SAU KHI BỎ RƠI MƯỜI VỊ NAM CHÍNH, TÔI CHẠY TRỐN THẤT BẠI

Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Chu Lẫm duỗi tay cầm lấy điện thoại Chu Tồn để trên bàn trà, chuyển màn hình sang màu đen rồi lại mở lên, lặp đi lặp lại như vậy mấy lần.

Hình khóa điện thoại trước sau không thay đổi, vẫn là hình vẽ hoa quỳnh bằng màu nước, đây không phải là trình hình ảnh bảo vệ ngẫu nhiên của điện thoại, mà là Chu Tồn đặc biệt thiết lập.

Hắn không nói lời nào thả điện thoại về chỗ cũ, thiếu niên rót cho hắn ly nước đã quay lại, đưa ly nước cho hắn: “Không đủ thì em đi lấy thêm cho anh.”

“Cảm ơn.” Chu Lẫm nhận lấy ly nước, nhấp mấy ngụm rồi làm như lơ đãng hỏi: “Hồi nãy điện thoại của em sáng lên, anh thấy màn hình khóa là một loài hoa rất đẹp, đó là loài hoa nào vậy?”

Thiếu niên hơi ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu cười nói: “Em cũng không biết, chỉ là nhìn thấy đẹp nên tiện tay đặt. Chẳng lẽ anh biết hả?”

“Không nhận ra.”

Chu Lẫm rũ mắt lắc đầu một cái, uống hết nước trong ly, nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, đứng dậy đi lên lầu, về phòng ngủ của mình.

Ánh sáng trong phòng có chút tối, hắn không mở đèn, tựa vào vách tường lấy điện thoại ra, mở đoạn đối thoại giữa hắn và Kỷ Ninh..

Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, lịch sự trò chuyện cuối cùng còn dừng lại ở thời điểm hắn vừa đi tìm Kỷ Ninh, gửi tin nhắn xong, liền ở dưới lầu đợi Kỷ Ninh đi ra.

Ánh sáng màn hình phản chiếu trong mắt hắn, vẻ mặt cũng rất bình lặng, ngón tay vu.ốt ve màn hình, một hồi lâu sau mới gõ ra một câu.

“Tôi về đến rồi.”

Mốt lát sau, Kỷ Ninh trả lời: “Ừm.” Phía sau còn thêm một mặt cười nho nhỏ.

“…”

Trên mặt Chu Lẫm hoàn toàn không có ý cười, từng chút một lướt lại xem lịch sử trò chuyện của hắn và Kỷ Ninh, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể nói thành lời.

Vào lúc trước khi hắn rời khỏi trường, câu nói kia của Kỷ Ninh vốn khiến hắn mừng rỡ như điên, nhưng sau khi nhìn thấy bức tranh màu nước hoa quỳnh kia, niềm hạnh phúc của hắn nháy mắt tan biến, đến nỗi bây giờ hắn không thể nói thành lời.

“Nghỉ ngơi cho khỏe.”

Cuối cùng hắn chỉ gửi đi lời này, trong lòng vốn giống như ngọn lửa bừng cháy giờ chỉ còn lại đống tro tàn dần nguội lạnh. Hắn mệt mỏi ngã xuống giường, giơ tay lên che mắt lại, vứt điện thoại sang một bên.

Kỷ Ninh có cảm tình với hắn.

Đây vốn là chuyện chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ của hắn, nhưng giờ đây đã trở thành hiện thực.

Thời điểm nghe Kỷ Ninh nói cậu không muốn hai người chỉ là bạn, nội tâm hắn tràn ngập sự vui sướng, cho là mọi thứ đã thay đổi, khác hẳn trước kia, làn này hắn gặp Kỷ Ninh trước, khiến Kỷ Ninh thích hắn.

Nhưng khoảnh khắc hắn nhìn thấy cây hoa quỳnh kia, dường như hắn đã bị chạm đến điều cấm kỵ được chôn sâu trong lòng nhất, nhắc nhở hắn một số sự thật mà hắn đã cố ý bỏ lơ——

Đây chẳng phải vận mệnh thuộc về hắn.

Người vốn nên ở bên Kỷ Ninh là anh hai hắn.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Kỷ Ninh, hắn đã để lộ ngay trước mặt anh rằng mình có cảm tình với Kỷ Ninh, chính là vì không để cho anh cũng thích Kỷ Ninh.

Nếu như anh không thích Kỷ Ninh, hắn còn có thể tự thuyết phục bản thân rằng nếu lần này hắn gặp Kỷ Ninh trước, thì chính là vận mệnh cho hắn cơ hội làm lại từ đầu, hắn nhất định phải nắm bắt thật tốt, không được nhường Kỷ Ninh cho bất kỳ ai.

Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện anh mình cũng có thể thích Kỷ Ninh một lần nữa.

Mọi thứ đang dần chồng lên quá khứ, mang theo sự mỉa mai vô cùng lớn.

Trước đó hắn căn bản không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh trai thích Kỷ Ninh, có lẽ là anh che giấu quá tốt, hoặc có thể anh chỉ vô tình để tâm Kỷ Ninh mà không hề hay biết. Nhưng anh biết rõ hắn đã thể hiện rằng mình thích Kỷ Ninh, anh trai nhất định sẽ không nói ra lòng mình.

Nhưng, tình cảm Kỷ Ninh có với hắn, nó cũng chỉ là thứ hắn vụng trộm từ anh trai hắn.

Cậu không nên thuộc về hắn.

Đến lúc ăn tối, Chu Lẫm đi xuống lầu, ngồi vào bàn ăn cùng thiếu niên, lại nhìn thấy màn hình khóa bảo vệ điện thoại của anh, phát hiện anh đã gỡ bức hình hoa quỳnh kia xuống, đổi thành bức tranh vẽ khác.

Khi ấy hắn chỉ hỏi một cách bình tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nếu như anh hắn thật sự không biết đó là hoa quỳnh, cũng không có tâm sự riêng, thì anh sẽ chẳng ngay lập tức đổi màn hình nền.

Đã không thể rõ ràng hơn.

Chu Lẫm cụp mắt lẳng lặng ngồi vào bàn ăn, ánh đèn ấm áp, nhưng gương mặt hắn lại trắng bệch đến lạ.

ᓚᘏᗢ

Sau đó Chu Lẫm không liên lạc với Kỷ Ninh nữa, đến chủ nhật là thời gian học cố định thì hắn đến công ty thật sớm, lần đầu tiên không có mặt ở nhà.

Mấy ngày trước hắn đã ra khỏi thành phố, mặc dù có cha mẹ và chị gái giúp đỡ, nhưng công việc vẫn tồn đọng không ít, xác thực hắn có rất nhiều việc phải giải quyết, nhưng nếu hắn thực sự muốn gặp Kỷ Ninh thì không phải không thể bớt ra được chút thời gian, chỉ là hắn lẩn tránh chạy đến công ty, không muốn gặp Kỷ Ninh.

Hắn không cách nào đối mặt.

Hai tuần lễ tiếp theo đều như vậy, hắn cố tình bảo thư ký sắp xếp lịch trình công tác cho mình, liên tục nửa tháng nghe báo cáo của các chi nhánh công ty, ép bản thân trở nên bận rộn, để hắn chẳng còn thời gian để đi quan tâm những chuyện khác.

Khoảng nửa tháng đấy hắn và Kỷ Ninh thỉnh thoảng có liên lạc với nhau, Kỷ Ninh hoàn toàn không nhắc gì chuyện lúc ở trường học, chỉ quan tâm hỏi han tình hình sức khỏe của hắn, quan tâm dặn dò hắn chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức, đồng thời còn giới thiệu cho hắn một cuốn tiểu thuyết trinh thám mới để khi rảnh có thể đọc giết thời gian.

Chu Lẫm lên mạng đặt mua cuốn sách này, sau khi nhận được, lúc nào có thời gian là sẽ đọc từng chữ một. Nhưng mỗi lần đọc chưa được vài chữ thì hắn sẽ nhớ tới Kỷ Ninh, rồi sau đó hoàn toàn không đọc nổi nữa, cuối cùng tùy tiện tặng lại cho người khác.

Hắn vốn dĩ cũng chẳng thích tiểu thuyết trinh thám, cũng vì đón ý hùa theo sở thích của cậu nên mới đọc.

Không giống như anh trai, anh ấy mới thực sự là có nhiều điểm chung với Kỷ Ninh.

Sau khi kết thúc công việc ở công ty chi nhánh, Chu Lẫm ngồi chuyến bay buổi chiều bay về, vừa về đến nhà đã là chạng vạng tối, người nhà cũng đang chờ hắn về ăn cơm tối, nhưng Chu Lẫm không có khẩu vị gì, chỉ ăn đơn giản vài đũa rồi lên lầu tắm rửa. Sau khi hắn đi ra khỏi phòng tắm, thì bên ngoài có người gõ cửa.

“Anh hai ơi, em vào được không?”

Tiếng Chu Tồn vang lên bên ngoài cửa phòng.

Động tác lau tóc của hắn dừng lại một lúc, mới ồm ồm đáp một tiếng: “Vào đi.”

Thiếu niên được sự đồng ý đi vào phòng, trong tay cầm một mâm trái cây, nói: “Nhìn anh không có ăn được gì, em mang cho anh chút trái cây, anh ăn không?”

“Cảm ơn.”

Ánh mắt Chu Lẫm càng ngày càng phức tạp. Tuy rằng lần này hắn mới là anh trai, nhưng thiếu niên vẫn giống trước kia, vẫn quan tâm hắn đủ mọi đường, so ra thì hắn vẫn chưa đủ chu đáo.

“Gần đây thế nào? Ổn chứ?” Hắn hỏi: “Ba mẹ bọn họ thì sao?”

“Mọi người đều ổn, lúc gọi điện thoại cũng đã nói qua với anh.”

Thiếu niên khẽ cười, nhưng nụ cười của anh rất nhanh nhạt đi, nói thêm: “Nhưng hình như thầy Kỷ có chút…”

“Cậu ấy thế nào?”

Chu Lẫm đứng ngồi không yên, ngay lập tức đứng dậy.

Chẳng lẽ Kỷ Ninh lại xảy ra chuyện gì, tại sao lúc cậu nói đủ thứ trên trời chẳng thấy nhắc tới?

“Anh ấy không có xảy ra chuyện gì cả, gia đình cũng đều ổn, nhưng em thấy tâm trạng anh ấy không vui.” Thiếu niên nói: “Mỗi lần anh ấy tới lên lớp cho em không thấy anh ở nhà, mặc dù anh ấy không nói nhưng em có thể nhìn ra được anh ấy có chút thất vọng, còn hỏi em có phải gần đây anh có thật sự bận như vậy không, dạo gần đây cũng ít liên lạc với anh ấy.”

Thiếu niên bình tĩnh nhìn Chu Lẫm, nhẹ nhàng nói: “Anh ấy bảo em gì mà đừng nhắc đến bất cứ thứ gì với anh, nhưng em vẫn rất muốn hỏi anh, anh hai, có phải anh đang tránh thầy Kỷ không?”

“….Không có, anh không có tránh cậu ấy.”

Im lặng một chốc, Chu Lẫm lấy khăn lông trên đầu xuống, phủ lên lưng ghế: “Anh có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, em về ngủ đi.”

“Có phải anh đã biết đúng không?” Nhưng thiếu niên không có rời đi, ngược lại đột nhiên hỏi hắn như vậy.

“Anh không biết em đang nói cái gì.” Chu Lẫm không quay đầu lại.

“Anh biết đó là hoa quỳnh, đúng không?”

Thiếu niên lại đi đến trước mặt Chu Lẫm, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói với hắn: “Em biết đó là hoa quỳnh, anh cũng biết, có phải không?”

“Chu Tồn.” Chu Lẫm nặng nề gọi tên anh: “Đừng nói.”

“Em xin lỗi anh, thật lòng xin lỗi, là em tương tư anh ấy, nhưng đó tất cả là vấn đề của em, là em đơn phương tương tư anh ấy, anh đừng giận cá chém thớt anh ấy, anh ấy chẳng sai gì cả, người sai là em đây này.”

Người thiếu niên luôn luôn điềm tĩnh giờ phút này lại lộ vẻ sốt sắng hiếm thấy, bức thiết muốn làm sáng tỏ với Chu Lẫm.

“Anh ấy căn bản chẳng biết tâm tư của em, cái gì em cũng chẳng nói với anh ấy. Đổi bức tranh kia là em sai, em đã tự kiểm điểm lại bản thân rồi, sau này sẽ không làm như vậy nữa. Anh có thể nổi giận với em, nhưng đừng trách anh ấy, có được không anh hai?”

“Nếu anh lo lắng, thì sau này bỏ việc gia sư đi, em đảm bảo em sẽ không gặp riêng anh ấy, có thể xóa hết thông tin liên lạc. Em sẽ không để cho anh ấy biết em thích anh ấy, anh hai, xin anh, anh đừng đối xử như vậy với anh ấy…”

Nói đến đây, giọng anh trở nên có chút nghẹn ngào, đầu cúi gằm xuống.

“Em xin lỗi anh hai, em biết rõ anh thích Kỷ Ninh mà vẫn nảy sinh tình cảm không nên có, nhưng em thật sự sẽ không làm bất cứ chuyện gì, anh thích anh ấy, anh ấy cũng thích anh, huống chi anh ấy còn là Omega duy nhất anh không cảm thấy kháng cự. Hai người là định mệnh trời ban, làm sao có thể bởi vì em mà có hiểu lầm…”

“…Không phải vấn đề ở em, mà là anh.”

Nghe lời bộc bạch của thiếu niên, trái tim Chu Lẫm càng đau nhói hơn, mỗi một câu một chữ thiếu niên nói đều giống như đang đâm chọt hắn, làm hắn không thở nổi: “Là anh làm sai.”

Hắn từ từ nhắm hai mắt lại.

Có lẽ nên chấm dứt từ đây.

Trước khi sai lầm không thể nào cứu vãn được nữa.

Sau khi Chu Tồn rời đi, Chu Lẫm hai tay gối đầu nằm trên giường, lặng thinh nhìn trần nhà, trong đầu có vô số hình ảnh vụt qua, có chuyện trước kia, cũng có chuyện mới xảy ra.

Xuất hiện nhiều nhất, là lúc Kỷ Ninh đứng ngoài xe, gõ cửa sổ chỗ hắn, khi hắn hạ kính xe xuống, Kỷ Ninh lộ vẻ mặt thẹn thùng, khoảnh khắc nói cậu không muốn bọn họ chỉ là bạn, thế giới mù mịt của hắn như được phủ một lớp màu sắc rực rỡ hoa mỹ ảo mộng.

Mà hôm nay, lớp màu sắc giả tạo ấy đang dần biến mất, để lộ ra giá lạnh tối tăm, là hiện thực tr.ần trụi và tàn khốc.

Hắn không thể tự lừa mình dối ta thêm được nữa.

Sai lầm cần được sửa chữa kịp thời.

Chỉ là trước khi hắn từ bỏ….

Hắn muốn gặp lại một lần cuối cùng.

Chu Lẫm ngồi dậy, thay đồ, cầm lấy chìa khóa xe im lặng rời khỏi nhà không ai hay, lái xe đến trường học của Kỷ Ninh.

Lúc này đã khuya, đã rất gần đến giờ đóng cửa của trường học, dưới sự liên tục bảo đảm của hắn, bảo vệ đồng ý đăng ký cho hắn, sau đó mới miễn cưỡng cho Chu Lẫm vào cửa, đồng thời dặn hắn phải đúng giờ ra ngoài.

Chu Lẫm gật đầu cảm ơn bảo vệ, lái xe đến phụ cận khu vực ký túc xá nơi Kỷ Ninh ở. Hắn dừng xe, đi xuống, một mình đứng trong đêm tối mờ mịt, ngẩng đầu nhìn một cửa sổ ký túc xá.

Hắn biết số tầng ký túc xá của Kỷ Ninh, là ở lầu bốn, nhưng không biết là phòng nào, hầu hết tất cả các phòng phía trên đều sáng đèn, rèm kéo hết lại. Chu Lẫm chẳng thể nhìn thấy gì, nhưng hắn không có ý định gọi Kỷ Ninh xuống, chỉ là muốn đứng ở ngoài nhìn một chút.

Sau đó hắn dự định xin ra chi nhánh của công ty ở nước ngoài, sẽ không quay lại Trung Quốc ít nhất trong vài năm tới.

Cho dù Kỷ Ninh có chút cảm tình mơ hồ với hắn, nhưng phần tình cảm này có lẽ sẽ dần phai nhạt theo thời gian, đến lúc đó anh trai của hắn hẳn sẽ theo đuổi Kỷ Ninh đi.

Nhưng hắn biết mình không thể nào quên được.

Thời điểm hắn chôn cất quan tài Kỷ Ninh trong tang lễ ở dưới mua, hắn đã biết rất rõ rằng tình yêu của hắn, khát khao của hắn, nỗi thống khổ cùng nhớ nhung của hắn, tất cả đều thuộc về người này.

Hắn rõ ràng vẫn còn sống, nhưng dường như ngày hôm đó hắn cũng đã bước vào trong huyệt mộ, mà hôm nay hắn lại chọn mai táng bản thân một lần nữa.

Trong màn đêm tĩnh lặng, hắn châm một điếu bạc hà, đến khi ánh lửa tàn cuối cùng vụt tắt, hắn mới quay người rời đi.

“….Chu Lẫm?”

Nhưng ngay lúc hắn xoay người lại thì đột nhiên gặp Kỷ Ninh đột nhiên xuất hiện phía sau lưng hắn.

Trong lòng cậu ôm mấy cuốn sách, đứng trong đám bạn cùng phòng, gương mặt xinh đẹp đang hiện lên thần sắc vui mừng ngạc nhiên.

Tim Chu Lẫm đập ngổn ngang trăm mối.

“Anh tới tìm em sao…?” Nhưng sự vui vẻ ngạc nhiên trên gương mặt cậu biến thành không rõ cùng dè dặt, nhỏ giọng nói: “Vậy sao anh không báo cho em biết? A, nếu anh tới làm chuyện khác thì, coi như em chưa nói gì đi…”

“Tôi tới tìm cậu.”

Sau phút im lặng ngắn ngủi, Alpha tuấn mỹ nhìn cậu nói: “Có rảnh nói chuyện với tôi một chút không?”

“À, được chứ…”

Kỷ Ninh ngơ ra, nhanh chóng đồng ý, giao sách của mình cho bạn cùng phòng, xin nhờ bọn họ mang về giúp mình.

“Cũng trễ rồi, đừng quên về trước giờ đóng cửa của ký túc xá nha.” Bạn cùng phòng nhìn thời gian trên điện thoại, dặn dò một câu.

“Biết rồi.”

Kỷ Ninh cười, xoay người rời đi cùng Chu Lẫm. Hai người đi dạo trên con đường trong khuôn viên trường, bóng của họ trải dài dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo. Sau phút im lặng, Chu Lẫm khẽ lên tiếng hỏi: “Sao muộn như vậy rồi mà cậu mới về ký túc xá?”

“Sắp thi rồi, muốn nắm chặt thời gian để ôn bài.” Kỷ Ninh nói: “Vậy còn anh, sao tối thế này mà đến tìm em, còn không cho em hay, nếu không phải em vừa hay gặp được anh thì anh tính làm sao?”

“Đã muộn như này rồi, tôi cho rằng có lẽ cậu đã nghỉ ngơi, nên không muốn gọi cậu nữa.” Chu Lẫm đáp.

“Hôm trước anh nói còn bận việc công ty, chẳng lẽ anh mới quay về, tiện đường qua đây thăm em?”

“Không phải, là tôi đặc biệt tới đây vì cậu.”

Chu Lẫm đột nhiên đứng yên.

Sải chân hắn bước lớn hơn Kỷ Ninh, hiện tại đứng trước Kỷ Ninh một bước, không có quay người lại. Kỷ Ninh không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, mà hắn cũng chẳng nhìn thấy Kỷ Ninh.

“Tôi chỉ muốn đến nói với cậu một tiếng, việc kinh doanh của công ty đang phát triển ở nước ngoài, sau này có thể tôi phải ở nước ngoài một thời gian dài.”

Hắn từ từ nhắm mắt lại, cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào trong giọng nói.

“Cho nên ngày đó điều cậu nói với tôi… Tôi rất vui, và cũng rất vinh hạnh, nhưng thật lòng xin lỗi.”

Hắn nói xong liền im bặt, sau lưng cũng là một khoảng yên lặng giống như vậy, hồi lâu không có thanh âm.

“Kỷ Ninh?”

Chu Lẫm không biết Kỷ Ninh đang làm gì, tại sao không có phát ra bất kỳ âm thanh nào, hắn thực sự lo lắng nên quay người lại, nhưng trái tim lập tức nhói đau.

Kỷ Ninh đứng đó ngơ ngác nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài rơi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi