SAU KHI BỎ RƠI MƯỜI VỊ NAM CHÍNH, TÔI CHẠY TRỐN THẤT BẠI

Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Thiếu niên ma tu dựa lên người Vân Uyên, trong mắt đong đầy ý cười, ngón tay chậm rãi lướt qua cổ hắn, mắt thấy chuẩn bị di chuyển vào trong vạt áo bào, nhưng Vân Uyên lại bắt được ngón tay cậu, cứng ngắc mở miệng.

“Đa tạ tiền bối nâng đỡ, nhưng vãn bối không có hứng thú với ái tình, kính xin tiền bối chớ nên trách tội.”

Đối mặt với sự dụ dỗ của thiếu niên, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, mang theo cảm giác hời hợt cách người ngàn dặm, đứng lên kéo áo bào lại ngay ngắn, hoàn toàn không chút dao động, tựa như những gì rọi vào trong mắt hắn chỉ là bộ xương trắng toát.

Thiếu niên nhướng mày, ngồi dậy từ trên giường, không còn hứng thú câu dẫn, có hơi nhàm chán nói: “Ngươi luôn lạnh nhạt thế này với người khác sao?”

Quãng thời gian này, Vân Uyên luôn tu luyện một mình ở bên ngoài, đối với thiếu niên trước mặt này, tuy hắn vẫn luôn nho nhã lễ độ nhưng vẫn trong giới hạn lễ tiết với tiền bối, nếu thiếu niên muốn tiến thêm một bước kề cận với Vân Uyên thì sẽ bị uyển chuyển chối từ.

Công bằng mà nói dù mối quan hệ giữa đạo môn và tà môn vẫn luôn căng thẳng, rất nhiều đạo tu khi gặp phải ma tu là cứ như lâm vào đại địch, nhưng Vân Uyên lại không chán ghét thiếu niên, chí ít hắn chưa bao giờ bị thiếu niên tổn thương, cũng chưa thấy thiếu niên hãm hại người khác, hắn không có lý do để ghét thiếu niên.

Nhưng chung quy đạo ma khác biệt, con đường hai người bọn họ lựa chọn không giống nhau, đạo bất đồng bất tương vi mưu*, xuất phát từ nguyên do này, Vân Uyên cũng không muốn có giao tình sâu đậm với thiếu niên.

*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng chí hướng thì không thể hợp tác hay đi chung con đường được

Còn việc thiếu niên muốn cầu hoan cùng hắn quả thật Vân Uyên không hề có hứng thú, không phải hắn kiêng dè việc này, chẳng qua là hắn chỉ một lòng tu hành, không muốn sa vào tì.nh dục. Huống chi có khi thiếu niên này cũng chỉ ha.m muốn thân xác đẹp mắt của hắn, không có chút thật lòng nào, hắn thực sự không có lý do gì để đồng ý.

“Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ khiến ngươi đáp ứng ta.”

Kỷ Ninh mỉm cười, không quấn lấy Vân Uyên nữa, xoay người rời đi, cuối cùng Vân Uyên cũng một mình thanh nhàn, lập tức tĩnh tọa tu luyện, hấp thụ linh khí để nâng cao tu vi của mình.

Mấy tháng như vậy cứ trôi qua, Kỷ Ninh vẫn đi theo Vân Uyên như hình với bóng, Vân Uyên cảm thấy bất đắc dĩ với sự cố chấp của y, nhưng cũng quen dần sự tồn tại của Kỷ Ninh. Thẳng đến một ngày, Vân Uyên cứu được đồng môn trong bí cảnh, bọn họ kết giao cùng đồng hành, Kỷ Ninh mới không xuất hiện một cách quang minh chính đại như vậy nữa.

Cái này không phải do Kỷ Ninh sợ bọn họ, cả đám gộp lại cũng không phải là đối thủ của cậu, sau này Vân Uyên phỏng đoán, có lẽ là do Kỷ Ninh không muốn mang ảnh hưởng xấu cho hắn trước mặt đồng môn của hắn, việc này khiến Vân Uyên không khỏi sinh ra mấy phần cảm giác khác thường, bởi vì hắn không ngờ Kỷ Ninh sẽ vì hắn mà suy xét.

Hắn nói với bản thân, việc này chắc cũng chỉ là thủ đoạn lấy lui làm tiến của Kỷ Ninh, mình không thể mềm lòng được, vậy nên vào ban đêm đối diện với thiếu niên xuất hiện trong phòng hắn, hắn vẫn duy trì thái độ không nóng không lạnh với thiếu niên.

Trong quãng thời gian này, Vân Uyên phát hiện nụ cười trên mặt thiếu niên càng ngày càng ít, mãi đến đêm nay, rốt cuộc thiếu niên bắt đầu chất vấn hắn.

“Ngươi đối xử với đồng môn đều rất tốt, nhưng tại sao lại cố tình đối với ta như vậy?” Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn, hỏi.

Đây là lần đầu Vân Uyên nhìn thấy y lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy, động tác không khỏi dừng lại, sau một lúc yên lặng, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Bọn họ chính là đồng môn của ta, nhưng tiền bối tu vi cao thâm, không cần vãn bối chăm sóc.”

Quả thật hắn biết thái độ mình đối xử với thiếu niên lạnh nhạt đi rất nhiều, việc này là do hắn cố tình làm vậy, muốn cho thiếu niên cảm nhận được khoảng cách, mục đích chính là từ chối thiếu niên, muốn cậu cứ thế từ bỏ mình.

Ban đầu hắn nghĩ như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy thiếu niên thôi cười, không biết vì sao hắn lại chẳng có cảm giác nhẹ nhàng.

Thiếu niên ma tu bình tĩnh nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên lấy ra một thanh linh kiếm tỏa sáng khắp thân từ trong túi trữ vật, nói.

“Hôm nay là sinh thần của ngươi, đây là lễ vật ta tặng cho ngươi, tên nó là ‘Khuyết Nguyệt’, cũng không phải là linh kiếm cao cấp gì, ngươi đừng lo sẽ có người nghi kỵ.”

“Khi trăng tròn thì nó sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đêm nay đúng dịp trăng tròn nên vừa hay thấy được cảnh này, ta và ngươi có thể cùng nhau thưởng thức.” Cậu đưa linh kiếm đến trước mặt Vân Uyên, nói: “Bây giờ ta tặng nó cho ngươi.”

Vân Uyên nhìn linh kiếm trên tay, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, cuối cùng vẫn chậm rãi lắc đầu: “Đa tạ tâm ý của tiền bối, nhưng vãn bối không phải là kiếm tu, kiếm này vô dụng với ta.”

“Ta biết nó vô dụng, nhưng chính vì vô dụng nên ta mới muốn đưa cho ngươi, cũng bởi vì nó rất đẹp.”

Kỷ Ninh nói: “Nhưng ta đối với ngươi, không phải là có mưu đồ gì, chẳng qua là ta…..”

Cậu nhìn Vân Uyên rồi chợt tiến tới gần, hơi ngẩng đầu, muốn hôn lên môi Vân Uyên, Vân Uyên không tránh kịp, chỉ có thể nghiêng đầu né qua khiến Kỷ Ninh hôn lên bên mặt hắn.

Vân Uyên chưa từng có hành động thân mật như vậy với người khác bao giờ, cảm nhận được cánh môi mềm mại của Kỷ Ninh, trong lòng hắn khẽ run lên, trong phút chốc chợt sinh ra cảm giác dao động, nhưng đôi mắt vẫn nhanh chóng rũ xuống, nhẹ nhàng đẩy Kỷ Ninh ra.

Hồ nước trong tim hắn lăn tăn từng gợn sóng, lúc nãy Kỷ Ninh vẫn chưa nói xong, có điều hắn vẫn biết được, có lẽ Kỷ Ninh muốn hoan hảo với hắn một phen, ngoài cái này thì chẳng còn mong cầu nào khác.

Nếu là người bình thường, chắc là đã sớm đáp ứng với Kỷ Ninh, thậm chí ngay cả bản thân Vân Uyên cũng động tâm, nhưng chính vì như thế hắn càng không thể đáp ứng Kỷ Ninh.

Bấy giờ hắn mới nhận ra, hóa ra mình tìm mọi cách từ chối Kỷ Ninh, hoàn toàn bởi do bản thân đã dao động nên mới vô thức cố tỏ ra lạnh nhạt, nếu thật sự giữa bọn họ có gì đó thì có lẽ sau này hắn sẽ chẳng thể nào quên được Kỷ Ninh.

Chuyện này đối với lẽ phải hắn theo đuổi chẳng có ích gì mà còn tổn hại, huống chi nhìn Kỷ Ninh dịu dàng đối xử với hắn, nhưng thực tế lại chẳng có chút thật lòng nào, cùng lắm là chỉ mê luyến cơ thể của hắn, hắn không thể cứ vậy mà sa vào bẫy được.

“Xin thứ cho ta không thể chấp nhận.”

Hắn kìm nén cảm xúc chân thật của bản thân, vẻ mặt lạnh nhạt đẩy tay Kỷ Ninh ra, vừa từ chối “Khuyết Nguyệt”, cũng là từ chối Kỷ Ninh.

“….Được.”

Kỷ Ninh thu tay về, lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, lặp lại một tiếng: “Được.”

Y nắm chặt linh kiếm, xoay người ra khỏi phòng, Vân Uyên nhìn theo bóng lưng cậu, chợt sinh ra xúc động muốn đuổi theo nhưng đã miễn cưỡng kìm nén xuống, thầm niệm chú tịnh tâm, ép buộc bản thân chuyên tâm tu luyện.

Hắn nghĩ thiếu niên ma tu chỉ tạm thời rời đi, sau này sẽ vẫn đi theo lưng hắn, nhưng tối hôm sau, thiếu niên vẫn chưa xuất hiện, ngày thứ hai, ngày thứ ba……

Một năm qua đi, Vân Uyên đã tu luyện viên mãn, sau khi thành công tiến vào cảnh giới trở lại sơn môn của Tịnh Hư Cung, thiếu niên vẫn không xuất hiện.

Ngồi trong động phủ vắng lặng lạnh lẽo, Vân Uyên không khỏi nhớ lại cảnh tượng đoạn tuyệt với thiếu niên đêm đó, nỗi đau đớn nhỏ vụn trong lòng cứ mãi kéo dài không thể cắt đứt, cuối cùng hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Hắn không nên nhớ nhung y nữa.

ᓚᘏᗢ

Trải qua lần tu luyện này, Vân Uyên trở lại Tinh Hư Cung tiếp tục bế quan tu luyện, dần dần thể hiện ra thiên phú tuyệt thế, tu vi tăng nhanh như gió, mấy năm sau, hắn được một trong ba điện chủ thu làm đệ tử thân truyền, trở thành một trong những đệ tử tối cao ở Tịnh Hư Cung.

Đương lúc những tân Linh giới xuất thế, đạo môn và ma môn vì tranh giành quyền khống chế Linh giới nên tổ chức đại bỉ tông môn*, địa điểm tổ chức đại bỉ là ngay trong Tịnh Hư Cung.

*Đại bỉ: chỉ những cuộc thi lớn

Vân Uyên là một trong những đệ tử thân truyền nên cũng phải phụ trách tiếp đón các đệ tử của đại tông môn, lúc nhận được nhiệm vụ, vẻ mặt hắn nhìn qua bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút vui sướng, có lẽ vì trong đại bỉ, hắn có thể gặp lại Kỷ Ninh.

Lúc sau quả thật hắn gặp được Kỷ Ninh—— Tông chủ Thất Tình Tông do điện chủ Tịnh Hư Cung tiếp đón, còn những đệ tử khác thì do đệ tử thân truyền tiếp đãi. Trong vô vàn đệ tử, Vân Uyên vừa liếc mắt là đã thấy được thiếu niên, mãi đến lúc này hắn mới biết được, hóa ra Kỷ Ninh là Thiếu tông chủ của Thất Tình Tông.

Nghe đồn Thiếu tông chủ Thất Tình Tông có thiên phú cao ngất trời, nhưng hành động thần bí, gần như chưa từng lộ mặt, bên ngoài cũng không biết tên họ của y, đây là lần đầu tiên y lộ diện trước mặt mọi người, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ồn ào nhìn qua đây.

Trong trường hợp đại bỉ nghiêm túc như vậy, thiếu niên ăn mặc vô cùng trang trọng, một thân áo bào đen gọn gàng nghiêm chỉnh, cổ áo rất cao, ống tay áo rất dài, không để lộ một chút da thịt, thế nhưng vẫn khiến Vân Uyên chẳng thể dời mắt như xưa, chỉ cảm thấy thiếu niên càng hút hồn hắn hơn những năm trước.

Đám đệ tử Thất Tình Tông nam có nữ có, ai ai cũng có dung mạo xuất chúng, bọn họ lượn quanh thiếu niên, tùy tiện cười nói cùng thiếu niên, thậm chí còn có không ít người làm ra hành động thân mật với thiếu niên, hiển nhiên thiếu niên rất được hoan nghênh trong Thất Tình Tông, thậm chí có lẽ y còn có bạn lữ song tu cùng.

Thấy một màn này, trong lòng Vân Uyên muộn phiền trong lòng, mà khi hắn phát hiện thiếu niên thờ ơ đối xử không nóng không lạnh với đồng môn, trong lời nói cũng không hề có ý ái muội nào, tâm trạng của hắn lập tức tốt lên, dẫn đầu đệ tử Tịnh Hư Cung đi đến nghênh đón người của Thất Tình Tông.

“Tại hạ Vân Uyên của điện Thiên Hà, nghênh đón chư vị đạo hữu đến Tịnh Hư Cung.”

Vân Uyên nói ra thân phận dẫn đến loạt ghé mắt của đệ tử Thất Tình Tông, đánh giá thiên tài đạo môn thành danh vang dội chỉ trong mấy năm ngắn ngủi này, thấy dung mạo hắn tuấn mỹ, khí chất bất phàm nên không khỏi sinh ra vài phần thưởng thức.

“Vân Uyên à……”

Kỷ Ninh nhìn Vân Uyên, dường như không quen hắn, kéo dài âm điệu, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Bỗng nhiên cậu khẽ cười, ánh mắt lướt qua Vân Uyên, nhìn đến đệ tử Tịnh Hư Cung ở sau lưng hắn.

Khoảnh khắc những đệ tử tu vi kém xa Kỷ Ninh chạm mắt với cậu, bất luận là nam hay nữ đều đỏ mặt, chẳng thể nào chống lại được mị lực của cậu, đành phải cúi đầu tránh đi ánh mắt Kỷ Ninh, tim đập thình thịch.

Kỷ Ninh cong môi mỉm cười, trực tiếp đi đến, Vân Uyên thấy khoảng cách của cậu và hắn ngày càng gần thì trong lòng chợt dấy lên một tia mong đợi vô cớ, thế nhưng Kỷ Ninh lại làm lơ hắn, lướt ngang qua mà đi đến trước mặt một nữ đệ tử.

Nữ đệ tử vẫn còn là thiếu nữ chi linh*, dung mạo thanh tú mỹ lệ, thấy Kỷ Ninh đi đến, nàng vô cùng căng thẳng lại ngượng ngùng, nào ngờ Kỷ Ninh bỗng dưng nâng cằm nàng lên, còn cười khẽ hỏi nàng: “Ngươi tên gì?”

*Danh xưng của những thiếu nữ thời xưa tuổi tác từ 13 đến 14.

“Ta-ta……”

Thiếu nữ nào trải qua cảnh này, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc đỏ bừng, nàng biết Kỷ Ninh hành động nói năng tùy tiện, thân phận còn là đệ tử ma môn, nhưng trong lòng nàng lại chẳng thể nào chán ghét, lắp bắp nửa ngày, nàng quay sang nhìn Vân Uyên cầu giúp đỡ: “Vân sư huynh…..”

“Xin Thiếu tông chủ tự trọng.”

Trong mắt Vân Uyên lộ ra ý lạnh, cản trước người thiếu nữ, nắm lấy cổ tay của Kỷ Ninh khiến đồng môn Tịnh Hư Cung cả kinh, không ngờ Vân sư huynh ngày thường đạm bạc xa vời ấy lại tức giận đến như thế.

Dựa theo tính tình của Vân sư huynh, vốn dĩ hắn sẽ chẳng làm ra hành động thất lễ như vậy với người khác, huống chi đối phương là Thiếu tông chủ Thất Tình Tông, dù cho Thiếu tông chủ kia không đúng trước thì Vân sư huynh cũng không cần làm đến mức này, thậm chí còn bắt lấy cổ tay của đối phương, hắn không sợ sẽ chọc giận đối phương sao?

Nhưng dường như tính tình của Thiếu tông chủ Thất Tình Tông rất tốt, chẳng hề tức giận, chỉ cười cười rút tay về, còn nhẹ nhàng vu.ốt ve gương mặt Vân Uyên, mỉm cười nói.

“Lần tới chú ý một chút, không phải ai cũng dễ nói chuyện như ta đâu.”

Dứt lời, cậu cũng mặc kệ sự tiếp đón của Tịnh Hư Cung, dẫn theo người của Thất Tình Tông nghênh ngang rời đi.

Một loạt hành động này của cậu không tính là lễ phép, đệ tử Tịnh Hư Cung vốn nên cảm thấy tức giận mới đúng, nhưng bị công pháp của cậu mê hoặc, lửa giận của các đệ tử lập tức biến mất tới bảy tám phần, chỉ còn lại nỗi lo lắng mơ hồ dành cho Vân sư huynh, sợ Vân sư huynh bị Kỷ Ninh sờ mặt sẽ càng nổi giận, làm hai phái phát sinh lục đục trước đại bỉ.

Nhưng không ai ngờ rằng, sau khi bị Kỷ Ninh sờ mặt, Vân Uyên chẳng những phá lệ bình tĩnh, thậm chí lửa giận vừa mới xuất hiện đã biến mất dạng, hơi gật đầu với đám sư đệ sư muội, nói.

“Chúng ta tiếp tục nghênh đón các đệ tử tông môn khác.”

Không hổ là Vân sư huynh, quả thật lấy đại cục làm trọng, vừa rồi hắn tức giận như vậy, nhất định là do muốn bảo vệ sư muội……

Các đệ tử không hẹn mà cùng suy đoán, nhưng vẫn chưa chú ý đến Vân Uyên nhìn theo hướng Kỷ Ninh rời đi, lộ ra một tia hoảng hốt, đưa tay vu.ốt ve nơi mới vừa bị Kỷ Ninh chạm qua.

ᓚᘏᗢ

Đợi đến khi các môn phái tề tựu đông đủ, ngày hôm đó cũng đã chạng vạng tối, mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, ba ngày sau sẽ chính thức tiến hành đại bỉ.

Sau khi gặp Kỷ Ninh, tinh thần của Vân Uyên vẫn luôn bất ổn, khi các môn phái hội tụ đông đủ, sau khi hắn rời đi, lúc hồi thần lại thì đã phát hiện mình vô thức đi đến ngọn núi tiếp đãi Thất Tình Tông, thậm chí còn cách rất gần đình viện chỗ ở Kỷ Ninh, đã có thể nhìn thấy dáng hình gác mái.

Không ngờ hắn đã bị Kỷ Ninh ảnh hưởng đến mức này, từ sau khi Kỷ Ninh xuất hiện, trong lòng hắn chỉ toàn là y……

Vân Uyên biết bản thân không nên như thế, thế nhưng lúc này dưới chân hắn như cắm rễ, đứng thật lâu mà chưa đi, cuối cùng hắn chợt buông tiếng thở dài, hiếm khi thuận theo tâm ý mình, đi đến đình viện của Kỷ Ninh.

Dù thế cũng chỉ ở xa xa mà nhìn y……

Hắn nhắc nhở chính mình, chỉ nhìn một cái là được rồi, sau khi trở về sẽ cất gọn hết những hồi ức đẹp đẽ.

Hắn hiểu, Kỷ Ninh chỉ cảm thấy hứng thú với thân thể của hắn, có điều qua mấy năm ngắn ngủi, khi lần nữa tái ngộ, ở trong lòng y hắn chẳng khác gì những người kia, thậm chí hôm nay người Kỷ Ninh nhìn đầu tiên vẫn là sư muội của hắn…..

Cho dù trong lòng chua xót nhưng Vân Uyên vẫn bình thản như xưa, đối diện với đệ tử Thất Tình Tông, hắn cũng chỉ nói là có việc muốn thương lượng với Thiếu tông chủ bọn họ, bây giờ muốn gặp Thiếu tông chủ.

“Chỉ sợ là… Không tiện lắm.”

Nữ đệ tử Thất Tình Tông đứng trước cửa đình viện đảo đôi mắt xinh đẹp, nói như thế: “Thiếu tông chủ đang ở bên trong cùng người khác.”

Ở bên trong cùng ai? Bọn họ đang làm gì?

Vân Uyên còn chưa kịp hỏi thì cửa phòng trong viện đột nhiên bị đẩy ra, một đệ tử ma tu dáng vẻ anh tuấn nhưng quần áo xốc xếch từ bên trong đi ra.

Con ngươi của Vân Uyên chợt co rút.

“Hầy……”

Còn chưa kịp đợi hắn đi vào đình viện chất vấn Kỷ Ninh thì đệ tử này bỗng nhiên thở dài, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực.

“Sao vậy, Thiếu tông chủ lại đuổi ngài ra ngoài?” Dáng vẻ của nữ tu chẳng mấy ngạc nhiên, cười duyên hỏi.

“Đúng vậy.”

Ma tu gật đầu, liếc mắt nhìn Vân Uyên, thế nhưng không kiêng dè hắn, buồn bực ngồi xổm trước cửa đình viện nói chuyện cùng nữ tu.

“Tiểu sư đệ quả thật mềm không ăn, ta thân là sư huynh cũng đã vứt bỏ mặt mũi tự tiến cử việc chiếu gối rồi, thế mà y vẫn không chịu thu nhận ta…”

Nữ tu che miệng cười: “Ngài cũng không phải không biết, từ trước đến nay Thiếu tông chủ chẳng muốn kẻ nào, y cũng chưa bao giờ tu luyện phương pháp song tu.”

Kỷ Ninh chưa từng song tu cùng kẻ khác?

Vân Uyên nghe vậy trong lòng khẽ động.

“Vì sao chứ?” Ma tu tò mò hỏi: “Ngươi là tiểu sư muội bên cạnh y, hiểu y rõ nhất, ngươi có biết nguyên do không?”

“Việc này……”

Nữ tu muốn nói lại thôi, như có như không nhìn thoáng qua Vân Uyên, dĩ nhiên là không muốn tiết lộ bí mật cho người của Tịnh Hư Cung, cười hỏi: “Bây giờ chắc thiếu tông chủ đã rảnh rỗi rồi, Vân đạo hữu có cần ta thông báo một tiếng không?”

“Đa tạ đạo hữu, nhưng ta chợt nhớ ra còn có việc, xin cáo từ trước, sau này sẽ đến tìm Thiếu tông chủ sau.”

Vân Uyên xoay người rời đi, thật ra là đi vào đại điện, bóp nát một tấm bùa nào đó treo trên không.

Đây là bùa truyền tin, được trưởng lão Tịnh Hư Cung cải biến qua, có thể liên kết với khung cảnh nào đó, sau khi bóp nát có thể nhìn thấy hình ảnh và âm thanh chỗ đó, là do Tịnh Hư Cung đặc chế để phòng ngừa ma môn gây rối trong sơn môn.

Tấm bùa này liên kết với cửa đình viện của Kỷ Ninh, trong không trung thoáng chốc hiện ra hình ảnh, là nữ tu và đệ tử Thất Tình Tông.

Nữ tu nói: “Thiếu tông chủ không song tu với kẻ khác, là do y đã ái mộ một người.”

“Cái…” Ma tu đứng phắt dậy, vừa giận vừa sợ: “Ngươi nói tiểu sư đệ… Tên súc sinh đó là ai? Ta sẽ đi giết hắn!”

“Ta cũng không biết, chỉ biết quả thật là có một người như vậy.”

Nữ tu nói: “Ngài có từng để ý đến linh kiếm ‘Khuyết Nguyệt’ được bày trong động phủ của Thiếu tông chủ không? Đó chẳng qua chỉ là linh kiếm bình thường, không tính là pháp bảo gì, nhưng mà Thiếu tông chủ vô cùng trân quý nó, còn thường xuyên lấy xuống ngắm nhìn.”

“Có, ta có thấy, ta ghen tị chết với thanh kiếm kia.” Ma tu cười khổ: “Ngươi nói xem, thanh kiếm kia có lai lịch gì chứ?”

“Tông chủ cũng từng hỏi qua Thiếu tông chủ, Thiếu tông chủ trả lời y vốn định tặng thanh kiếm này cho một người, nhưng đã bị người nọ từ chối….. Vẻ mặt khi đó của y vô cùng cô đơn, tựa hồ rất để tâm chuyện này, cũng rất đau khổ.”

Nữ tu khẽ than: “Thiếu tông chủ do đó mà khổ sở, mãi đến tận hôm nay vẫn còn nhìn thanh kiếm đó, rõ ràng y đã động tâm, vậy mà người nọ lại cự tuyệt y…..”

“Trên đời này vậy mà lại có người từ chối tiểu sư đệ, hắn bị mù sao?”

Ma tu nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu chua loét: “Cái này thì thôi đi, đã nhiều năm như vậy rồi mà tiểu sư đệ vẫn nhớ mãi không quên người nọ, thủ thân như ngọc vì hắn, y chính là Thiếu tông chủ của Thất Tình Tông chúng ta mà……”

Thời gian của bùa đã hết, hình ảnh dần dần tan đi, Vân Uyên đứng yên tại chỗ, vẻ mặt bình thản ngày thường đã biến mất dạng, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, cảm thấy bản thân dường như đã rơi vào mộng cảnh, vừa hư ảo vừa khiến lòng hắn vui mừng khôn xiết.

Hắn chợt nhớ lại đêm khuya nọ vào mấy năm trước, thiếu niên cứ muốn nói lại thôi.

“Nhưng ta đối với ngươi, không phải là có mưu đồ gì, chẳng qua là ta…..”

Vậy thật ra thiếu niên không phải chỉ muốn hoan hảo cùng hắn, mà chỉ là….. Y có tình cảm với hắn.

Chẳng trách lúc trước sau khi mình từ chối y, y liền một đi không trở về……

Cũng chẳng trách y lại đối xử dịu dàng đủ đường với hắn, còn muốn hoan hảo cùng hắn……

Thậm chí y còn giữ lại “Khuyết Nguyệt”, sau khi trở về Thất Tình Tông, trước sau vẫn chưa từng đáp ứng người khác, rõ ràng cho đến hôm nay, y đối với mình còn——

Vân Uyên xoay người ra khỏi đại điện, tu đạo đến nay, dù là khi được điện chủ thu nhận làm đệ tử thân truyền, tâm trạng của hắn chưa bao giờ kích động như thế.

Hắn chạy như bay đến đình viện của Kỷ Ninh, ma tu đã rời đi, chỉ còn nữ tu canh ở bên ngoài, thấy Vân Uyên gấp gáp chạy đến, nàng ngẩn ra, cười hỏi: “Vân đạo hữu đã xong việc rồi? Vậy để ta thông báo——”

“Không cần, ta có chuyện quan trọng.”

Vân Uyên đi thẳng vào đình viện, thần thức cảm nhận được có người bên trong, hắn chẳng màng tìm hiểu mà đã đẩy cửa bước vào, lập tức nhìn thấy thiếu niên lười nhác dựa trên giường.

Thiếu niên còn mặc đạo bào nghiêm trang kia, thấy là Vân Uyên đến, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, cũng nhanh chóng nở nụ cười, thờ ơ hỏi: “Vân đạo hữu tới tìm ta là có chuyện gì sao?”

Vân Uyên đóng cửa lại, ánh mắt nóng rực nhìn cậu, khàn giọng trả lời: “Ta có việc muốn hỏi ngươi.”

Có lẽ do ánh mắt của hắn quá khác so với trước kia, vừa sâu thẳm lại tha thiết, trên mặt thiếu niên chợt có chút mất tự nhiên, nhưng rồi nhanh chóng cong khóe môi, nói.

“Bây giờ ta không tiện lắm, lát nữa sẽ có người đến hầu hạ ta, nếu Vân đạo hữu không có việc gì thì xin mời về trước cho.”

Vừa dứt lời, cậu ngồi dậy, thong thả tháo dây áo ra, cởi lớp áo bào ngoài cùng rồi lại bắt đầu c.ởi quần áo bên trong, cố ý liếc mắt nhìn Vân Uyên, cười nhạt hỏi: “Chính là hầu hạ như vậy, chẳng lẽ Vân đạo hữu có hứng thú quan sát sao?”

“Là ai muốn hầu hạ ngươi?” Vân Uyên không chút dao động, hỏi y.

“Là ai….” Thiếu niên ngẩn người, dường như không ngờ Vân Uyên sẽ hỏi cái này, dừng một chút mới nói tiếp: “Đương nhiên là người của Thất Tình Tông chúng ta rồi, còn bao nhiêu người, nói ra có thể sẽ hù chết ngươi…..”

“Đệ tử Thất Tình Tông vạn dặm xa xôi đến Tịnh Hư Cung, vốn dĩ đã hết sức vất vả rồi, nếu lại để bọn họ mệt nhọc thì không phải là đạo đãi khách của Tịnh Hư Cung chúng ta.”

Vân Uyên vừa nói vừa tháo tóc ra, mái tóc đen xõa tung trên đầu vai, tiếp lại cởi áo bào trắng như tuyết xuống, chỉ còn mặc áo lót, đi đến trước giường đẩy ngã thiếu niên xuống.

Thiếu niên cứng đờ cả người, một mực rụt người vào giường, Vân Uyên chẳng hề buông tha, ép cậu đến góc giường, mãi đến khi thiếu niên không lui được nữa, Vân Uyên lập tức chống tay ở hai bên đầu cậu, khóa cậu chặt chẽ.

“Vân-Vân Uyên, ngươi……”

Thiếu niên hoảng loạn, sắc mặt trong nháy mắt ửng đỏ hết lên, nghiêng đầu qua một bên, Vân Uyên vén một lọn tóc đen của cậu, đặt xuống một nụ hôn, lộ ra chút ý cười, nhưng lại không cho phép thiếu niên né tránh hắn nữa.

“Nếu Thiếu tông chủ nguyện ý, ta nguyện tự mình hầu hạ Thiếu tông chủ cho đến khi nào ngươi hài lòng mới thôi.”

“Mà nếu thiếu tông chủ không muốn——”

Hắn nắm lấy cằm của thiếu niên, xoay mặt cậu lại, ép buộc cậu nhìn vào mắt mình, gằn từng chữ một.

“Vậy thì, kính xin ngươi lấy thân phận tiền bối mà dạy bảo vãn bối, như thế nào là nhân gian cực lạc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi