SAU KHI CÁ MẶN THẬT THIẾU GIA NỘP LÊN HỆ THỐNG


Múa hoa tay?
Đừng nói, đúng là Cảnh Vân Trăn học võ chứ không học múa.
Nhất định Úc Khải cũng biết hắn không biết múa hoa tay đúng không?
Tiểu cá mặn giảo hoạt!
Cảnh Vân Trăn tiếp tục nhéo cái miệng "quỷ kế đa đoan" của cá mặn, dứt khoát nói: "Không, không được, cho dù cậu có thể múa tôi cũng không được!"
Úc Khải: "?"
Úc Khải: "Hả? Anh nói gì?"
Kỳ thực vừa rồi cậu đang lướt sóng quá nhiều, thuận miệng đáp theo một câu, căn bản không nghe rõ Cảnh Vân Trăn đang nói gì.
Người đàn ông tiếp tục ngẩng đầu 45 độ nhìn lên không trung, bi thương chảy thành sông, giọng nói trầm ấm từ tính cất lên: "Tiểu cá mặn, tôi cũng không trách cậu, đây không phải lỗi của cậu."
Việc này đúng là không thể trách Úc Khải, dù sao hắn cũng là người đàn ông hoàn hảo nhất trên thế giới này, có ai mà ngăn cản được mị lực của hắn chứ?
Nhưng bọn họ là anh em kết nghĩa, anh em sao có thể yêu nhau được chứ? Hắn không thể có lỗi với Quan nhị gia!
Úc Khải: "Hả?"
Trong lúc tiểu cá mặn ngơ ngác, bên cạnh có giọng nói ngắt đứt đối thoại của bọn họ.
"Úc Khải! Úc Khải! A, cậu ở chỗ này à? Tôi tìm cậu lâu lắm rồi đấy, Ngải đạo diễn tìm cậu."
"A được, cảm ơn, tôi lập tức đi qua, Cảnh ca, anh buông tay ra!" Cá mặn bĩu môi lầm bầm giải cứu cái miệng của mình từ trong tay Cảnh Vân Trăn.
Cậu đang định xoay người, đột nhiên thấy trên vành tai Cảnh Vân Trăn hình như dính chút bụi bẩn.
Bởi vì khu vực bên cạnh thành điện ảnh đang cải tạo, thường thường sẽ có chút tro bụi cát đá gì đó bay tới, Cảnh Vân Trăn cao, dễ trở thành mục tiêu.
Vì thế Úc Khải lại giơ tay lau đi cho Cảnh Vân Trăn một chút.
!!!
Cảnh Vân Trăn vẻ mặt khiếp sợ sờ sờ vành tai của mình.
Tiểu cá mặn này, không được rồi!!!
Hắn bắt lấy trợ lý bên cạnh: "Tiểu Hà, cậu nói như này thì phải làm sao?"
Trợ lý: "Hả?"
Cảnh Vân Trăn: "Rõ ràng tôi đã từ chối rồi, thế mà cậu ấy còn sờ tai tôi!!!"
Trợ lý: "?"
Trợ lý không hiểu Cảnh Vân Trăn đang nói cái gì cho lắm, nhưng vẫn theo thói quen: "À đúng."
Cảnh Vân Trăn: "Cậu ấy còn biết tôi không biết múa hoa tay! Cậu ấy cũng quá hiểu về tôi rồi nhỉ?"
Trợ lý: "?"
Múa hoa tay? Đây là cái thứ kỳ quái gì vậy!
Nhưng ngoài miệng vẫn cứ: "A đúng đúng."
Dù sao anh là người trả lương, anh nói gì cũng đúng.
Cảnh Vân Trăn: "Aiz......!Tiểu Hà, cậu nói thật đi, có phải cậu cũng đã sớm nhìn ra cậu ấy thích tôi đúng không?"
Tiểu trợ lý tiếp tục theo thói quen: "A đúng đúng đúng."
Khoan đã! Trả lời xong, tiểu trợ lý mới đột nhiên bừng tỉnh, Cảnh Vân Trăn đang nói gì vậy.
Úc Khải thích Cảnh Vân Trăn?!
A??? Cái gì với cái gì vậy!
"Aiz." Cảnh Vân Trăn ra vẻ Tôi biết là các người đều biết mà tiếp tục thở dài: "Cái tên ngốc kia, biểu hiện quá rõ ràng nhỉ?"
Hắn nhìn về phía quyển sổ nhỏ trong tay.
Úc Khải LOVE Cảnh Vân Trăn.
Nhìn một hồi, cảm thấy trái tim kia vẽ không đẹp cho lắm, hắn vừa cầm bút chỉnh sửa một chút, tô màu cho cái trái tim hồng nhạt kia, để nó thoạt nhìn đầy đặn hơn, vừa nói.
"Tôi phải nghĩ cho kỹ nên từ chối cậu ấy như thế nào mới không tổn thương đến tình cảm anh em của chúng tôi, tôi không thể có lỗi với Quan nhị gia được."
(Bí: Xin anh, quần là để mặc không phải để đội_ _!!!)
Ngoài miệng nói muốn từ chối, trái tim lại vẽ rất chi là vui vẻ?
Còn nữa cái này thì liên quan qué gì tới Quan nhị gia?!
"......"
Trợ lý nhìn Cảnh Vân Trăn rơi vào buồn rầu, dáng vẻ một lời khó nói hết, muốn nói lại thôi.
Hắn phải nói với ông chủ của hắn như thế nào đây, kỳ thực vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy quyển sổ kia là do một diễn viên quần chúng đưa cho Úc Khải và nhờ cậu ấy xin chữ ký của Cảnh Vân Trăn?
Nhìn thấy Cảnh Vân Trăn vẽ xong trái tim còn cẩn thận cất quyển sổ nhỏ đi, một bộ chuẩn bị chờ lát nữa còn đưa cho Úc Khải.

Trợ lý ngậm miệng lại: "......"
Thôi, vẫn không nên nói!
Nhưng hắn không nói mà được sao?
Cũng không.
Lúc này, một cô gái mặc trang phục đóng phim đi tới, thẹn thùng không dám nhìn thẳng hai người, cúi đầu thật cẩn thận nói: "Cái kia......cái kia......Cảnh lão sư......xin hỏi, xin hỏi có thể trả quyển sổ lại cho em không?"
Lúc trước sau khi cô đưa cho Úc Khải, vẫn luôn ở bên cạnh chờ, kết quả Úc Khải có việc đi mất, còn Cảnh Vân Trăn hình như không biết đây là sổ của cô, sợ đối phương tùy tay ném đi, cho nên lấy hết can đảm tới đây xin lại quyển sổ.
"Hả?" Cảnh Vân Trăn hơi giật mình: "Sổ này là của cô?"
Cô gái gật đầu: "Là của em, là em nhờ Úc lão sư xin chữ ký hộ."
Cảnh Vân Trăn: "......"
Trợ lý: "......"
Bách nhục!
Cảnh Vân Trăn ho khan một tiếng đưa quyển sổ cho cô.
"Cảm ơn Cảnh lão sư, cảm ơn cảm ơn!" Cô gái nhanh chóng nói lời cảm ơn, sau đó ôm quyển sổ nhỏ vui vui vẻ vẻ rời đi.
Trợ lý: "Ừm......!Cảnh ca, kỳ thật vừa rồi tôi đang định nói là......"
"Nói cái gì?" Cảnh Vân Trăn trầm tư: "Ngay cả fan của tôi, cũng nhìn ra cậu ấy thích tôi?"
Trợ lý: "......?"
???
Đây là cái mạch não thần kỳ gì zậy!
Trợ lý: "Cảnh ca, tôi cảm thấy......có thể là, chính là anh.....suy nghĩ nhiều."
Cảnh Vân Trăn: "Không thể nào."
Cảnh Vân Trăn: "Vậy cậu nói xem vì sao cậu ấy bóc hạt dẻ, mua bữa sáng, đưa cà phê cho tôi?"
Trợ lý: "Tôi cũng không ít lần mua bữa sáng đưa cà phê cho anh mà? Anh cần tôi cũng có thể bóc hạt dẻ cho anh, chẳng lẽ là tôi yêu thầm anh sao?"
Đây còn không phải là việc của trợ lý sao?
Cảnh Vân Trăn rùng mình một cái: "Ý!"
"Tôi là thẳng nam! Cậu đừng có gay như vậy!"
Hắn ghét bỏ ra mặt lùi về sau hai bước cách xa trợ lý.
Trợ lý:???
Thẳng nam? Hai người thẳng nam đều dính lấy nhau cả ngày như vậy sao?
"Dù sao cậu ấy khác, tôi trả tiền lương cho cậu, lại không trả cho cậu ấy."
"Cậu ấy là thật lòng rất tốt với tôi."
Trợ lý: "......"
Cảnh Vân Trăn: "Cậu xem cậu ấy vừa rồi quay đầu lại đây nhìn tôi."
Trợ lý: "......"
Cảnh Vân Trăn: "Cậu xem, cậu ấy sờ sờ tai, là chỗ giống với vừa sờ tai tôi!"
Trợ lý: "......"
Cảnh Vân Trăn: "Cậu xem, cậu ấy cười kìa."
Trợ lý: "......"
A đúng đúng đúng đúng, anh vui là được

Úc Khải bị đạo diễn gọi đi nói hai câu ngày mai có cảnh quay, sau đó liền trở về nghỉ ngơi.
Kỳ thật so với những diễn viên khác, cảnh quay của Úc Khải được sắp xếp đồng đều hơn, sẽ không dồn hết trong một ngày, cũng cơ bản không quá muộn, không tới mức quay đến rạng sáng.
Cậu đóng nam số 3, lại là người thoải mái nhất toàn đoàn phim.
Dù sao cũng là cá mặn quốc gia bảo kê, mệt mỏi muốn chết là không được, điểm nhân khí có thể chậm rãi tăng lên, thân thể mới là quan trọng nhất.
Cậu trở lại phòng ngủ ngủ tới chiều, lúc tỉnh dậy nhìn thấy một tin nhắn, thế mà lại là Úc Tinh Thần gửi tới.
"Tiểu Khải, cậu gần đây đang đóng phim nhỉ? Có mệt lắm không? Tôi có thể tới thăm ban không?"
Úc Khải:?
Úc Khải: "Y muốn làm gì?"
Là nhân vật phản diện của truyện, Úc Khải tự nhận quan hệ của cậu với Úc Tinh Thần là như nước với lửa, cũng không muốn gặp mặt y, sợ bị hào quang nhân vật chính đáng sợ của y ập tới.
Hệ thống:【Có thể là phát hiện cậu trở nên trâu bò, muốn lôi kéo làm quen với cậu thôi, không chừng muốn biến cậu thành cá của y cũng nên.】

???
"Ý!"
Nghe được lời này, Úc Khải đánh cái "Cảnh Vân Trăn rùng mình".
Nhanh chóng trả lời.
"Không thể."
Cậu là một thẳng nam! Không thể tiếp thu loại hành vi này!
Hệ thống:???
Nó nhỏ giọng nói thầm:【Ta thấy cậu cũng không thẳng cho lắm......】
Có thẳng nam nào mỗi ngày đều dính lấy người đàn ông khác chứ?
"Tiểu Khải, cậu sao vậy?"
"Vì sao bây giờ cậu lại hung dữ với tôi như vậy? Cậu có thể nói cho tôi, tôi làm sai ở đâu? Cậu nói ra để tôi sửa có được không? Tôi thật sự không nghĩ như vậy, hiện tại trên mạng đều đang nói linh tinh, chúng ta rõ ràng là người một nhà tương thân tương ái, mặc kệ là tôi, hay là ba mẹ đều hi vọng chúng ta thân nhau như anh em ruột, cậu về nhà của chúng tôi đã hai năm, tôi vẫn luôn coi cậu trở thành anh em ruột."
Ha, nghe một chút.
"Vì sao cậu lại hung dữ với tôi như vậy?"
Y rất vô tội rất đáng thương nha.
"Cậu nói ra để tôi sửa có được không?"
Y đã ép dạ cầu toàn, cậu đừng có quá đáng.
"Chúng ta rõ ràng là người một nhà tương thân tương ái."
Trên mạng nói đều là giả, cậu mau làm sáng tỏ một chút.
"Cậu về nhà của chúng tôi cũng đã hai năm."
Nhà, chúng, tôi, cậu chính là người ngoài, hiểu chưa?
Một đóa bạch liên hoa ngây thơ và trong sáng cỡ nào.
Đối mặt với loại trà ngôn trà ngữ này, kỳ thực vốn dĩ Úc Khải cũng không có cảm giác gì quá lớn, kết quả vì một câu nói kia của hệ thống, cậu chỉ cảm thấy càng buồn nôn, mau chóng nhắn tin trả lời một câu.
"Đừng làm tôi buồn nôn, cút!"
Liên quan gì tới ông đây!!
Sau đó nhanh chóng kéo vào sổ đen.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời này, Úc Tinh Thần không chỉ không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười âm lãnh.
Hừ, trọng sinh thì sao chứ? Quả nhiên vẫn là đứa ngu ngốc không đầu óc kia, có chút bản lĩnh liền tự phụ vênh váo.
Úc Tinh Thần ở trong lòng ám sảng.
Kỳ thật hệ thống nghĩ nhiều rồi, Úc Tinh Thần thật đúng là không định thêm Úc Khải vào ao cá của mình, ở trong mắt y, thứ nhà quê như Úc Khải không đủ tư cách, y chỉ muốn lợi dụng Úc Khải một chút mà thôi.
Lúc trước chuyện thân thế thiếu gia thật giả bị lộ ra ngoài, trực tiếp đẩy Úc Tinh Thần lên đầu sóng ngọn gió, hiện tại y dựa vào cá mới đề cử mang vốn vào đoàn đóng vai nam chính của một bộ phim cổ trang khác, vốn dĩ phong cảnh rất thịnh, nhưng hôm nay lại vì chuyện này bị ép cho không dám ngoi đầu, chỉ có thể cúi đầu giả chết.
Nếu không có cá mới ủng hộ, có lẽ y sẽ bị đạo diễn trực tiếp đổi đi.
Cảm giác này, Úc Tinh Thần cả ngày đều lo lắng đề phòng, muốn bao nhiêu nghẹn khuất thì có bấy nhiêu nghẹn khuất.
Làm gì còn phong cảnh như kiếp trước.
Thậm chí có không ít người trực tiếp để lại câu hỏi ở khu bình luận và tin nhắn riêng cho y, hỏi y rốt cục có phải "thiếu gia giả" kia không, có phải "đứa con trai của kẻ trộm" kia không, hỏi y sao còn mặt mũi ở lại nhà họ Úc, người đại diện của y khuyên y lảng tránh vấn đề này, mặc kệ người khác nói gì thì nói, y đều không cần đáp lại.
Chờ chuyện này đi qua là không có việc gì.
Nhưng mắt thấy Úc Khải càng ngày càng nổi tiếng, sao y có thể cam tâm?
Vì thế liền gửi những tin nhắn đó cho Úc Khải.
Y biết rõ làm thế nào để chọc giận Úc Khải, cố ý gửi những lời này tới để khiến cậu mất đi lý trí trả lời một tin quá khích.

Y chụp hình lưu lại, về sau lại ra vẻ vô tội hoặc là trong lúc vô ý cho mấy người mẹ Úc, cha Úc, Thẩm Dục gì đó xem.
Nếu có lúc cần, ví dụ như Úc Khải muốn công khai thân phận của y trên mạng, y còn có thể đăng lên mạng để đắp nặn cho bản thân một hình tượng vô tội tiểu bạch liên.
Y muốn giống như kiếp trước, cố ý giả thành bạch liên hoa đi kích thích Úc Khải, khiến cậu nói ra một vài từ ngữ không đầu óc sau đó lại châm ngòi ly gián, hủy hoại hình tượng của cậu, khiến chúng bạn xa lánh cậu.
Và cả Cảnh Vân Trăn.
Sớm muộn y sẽ cho Cảnh Vân Trăn nhìn thấy "bộ mặt thật" của Úc Khải, thuận tiện bắt lấy hắn.
Lại không biết Úc Khải căn bản không thèm quan tâm những việc này, hiện tại trong đầu cậu đều đang nghĩ cách làm thế nào để tăng lên nhân khí đổi lấy công nghệ cao hơn, trợ giúp đất nước phát triển.
Ai quan tâm xem rắm của y to hay nhỏ chứ?

Bố cục quá nhỏ.
Về sau y sẽ biết, cái gì gọi là lấy trứng chọi đá.
Úc Khải chân trước mới vừa kéo Úc Tinh Thần vào sổ đen, hệ thống sau lưng liền truyền đến tin mừng.
【Ký chủ, ký chủ! Nhân khí của cậu đột phá 750.000 rồi!!】
Quả nhiên giống như suy đoán của quốc gia ba ba ở tầng khí quyển, từ sự kiện Ngụy Trạch xấc xược và phạm pháp bị phơi bày cho tới Tưởng Hoa vạch trần hôn ước trong quá khứ của cậu rồi đến buổi phỏng vấn cá nhân phát sóng trực tiếp hôm nay, nhân khí của Úc Khải lại tăng vọt thêm một đợt.
[A a a a, thương Úc bảo quá! QAQ, trước kia thật là khổ, còn may hiện tại xuất đầu! Chờ mong càng nhiều tác phẩm tốt hơn!]
[Kỳ thực có thể nhìn ra Úc Khải là một đứa trẻ có tu dưỡng rất tốt, cách nói năng cử chỉ đều rất có khí chất, cũng rất thông minh, nếu không gặp phải loại chuyện này có lẽ hiện tại đã thi đậu đại học hàng đầu rồi cũng nên?]
[Thật sự rất thích loại tính cách này của Úc Khải, bất luận xảy ra việc gì đều có thể kiên trì vươn lên, rất truyền cảm hứng!]
[Ngọt quá, ngọt quá, còn may gặp được Cảnh ca, đây là văn cứu rỗi! Kình Ngư đúng là lúc nào cũng ngược cẩu!]
[Úc bảo, tôi cảnh cáo cậu, đừng không biết tốt xấu! Mau ra phim mới đi!! Tôi đã xem《10 ngày của người giàu 》 đến 10 lần rồi, đều sắp bị tôi xem mòn rồi hu hu hu!!]
Một đợt này của Úc Khải có thể nói là một đòn phản công thành công sau khi nhân khí sụp đổ, không chỉ bù lại nhân khí bị rớt lúc trước, còn tăng thêm vài lần.
Tiểu hệ thống lại không hề tiền đồ mà khen lên:【 Không hổ là quốc gia ba ba!! 】
Đổi thành ký chủ trước kia, muốn đạt tới điểm nhân khí như này, ít nhất phải đóng qua hai ba bộ phim thêm nhiều quảng cáo nữa nhỉ?
Đâu giống Úc Khải, chả cần làm gì, chỉ cần nằm, mọi việc đều yên tâm giao cho quốc gia ba ba, điểm nhân khí liền tăng lên vùn vụt!
Tiểu hệ thống lại lần nữa khen ngợi:【Ký chủ, lúc trước cậu thật sự quá sáng suốt.】
Úc Khải vẫn luôn không quan tâm mấy lời nịnh nọt này, đi thẳng vào chủ đề: "Hiện tại có phải lại có thể đổi một phần thưởng sau cập nhật đúng không?"
Hệ thống hào phóng nói:【Không sai ~~ muốn đổi cái gì nha?】
Úc Khải đem tin tức này nói cho Đường Hân Nhiên.
"Tiểu Khải, cậu thật tuyệt vời!" Đường Hân Nhiên cũng thật cao hứng, lập tức báo lên trên, rất nhanh liền nhận được phản hồi từ bên trên.
Đổi "Nội y kiểm soát nhiệt độ".
So với "Cabin mô phỏng quay phim" đã bị cướp đi nhiều công nghệ cốt lõi, "Nội y kiểm soát nhiệt độ" hiển nhiên là lựa chọn càng thích hợp hơn lúc này.
Bởi vì với trình độ khoa học kỹ thuật của Thiên Long hiện tại, muốn tạo ra loại sản phẩm công nghệ cao như cabin mô phỏng quay phim cực kỳ khó khăn, cần rất nhiều thời gian.
Cho nên so sánh ra, "Nội y kiểm soát nhiệt độ" thực dụng và đơn giản hơn liền trở thành lựa chọn tốt nhất.
Giống như Đường Hân Nhiên đã nói,nếu có thể nắm được nguyên lý chế tác thành đồng phục của chiến sĩ biên phòng và chiến sĩ PCCC, nó sẽ rất có ích!
Úc Khải báo ra tên phần thưởng này sau đó thuần thục nâng tay lên, lóe một cái, trên tay cậu liền nhiều thêm một bộ quần áo mềm nhẹ.
Kiểu dáng bộ quần áo này không khác mấy với đồ nội y giữ nhiệt màu da bình thường của Thiên Long, mặc ở bên trong rất kín đáo, cũng chia thành 2 kiện: áo trên và quần dài liền chân, nhưng khuynh hướng cảm xúc lại hoàn toàn khác nhau.
Cũng không biết chất liệu là gì, mỏng như cánh ve, nhưng sờ lên cực kỳ mềm mại, cảm xúc còn tốt hơn so với vải cotton nguyên chất, nhưng lại không dễ bị nhăn.
Hơn nữa nghe nói cực kỳ co giãn.
Chiều cao từ 1m4 đến 1m9, cân nặng cao nhất dưới 300 cân đều có thể mặc.
"Thần kỳ như vậy?"
Úc Khải tò mò mặc thử một chút, mặc nó vào tận trong cùng của quần áo, quả nhiên cảm xúc cực tốt, không hề gò bó chút nào.
Bởi vì Giang Thành là một thành phố có khí hậu ôn hòa bốn mùa đều như mùa xuân, cho nên mặc vào cũng không cảm thấy thay đổi rõ ràng, nhưng cũng có thể cảm giác được nhiệt độ ngoài bề mặt của nó không quá giống như lúc cầm trên tay.
Bọn họ mở điều hòa trong phòng ra, chỉnh tới thấp nhất.
Quả nhiên, theo nhiệt độ cơ thể của Úc Khải hạ xuống, cũng có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ của nó chậm rãi tăng lên, trước sau bảo trì nhiệt độ ở trạng thái ổn định, khiến người thực thoải mái.
"Thật thần kỳ."
"Quá tuyệt vời!"
Nhân viên nghiên cứu đi theo chuyên môn phụ trách hộ tống mấy thứ này cũng phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
Úc Khải mặc thử xong liền giao cho bọn họ suốt đêm đưa về căn cứ nghiên cứu.
Tranh thủ sớm một chút nghiên cứu ra cùng loại cho chiến sĩ biên phòng và PCCC, về sau nếu sản xuất được nhiều, còn có thể cho người dân nghèo ở khu vực phía Bắc, để bọn họ không còn sợ mùa đông rét lạnh nữa.
"Đúng rồi, cho cậu một món quà nhỏ." Đường Hân Nhiên lấy ra một phong thư được đóng gói đẹp đẽ, đưa cho Úc Khải.
Chàng trai mở ra, bên trong là một tấm thiệp chúc mừng màu tím nhạt viết lời chúc phúc.
"Chào ngài, vô cùng cảm ơn ngài đã giúp đỡ tôi! Tuy không biết tên họ của ngài, nhưng ngài đã thay đổi cả cuộc đời của tôi!"
"Chúc ngài luôn luôn khỏe mạnh, vạn sự như ý, cả đời bình an!"
Chữ ký là một cái tên xa lạ.
Úc Khải: "Đây là fan viết?"
Có vẻ không giống lắm.
Lúc trước khi cậu nhận được thư và quà của fan gửi, đều là hoa hòe lòe loẹt biểu đạt tình yêu, chưa từng thấy qua dùng từ ngữ nghiêm túc như vậy.
Giống như cậu thật sự giúp người ta việc gì đó rất lớn vậy.
"Không, là cô gái lúc trước tình nguyện dùng "thuốc khôi phục vết thương" trước kia viết, trạng thái của cô ấy hiện tại cực kỳ tốt, còn tốt hơn so với tưởng tượng, không chỉ không xuất hiện tác dụng phụ, mà làn da thậm chí còn đẹp hơn trước kia.

Nếu không có gì bất ngờ, tháng sau cô ấy có thể rời khỏi viện nghiên cứu, trở về trường học và sinh sống bình thường."
"Cô ấy làm rất nhiều thiệp chúc mừng, đưa cho mỗi một nhân viên trong viện nghiên cứu một cái để cảm ơn, lễ nhẹ nhưng tình ý nặng, chúng tôi cho rằng cậu cũng nên được một phần."
Úc Khải giật mình: "Em? Cảm ơn em làm gì? Em cũng không làm gì cả."
"Ai nói vậy, nếu cậu không nộp lên, chúng tôi sao có thể làm ra loại thuốc như này, làm sao giúp cô ấy—— hoặc là về sau vô số người giống như cô ấy? Cậu rõ ràng có thể lựa chọn giữ cho riêng mình, bán những kỹ thuật này đi, đủ để cho cậu trở thành người giàu nhất, nhưng cậu nộp lên.

Cho nên cũng là cậu giúp bọn họ, cô ấy đương nhiên muốn cảm ơn cậu."
"Em....." Úc Khải có chút ngại ngùng, thẹn thùng cười cười: "Vậy em cũng chúc cô ấy khỏe mạnh vui vẻ, thành công trong học tập."

Dù sao ban đầu cậu hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng hiện tại lại cảm thấy, làm như vậy có thể giúp được người khác cảm giác thật không tệ.
Dường như đột nhiên được tiêm máu gà, tiểu cá mặn làm một cái xoay người thật mạnh, nghiêm túc cất tấm thiệp chúc mừng kia đi, liền cầm lấy kịch bản chuẩn bị đi tìm Cảnh Vân Trăn đối diễn.
Hai ngày tới đều là cảnh khá quan trọng, diễn tốt chắc chắn có thể thêm điểm.
Khi cậu quay lại phim trường lấy đồ, nhìn thấy đôi vợ chồng trung niên bán hạt dẻ xào đường dưới tầng khách sạn kia hôm nay đẩy xe tới cửa thành điện ảnh bán.
Liền lại đi chiếu cố việc làm ăn của bọn họ một chút, tuy đeo khẩu trang và kính râm, nhưng cậu vừa mở miệng, đôi vợ chồng kia vẫn nhận ra cậu.
"A, cháu là anh chàng đẹp trai tối hôm qua ở cửa khách sạn đúng không? Hôm qua thật sự cảm ơn cháu! Nào nào, dì lấy cho cháu nhiều thêm một chút!"
"Chú dì à, không cần không cần đâu."
"Mau, cầm! Đừng khách khí, mới vừa xào, mới mẻ lắm!"
Úc Khải không từ chối được, liền cảm kích nói: "Vậy cảm ơn chú và dì ạ!"
"Khách khí gì chứ? Phải là chúng ta cảm ơn cháu mới đúng, cháu chiếu cố việc làm ăn của chúng ta như vậy mà."
Hai vợ chồng không chỉ chọn cho cậu hạt dẻ to nhất ngon nhất, mà còn tặng thêm cho cậu hai cân.
Thấy Úc Khải không cầm được, liền lấy một cái túi nilon trắng trên xe đựng cho cậu.
Cái túi này là con gái của bọn họ lúc trước dùng để đựng quà tặng để tặng quà cho ba.
Chính diện có một cái trái tim to màu đỏ, phía sau là một câu.
Úc Khải ôm cái túi hạt dẻ siêu to khổng lồ tâm tình vui sướng chuẩn bị trở về.
Mới vừa đi được hai bước.
Úc Khải nhớ ra nhiệm vụ selfie Weibo mỗi ngày mà Đường Hân Nhiên giao cho cậu hôm nay còn chưa hoàn thành, vì thế liền cầm một hạt dẻ to, quay lưng về phía xe hạt dẻ chụp một tấm.
"Hạt dẻ, ăn ngon!"
Cậu vừa đăng lên, lập tức có rất nhiều bình luận.
[Chiếm sô pha!!]
[Oa! Hạt dẻ to quá!]
[Úc bảo cho dù có đeo khẩu trang cũng vẫn đẹp trai! Đôi mắt quá đẹp! Liếm liếm liếm liếm!!]
[Cá mặn, hạt dẻ, béo quá!]
[Úc bảo bối mua ở đâu vậy?]
Úc Khải tiện tay trả lời bình luận.
"Cửa thành điện ảnh."
[A, ta đang ở gần cửa thành điện ảnh ~ có phải có thể ăn cùng loại hạt dẻ giống như vậy không? Đi mua luôn đây!]
[Ta cũng muốn ăn hạt dẻ giống như Úc bảo ăn.jpg!]
[ Ha ha ha, đây là quảng cáo à!! ]
Vốn Úc Khải cho rằng các fan đều đang nói đùa, nhưng cậu đã xem nhẹ sức chiến đấu của các cô rồi.

Không ngờ trong nửa tháng tới thật đúng là có không ít fan chuyên môn chạy tới trước quầy hàng mua hạt dẻ giống như Úc Khải, bắt chước động tác selfie của cậu chụp ảnh.
Chiếc xe của hai vợ chồng kia thường xuyên trở thành hư không.
Khiến cho Úc Khải về sau lại muốn ăn hạt dẻ cư nhiên không mua được! Cậu trợn mắt há mồm, lại lần nữa có loại nhận thức "Oa, mình nổi tiếng", nhưng hai vợ chồng kia bởi vậy mà có thể thu quán để về nhà sớm cũng là một việc rất tốt.
Lúc này Úc Khải lên tầng mở cửa phòng của Cảnh Vân Trăn, phát hiện người đàn ông kia đã trở lại, đang ngồi trên sô pha chơi di động, trợ lý bên cạnh giúp hắn rửa sạch keo xịt tóc trên tóc.
Vốn dĩ Cảnh Vân Trăn đang ngồi rất tùy ý, vô cùng cà lơ phất phơ, kết quả vừa nghe thấy tiếng mở cửa và nhìn ra là Úc Khải, lập tức điều chỉnh dáng ngồi, lưng thẳng, ngồi ngay ngắn, bày ra tư thế "Trẫm đẹp trai như vậy đấy".
Đem sườn mặt hoàn mỹ không tì về tràn ngập mị lực của mình hướng về phía Úc Khải.
Sau đó đuôi mắt nhìn thấy Úc Khải ôm một cái túi vẽ hình trái tim trong lòng, lập tức thầm giật mình.
Không phải chứ? Đây là muốn thổ lộ với hắn?
Như này quá nhanh rồi nhỉ?
"Anh, ăn hạt dẻ không?" Úc Khải hoàn toàn không biết Cảnh Vân Trăn suy nghĩ cái gì, cậu xách túi hạt dẻ ngồi vào cái bàn đối diện.
Gương mặt Cảnh Vân Trăn không hiểu sao lại nóng lên, có chút cứng đờ gật đầu: "Ăn."
"Vậy em bóc cho anh."
Úc Khải bóc vài hạt đưa cho Cảnh Vân Trăn, sau đó để tiện lấy hạt dẻ bên trong nên chậm rãi xoay nửa vòng túi.
Sau đó, sau đó Cảnh Vân Trăn.......Cảnh Vân Trăn chậm rãi nhìn thấy mấy chữ to.
"Em yêu anh."
Đồng tử của Cảnh Vân Trăn rung lên:!!!
Quả nhiên là muốn thổ lộ với hắn sao?
Không không không, không được, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt đâu.
Khi hắn lại muốn nhào lên niết miệng cá mặn, hắn nhìn thấy cái túi hoàn toàn xoay lại đây, lộ ra hai chữ cuối cùng.
"Ba ba."
Trên túi viết đầy đủ là.
"Con yêu ba, ba ba."
Cảnh Vân Trăn:???.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi