SAU KHI BỎ RƠI MƯỜI VỊ NAM CHÍNH, TÔI CHẠY TRỐN THẤT BẠI

Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Nhìn từng màn xuất hiện trong ảo ảnh, Kỷ Ninh đều cảm thấy hết sức quen thuộc, cậu còn nhớ rõ khi ấy mình ở nghĩa địa ngày qua ngày đợi Hoắc Vô Linh quay lại, khắp nơi đều là quỷ hồn phiêu đãng, do sợ nên cậu không dám tùy tiện lộn xộn, quả thực là chuỗi ngày vô cùng gian khổ.

Nhưng khoảng chờ đợi ấy cũng đáng giá, bởi vì kể từ lần đó, thái độ của Hoắc Vô Linh đối với cậu dần trở nên thay đổi, nếu trước đây xem cậu như thú cưng thì sau này hắn thật sự để tâm đến cậu.

“Khi đó Ninh Ninh thật đáng yêu.”

Sau khi ảo ảnh tan vỡ hòa vào bóng tối, Hoắc Vô Linh cong khóe môi, trên mặt tràn đầy ý cười: “Vừa ngoan ngoãn lại vừa nghe lời, trong lòng chỉ nghĩ đến ta, chỉ tiếc bây giờ không còn như thế nữa, sau lưng ta âm thầm trêu ghẹo nhiều người như vậy.”

Ánh mắt hắn trở nên thâm sâu, nhưng Herinos nghe xong thì bật cười, nói: “Vậy sao? Nhưng ta lại cảm thấy bây giờ Kỷ Ninh lại đáng yêu hơn, bởi vì giờ đây em ấy đang sống thật với bản thân em ấy.”

“Ngươi nghĩ như vậy bởi vì khi đó mọi việc không vừa ý của ngươi chứ nhỉ?” Ánh mắt Hoắc Vô Linh nhàn nhạt lướt qua người Herinos: “Ninh Ninh vẫn luôn muốn rời khỏi ngươi, thậm chí vì để thoát khỏi ngươi mà còn lựa chọn tự sát, có thể nhìn ra em ấy không muốn gặp ngươi đến cỡ nào.”

“Ồ? Nếu đã như vậy thì ta cũng muốn nhắc nhở ngươi một sự thật.”

Thân vương Huyết tộc nhướng mày: “Ngươi cũng đừng quên, sau khi gặp lại Kỷ Ninh, để có thể thoát khỏi ngươi mà em ấy vẫn luôn ỷ lại vào ta, nói như vậy thì ngươi càng thảm hơn nhỉ?”

“Bây giờ Kỷ Ninh cũng rất ỷ lại vào ta, khi đó chúng ta sống cùng nhau ba năm, còn thường xuyên ngủ chung, ngươi thì sao? Mỗi lần đến gần đều bị em ấy lạnh lùng nhìn lại?” Hoắc Vô Linh cười nhạt.

Vẻ mặt Herinos không thay đổi: “Số mệnh của ngươi đã bị nguyền rủa, những người có quan hệ mật thiết với ngươi đều bị liên lụy, chẳng thể nào thoát khỏi. Để tốt cho Kỷ Ninh, tốt nhất sau này ngươi đừng nên đến gần em ấy, miễn cho em ấy bị ngươi hại chết.”

Hai người châm chọc qua lại, Kỷ Ninh nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, để dời sự chú ý của bọn họ, cậu vội vàng hỏi: “Ảo cảnh vẫn chưa kết thúc sao? Rốt cuộc hai người đang đợi cái gì?”

“Nhanh thôi.”

Hoắc Vô Linh khẽ liếc mắt nhìn cậu rồi nhún vai, ánh mắt nhìn về phía chân trời tối đen: “Nơi này càng lúc càng hỗn loạn, ô nhiễm cũng sắp xong rồi.”

Bóng chồng của ảo ảnh càng xuất hiện nhiều hơn, khắp nơi đều tràn ngập sương mù màu đen, khung cảnh dần ảm đạm, thế giới vốn bình thường bỗng xuất hiện một ranh giới đen, bên trong không gian liên tục sụp xuống, cảnh tượng do sương mù tạo ra càng lúc càng ít đi.

Một lát sau, ảo cảnh đen tựa như màn hình của chiếc TV cũ kỹ, sau khi bông tuyết thoáng bay qua thì hình ảnh lại lần nữa xuất hiện.

Thiếu niên tóc đen gác đôi chân dài, tựa vào đầu giường đọc sách, quỷ hồn trắng bệch lẳng lặng đứng bên cạnh, gương mặt tái nhợt không có biểu cảm gì, một lát sau, thiếu niên đột nhiên đóng sách lại, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía quỷ hồn.

“Ninh Ninh, tôi muốn ngủ.” Nói rồi hắn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp cong cong: “Lại đây ngủ chung với tôi.”

“…Nhưng mà,” Tốc độ nói chuyện của Kỷ Ninh rất chậm, dường như sau khoảng im lặng dài, cậu không quá thích ứng với việc nói chuyện lại: “Tôi không cần ngủ, cũng không ngủ được.”

“Không sao, coi như là vì tôi đi, lại đây.”

Thiếu niên ngoắc tay với cậu, Kỷ Ninh gật đầu, chậm rãi bay qua rồi nằm xuống giường lớn, nhưng tư thế nằm của cậu vô cùng quái dị, hai chân khép sát vào nhau, tay kề bên đùi, cả người cứng ngắc không chút cử động, hệt như người chết nằm trong quan tài.

“Được rồi, thả lỏng đi nào.” Thiếu niên tóc đen buồn cười, kiên nhẫn giúp lệ quỷ nhớ lại tư thế ngủ của người sống, sau đó kéo chăn qua đắp lên cơ thể lạnh lẽo của lệ quỷ, còn cẩn thận dém kỹ góc chăn.

Sau đó hắn cũng tắt đèn bàn nằm xuống, khuôn mặt kề bên vai Kỷ Ninh, nhưng một lúc lâu sau, hắn lại bật đèn lên, nhìn qua thấy Kỷ Ninh vẫn còn mở mắt, hắn ngồi dậy hỏi: “Không ngủ được sao?”

“Ừm.”

Kỷ Ninh trả lời, nếu là trước đây, thiếu niên chỉ tùy tiện mặc kệ cậu rúc trong góc nào đó ngồi đợi, nhưng bây giờ hắn lại vô cùng dịu dàng mà nói: “Tôi dỗ em ngủ, em sẽ nhanh ngủ được thôi.”

Nói xong hắn vươn tay che mắt Kỷ Ninh lại, nhẹ giọng ngâm nga một bài ru, hắn dùng một chút sức mạnh, một lát sau, Kỷ Ninh thật sự ngủ mất, giống hệt như người sống mà rơi vào giấc ngủ say, hàng mi còn khẽ run run.

Thiếu niên gác hai chân lên, tay chống cằm, nghiêm túc ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của Kỷ Ninh. Hắn vuố.t ve tóc cậu, lại nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hơi trong suốt của cậu, nở nụ cười nhàn nhạt, mặc dù bình thường hắn vẫn cười nhưng nụ cười lúc này dường như có gì đó khác với dĩ vãng.

“Khoảng thời gian đó của tôi, vì có em bên cạnh mà cuộc sống vui vẻ vô cùng.”

Hoắc Vô Linh đứng bên ngoài ảo cảnh cười khẽ, nói: “Sẽ không bất chợt chết đi, cũng sẽ không rời khỏi tôi, mãi luôn bên cạnh tôi, tiếc là…”

Hắn hạ thấp giọng, cũng không nói thêm câu nào, giọng điệu nhạt nhẽo, tuy vẫn mỉm cười như cũ nhưng lại khiến lòng Kỷ Ninh run lên, không nhịn được mà cụp mắt.

Ảo cảnh vẫn đang tiếp tục biến hóa, càng nhiều hình ảnh chồng lên nhau, thiếu niên dần trưởng thành, trở thành một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt hắn vẫn xinh đẹp như thế, từng động tác đều mang theo vẻ mị hoặc, thế nhưng cũng toát ra vẻ chết chóc đáng sợ.

Hắn vẫn dùng máu mình nuôi Kỷ Ninh, nhưng theo thời gian, hắn và Kỷ Ninh càng thân mật hơn, mỗi lần đút máu cũng nhiều thêm vài yêu cầu.

Lúc đầu hắn chỉ muốn Kỷ Ninh hôn hắn một chút, sau đó mới vui vẻ cắt cổ tay mình để Kỷ Ninh hút máu, sau này dứt khoát biến thành khi chỉ khi đang hôn môi mới cắn rách đầu lưỡi mình đút máu vào miệng cho Kỷ Ninh, để cả người Kỷ Ninh nhiễm đầy mùi hương của hắn.

“Tới đây, ôm tôi một cái nào.”

Người đàn ông tóc đen khi ở trước mặt lệ quỷ nhà mình thì vẫn luôn thả lỏng hệt như một con mèo lười biếng, đặc biệt thích dính lấy Kỷ Ninh, còn thường xuyên muốn ôm và hôn cậu.

“Tách——”

Ngay khi người đàn ông tóc đen đang ôm lấy Kỷ Ninh thì lệ quỷ trong lòng hắn đột nhiên biến thành một bộ xương trắng, bóp chặt lấy cổ người đàn ông, hung hăng muốn bóp ch.ết hắn, sau đó bộ xương trắng bỗng sụp xuống biến thành những con dơi nhỏ bay đến bên cạnh Herinos, ảo cảnh cũng tan biến theo.

Herinos nhếch môi nhưng chẳng mang chút ý cười, nói: “Những quá khứ này chẳng có gì đáng xem cả.”

“Vậy à? Nhưng ta lại cảm thấy rất hay.” Hoắc Vô Linh nói: “Khi ấy ta và Ninh Ninh ngọt ngào hệt như đôi vợ chồng mới cưới vậy.”

“Ta càng thấy hứng thú việc Kỷ Ninh móc tim ngươi ra như thế nào hơn.”

Herinos phất phất tay để ảo cảnh thay đổi, nhiều hình ảnh nhanh chóng lướt qua như được tăng tốc độ chiếu, Kỷ Ninh nhìn thấy thì cũng dần nhớ lại chuyện khi đó. Đúng như Hoắc Vô Linh đã nói, lúc ấy hắn thật sự rất nuông chiều cậu, thậm chí vì không muốn cậu xảy ra chuyện gì mà lúc đầu hắn cũng không chịu dẫn cậu theo thực hiện các nhiệm vụ của phó bản.

Có điều cấp bậc của Hoắc Vô Linh càng ngày càng cao, phó bản hắn tham gia cũng càng lúc càng nguy hiểm, mà khi hắn cho rằng Kỷ Ninh uống máu đã đủ nhiều, sức mạnh đã được tăng cường thì hắn bắt đầu mang theo Kỷ Ninh vào phó bản, mà tất cả chuyện này đều để chuẩn bị cho một cuộc thi.

Đây là cuộc thi cấp cao nhất của trò chơi chết chóc này, chỉ cần giành được quán quân trong cuộc thi thì sẽ có thể trở về thế giới thực hoặc trở thành quản lý của trò chơi, mà đây cũng là con đường duy nhất để thoát khỏi trò chơi này.

Để tham gia cuộc thì này thì còn có một điều kiện: Chỉ khi tiến vào cuộc thi thì thí sinh mới có thể mang vật phẩm và sinh vật đi sau khi kết thúc, mà bất cứ sinh vật hay phi sinh vật có tư duy hoặc tình cảm thì sẽ tự động trở thành thí sinh sau khi tham gia cuộc thi, cùng tiến hành cuộc đua với nhóm người chơi ban đầu.

Nhưng may mắn là sau khi người chơi giành được hạng nhất thì không cần phân thắng bại với sinh vật mình đã mang vào, hai người sẽ cùng trở thành quán quân của cuộc thi.

Bởi vì quy định này nên Kỷ Ninh được mang vào cuộc thi cũng phải trở thành thí sinh dự thi, mặc dù Hoắc Vô Linh sẽ luôn bảo vệ cậu nhưng để không có bất luận chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, trước khi cuộc thi bắt đầu Hoắc Vô Linh vẫn luôn cố gắng tăng cường sức mạnh cho cậu.

Sau khi cuộc thi bắt đầu, Hoắc Vô Linh hiển nhiên là người chơi mạnh nhất, với lại thực lực của hắn quá vượt trội, gần như không hề có đối thủ, vậy nên tất cả người chơi trong cuộc thi hợp tác với nhau để đối phó với Hoắc Vô Linh, muốn gi.ết c.hết hắn trước rồi sau đó mới phân thắng bại.

Đây là một bước ngoặc quan trọng trong cốt truyện, nếu không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì cuối cùng Hoắc Vô Linh sẽ lựa chọn quay về thế giới thực, nhưng sau khi phát sinh biến cố, hắn chỉ có thể chọn gia nhập nhóm quản lý trò chơi, mà biến cố này là do Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh phải thực hiện dựa theo cốt truyện gốc, cố ý để người chơi gài bẫy mình rồi bị thương nặng, trên người còn bị ngọn lửa diệt ác linh thiêu đốt, sắp sửa tan thành mây khói.

Những tên bgười chơi đó định dùng cậu làm mồi nhử để lừa Hoắc Vô Linh, thế nhưng không ngờ việc này lại khiến Hoắc Vô Linh phát điên, trực tiếp tàn sát toàn bộ người chơi không còn một mống, khắp nơi máu chảy thành sông, đâu đâu cũng là thi thể, hệt như địa ngục trần gian.

“Ninh Ninh, Ninh Ninh…”

Trong ảo cảnh vừa lúc xuất hiện cảnh tượng này, Hoắc Vô Linh lúc đầu còn mỉm cười giết người giờ phút này rốt cuộc cũng lộ ra dáng vẻ vô cùng yếu ớt, ôm thi thể Kỷ Ninh đang bị thiêu đốt, hai mắt đỏ bừng như sắp khóc.

“Đừng bỏ tôi mà…”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Ninh nhìn thấy hắn như vậy, cũng là lần cuối cùng.

Hoắc Vô Linh cắt ra thật nhiều máu đút cho Kỷ Ninh, nhưng máu tươi thấm ướt cả người mà vẫn không uống vào được. Đương lúc linh hồn Kỷ Ninh thống khổ nức nở vì bị thiêu đốt, cậu chậm rãi dời tay đến trước ngực Hoắc Vô Linh, người nọ đã nhìn thấy động tác của cậu nhưng chẳng hề đề phòng.

Kỷ Ninh rơi vào cơn thống khổ cực độ, cậu chỉ biết nếu mình móc ra nửa trái tim của Hoắc Vô Linh thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi thế giới này, đồng thời sẽ bị thiêu sống đến chết. Còn Hoắc Vô Linh sau khi bị móc hết tim cũng sẽ không chết, hắn thay đổi quyết định của mình, gia nhập hội quản lý trò chơi, đến lúc kết truyện, hắn gần như đạt được vị trí Chủ thần.

Cuối cùng, “Bụp” một tiếng, cậu cắm tay vào ngực Hoắc Vô Linh, móc ra nửa trái tim đầm đìa máu tươi.

Dòng máu đỏ thẫm thấm đẫm áo sơ mi trắng của Hoắc Vô Linh, hắn cúi đầu ngỡ ngàng nhìn cậu, hoàn toàn không có biểu cảm đau đớn nào mà chỉ là nghi hoặc, cũng có không tin nổi. Giây tiếp theo, Kỷ Ninh hồn phi phách tán, hoàn toàn bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.

Trong nguyên tác, Kỷ Ninh vào vai lệ quỷ phản bội Hoắc Vô Linh, bởi vì nó sắp chết nên muốn dựa vào cách ăn trái tim Hoắc Vô Linh để nhận được sức mạnh. Nó thành công móc tim Hoắc Vô Linh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, hồn phi phách tán, mà Hoắc Vô Linh vẫn còn sống, nên hắn không thể không lựa chọn trở thành quản lý trò chơi.

Ảo ảnh trung thực bày hết quá khứ ra trước mặt bọn họ, cuối cùng biến mất, Hoắc Vô Linh vẫn giữ nguyên nụ cười đó, dường như không để bụng chuyện khi xưa.

“Rầm…Rầm…”

Khắp nơi trong ảo cảnh đột nhiên sụp đổ, hình ảnh vỡ nát, màn sương đen càng thêm dày đặc, từng hạt màu đen phân tán chậm rãi ngưng tụ lại, dần dần tạo thành một thân ảnh.

Người đàn ông xuất hiện trong ảo cảnh mặc áo choàng đen, khuôn mặt tuấn tú, máu tóc đen nhánh như được nhuộm từ bóng đêm, đôi mắt xanh biển cũng âm trầm sâu lắng. Kỷ Ninh vô cùng quen thuộc với gương mặt này, nhưng lại có chút xa lạ, bởi vì Kỷ Ninh quen thuộc với dáng vẻ thiếu niên tóc vàng mắt xanh của người đàn ông này hơn.

Khi nhìn thấy hắn, Kỷ Ninh lộ ra vẻ ngạc nhiên, mà đối phương cũng nở nụ cười với cậu, gật đầu, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.

“Thầy.”

Là Leigh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi