã sớm bị phóng viên và fan vây chặt đến mức nước chảy không lọt.

Nhìn Sở Ngữ Hâm cuộn mình trên ghế sa lông, Hứa Khả vừa lo lắng vừa sốt ruột, cô ấy đề nghị: “Bây giờ cho dù chúng ta không tổ chức họp báo với phóng viên làm sáng tỏ thì cũng nên lên weibo đăng một bài viết, không thể để mặc chuyện này lên men trên mạng tiếp.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi