SAU KHI BỊ THÁI GIÁM CHÀ ĐẠP

Editor: Lilinyann (Mèo Đào Hố)

Bàn tay co ro cứng ngắc bị hắn nắm chặt lấy, tỉ mỉ âu yếm, vuốt ve. Tay bận rồi, Cửu thiên tuế liền duỗi hai chân, bao tôi vào trong lòng rồi liên tục thơm lên thái dương tôi, nghiêm túc xoa dịu trạng thái thấp thỏm của tôi lúc này: “Đừng nghĩ nhiều. Tiểu Cảnh không khóc, chú ý hô hấp, thả lỏng nào.”

Tôi có thể cảm giác hắn cũng đang hoảng loạn. Cho dù từ đầu đến cuối hắn đều đè thấp giọng xuống, ôn hoà dẵn dắt tôi từng chút từng chút, đầu ngón tay run rẩy và nhịp tim gấp gáp không thể lừa được tôi. 

Sự động viên và an ủi của hắn chậm rãi có hiệu quả. Cảm giác khó chịu và tê dại của tôi dần dần mất đi. Tôi cảm giác máu nóng trong người bắt đầu lưu động, cũng có thể dần dần khống chế được bản thân không khóc nữa.

Linh hồn và thần trí dần dần quay về vị trí cũ. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nấc cụt của tôi trở nên đặc biệt rõ ràng.

Đúng là quá mất mặt.

Đến bây giờ tôi mới nhận ra mình xấu hổ quá, vùi đầu xuống không dám ngẩng lên, bàn tay quẹt quẹt nước mắt trên mặt.

Lại bị Cửu thiên tuế ngăn lại.

Đêm tối dường như chẳng thể cản trở được hắn. Hắn dùng một tay mạnh mẽ nhấc cằm tôi lên, tay bên kia cầm chiếc khăn lụa, tỉ mỉ lau đi nước mắt trên mặt, biểu tình nghiêm túc, không có nửa phần cười nhạo gì, cũng giảm bớt một phần nhỏ luống cuống và xấu hổ trong tôi. 

“Vốn chỉ muốn trêu em một chút.” Cửu thiên tuế thở dài một hơi.

Trong giọng của hắn có chút ảo não, khác một trời một vực với hình tượng nắm giữ tuyệt đối lúc thường ngày của hắn.      

“Sau khi em bị thương, bản Đốc yêu cầu thị vệ bên em phải bẩm báo tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn. Trương Cảnh Thần cũng coi như một nửa huynh đệ của em, ta đã sớm biết rồi.”

Chiếc khăn lụa bị ném sang bên, đổi thành một đôi bàn tay ấm áp.

“Là ta không đúng, biết rõ em bị phong ấn ký ức, vẫn có tư tâm khát vọng được em đáp lại, cố ý bỏ mặc em giãy dụa trong nghi ngờ.”

Rốt cuộc thì tôi cũng nâng mắt lên, nương theo ánh trăng nhạt nhoà từ màn cửa bên ngoài, nhìn vào đôi mắt chứa đầy tình cảm của Cửu thiên tuế.

“Bởi vì ta thật sự không nghĩ đến, Tiểu Cảnh sẽ để ý như vậy.”

Giọng nói của hắn mang theo một chút vui mừng không quá chắc chắn.

Bỗng nhiên tôi bừng tỉnh.

Đúng vậy, tôi… Bắt đầu từ lúc nào, tôi để ý đến mức độ này?

Dường như trong không khí có một chất độc không mùi không vị. Rõ ràng tôi chỉ hít thở giống như bình thường, lúc tỉnh táo lại, phát hiện khí độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, giải không được, hút không xong, cả người sớm đã bị ăn mòn đến sạch sành sanh.

Mà khí độc này, chính là tình yêu thương vô điều kiện, độc nhất của Cửu thiên tuế. 

Nó không làm người đau ốm, không làm người dằn vặt, chỉ làm người càng thêm nghiện, từ đây không cách nào rứt ra, không cách nào sống một cách vô tư như trước.

Chỉ nghĩ đến khả năng mất đi hắn, tôi liền khó chịu đến nỗi phát điên.

Hoá ra đã đến mức độ này rồi.

“Tiểu Cảnh có chút thích ta, có phải không?”

Ngón tay cái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khoé mắt tôi, cẩn thận hỏi nhỏ.

Tôi không có cách nào phủ nhận được nữa, gật gật đầu, ngượng ngùng “Ừ” một tiếng, coi như câu khẳng định.

Thực ra trong lòng mình, tôi hiểu rõ đây không phải có chút, mà là rất thích rất thích anh. 

Ngay lập tức cả người tôi bị ôm chầm lấy. Lồng ngực của Cửu thiên tuế khẽ run, một lúc sau, hắn mới ngập ngừng nói từng từ, như thể đang sắp xếp lại cảm xúc của mình: “Cảm ơn Tiểu Cảnh… Ta, rất vui.”

“Ta vốn còn nghĩ, trước khi em khôi phục ký ức, em sẽ không có cảm giác gì với ta.”

“Không… Không mà.”

Tôi như rơi vào trong sương mù. Mặc dù không biết ký ức trong lời hắn nói là gì, nhưng cũng biết vụng về phủ nhận, rồi gian nan ngẩng đầu, mắt sáng lên chờ đợi chân tướng làm mình xoắn xuýt mấy ngày hôm nay.           

Cửu thiên tuế cúi đầu, đụng vào chóp mũi của tôi.      

“Năm Thương hằng thứ 120, em đã ra khỏi cung được hai năm rồi, ta mới miễn cưỡng nắm giữ được quyền lực của Đông Xưởng, không có năng lực đoạt em đến người. Ta nhớ em phát điên, lại không thể nhìn em, chỉ có thể thăm dò tất cả thông tin xoay quanh cuộc sống của em, trong đó bao gồm thân thế đích thực của em.”

“Thật ra ta đã sớm tỉ mỉ điều tra chuyện vợ chồng họ Trương ở huyện Ô thạch, còn có con trai Trương Cảnh Thần của họ. Hắn không biết ta, mà ta cũng không có khả năng nhận sai người thương của mình.”

Cửu thiên tuế cười cười.

Có lẽ là tâm trạng của hắn đang thả lỏng quá mức, âm cuối tiếng cười trở nên lanh lảnh. Hắn không tự nhiên dừng lại, cẩn thận giấu giếm, đè nén cổ họng của mình.

Tôi chớp chớp mắt. Tôi không biết làm sao để nói với hắn rằng anh không cần phải quá nghiêm khắc với bản thân như vậy đâu, cũng không biết làm sao để nói với hắn đối với em anh chẳng mất mặt tẹo nào, chỉ có thể giả vờ như mình không phát hiện gì, nghiêm túc chờ đợi câu sau của hắn. 

Chỉ là áo mỏng khó tránh khỏi lạnh lẽo. Cửu thiên tuế tiện tay kéo chăn bọc hai chúng tôi vào nhau, rồi lấy chân đè mép chăn lại, không cho gió lạnh luồn vào.

“Một ngày trước khi em bị đưa đi, Trương Cảnh Thần trộm ngọc tỳ hưu của vợ chồng họ Trương lén lút đeo cho em. Sau khi Kha tiên sinh đưa em vào cung, sợ em bị để ý nên vẫn luôn cất sâu trong phòng. Hai năm sau, đến năm Thương hằng thứ 109, là Tiểu Cảnh tự mình lấy ra đưa cho ta.” 

“Nhưng mà sao…” Em hoàn toàn không có đoạn ký ức này. Tôi nhíu mày.

“Bởi vì năm Tiểu Cảnh mười tuổi đã bị thôi miên. Để đảm bảo sự trung thành tuyệt đối, trước khi chính thức huấn luyện, ám vệ hoàng cung phải xoá đi những tình cảm quá mức sâu sắc.”

Hoá ra là thật.

Có chút gì chợt loé trong đầu, tôi chưa kịp nắm bắt, liền bị Cửu thiên tuế xen ngang.

“Đôi khi, ta tiếc nuối vì em quên mất tiền duyên của hai chúng ta. Đôi khi, ta lại vui mừng vì em hoàn toàn quên ta, chứng tỏ trong lòng của Tiểu Cảnh bé, ta là người quan trọng nhất.”

Hắn nhếch môi.

“Rất khó để chồng một tầng kiểm soát lên người từng bị thôi miên. Cũng may là vậy, thế nên lần trước Thương Dực Yển mới thất bại khi hạ cổ em.”

Cửu thiên tuế từng là người quan trọng nhất trong lòng tôi sao…? Nếu là vậy, nhất định đây sẽ là ký ức vô cùng quan trọng của tôi, vậy mà sao tôi lại quên sạch sẽ?

Tôi ngơ ngác hỏi hắn: “Vậy thì, lúc trước quan hệ của em và Đốc chủ là gì ạ?”

Đổi lại là một cái thơm.

“Tuy rằng rất khó, nhưng thuật thôi miên cũng không phải không thể giải. Tiểu Cảnh đợi ta một thời gian, có được không?” 

“Ta muốn em tự mình nhớ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi