SAU KHI CÁ MẶN THẾ GẢ

Editor: Yang1002

Vốn tưởng rằng là cuộc sống của người khác, không ngờ rằng hai đoạn nhân sinh đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về chính mình. Tâm trạng Nhan Tích Ninh phức tạp, hắn lẳng lặng nằm trên giường hai mắt trống rỗng tựa như một con cá ướp muối.

Thực ra đây không phải lần đầu tiên hắn gặp được kiểu tình huống này, năm ngoái hắn cũng đã có một giấc mộng giống vậy. Lần đó hắn hôn mê hơn nửa tháng, chỉ là sau khi tỉnh lại trí nhớ trở nên mơ hồ, hắn dần dần quên đi.

Lần này giấc mộng khắc sâu lại mãnh liệt, khiến hắn muốn quên cũng không quên được.

Nhìn thấy Nhan Tích Ninh sinh vô khả luyến, trái tim Cơ Tùng như bị một sợi tơ nhỏ quấn chặt lấy, mỗi lần đập một chút cũng đang thắt chặt lại co rút đau đớn. Y không dám lớn tiếng, sợ hù dọa A Ninh. Nhưng lại không cách nào khống chế bản thân, y chỉ muốn biết hiện tại A Ninh có ổn hay không?

Hốc mắt Cơ Tùng ửng đỏ, y ép buộc chính mình tỉnh táo lại, nhưng mà đầu ngón tay run rẩy đã bán đứng y. Y nhẹ nhàng chạm vào gò má Nhan Tích Ninh: "A Ninh, ngươi nói một câu. Ngươi đừng dọa ta..."

Còn nhớ năm ngoái A Ninh cũng là như vậy không hề có dự báo mà ngã xuống, lần này tình huống của A Ninh còn phức tạp hơn một chút so với lần trước. Cặp mắt của hắn mở to, điều này khiến Cơ Tùng không thể phân rõ rốt cuộc hắn đang tỉnh hay đang ngủ.

Cơ Tùng run giọng nói: "A Ninh chớ sợ, ta đã sai Nghiêm Kha trở về gọi thần y. Ngươi chịu đựng, sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn.." Y không dám tùy ý di chuyển đầu Nhan Tích Ninh, thần y từng nói với y, đầu là chỗ quan trọng nhất trên cơ thể, chạm bậy vào thân thể hắn sẽ chỉ khiến thương thế trở nên nghiêm trọng hơn.

Trong lúc Cơ Tùng bối rối, tròng mắt Nhan Tích Ninh đột nhiên chuyển về hướng Cơ Tùng: "Tùng Tùng."

Cơ Tùng mạnh mẽ nhấc lên tinh thần: "Ta đây, ngươi khó chịu ở đây?"

Nhan Tích Ninh nhếch môi cười một chút, hốc mắt từng chút đỏ lên. Giọng hắn nhẹ nhàng nói: "Ta mơ thấy một giấc mộng rất dài rất dài."

Cơ Tùng thở phào nhẹ nhõm: "Không sao không sao, mộng đã tỉnh rồi." May mắn, A Ninh còn biết mình là Tùng Tùng của hắn.

Nhan Tích Ninh lại không có nhẹ nhõm như Cơ Tùng, hắn mờ mịt luống cuống nói: "Ngươi còn nhớ ta từng nói qua với ngươi, ta là một du hồn tới từ hiện đại không? Ta chiếm lấy cơ thể của nguyên chủ."

Cơ Tùng không hiểu rõ cho lắm, tại sao A Ninh lại nhắc tới chuyện này? Chẳng qua y vẫn gật đầu: "Đúng, ngươi từng nói."

Nhan Tích Ninh căng thẳng lướt mắt qua Cơ Tùng một chút rồi nhanh chóng nghiêng đầu đi, thanh âm hắn trầm thấp: "Nếu như bây giờ ta nói với ngươi, nguyên chủ cũng là ta, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào? Sẽ cảm thấy là ta đang lừa gạt ngươi phải không?"

Cơ Tùng nghe không hiểu, y cầm lấy tay Nhan Tích Ninh ôn nhu nói: "A Ninh, ngươi đang nói cái gì?" (Tui chỉ muốn nói là soft xỉu hu hu hu)

Nhan Tích Ninh kéo khóe môi, hắn rất muốn cười, nhưng lại lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Ngươi còn nhớ chuyện ta bị Cơ Du đập một cái không? Khi đó ta nói với ngươi, ta mơ một giấc mơ rất dài. Lần này, ta lại có một giấc mơ giống vậy..."

Thế là hắn kể chuyện đã phát sinh trong mộng một năm một mười nói cho Cơ Tùng, nếu không phải tự mình trải nghiệm, hắn nhất định sẽ không nghĩ rằng chuyện hoang đường như vậy lại phát sinh trên người chính mình. Cuối cùng Nhan Tích Ninh hoảng hốt nói: "Ta đã không thể phân rõ, rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp, hay điệp mộng Trang Chu." Giờ phút này hắn thậm chí còn nghi ngờ, mình tới cùng là ở trong mơ, hay là hiện thực.

Trong lòng Cơ Tùng nhấc lên sóng gió ngút trời, nếu người trước mắt không phải A Ninh, y đã sớm phất tay áo rời đi. Chuyện quái dị hoang đường như vậy, sao y có thể tin? Nhưng hết lần này tới lần khác người trước mặt là A Ninh, là người y tín nhiệm, y lại không chút nào hoài nghi lời A Ninh nói.

Thấy A Ninh đang nghi ngờ nhân sinh, Cơ Tùng đè nén sự kinh ngạc trong lòng. Một lát sau, y cười nói: "A Ninh đang sợ ư?"

Nhan Tích Ninh thẳng thắn thành khẩn nói: "Đúng vậy. Ta sợ hãi chính mình đã trở thành dị loại trong mắt ngươi, sợ hãi bản thân vẫn còn đang ở trong mộng chưa tỉnh lại, càng sợ mở mắt ra, mình vẫn sẽ là một Nhan Tức Ninh bị người coi khinh."

Đột nhiên trên cánh tay Nhan Tích Ninh truyền đến đau đớn thật nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Cơ Tùng đang nhéo một khối da thịt nhỏ của mình. Thấy Nhan Tích Ninh nhìn về phía mình, nụ cười của Cơ Tùng càng đậm hơn, lại càng thêm dùng sức: "Đau không?"

Nhan Tích Ninh hít một hơi vô cùng đáng thương, "Đau..."

Cơ Tùng vội vàng buông tay ra vuốt vuốt chỗ bị mình bóp đỏ một mảnh, "Đau là được rồi. A Ninh, chỉ có người chết mới không đau. Bây giờ ngươi có thể cảm nhận được đau, thì chứng minh ngươi không còn ở trong mơ."

Cơ Tùng chân thành nói: "Ngươi cùng ta đều là người thật sự tồn tại, ngươi nhìn xem, chúng ta cùng nhau ăn cơm, đi ngủ, làm chuyện □□. Mỗi một ngày của chúng ta đều trôi qua vô cùng phong phú, cuộc sống như vậy không phải từ trên trời rơi xuống, mà là kết quả chúng ta cùng nhau nỗ lực. Sao ngươi có thể vì một giấc mộng, liền hoài nghi toàn bộ thế giới?" (Chính là làm chuyện mà Tấn Giang không cho phép đó.)

Nhan Tích Ninh vẫn còn có chút chần chờ, trong mắt có ánh nước chớp động: "Nhưng, ta lo lắng ngươi cảm thấy ta đang gạt ngươi, lo lắng..." Lo lắng Cơ Tùng sẽ không cần hắn.

Sau khi dung hợp tất cả ký ức ở đời này, tâm tình của Nhan Tích Ninh vô cùng phức tạp. Đời này hắn lớn lên trong một môi trường không được yêu thương, Nhan Bá Dung hy vọng hắn nhẫn nhịn làm người, sự tồn tại của hắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Điều này khiến cho tính tình của hắn trở nên u uất rầu rĩ, tính cách cũng biến thành nhát gan.

Nếu là hắn của trước kia, khẳng định sẽ không nói ra những loại lời này. Nhưng mà hiện tại hắn cũng không biết có chuyện gì, trong lòng thấp thỏm bất an, sợ hãi Cơ Tùng sẽ cho rằng hắn đang lừa đảo y.

Cơ Tùng ôn nhu cười, y đưa tay vu.ốt ve đầu Nhan Tích Ninh: "Trước đó ngươi nói với ta ngươi đến từ dị giới, ta đều tin. Bây giờ chẳng qua ngươi chỉ khôi phục trí nhớ lúc trước, ta có gì mà lo lắng? "

Nhìn thấy A Ninh đang bất an, trái tim Cơ Tùng thoáng chốc liền mềm nhũn. A Ninh là Nhan Tích Ninh cũng tốt, Nhan Tức Ninh cũng được, hắn đều là người ôn nhu hiền lành mà y thích. Đời này y đã nhận định A Ninh, cho dù trời có sập xuống, cũng đừng nghĩ chia tách bọn họ.

Nghe được Cơ Tùng nói như vậy,căng thẳng và lo lắng trong lòng Nhan Tích Ninh nháy mắt liền tiêu tán. Đúng vậy a, hắn vẫn là Nhan Tích Ninh đó, có điều nhiều hơn một chút hồi ức không tươi đẹp lắm thôi.

Nhan Tích Ninh sờ lên lồng ng.ực của mình thở phào nhẹ nhõm: "Môi trường thật sự có thể thay đổi một người." Đời trước hắn là người lạc quan cởi mở biết bao nhiêu, đời này lại trở nên nhát gan co rúm lo trước lo sau. May mắn bên cạnh có Cơ Tùng, hắn mới có thể từ sự mê mang ngắn ngủi nhanh chóng tìm về chính mình.

Nhắc tới cũng kỳ, từ sau khi nhớ ra hắn chính là Nhan Tức Ninh, đầu óc của hắn thanh tỉnh hơn rất nhiều, người cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhưng mà Cơ Tùng vẫn không để hắn tùy ý xuống giường: "Ngươi nằm trước đã, chờ thần y tới chẩn trị cho ngươi lại nói."

Diệp Lâm Phong rất nhanh liền đến, ông kiểm tra toàn thân Nhan Tích Ninh một lần, cuối cùng vuốt vuốt râu mép vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Cái này... không có gì vấn đề a, lại ngất đi? Không nên a."

Nói xong đột nhiên ông nghĩ tới điều gì, lập tức sắc mặt cổ quái chằm chằm vào Cơ Tùng: "Ngươi thành thật khai báo, có phải là ngươi lại giày vò A Ninh hay không?"

Cơ Tùng sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. Diệp Lâm Phong tức giận đến trừng mắt liếc y một cái: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải chú ý chừng mực! Lần sau người còn bị ngươi giày vò đến hôn mê nữa, ta tuyệt đối không quan tâm đến ngươi!"

Đáng thương Cơ Tùng ù ù cạc cạc bị mắng một trận, bất quá trong lòng y vui vẻ. Chỉ cần A Ninh không sao, cho dù thần y mắng hung ác hơn một chút nữa lại có làm sao?

Y vui vẻ ôm Nhan Tích Ninh vào trong ngực hôn lại hôn, Nhan Tích Ninh thì tỉ mỉ kể lại cho y nghe những những chuyện xảy ra khi còn bé ở đời này. Trước kia lúc tìm kiếm gì đó trong trí nhớ của nguyên chủ, nói chuyện hành động vẫn cảm thấy mông lung như cách một tầng lụa mỏng, hôm nay hắn nhớ tới rất nhiều chuyện hơn nữa.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, hắn từ một người đứng xem biến thành bản thân tự mình trải qua. Đối với một số việc đã xảy ra trước đó, suy nghĩ và cảm nhận của hắn cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Làm Nhan Tức Ninh, trước khi gả vào Vương phủ, cuộc sống của hắn tựa như một vũng nước đọng, không nổi lên một chút gợn sóng. Mà giờ khắc này, A Ninh lại trong ký ức của hắn tìm được rất nhiều thứ đáng giá hoài niệm.

Cũng tỷ như bây giờ, hắn nhắc tới: "Khi còn bé bên cạnh sân ta ở có một cây táo, quả táo kết ra vừa to vừa ngọt. Mỗi khi đến mùa thu, ta sẽ đứng dưới tường vây, chờ mong quả táo rơi xuống dưới..." Nhưng mà cuối cùng táo sẽ bị đám nô bộc trong trang mang đi toàn bộ, táo có thể chia cho hắn, cũng chỉ có một quả nho nhỏ.

Nghe được Nhan Tích Ninh nói lời này, Cơ Tùng lôi kéo hắn đứng lên: "Đi."

Lần này đổi thành Nhan Tích Ninh ngây ngẩn cả người: "Đi nơi nào?"

Cơ Tùng cười nói: "Đi hái táo."

Nhan Tích Ninh vốn dĩ cho rằng Cơ Tùng sẽ dẫn hắn đến vườn ngoài thôn trang hái quả táo, nhưng mà Cơ Tùng lại lôi kéo hắn lên xe ngựa. Lúc này sắc trời đã tối, xe ngựa dọc theo đường núi nhanh nhẹn thông suốt tiến về phía Đông Nam.

Nhan Tích Ninh có hơi buồn bực: "Tùng Tùng, ngươi muốn mang ta đi đâu hái táo?"

Cơ Tùng thần bí nói: "Một lúc ngươi sẽ biết."

Xe ngựa vòng qua mấy triền núi, đi lại gần nửa canh giờ, Nhan Tích Ninh không hiểu sao cảm thấy cảnh sắc chung quanh có chút quen mắt. Lúc này mặt trăng đã lên đến đầu cành, hắn ngưng thần nhìn lại sửng sốt: "Đây là..."

Chỉ thấy phía trước xuất hiện một toà thôn trang nhỏ, cửa thôn trang treo đèn lồng lờ mờ. Nhìn thấy một chữ "Nhan" thật to trên đèn lồng, Nhan Tích Ninh há hốc miệng, lời gì cũng không nói ra được.

Đây không phải chỗ hắn đã từng ở qua ư? Cơ Tùng nói dẫn đi hắn hái táo, lẽ nào là dẫn hắn đến hái táo trên cây táo trong trí nhớ hắn?

Trong lòng của hắn mềm nhũn ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Cơ Tùng, Cơ Tùng luôn luôn có thể khiến hắn cảm động theo những cách khác nhau trong lúc lơ đãng.

Xe ngựa rất nhanh liền dừng lại trước thôn trang, Cơ Tùng nắm tay Nhan Tích Ninh xuống xe. Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn cửa chính thôn trang rộng mở, hai phiến cửa gỗ này vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, trong đó bên dưới một cái bên phải có một cái lỗ lớn chừng miệng chén.

Nhan Tích Ninh chỉ vào cái lỗ đó cười nói cùng Cơ Tùng: "Cái lỗ này là do chó ta nuôi đào ra."

Thôn trang đã sớm bị các thị vệ vây quanh, người trong thôn trang đều bị an bài tới chỗ khác. Nếu là bình thường, Cơ Tùng chắc sẽ không sắp đặt như thế. Khi y và A Ninh xuất hành, từ trước đến giờ sẽ không quấy rầy người bình thường. Nhưng mà những nô bộc trong trang này từng tạo thành hồi ức không mấy tốt đẹp cho A Ninh, Cơ Tùng sẽ không để bọn họ xuất hiện phá hỏng tâm tình A Ninh.

Các thị vệ trong viện đốt sáng đèn lồng và bó đuốc lên, toàn thôn trang đều bị chiếu sáng. Nhan Tích Ninh hít sâu một hơi bước vào thôn trang, xuyên qua hành lang quen thuộc trong trí nhớ. Viện tử nông thôn, hành lang không so được với Vương phủ, đi chưa được mấy bước, hắn liền thấy sân viện mình đã từng ở.

Nghiêm Kha chặn ở cửa sân cau mày, bộ dạng cứ như muốn nói lại thôi. Cơ Tùng hồ nghi hỏi: "Làm sao vậy?" Lẽ nào là nhà quá rách nát, Nghiêm Kha cũng nhìn không được?

Không đợi Nghiêm Kha mở miệng, trong viện truyền ra tiếng lừa hí. Sắc mặt Cơ Tùng trầm xuống, hay cho một Nhan Bá Dung, lại biến cho A Ninh đã từng ở biến thành nơi nuôi súc vật.

Ngược lại Nhan Tích Ninh lại không cảm thấy có gì không đúng: "Nuôi súc vật trong thôn trang rất bình thường, lại nói đến ta cũng đã rời khỏi đây rất nhiều năm, vẫn không thể để viện tử trống không đi." Nói xong hắn dẫn đầu đi vào trong viện.

Nói là viện tử, thực ra cộng hết lại còn không bằng một cái phòng lớn ở Văn Chương Uyển. Viện tử nhỏ đến mức chỉ có thể đứng được bảy tám người, nhiều người hơn nữa quay người cũng khó khăn. Cánh Bắc vốn là phòng cho người ở, bây giờ đổi thành lều cho lừa thoáng đãng, trong lều ba con lừa hai lớn một nhỏ đang vươn cái đầu ra tò mò nhìn người đột nhiên xuất hiện.

Trong viện có mùi hôi thối nhàn nhạt, trong sân chất lung tung cỏ khô thành đống cho lừa ăn. Lúc bọn Nghiêm Kha nhìn thấy tiểu viện sắc mặt đều xanh lét, tuyệt đối không ngờ rằng, Hoàng hậu của bọn họ khi còn bé lại ở chỗ này. Lửa giận trong lòng bọn họ cháy lên cao, giờ phút này hận không thể xông vào phủ Thượng thư treo Nhan Bá Dung lên đánh.

Sắc mặt Cơ Tùng âm trầm, nghe được đồn đãi là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. A Ninh từng ở chỗ này? Trước khi gặp được mình, rốt cuộc A Ninh nhà y gặp bao nhiêu đau khổ.

Nhưng mà Nhan Tích Ninh cũng không thèm để ý, hắn dạo qua một vòng trong viện, trong lòng cũng không gợn sóng bao nhiêu. Lúc này hắn đi đến tường viện phía Tây, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy ngoài tường viện có một gốc táo cao lớn. Cành cây kéo dài vào phía trong viện, đang lúc mùa táo chín, trên cây kết lít nha lít nhít quả táo.

Nhan Tích Ninh vui vẻ chỉ vào cây táo: "Dung Xuyên ngươi xem, là cây táo mà ta nói với ngươi."

Cơ Tùng đ.è xuống chua xót trong lòng, y cười nói: "Đi, chúng ta đi hái táo đi." Dùng thân pháp của y, hái táo còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay?

Nhan Tích Ninh lại ngăn cản y: "Chờ chút, mùa này trên cây táo có sâu lông gây ngứa, không cẩn thận đụng phải sẽ vừa ngứa vừa đau."

Trên cây táo dễ sinh ra một loại sâu róm xanh xanh đỏ đỏ trên người mọc đầy gai nhất, kiểu sâu lông ngứa này lấy lá táo làm thức ăn, có thể dài đến một tấc. Mỗi khi đến mùa táo chín, gõ một gậy đi xuống, táo và sâu lông cùng nhau xuống, tránh không kịp thì chính là một thân sưng ngứa. Muốn ăn táo, phải chuẩn bị một cây gậy trúc dài gõ từ xa xa. Nếu mạo muội leo lên cây, khẳng định sẽ gặp nạn.

Cơ Tùng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên y nhìn thấy được sâu lông mà Nhan Tích Ninh nói dưới lá cây xanh biếc. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi y tê cả da đầu, đám côn trùng này khí thế hùng hổ lít nha lít nhít, nhìn thôi đã thấy không tốt.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân bối rối, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hộ bộ Thượng thư Nhan Bá Dung chật vật xuất hiện ở cửa tiểu viện.

Đêm hôm khuya khoắt Thánh thượng và Hoàng hậu lại xuất hiện ở trong thôn trang của Nhan gia, cái thôn trang này còn là chỗ Hoàng hậu đã từng ở. Nhan Bá Dung bỗng cảm giác đại sự không ổn, lúc này trên trán ông đầy mồ hôi, nhìn thấy cảnh tượng trong sân xong, ông chột dạ đến không dám ngẩng đầu: "Vi thần Nhan Bá Dung bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu."

Trong lòng Cơ Tùng đang bốc hỏa, nhìn thấy Nhan Bá Dung, trong ánh mắt y mang theo giận dữ nhưng ngữ khí lại như bình thường: "Trẫm và Hoàng hậu trở lại chốn cũ, không quấy rầy đến Nhan thượng thư đi?"

Nhan Bá Dung khom người chắp tay: "Vi thần không biết Thánh thượng Hoàng hậu giá lâm, không nghênh giá từ xa..."

Mặc dù Nhan Bá Dung đối xử với A Ninh không tốt, nhưng mà ông làm việc vẫn được. Làm hoàng đế, y không thể trách phạt khắt khe Nhan Bá Dung vì những chuyện đã qua, nhưng cũng không thể khiến việc này trôi qua hời hợt.

Ánh mắt Cơ Tùng dạo qua một vòng trên người Nhan Bá Dung nảy ra ý hay, "Hôm nay vi phục xuất tuần không cần đa lễ. A Ninh nói, khi hắn còn bé từng nếm qua táo nhà Thượng thư, bây giờ nhớ lại dư vị một phen. Nếu Thượng thư đã đến rồi, vậy đúng lúc làm phiền Thượng thư đại nhân tự mình lấy táo."

Nếu là Nhan Tức Ninh trước kia, cho dù Nhan Bá Dung nói với hắn một câu khích lệ, hắn đều có thể vui vẻ một hồi lâu. Mà bây giờ A Ninh đã không cần tận lực lấy lòng Nhan Bá Dung, hắn đã từng được hưởng thụ hết thảy tình yêu của cha mẹ, hắn không quan tâm đến chuyện lấy lòng Nhan Bá Dung.

Chẳng qua Cơ Tùng mới mở miệng, Nhan Tích Ninh liền biết y muốn làm gì. Nói thật, hắn rất bằng lòng xem vị Thượng thư đại nhân cao quý này đánh táo, nhất là khi đang mùa sâu lông ngứa tràn lan. Thế là Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: "Làm phiền Thượng thư đại nhân."

Trong lòng bọn Nghiêm Kha kìm nén một đám lửa, nghe được lời Cơ Tùng xong, bọn họ nhanh chóng chuyển ghế đến tìm một cây gậy trúc ngắn tới. Đặt ghế dưới cành táo xong, bọn thị vệ nở nụ cười chân thành: "Thượng thư đại nhân, thỉnh."

Nhan Bá Dung nhận lấy cây gậy trúc, sau đó đứng ở trên ghế. Khi ông vung cây gậy trúc xuống gõ ở trên nhánh cây, người trong viện nhao nhao rút lui ra bên ngoài viện.

Trong viện truyền đến tiếng quả táo rơi xuống đất đôm đốp và tiếng Nhan Bá Dung kêu đau: "Ôi! Cái quái gì rơi vào trong cổ thế này! Ôi nha nha — "

Nghe tiếng động trong viện, khóe môi Cơ Tùng có hơi giương lên. Y quay đầu nhìn về phía Vương phi nhà mình, chỉ thấy Nhan Tích Ninh đang mỉm cười nhìn về phía mình, trong mắt lóe lên ánh sáng sung sướng.

______________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi