SAU KHI BỊ MỐI TÌNH ĐẦU TỪ HÔN

Mãi cho đến khi khí cầu của mọi người hạ cánh hết thảy, tiếng cười đùa của đám đông mới dần tan biến.

Từ Thanh Đào mới cảm giác người mình đã ngừng run rẩy.

Nụ hôn của anh trượt từ đôi môi xuống, anh hôn đến cằm, sau đó rơi trên chiếc cổ trắng nõn thon dài.

Gợi nên một màu sắc mờ ám.

Cả gương mặt cô đỏ như máu, phập phồng theo động tác của anh, hơi thở cũng cũng ngày càng nặng hơn.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Thời Dữ mới rút tay ra, giúp cô kéo mép áo lại, chỉnh đồ bên trong lại như cũ.

Sau khi đôi môi tách nhau ra, anh còn cắn một cái lên môi cô.

Từ Thanh Đào hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, bấy giờ cô mới tỉnh táo lại, sau đó sợ rằng có người xung quanh nhìn thấy.

Trời ạ.

Nếu người khác mà thấy thì đúng là ngại chết thật.

Còn ngại hơn cả việc bị xem như đang quay video ngắn người yêu sến súa nữa T.T!

Từ Thanh Đào cũng không ngờ Trần Thời Dữ lại lớn gan đến thế.

Đường lớn người đi lại tấp nập, dù cho sắc trời đã tối, ở góc này không người nào ẩn náu, nhưng cũng không thể cứ thế mà thẳng tay…

Người làm chuyện xấu là anh.

Nhưng người chột dạ nghĩ lại mà sợ là Từ Thanh Đào.

Cô bị ức hiếp đến nỗi cả người rụng rời, ngay cả chân cũng hơi mềm nhũn ra.

Trần Thời Dữ tỏ vẻ ung dung mà đỡ lấy cô, hoàn toàn không nhìn ra điều gì bất thường.

Nhưng mà, còn cô, chiếc áo khoác nhỏ vốn đang khoác ngoài vì sợ lạnh đã xuất hiện nếp nhăn rõ ràng, áo sát người thì bị cuộn lên trên vì động tác không cho phép từ chối từ người đàn ông.

Thế mà đối phương vẫn rất mặt dày mày dạn, động tác chỉnh sửa quần áo giúp cô thành thạo tự nhiên, cố ý làm rất chậm rãi, như thể là từ nãy tới giờ không có gì xảy ra cả.

Nhưng ánh mắt nhìn cô lại hết sức trắng trợn.

Đôi mắt nặng nề, cất giấu vẻ sắc tình chưa kịp tan đi và nó vẫn còn đang cuồn cuộn khôn cùng.

Đặc biệt là, càng muốn quên đi thì lại càng nhớ rõ.

Cơ thể cô vừa nhạy cảm vừa có sức chịu đựng kém, chỉ cần hơi dùng sức một chút thì cô sẽ không thể khống chế phản ứng của mình, rất rõ ràng là Trần Thời Dữ cũng đã phát hiện ra điều này, nhưng anh không những không thu tay lại, mà còn ăn hiếp cô còn thuận lợi hơn.

Thế nên, cho đến bây giờ.

Từ Thanh Đào cảm thấy sự đụng chạm mạnh mẽ ấy như vẫn chưa hoàn toàn mất đi.

Lồng ngực phập phồng kịch liệt vì hơi thở hổn hển.

Dù đã vào thu, nhưng là hình mẫu điển hình của kiểu người “chỉ cần phong độ chứ không cần nhiệt độ”, Từ Thanh Đào vẫn mặc một chiếc áo cổ thấp.

Theo đồi núi tuyết trắng đi dọc vào, sau đó là hình bóng thăm thẳm sâu.

Bầu không khí mờ ám đến giờ vẫn chưa tan đi hết.

Bấy giờ, hai người không ai nói năng gì.

Nhưng rồi, sau hồi lâu im lặng, Trần Thời Dữ lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Không khỏe à?”



A a a a!!

Vào lúc này không thể im lặng để cô giáo Tiểu Đào yên tĩnh một mình hay sao!!

Quả nhiên là do da mặt của cô chưa được tu luyện đến cảnh giới dày dặn như đối phương.

Sau khi phát sinh hành động thân mật như thế này mà vẫn có thể trưng ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô có khỏe không.

Từ Thanh Đào cảm thấy gương mặt mình vốn đã đỏ muốn nhỏ ra máu, mà giờ đây có thể trực tiếp chiên luôn một cái trứng gà.

Mặt cô sắp vùi vào ngực người đàn ông tới nơi rồi, cô không dám đối diện với ánh mắt của anh.

Nghĩ cả nửa ngày trời mới nặn ra được một câu: “Không phải là không khỏe.”

Giọng Trần Thời Dữ hư hỏng: “À. Thế là rất thoải mái?”

Từ Thanh Đào: “.”

Có thể nhảy qua chủ đề này được không!!

Sợ nếu mình mà còn cãi nữa, thì e là lát nữa Trần Thời Dữ sẽ thốt ra câu “Không thoải mái thì luyện tập nhiều thêm vài lần” mất thôi.

Từng chứng kiến hành động vô cùng mất mặt của người đàn ông, biết rõ là khả năng anh nói ra loại lời này rất rất cao, vả lại, khả năng hành động này được thực hiện cũng cao không kém:)

Từ Thanh Đào thức thời mà ngậm miệng lại.

Bị anh ngắt lời như thế, bầu không khí mặt đỏ tim đập lúc nãy đã vơi bớt đi nhiều.

Từ Thanh Đào lầm bầm: “Thì là không quen.”

Chưa từng yêu đương nồng nhiệt như vậy.

Hận không thể dính sát vào nhau từng phút từng giây.

Trần Thời Dữ nhướn mày: “Không quen?”

Từ Thanh Đào gật đầu: “Cảm giác hình như lúc trước anh không thế này.”

Cùng lắm là chỉ thích mở miệng trêu chọc cô.

Trần Thời Dữ mang ý tứ sâu xa: “Vậy em nhanh chóng làm quen đi.”

Anh ung dung thong thả nói tiếp: “Sau này anh sẽ chỉ làm những chuyện quá đáng hơn nữa.”

Từ Thanh Đào: “.”

Cảm ơn.

Ba chữ “quá đáng hơn”.

Không cần nhấn mạnh bằng giọng điệu ấy đâu.



May mà Trần Thời Dữ còn nhớ chuyện tối nay Từ Thanh Đào phải hoàn thành một bản báo cáo.

Sau khi hoạt động nổi tiếng trên mạng kết thúc, Từ Thanh Đào lưu luyến không thôi mà chụp ảnh lại, rồi sau đó hai người mới trở về Bách Nguyên Nhất Hào.

Không biết có phải do vừa nãy đã tiếp xúc thân mật hay không.

Mà Từ Thanh Đào cứ cảm thấy hình như mình và Trần Thời Dữ đã gần nhau hơn nữa.

Lúc được anh dắt đi về phía trước.

Cũng tự nhiên như những đôi yêu nhau khác.

Dường như nó đã cho cô thêm một chút dũng khí nữa, cô sẽ có gan dọn hết tất cả đồ đạc của nhà mình đến Bách Nguyên Nhất Hào.

Trước khi ngủ, Từ Thanh Đào ôm đồ chui vào phòng tắm.

Lúc cởi áo nhìn vào gương, trước ngực đã có một vết đỏ rõ ràng.

Chất liệu lạnh băng của nhẫn kết hôn trên ngón áp út Trần Thời Dữ như thể là vẫn còn đâu đó nơi đây.

Để lại vết tích của sự chiếm hữu.

Bình thường làn da mềm mại mịn màng không hay phơi nắng, dưới ánh đèn ấm áp của phòng tắm, trông càng trắng đến sáng ngời hơn cả.

Chứ đừng nói đến việc đã bị người khác giày vò, trông càng hơi đáng thương hơn.

Trong đầu lại không nhịn được mà hiện lên cảnh tượng ban nãy.

Lỗ tai Từ Thanh Đào đỏ lên, vội vã vùi mình xuống nước trong bồn tắm.

Tắm xong rồi mặc đồ ngủ vào, ánh mắt Từ Thanh Đào rơi vào bộ nội y trắng tinh.

Lúc nãy ở bên ngoài ánh đèn mập mờ, hơi thở lại hỗn loạn, cũng không biết Trần Thời Dữ có chú ý đến quần áo của cô không.

Lớn đến chừng này rồi, từ trước tới giờ cô chưa từng mặc đồ bó cho người ngoài nhìn.

Bấy lâu nay, lúc Từ Thanh Đào chọn nội y, cô luôn lấy thoải mái là chính, thậm chí, nhìn vào thì có cảm thuần khiết đến mức hơi nhạt nhẽo.

Dường như bây giờ cô mới chú ý đến gì đó.

Cô thầm giặt sạch đồ lót thỏ con của mình rồi cất đi, định bụng lúc nào đi đến cửa hàng mua vài bộ mới.

Mặc dù rất không muốn thừa nhận.

Nhưng mà, có lẽ đàn ông đều thích gợi cảm hơn nhỉ.  



Sáng hôm sau đi làm, cuối cùng Từ Thanh Đào cũng đã hoàn thành báo cáo.

Ngày đầu đi làm sau hot search Weibo, có kinh nghiệm của sự việc lần trước, Từ Thanh Đào đã quen với ánh mắt kỳ lạ của đồng nghiệp.

Cô có thân phận vợ chủ tịch Hằng Gia, với đồng nghiệp không thân với mình lắm, dù có tò mò đến mức nào đi chăng nữa thì họ cũng không dám đến hỏi.

Chỉ có Nghiêm Linh kinh ngạc không thôi, có lẽ là không tài nào ngờ được Từ Thanh Đào và Trình Gia Di còn có quan hệ này với nhau.

Lúc trò chuyện, chị ấy còn đem tên cặn bã Tống Gia Mộc ra chửi rủa một trận.

Nghiêm Linh: “Thảo nào lần trước lúc xem múa, em gãi đúng chỗ ngứa chỉ ra vấn đề trong cách múa của An Hạ.”

Laura ngồi ngay hàng trước.

Người bình thường cứ đi làm là líu ra líu ríu, hôm nay, đến tận bây giờ vẫn chưa nói câu nào.

Nhưng cũng chẳng ai để ý cô ta.

Dường như Nghiêm Linh phát hiện ra vùng đất mới: “Không nhìn ra em còn giấu nghề đấy nhé, còn mấy tháng nữa là đến hội nghị thường niên của công ty rồi, bây giờ còn không lấy ra để giành hào quang về bộ phận của chúng ta à?”

Sau khi Từ Thanh Đào nghe xong, cô chỉ cười đáp: “Biết bao nhiêu năm rồi em không múa, sao còn biết được.”

Không múa cũng đã năm, sáu năm nay, Từ Thanh Đào nghĩ đến giấc mơ đã từng có, dường như nó đã là chuyện của kiếp trước.

Hình như Nghiêm Linh cũng cảm thấy tiếc nuối, lâu sau mới thở dài: “Thế thì tiếc thật đấy.”

Ngàn vạn câu nói, cũng chỉ có một câu “đáng tiếc thật”.

Nghiêm Linh lại cười nói với cô vài câu.

Ánh mắt nhìn vào đôi môi của Từ Thanh Đào, thuận miệng hỏi: “Hôm nay em tô son màu gì thế?”

Từ Thanh Đào ngây ra, soi gương một chút.

Đôi môi cô hơi sưng đỏ, hình như nó đã tự mang theo một màu đậu đỏ.

Cô nào có tô son gì đâu.

Là do tối qua bị Trần Thời Dữ hôn đấy!

Bị Nghiêm Linh hỏi đến là xấu hổ đến mức muốn kiếm lỗ chui xuống.

Nếu nói màu môi vốn có của mình là vậy, thì có vẻ cô thảo mai quá.

Chỉ có thể căng da đầu nói: “Có thể là màu đỏ nhung tơ của Givenchy đó chị.”

Nghiêm Linh chần chừ: “Vậy à…”

Cách rất xa cũng nghe được giọng của chị ấy, cảm giác rất nghi hoặc: “… Có màu đỏ nhung tơ cơ à?”

Từ Thanh Đào mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm màn hình máy tính: “.”

Nhưng mặt lại đỏ lên.



Nháy mắt mà tháng mười một đã trôi qua.

Trời càng ngày càng lạnh, theo một năm mới đến là công việc ngày càng bận rộn hơn.

Nghiêm Linh càng ngày càng xem trọng cô, phỏng vấn đưa Từ Thanh Đào cũng nhiều gấp đôi so với nửa đầu năm.

Đang đợi cô rèn luyện thêm vài năm, sau đó cho cô vị trí phó chủ biên.

Từ Thanh Đào biết dụng ý của chị ấy, thế nên, bất kể có bận rộn đến cỡ nào thì cô cũng chưa từng oán trách.

Hận không thể bẻ hai mươi bốn tiếng thành bốn mươi tám tiếng dùng, ngay cả thời gian yêu đương với Trần Thời Dữ cũng không có.

Đến cuối năm, Hằng Gia cũng không nhẹ nhàng hơn cô bao nhiêu.

Hai người luôn gặp ít xa nhiều, nếu không thì là, lúc Từ Thanh Đào về thì Trần Thời Dữ vẫn còn ở công ty, hoặc là khi Trần Thời Dữ về nhà thì Từ Thanh Đào đang đi công tác.

Tối tan làm, người đón cô là Triệu Dương.

Đưa cô đến dưới lầu Bách Nguyên Nhất Hào mà vẫn chưa đi, hình như muốn lên lầu lấy văn kiện giúp Trần Thời Dữ.

Nhưng mà, vì có Từ Thanh Đào ở nhà nên Triệu Dương cũng không tiện bước vào, chỉ đành nhờ Từ Thanh Đào lấy giúp anh ấy.

May mà tài liệu để ngay trên bàn trong phòng sách của Trần Thời Dữ, rất dễ thấy.

Ban đầu định lấy xong thì đi ra ngay.

Nhưng do rất ít khi đến phòng sách của Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào quan sát sơ lược một chút.

Trên bàn để rất ít đồ.

Bên tay có giá sách nhỏ, chắc là để sách mình hay xem.

“Mặt trăng và sáu đồng xu”.

Lúc nhìn thấy tên sách, Từ Thanh Đào thoáng ngơ ngẩn, không ngờ Trần Thời Dữ cũng thích xem quyển này.

Tựa như có trực giác kỳ lạ gì đó.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Từ Thanh Đào cầm cuốn tiểu thuyết đó lên, tiện tay lật vài trang.

Bất chợt, trong đó rơi ra một tấm vé vào cổng.

Ngày 5 tháng 8 năm 2013, 18 giờ 00 phút.

Nhà hát Bình Hải Vân Kinh vở kịch múa “Đứa con của biển”.

Ghế mười sáu hàng đầu.

Không thể khống chế được con tim đang đập mãnh liệt.

Dù đã nghe anh nói, anh từng đến xem mình múa.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy tờ vé vào cổng này.

Ngay cả đứng mà Từ Thanh Đào cũng thấy mình đứng không vững.

Dưới vé vào cổng là trang bìa của “Mặt trăng và sáu đồng xu”.

Trong sách viết một câu bằng tiếng Bồ Đào Nha, ngòi bút sắc bén, vừa nhìn đã biết là bút tích của Trần Thời Dữ.

Vai alta no céu a lua da Primavera.

… Trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm.

Cô biết nửa câu sau của bài thơ này:

Trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, ngay trước mắt là mùa xuân.

Anh đã nhớ đến em, trong tim anh hoàn chỉnh.

Xê vé vào cổng ra một chút, là thẻ mượn sách ở trang bìa:

Ngày 14 tháng 5 năm 2013, lớp 11A2 Từ Thanh Đào.



Khúc nhạc đệm trong phòng sách ngày hôm ấy cứ thế mà chôn chặt trong lòng, trông có vẻ như đã quên đi.

Nhưng, dù đã bận đến vậy, Từ Thanh Đào vẫn không quên làm tập thứ tư cho video giảng giải tài chính của mình.

Đến tháng mười hai, cuối cùng cô cũng đăng đoạn video thành phẩm đã giày vò mình bao lâu nay lên Weibo.

Lần nữa mở Weibo ra, hot search đã hoàn toàn thay đổi.

Quả nhiên trí nhớ của cư dân mạng chỉ có bảy giây, hot search hiện tại lại là những tin tức không ảnh hưởng gì đến toàn cục.

Chương trình nào đó đã bắt đầu ghi hình mùa hai.

Ngôi sao nào đó lại bị bắt quả tang ngoại tình.

Còn về người bình thường như cô, sau khi tạm thời nổ tung hot search thì lại trở về với yên bình.

Nhưng cũng không hoàn toàn yên bình.

Weibo vừa đăng lên, Từ Thanh Đào đã lướt thấy bình luận.

“Bà chủ của Hằng Gia còn cố gắng đi làm như thế, tôi đây có tư cách gì để không đi làm?”

“Cách lần cuối bà chủ đăng ảnh tự sướng đã qua hai tháng rồi, bé đây thật sự phải đổi ảnh đại diện rồi.”

“Có đó không? Weibo không hoạt động một tháng rồi đấy, muốn gặm tí đường mà khó khăn đến thế hay sao?”

“Bé nói này, chừng nào mới rắc cơm chó cho bé vậy, nó quan trọng với bé lắm đó.”



Từ Thanh Đào xem đến nỗi thoáng khựng lại vì thấy quá vi diệu.

Không biết đám cư dân mạng này đang nghĩ gì nữa, còn thật lòng thật dạ lên thuyền CP của cô và Trần Thời Dữ cơ.

Không những thế, còn có một siêu thoại [*] có số người rất khả quan.

[*] Siêu thoại: Một dạng nhóm/ topic của các fan lập ra để chia sẻ, thảo luận về một người, hoặc nhân vật hoặc CP nào đó trong một phim hoặc một chương trình,…

Bấm vào cũng chẳng được mấy bức hình, ngoại trừ ảnh tự sướng của Từ Thanh Đào ra thì chỉ có ảnh trang bìa trong tạp chí mà Trần Thời Dữ để lộ mặt.

Không phải bà chủ không muốn đăng ảnh chụp chung.

Là do bà chủ lăn lộn tới giờ mà vẫn chưa có bức ảnh chụp chung nào của vợ chồng. jpg

Vừa nghĩ thế thì thấy hơi thất vọng.

Đặc biệt là, đã hơn hai tháng không gặp Trần Thời Dữ rồi.

Biết Hằng Gia rất bận, nhưng thế này thì cũng, bận quá đi mất T.T.

Ngoại trừ bình luận của người hâm mộ.

Còn có tin nhắn riêng.

Từ Thanh Đào lướt xem sơ qua, phát hiện có không ít phía nhãn hàng nhắn tin riêng với cô, hy vọng có thể hợp tác đại diện với cô.

Đa số đều là sản phẩm quản lý tài sản tài chính, Từ Thanh Đào biết, làm trong ngành truyền thông cá nhân, khi đã có chút danh tiếng thì cơ bản là sẽ gần giống với nghệ sĩ trong giới giải trí.

Như Tống Gia Mộc và Trình Gia Di lúc trước chẳng hạn, họ có rất nhiều hợp đồng đại diện.

Nhưng Từ Thanh Đào có gánh nặng thần tượng rất lớn, sau khi có thân phận bà chủ Hằng Gia thì gánh nặng này còn nặng hơn nữa!

Đừng nói đến sản phẩm quản lý tài sản tài chính dễ xảy ra chuyện, dù không xảy ra chuyện đi chăng nữa, thì đi đại diện cho cái này cũng rất mất mặt Hằng Gia!!

Làm cô cảm thấy bất ngờ hơn cả đó chính là.

Còn có không ít kế hoạch của chương trình công sở đến mời cô tham gia.

Sau khi từ chối từng cái một, lướt đến cuối cùng.

Ngón tay Từ Thanh Đào khẽ khựng lại.

Ánh mắt thoáng đông cứng.

Trong các kiểu đại diện thương hiệu và lời mời chương trình công sở.

Mẩu tin nhắn riêng từ Weibo chính thức này vô cùng nổi bật.

Là đài Truyền hình Vân Kinh mời cô, sắp đến cuối năm nên đài truyền hình chuẩn bị làm quảng cáo công ích tuyên truyền nghệ thuật dân gian.

Trong đó bao gồm kinh kịch, múa rối bóng, cắt giấy và xiếc, cũng bao gồm kịch múa.

Đài truyền hình cần một đại sứ hình tượng tốt có khí chất đẹp, có thể đại diện bên chính thức tuyên truyền kịch múa.

Đại khái là do trận ầm ĩ giữa Từ Thanh Đào và Trình Gia Di trên Weibo rất lớn, nên rất nhiều người biết cô chính là diễn viên múa mà Hồ Tiểu Xuân đã để lỡ mất năm ấy. Vừa hay quảng cáo công ích này của đài truyền hình do bộ phận tuyên truyền trực tiếp phụ trách, vở kịch múa muốn tái dựng lại là “Đứa con của biển” mà năm ấy Hồ Tiểu Xuân lần đầu đạt giải tại nước ngoài.

Video tuyên truyền đã được chuẩn bị từ nửa năm trước, vốn người được chọn tốt nhất là An Hạ và Trình Gia Di, kết quả là, trước đó không lâu, Trình Gia Di xảy ra chuyện, đến bây giờ vẫn đang ở trong đồn cảnh sát, mà An Hạ cũng bị ảnh hưởng nặng nề bởi tin xấu từ Trình Gia Di, sau nhiều lần cân nhắc, bộ phận tuyên truyền tìm đến Từ Thanh Đào.

Một là, thân phận và tố chất của Từ Thanh Đào đều cao, phù hợp quy tắc chọn người của bộ phận tuyên truyền.

Hai là, vốn dĩ cô chính là người múa chính của kịch múa “Đứa con của biển” năm ấy, hình như không còn ai thích hợp tuyên truyền hơn cô nữa.

Bên đài truyền hình và bộ phận tuyên truyền cũng gần nhau, người phụ trách lập tức liên hệ với cô.

Bên kia cực kỳ lịch sự, làm Từ Thanh Đào cảm giác, nếu mình không trả lời người ta thì mình sẽ có tội ác tày trời vậy.

Như thể là chỉ tùy ý mà nói vài câu, tìm hiểu một chút về cách thức quay video tuyên truyền.

Bên kia cũng làm việc tận tâm, giảng giải rằng:

“Chào cô Từ, video tuyên truyền của chúng tôi có một đoạn quay múa, ở ngay nhà hát kịch Bình Hải, nhưng mà cô hãy yên tâm, nghĩ đến độ khó của bài múa, vào lúc quay chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều chỉnh…”

Sau khi hỏi một vài vấn đề quan trọng.

Từ Thanh Đào thấy mình lên mặt cũng đã đủ, sau đó mới lịch sự trả lời câu “Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ” làm kết thúc.

Số liệu lớn kiểm tra được lịch sử trò chuyện của cô.

Ra khỏi tin nhắn riêng, vừa làm mới đã nhìn thấy trang chủ Weibo có tài khoản marketing cũng đang dùng video tuyên truyền để hút fan.

Dù sao thì, ngưỡng cửa đài Truyền hình Vân Kinh cao, còn là video công ích mà bộ phận tuyên truyền trực tiếp phụ trách, rất nhiều ngôi sao chen nhau bể đầu để có được cơ hội này.

An Hạ cũng là một trong số đó.

Vào lúc vở kịch múa công bố, rất nhiều tài khoản marketing đã nói chắc như đinh đóng cột người được chọn là cô ta.

Thậm chí người hâm mộ nhà người ta đã bắt đầu chuẩn bị lên status thông báo rồi.

Việc này làm lòng Từ Thanh Đào thấy vi diệu hơn.

Thật ra, không phải bây giờ mới cảm thấy vi diệu với An Hạ, mà là trước đây đã thấy hơi vi diệu với cô ta.

Dù cho giữa hai người không có mối thâm cừu đại hận nào.

Năm ấy, đúng thật là cô ta đã thay cô diễn vở “Đứa con của biển”, sau đó làm tiểu thư đắt giá ở nước ngoài, có rất nhiều vụ tai tiếng với Trần Thời Dữ, đều là học trò đích thân Hồ Tiểu Xuân chọn ra, cô nhớ, năm ấy, lúc mình thấy hình chụp của An Hạ và Trần Thời Dữ, cảm giác ngột ngạt ấy đến giờ vẫn còn nhớ lại được.

Mặc dù Từ Thanh Đào rất không muốn thừa nhận, nhưng cô cứ cảm thấy, An Hạ như là một cuộc đời khác của mình.

Ngoại trừ việc không có tiền cho lắm, Từ Thanh Đào từng nghĩ, nếu như lúc đầu mình có thể thuận lợi tham gia biểu diễn, có lẽ, giờ đây cô cũng sẽ giống như cô ta, thậm chí trình độ múa còn cao hơn.

Cộng thêm việc quan trọng nhất là…

Hình như Trần Thời Dữ từng nói mình có một ánh trăng sáng.

Mặc dù anh bảo mình chưa từng thích người khác.

Nhưng lời của đàn ông mà cũng tin được thì heo cũng biết leo cây:)

Nhưng mà, ánh trăng sáng thì có hơi quá, nhưng cũng là người anh từng để ý.

Rất khó để cô giáo Tiểu Đào không nghĩ nhiều đó!!

Nhưng sau khi thừa nhận bản thân để ý như thế, nghe có vẻ như mình rất nhỏ nhen!! T.T!!

Đừng cho cô kiểu góc nhìn nhân vật nữ phụ độc ác kỳ quái này nữa được không!! T.T!

Nhìn màn hình máy tính nghĩ ngợi lung tung một lúc, Từ Thanh Đào thở dài.

Vả lại, cô cũng không biết, mình loáng thoáng đang do dự điều gì.

Hoặc là đang chờ đợi điều gì.



Sau khi tan làm, Từ Thanh Đào không về nhà.

Hiếm khi có hôm tan làm sớm, cô định một mình đi dạo trung tâm thương mại.

Thật ra lúc đi dạo trung tâm thương mại, Từ Thanh Đào từng do dự có nên gửi tin nhắn cho Trần Thời Dữ không.

Nhưng nghĩ đến đồ mình muốn mua, cuối cùng vẫn từ bỏ!

Gần cao ốc Kim Mậu có trung tâm mua sắm lớn.

Sau khi Từ Thanh Đào bước vào, cô không đi dạo mà vào thẳng việc chính, bước vào một cửa hàng nội y.

Là hãng lúc trước cô từng mua, nhưng cô chê vải quá mỏng và quá lộ liễu, thế nên về sau không đến nữa.

Dưới sự giới thiệu của nhân viên hướng dẫn mua hàng, cô đã mua hai, ba bộ vải tơ mỏng, dây đeo chỉ là một sợi mỏng manh, như thể là cần giật một cái là sẽ đứt ra ngay vậy.

Khi trả tiền cũng đã tiêu hết hơn một nghìn.

Nhân viên bỏ vào túi mua sắm riêng giúp cô, nhìn từ ngoài không thấy đây là gì.

Đúng lúc Trần Thời Dữ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô tan làm chưa.

Từ Thanh Đào tự dưng có cảm giác làm việc xấu nên thấy chột dạ, giọng nói yếu ớt hơn thường ngày một chút.

Mười phút sau, chiếc Maybach đỗ bên đường.

Từ Thanh Đào ngồi vào ghế phó lái, sau đó đặt túi mua sắm lên sàn.

Trần Thời Dữ cũng không nhìn kỹ, thuận miệng tìm chủ đề nói chuyện: “Lúc nãy em đang mua đồ à?”

Từ Thanh Đào cố gắng bình tĩnh: “Ừ.”

“Mua gì thế?”

“… Không có gì, là mấy bộ đồ thôi.”

Nhưng mà, nhìn chiếc túi trông có vẻ nhỏ nhắn, hoàn toàn không giống kiểu có thể nhét quần áo mùa thu đông vào.

“Quần áo à?”

“.”

Ánh mắt Trần Thời Dữ nhìn vào nhãn hiệu của thương hiệu trên túi mua sắm.

Giọng điệu thờ ơ, bật cười một tiếng: “Nhãn hàng này mà cũng làm quần áo à?”

Từ Thanh Đào: “.”

Dù sao thì, chỉ cần cô chết không thừa nhận thì thứ cô mua cũng chỉ có thể là quần áo!!

Trần Thời Dữ cũng không tiếp tục hỏi đến cùng, chỉ dời mắt đi.

Sau đó cong môi, suýt thì cười đến nỗi lộ ra lúm đồng tiền kia của anh.

Cũng không biết là anh có tin không.

Tối nấu cơm ở nhà, Từ Thanh Đào không giúp được gì nên quay qua quay lại theo anh như cái đuôi nhỏ.

Đã lâu rồi không ăn cơm cùng Trần Thời Dữ, tâm trạng cô rất vui vẻ.

Ăn xong cơm tối, Trần Thời Dữ cũng không vào phòng sách ngay, trông anh có vẻ rất rảnh rỗi.

Từ Thanh Đào tìm một cái gối ôm ngồi cạnh anh, trong rạp chiếu phim gia đình, chọn một bộ phim cũ, yên lặng xem phim.

Thoạt đầu, Trần Thời Dữ còn có thể nghiêm túc xem phim.

Kết quả là, chưa được mười phút đã lộ ra ý đồ của mình, động tay động chân với cô.

Từ Thanh Đào biết ngay là anh không có ý tốt mà!

Nhưng nghĩ lại thì, hai người đã là vợ chồng với nhau, hình như bị anh ôm cũng không có gì kỳ lạ cả.

Quan trọng hơn là, nửa tháng không gặp nhau rồi, cô cũng hơi nhớ anh.

Bất giác, chuyển từ ngồi trên sô pha lên ngồi trên đùi anh.

Vòng eo thon gọn bị cánh tay anh ôm lấy, Từ Thanh Đào bèn tìm một tư thế thoải mái làm ổ trong lòng anh.

Mặc cho anh đùa nghịch với một lọn tóc dài của mình.

Xem phim được một lúc, Từ Thanh Đào nhớ đến một việc quan trọng.

Thoáng do dự, cô khẽ ngẩng đầu lên: “Đài Truyền hình Vân Kinh muốn quay một video công ích tuyên truyền, hôm nay đã nhắn tin với em trên Weibo.”

Trần Thời Dữ nhìn cô: “Tìm em quay gì?”

Từ Thanh Đào cũng không giấu giếm: “Tuyên truyền cho kịch múa, anh biết đấy, là “Đứa con của biển”.”

Bầu không khí im lặng trong một thoáng.

Từ Thanh Đào vội vàng giải thích: “Em muốn hỏi anh xem, dù sao không phải em đã kết hôn với anh à, cảm thấy trên người cũng gắn nhãn mác của Hằng Gia, nếu như anh không muốn thì em sẽ không đi.”

Trần Thời Dữ nhướn mày: “Em muốn đi không?”

Từ Thanh Đào im lặng.

Qua một lúc sau, mới mở miệng: “Em không biết nữa.”

Bộ phim vẫn đang chiếu một cách chậm rãi.

Nhưng Từ Thanh Đào lại cảm thấy bầu không khí như đã đông cứng lại.

Giọng Trần Thời Dữ rất nhẹ, ôm cô rất chặt: “Sao lại không biết?”

Anh hơi ngập ngừng, đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao sau này không múa nữa?”

Tại sao à?

Vì khi cô bước vào phòng múa một lần nữa.

Thứ cô phải đối mặt chính là vô số ánh mắt khinh bỉ từ các bạn học:

“Thật không thể nào hiểu nổi, sau khi hại Gia Di thảm đến mức này mà cũng còn mặt mũi đến múa cơ à.”

“Hủy hoại cả đời người ta, cậu còn mặt mũi để múa tiếp ư?”

“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ dứt khoát đi chết đi cho rồi.”

“Sao bố mẹ của Gia Di lại nuôi thứ ăn cháo đá bát như cậu vậy nhỉ.”



Ban đầu, hình như cô vẫn chịu đựng được những lời đồn nhảm này.

Không phải chuyện cô làm thì chính là cô không làm.

Sau này, trong trường càng ngày càng nhiều người nói thế.

Như chiếc gông xiềng nặng nề khóa chặt cô lại, cứ như thể là, mỗi bước nhảy của cô đang đạp trên máu tươi của Trình Gia Di vậy.

Sự tấn công và tiếng chửi rủa như lưỡi dao vô hình.

Một lần rồi lại một lần, một lần rồi lại một lần tẩy não con người ta.

Mãi cho đến một ngày, cô ngã quỵ trong phòng tập múa.

Dường như, dưới chân cô tuôn ra dòng máu tươi cuồn cuộn, đó cũng là lần đầu xuất hiện ảo giác của cô.

“Sau này em không múa nữa.” Giọng Từ Thanh Đào hơi buồn buồn: “Mỗi lần, lúc em thử múa, hình như em đều sẽ nhìn thấy máu.”

Cũng là sau này lên đại học rồi đến bệnh viện kiểm tra mới biết.

Quãng thời gian ấy xuất hiện ảo giác là vì rối loạn căng thẳng sau sang chấn, cũng uống thuốc gián đoạn hết một năm.

Nhưng với một thiếu nữ mười mấy tuổi mà nói.

Đó có lẽ là quãng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời cô.

Vừa dứt lời, căn phòng cực kỳ im lặng.

Lòng biết rõ nguyên nhân là một chuyện, nhưng khi nghe cô nói ra như vậy, lại là một cảm giác rất khác.

Từ Thanh Đào cũng cảm thấy chủ đề có hơi nặng nề, vội chuyển hướng: “Thật ra bây giờ nhớ lại cũng đỡ, dù không còn múa nữa, nhưng làm phóng viên cũng tốt lắm.”

Trần Thời Dữ không nói gì, nhưng có thể nhìn ra là tâm trạng anh không tốt.

Mặc dù thấy anh buồn vì quá khứ của mình, cảm giác được để ý rất tuyệt, nhưng Từ Thanh Đào cũng không muốn anh bận tâm quá nhiều.

Thế là nhỏ giọng an ủi: “Chỉ là do quãng thời gian ấy em xui xẻo quá thôi.”

Nghĩ lại thì, mình hồi học trung học đúng là xui xẻo thật! Chuyện rách gì cũng đổ lên người cô cả!

Kết quả là, không nghiêm túc nghĩ đến còn đỡ, vừa nghĩ thế, thật ra khi mình vừa làm việc cũng xui xẻo.

Thực tập bị lãnh đạo nhắm vào, còn bị bạn trai cũ đá ngay ngày nhận giấy chứng nhận, không những thế, đối thủ một mất một còn còn sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, còn có thời gian chuẩn bị một bộ kịch múa để khiến cho mình thấy ghê tởm nữa chứ.

Dường như cô đã đen đủi đến mức, mọi sự may mắn đều được tích tụ lại chỉ vì một chuyện.

Cô nghĩ thế, cũng vô thức nói điều ấy ra: “Cảm giác hình như tất cả may mắn của em tích tụ lại, chỉ là vì để gặp được anh.”

Thoáng ngừng lại, dường như đang tự hỏi và tự đáp: “Thế thì, thật ra em cũng, cũng rất may mắn đấy.”

Trả lời cô là sự lặng thinh kéo dài thật lâu.

Và cả vòng ôm ngày càng chặt của Trần Thời Dữ.

Từ Thanh Đào nói đến cuối cùng, cảm thấy mũi mình hơi nghèn nghẹn.

Hình như, cũng đã đi đến bước này rồi, dường như không còn gì có thể giấu được nữa.

Từ khoảnh khắc người phụ trách nói với cô, sẽ quay ở nhà hát Bình Hải, điệu múa được quay là “Đứa con của biển” thì lòng cô đã dao động.

Thời gian như vội vã quay về cảng biển ấy, mùa hè năm ấy, thiếu niên năm ấy, chạy khắp cả Bình Hải, chỉ vì mua một trận pháo hoa rực rỡ cho điệu múa của cô.

Anh nói anh đến xem cô múa.

Vé vào cổng anh mua đã phủ đầy bụi ở nơi sâu thẳm trong quyển sách.

Anh viết, trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm.

Nhưng anh lại nói, anh không cần ngẩng đầu mới thấy mặt trăng của anh.

Chính là cô.

Vành mắt Từ Thanh Đào đỏ lên.

“Em muốn vì anh mà múa thêm một điệu múa nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi