SAU KHI BỊ TRA TÔI NHẶT VỀ TÔN NGHIÊM ALPHA



Phòng bệnh ngầm không nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ có hệ thống bắt trước ánh sáng thay đổi có thể giúp Hứa Yến phân biệt được thời gian.
Một trận tình triều nữa qua đi, Hứa Yến ôm người xuống nằm ngủ.
Không phải hắn không muốn lau dọn giúp An Nhiên, nhưng thật sự quá mệt!
Trước khi ngủ hắn ngửi ngửi mùi vị trên người An Nhiên.
Ừ, vẫn thơm, chỉ cần không hôi là được, sau khi tỉnh ngủ sẽ tắm rửa cho hắn, vì thế vui sướng quyết định như vậy.
Lần này hắn ngủ rất thỏa mãn, nếu không phải bị thanh âm của bộ đàm quấy nhiễu, hắn cảm thấy mình có thể ngủ tiếp ba ngày ba đêm.
“Hứa Yến….

Hứa Yến? Cậu còn sống không? Còn sống xin trả lời, còn sống xin….”
Bị gọi dậy khỏi giấc mộng, hắn sờ lấy bộ đàm rồi kéo tới bên miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi còn chưa có chết, không cần xác nhận nhiều lần như vậy!”
Thanh âm Quất Tử mang theo ý cười, rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn mấy ngày trước: “Đây không phải sợ cậu gặp phải chuyện lỡ như sao, hắn thế nào?”
“Miệng quạ đen”. Hứa Yến lầu bầu một câu, nghe thấy hắn hỏi An Nhiên, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, nhưng vừa nhìn liền phát hiện không thấy người đâu.
Sao An Nhiên lại không ở trên giường? Chẳng lẽ đi toilet?
“Hứa Yến?” Trong bộ đàm truyền tới thanh âm thúc giục của Quất Tử.
Hứa Yến xốc chăn xuống giường, tiện tay kéo quần mặc vào đi toilet, nhưng bên trong không có người.
“Kỳ quái”.


Người đi đâu.
“An Nhiên? An Tiểu Cay?” Hắn tìm quanh phòng bệnh một lần, cũng không tìm được người.
Quất Tử bên kia bộ đàm không biết tình huống, vẫn luôn lên tiếng dò hỏi.
“Hứa Yến, xảy ra chuyện gì?”
Hứa Yến cau mày, mở cửa đi ra ngoài: “Không biết An Nhiên đã chạy đi đâu?”
Quất Tử lập tức mở màn hình theo dõi lên, nhưng xem toàn bộ khu vực công cộng từ tối hôm qua đến bây giờ cũng không hề thấy bóng dáng An Nhiên.
Hắn theo thói quen cắn ngón tay tự hỏi, một lát sau trong lòng hơi lo lắng.
Hứa Yến xem toàn bộ những nơi không bị phá hư của tầng mười, vẫn không thấy được người, hơn nữa trong không khí bên này không hề có mùi tin tức tố của An Nhiên.
Khả năng là hắn đã trở về, đang nằm trên giường ngủ.
Hứa Yến quay về đường cũ, trên đường còn bị lạc hai lần, tốn gấp đôi thời gian mới tìm được phòng bệnh.
“An Nhiên?” Hứa Yến mở cửa, quét mắt nhìn khắp phòng, cũng giống như khi hắn rời đi, An Nhiên cũng không xuất hiện.
Gia hỏa này vẫn đang trong kì phát tình, không biết đã chạy đi đâu?
Đang định đi tắm rửa mặc quần áo rồi đi tầng khác tìm, trên giường bệnh đột nhiên có âm thanh kì quái phát ra.
“….

zzZZ…… zzZZ…..”
Tiếng khò  khè nhỏ này sao lại quen tai như vậy?
Hứa Yến đầy đầu toàn là dấu chấm hỏi đi qua, thật cẩn thận vén chăn lên, mèo còn lông trắng nằm hình chữ X trong ổ chăn, lộ ra bụng nhỏ, hai cái đệm thịt mềm mại khiến cho người khác muốn phạm tội.
“Hương Hương!” ánh mắt Hứa Yến sáng lên, lao qua.
An Nhiên bị làm ầm ĩ, quay mình, dẩu mông về phía Hứa Yến, đệm thịt gãi gãi lỗ tai, tiếp tục ngủ.
Vì sao Hương Hương lại ở chỗ này?! Hứa Yến vừa vui vừa sợ, mặt chôn vào trong lông mềm của nó không ngừng cọ cọ.
“Ba ba rất nhớ con, hu hu hu…..”
An Nhiên rốt cục bị hắn làm phiền tỉnh lại, trở mình, đệm thịt vỗ vào trên mặt hắn, đem người đẩy ra.
“Meo…..”
Hắn bị thanh âm của mình làm cho bừng tỉnh, nháy mắt cơn buồn ngủ cũng biến mất, cúi đầu nhìn hai chân móng vuốt của mình, sờ sờ lỗ tai đầy lông ở trên đầu, giật mình trừng lớn hai mắt.
Vì sao hắn lại biến về hình thú?
“Hương Hương?” Hứa Yến bị dáng vẻ nhỏ bé của nó chọc cười, bế nó lên đặt trong khuỷu tay vuốt lông: “Mấy ngày nay mày đi đâu, sao lại chạy tới chỗ này? Chẳng lẽ là theo mùi của tao chạy tới đây sao?”
Khi ở kì phát tình, tin tức tố của Alpha và omega sẽ đậm hơn bình thường.
Mấy ngày nay, tin tức tố của hắn bay qua tầng mười và hệ thống lọc không khí bay lên mặt đất, Hương Hương ngửi thấy mùi chạy tới—- chắc là không có khả năng này.
Không tìm được An Nhiên nhưng lại tìm được con trai mèo của mình, cũng coi như là niềm vui bất ngờ, Hứa Yến rất vui vẻ ôm mèo con đi phòng tắm tắm rửa.
“Tiểu Hương nhãi con, lát nữa mang mày đi gặp một vị ba ba khác”.
An Nhiên: “….”
A Bố bưng đồ ăn đi vào phòng điều khiển chủ, nhìn thấy Quất Tử đang chống cằm không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn đem đồ ăn đặt lên trên bàn: “Ăn cơm trước đi”.
Quất Tử đi tới, như đang suy nghĩ cái gì: “A Bố, tôi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, có phải tôi bỏ qua chuyện gì rồi không?”
A Bố đưa người ngồi xuống ghế: “Nghĩ nhiều cũng vô dụng, chờ điện hạ an toàn vượt qua kì phối ngẫu rồi hẵng nói”.

Bên ngoài phòng điều khiển chủ loáng thoáng truyền tới tiếng bước chân, A Bố và Quất Tử liếc nhìn nhau, thân mình nhoáng lên, trên ghế liền xuất hiện một con mèo Ragdoll.
Quất Tử mau chóng nhặt hết quần áo rồi vứt xuống dưới bàn, thành thục như một tay cao thủ.
Vừa đứng dậy thì có tiếng đập cửa, hắn ấn chốt mở trong tầm tay.
Cửa mở ra, Hứa Yến đi vào.
Tầm mắt Hứa Yến lướt qua phòng điều khiển chủ một lần, dừng lại vài giây trước bát cơm của mèo Ragdoll sau đó nhìn về phía Quất Tử: “An Nhiên chưa từng tới đây sao?”
Quất Tử liếc mắt một cái liền nhìn thấy mèo con trong tay Hứa Yến, đối phương cũng vừa lúc nhìn qua, hai bên đối diện, suy đoán lúc trước của hắn đã đúng.
Nhận được ánh mắt ám chỉ của An Nhiên, Quất Tử hắng hắng giọng nói: “Hắn, nói có việc cần phải xử lý, nên đã đi trước”.
“Công việc?” Hứa Yến cho rằng mình nghe lầm: “Dáng vẻ của hắn như vậy sao có thể đi công tác được?”
“Được, được”.
Ánh mắt của Hứa Yến không phải là rất khủng bố, nhưng Quất Tử lại không dám nhìn, cứ cảm thấy nếu nhìn vào đôi mắt đó đối phương sẽ phát hiện ra dấu vết.
“Thật sự là quá đột ngột”.
Tối hôm qua gia hỏa kia còn ôm mình không buông tay, căn bản là không cho ngủ, thật sự chịu không nổi muốn trốn chạy giữa đường còn bị gia hỏa kia bá đạo hôn sưng hết cả miệng lên.
Sao mởi ngủ có một giấc mà đã tốt lên rồi, kì phát tình có thể đột nhiên tốt lên như vậy sao?
Vì che dấu chột dạ, Quất Tử ôm A Bố tới để có thêm can đảm: “Cậu cũng không xem xem mình ngủ bao lâu, nếu hắn còn không tốt, cậu có thể ngủ thoải mái như vậy sao?”
Nói như vậy, cũng có lý.
Hứa Yến bị thuyết phục, người không có chuyện gì thì tốt rồi.
Hứa Yến đi tới ngồi xuống đối diện Quất Tử, tự quen thuộc mà cầm cơm lên ăn.
Cơm, quả thực là mĩ vị nhân gian!
Chuyện của An Nhiên đã hỏi rõ ràng, hắn liền nhớ tới Hương Hương: “Tiểu Cúc Non, anh biết vì sao mèo nhà tôi lại ở chỗ này không?”
Quất Tử vốn đang nơm nớp lo sợ, lúc này bị chọc trúng chỗ đau lập tức xù lông: “Cậu kêu ai là tiểu cúc non? Cả nhà cậu mới là tiểu cúc non!”
Hứa Yến: “….

Bác sĩ Quất”.
A Bố gãi gãi cánh tay Quất Tử, ý bảo hắn bình tĩnh.
Quất Tử nhìn nhìn tinh thần An Nhiên vẫn không tốt lắm, ánh mắt vừa thay đổi: “Mèo của cậu là quân đoàn trưởng chúng tôi nuôi, chẳng qua nó có chút bướng bỉnh, thường xuyên không thấy bóng dáng của nó, không nghĩ tới nó lại chạy tới nhà cậu, thật đúng là trùng hợp”.
Đột nhiên biết được lai lịch của Hương Hương, Hứa Yến hơi hoảng hốt.
Ý của lời này thực rõ ràng, Hương Hương là vật sở hữu của quân đoàn trưởng kia, nó chỉ là thỉnh thoảng rời nhà trốn đi mới tới nhà hắn thôi.
Nó có chủ nhân.
Hứa Yến theo bản năng dùng tay che chắn cho Hương Hương: “Quân đoàn trưởng kia của các anh có tới Hoa Đô hay không? Tôi có thể gặp hắn hay không?”
Trong lòng Quất Tử cảnh giác: “Cậu muốn gặp hắn làm gì?”
“Đương nhiên là tôi muốn chuộc thân cho Hương Hương! Nó yêu tôi như vậy sao có thể nhận người khác làm chủ nhân?”
Quất Tử, A Bố: “…..”
An Nhiên bò lên cánh tay hắn, chân trước che đi hai cái tai mèo.
Không ngừng niệm kim cho Hứa Yến.
Nếu kì phát tình của An Nhiên đã giải quyết, Hứa Yến cũng không muốn ở chỗ này nữa, cứ cảm thấy rất nguy hiểm.
Về đến nhà, hắn vui mừng làm một bữa tối phong phú cho Hương Hương, có cái gì ngon đều bỏ hết vào trong.

Bởi vì cách làm đơn giản, cứ làm theo hướng dẫn lại vô tình mùi vị cũng không tệ lắm.
Đồ ăn mang lên bàn, hắn hầu hạ mèo đại gia ăn cơm trước.
Nhưng tinh thần Hương Hương uể oải, đầu ghé vào vai hắn lười nhúc nhích.
Hứa Yến nhẹ nhàng ôm lấy nó đặt vào trong ổ mèo nhỏ, cào cào cằm nó: “Hương Hương, máy không thoải mái ở đâu?”
An Nhiên hưởng thụ hắn trấn an, toàn thân nhũn ra.
Kỳ theo đuổi phối ngẫu của hắn vẫn chưa qua hoàn toàn, nhưng sau khi biến về hình thú hắn không cần phân tâm để duy trì hình người, trên tinh thần sẽ thả lỏng hơn rất nhiều.
Hơn nữa bởi vì hình thú là trạng thái con non, chiệu trứng của kì theo đuổi phối ngẫu cũng không kịch liệt như ở hình người.
Trên đường trở về, hắn tự kiểm tra thân thể một chút, rốt cuộc đã phát hiện ra vấn đề.
Trong tin tức tố của hắn có một lượng lớn tin tức tố của Hứa Yến, có liên quan tới lúc trước hắn nhiều lần hút máu của Hứa Yến, thế nhưng khiến hắn để ý chính là, những tin tức tố này đang tự do bên ngoài hiện giờ đang dần dần kết hợp với cơ thể hắn.
Nói cách khác, hắn bị đánh dấu.
Hứa Yến là omega không có khả năng đánh dấu alpha, cho dù hắn là một omega khuyết tật, sắp phân hóa lần hai cũng không có khả năng.
Tầm mắt An Nhiên nhìn về vòng tay đo lường trên cổ tay của Hứa Yến, mỗi ngày cứ tới thời gian nhất định vòng kiểm tra sẽ tự động kiểm tra đo lường lượng tin tức tố, tình huống có thay đổi lập tức sẽ biết ngay.
Dựa vào chuyện Hứa Yến có thể đánh dấu hắn làm tiền đề, Hứa Yến nhất định sắp phân hóa thành alpha, nếu như vậy thì cũng không đúng, lần trước hắn kiểm tra đo lường gen độ ổn định rất cao nên không có khả năng phân hóa lần hai.
An Nhiên nghĩ tới loại thuốc mà Hứa Yến đã dấu đi, có lẽ có liên quan tới loại thuốc kia.
Cho dù là như thế nào, Hứa Yến có thể đánh dấu hắn, có thể nói rằng gen của Hứa Yến và hắn là cùng cấp hoặc có thể là cao hơn hắn, thế cho nên sau khi hắn bị đánh dấu, dưới tình huống vô ý thức mà khôi phục về hình thú.
Đây là lần đầu tiên người nhà họ An bị người không phải nhà họ Lãnh đánh dấu.
An Nhiên nâng móng vuốt ấn lên bàn tay Hứa Yến, đầu lưỡi liếm lòng bàn tay: “Meo….”
Hình như lại thấy được hy vọng.
Giống như mới vừa trải qua tân hôn, Hứa Yến ở dưới lầu chờ An Nhiên trở về cho tới đêm khuya, cho tới ngày hôm sau tỉnh lại trên sô pha, hắn nhìn bàn thức ăn, những món ăn đó vẫn còn nguyên vẹn, chưa ai động qua.
Ngày hôm sau, An Nhiên không trở về.
Ngày thứ ba, An Nhiên vẫn không trở về.

Không biết có tâm trang gì, trước khi ngủ, Hứa Yến lấy ra một túi cá khô nhỏ đặt trên bàn cơm lầu một.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy chạy xuống dưới lầu xem, túi cá khô vẫn còn ở đó, miệng túi cũng chưa từng mở ra.
Đến ngày thứ năm, Hứa Yến ngồi ở cửa nhà, nhìn chằm chằm cửa gỗ ngơ ngác.
Mèo con trong tay trở mình, hắn tiện tay vuốt một lúc, lẩm bẩm tự nói: “Hương Hương, mày nói xem An Nhiên có trở về hay không?”
An Nhiên ở trước ngực hắn cọ cọ, rất là buồn ngủ.
Sau khi bị đánh dấu, thân thể hắn bị ảnh hưởng quá lớn, tạm thời hắn sẽ không biến ra hình người được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi