SAU KHI BỊ TỪ HÔN TA NHẶT ĐƯỢC MỘT TIÊN QUÂN


Đám yêu quái lớn nhỏ đang bàn tán, ngược lại cũng nể mặt, đã trước sau lao tới đỉnh núi của Ô Tinh Tinh.Tiểu hồ ly nghèo thì có nghèo chút, nhưng nếu đã bày tiệc, rượu nước đồ ăn của bữa tiệc, dù sao vẫn sẽ không kém đến nỗi nào.Đám tiểu yêu quái ăn chực là những thứ này!Trong rượu nước đó hễ có một hai linh khí, cũng đáng để bọn họ chạy một chuyến này!Mà đám yêu quái lớn, ngược lại càng giống đi xem chuyện cười của Hồ tộc hơn.Ngôi nhà cũ duy nhất trong núi sâu này, cuối cũng đã náo nhiệt hơn rồi.Đám yêu quái toàn bộ đều mặc đồ đẹp đẽ, từng con đều chét phấn, đã thoa sơn, đã đưa từng trận gió thơm, nếu như có người vào nhầm chỗ này, người không biết, còn xem như là thần tiên gì bày tiệc nữa.Chỉ nghe tiếng “kẽo kẹt” vang nhẹ trong nhà.Một nữ tử thân hình mảnh khảnh, chải một búi tóc phu nhân, váy áo màu xanh, bưng khay, đẩy cửa bước vào.Nàng là thị nữ A Tiêu của Ô Tinh Tinh.A Tiêu nhẹ giọng hỏi: “Đã tìm thấy chưa?”Ô Tinh Tinh quay đầu qua, nét mặt nhăn nhúm: “Không có.” Nàng li3m môi, mới nói tiếp: “Đến cả hơi thở cũng không có rồi, chàng sẽ không phải.....chết rồi chứ?”A Tiêu cũng cau mày: “Vậy làm sao đây?”“Từ hôm nói phải xuống núi tìm bát tự tiên sinh đó, sau đó người đã biến mất rồi.” Ô Tinh Tinh buồn rầu nói: “Không bằng chúng ta xuống trấn dưới chân núi trước, tìm bát tự tiên sinh hỏi thử?”“Nhưng mà khách khứa đã đến rồi....” A Tiêu cũng buồn rầu theo.“Ngươi tạm thời chia rượu Ngọc Tủy cho bọn họ trước đi.”Thật ra A Tiêu cần gì đi chia chứ?Khi đám tiểu yêu quái nhìn thấy nàng ôm rượu Ngọc Tủy ra, đã nhịn không được mà đi lên, tự mình chia nhau rồi.Đám đại yêu quái đều có chút ngạc nhiên: “Nàng lấy rượu Ngọc Tủy từ đâu ra?”“Ai biết chứ?”“Thật là kỳ lạ, lần đầu tiên thấy trên tiệc cưới, không có tân nương tử, cũng không có tân lương quân, chỉ có rượu đó!”Ô Tinh Tinh mới không quan tâm bọn họ bàn tán như thế nào, chỉ quan tâm dẫn theo A Tiêu nhanh chóng xuống núi.Dáng vẻ của nàng sinh ra tốt, đã vào trong trấn, hỏi cái gì, người ta cũng trả lời cái đó, ngược lại cũng vô cùng đỡ chuyện.

Không bao lâu đã tìm được địa chỉ của ba vị bát tự tiên sinh trên trấn.Nhưng ai mà biết được đã hỏi một vòng, đều nói chưa từng gặp qua Quý Viên.Ô Tinh Tinh chỉ đành mù mờ đi ra ngoài.A Tiêu thở dài nói: “Không bằng hỏi thêm người ở cổng thành nữa? Qua lại ra vào, bọn họ vẫn sẽ nhớ thôi.


Nếu như còn hỏi không ra, thì chỉ đành xem như hắn chết rồi....”Ô Tinh Tinh bóp ngón tay, lặng lẽ thở dài.Nhưng mà ta không muốn góa phụ nhanh như vậy mà.Bọn họ từ chỗ ở của bát tự tiên sinh, một đường lại đi về phía cổng thành.Lần này vừa hỏi, ngược lại còn thật sự hỏi ra được.“Người này đúng thật đã thấy, hắn có vẻ ngoài tuấn vũ bất phàm, nhìn qua khó quên.

Huống hồ lúc đó bên cạnh hắn còn đi theo vài vị quý nhân, còn có đội ngũ xe ngựa dài, cứ như vậy cùng nhau.....đi về phía hướng đó rồi.


Mấy vị tộc lão trên trấn chúng ta, còn đích thân tiễn đi nữa mà.”Nói là cổng thành, thật sự cũng chẳng qua là một bức tường đất.

Người trả lời này, là dựa vào tường đất, biểm cảm kích động đáp lời của Ô Tinh Tinh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi