SAU KHI CẬU CHỦ GIẢ MẤT KHỐNG CHẾ NƯỚC MẮT TRỞ THÀNH VẠN NGƯỜI MÊ


Lộc Minh đuổi theo ba người Ti Du.“Ti Du.”Cậu ta đến bên cạnh Ti Du.Phía bên kia của Ti Du là Tạ Hoàn, Ti Nguy Lâu đi trước bọn họ một bước.“Mọi người về nhà luôn sao?”.


Lộc Minh hỏi.Ti Du ngáp một cái, hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”Lộc Minh ngay lập tức nói: “Vậy thì đi cùng nhau đi, đúng lúc tiện đường.”“Ừ.”Ti Du ngước mắt lên nhìn Ti Nguy Lâu.Anh ta lãnh đạm đi phía trước bọn họ, không biết đang nghĩ cái gì.Thật ra có Tạ Hoàn chờ cậu, Ti Nguy Lâu hoàn toàn không cần ở lại đây.Ti Du lại nhớ tới cốc sữa nóng anh ta cho mình, còn mấy ngày nay sáng đón chiều đưa, làm cho đầu óc vốn hỗn độn của cậu càng trở nên rối loạn hơn.Lộc Minh phát hiện Ti Du cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ti Nguy Lâu, trong lòng khó chịu.Cậu ta liếc nhìn Ti Nguy Lâu, rồi nói với Ti Du: “Ngày mai cậu có đi học không? Hay là tôi đến tìm cậu đi, cùng nhau chơi vài ván game?”Ti Du nói: “Ngày mai tôi có hẹn rồi.”Lộc Minh dừng lại một chút, thấy người đi phía trước không có phản ứng gì, nhưng bước chân lại chậm hơn một chút.Như vậy anh ta có thể gần với bọn người Ti Du hơn, cũng nghe rõ ràng hơn.Tạ Hoàn tò mò hỏi Ti Du: “Anh Du hẹn với ai vậy? Có phải mấy người quản lý kia không? Bọn họ muốn thêm cậu vào dưới trướng bọn họ sao?”Ti Du buồn cười nói: “Đâu có, bây giờ tớ không tiến vào cái giới kia nữa.”“Là thợ chụp ảnh kia của tôi, anh ta chuẩn bị về Bắc Kinh nên muốn nói lời tạm biệt.”Lộc Minh: “!”Nam sinh đại học thích Ti Du kia sao?Tạ Hoàn ngạc nhiên nói: “Cái người vừa mới ở bên cậu đó sao? Cái người trông khá đẹp trai kia.”“Ừ, chính là anh ta.”Tạ Hoàn gật đầu: “Vậy để tới tối sau khi tan học thì tới nhà cậu nhé.”Biểu diễn của anh Du thành công như vậy, tất nhiên cậu ta phải ăn mừng một chút.Lộc Minh nhìn Tạ Hoàn một cái, nảy ra một ý tưởng.Cậu ta tiến sát lại gần Ti Du, cười nói: “Ngày mai mọi người có muốn tổ chức ăn mừng không?”Ti Du nói: “Chắc có.”“Vậy đưa tôi đi cùng đi, lúc trước tôi đã nói muốn cùng ăn cơm rồi, cậu luôn không có thời gian.”Có lẽ hôm nay thật sự rất buồn ngủ, bây giờ Ti Du không còn đầu óc cũng không có tinh thần để ‘đấu trí đấu dũng’ với cậu ta, nên dứt khoát gật đầu chuẩn bị đồng ý.Nhưng không đợi cậu nói, Ti Nguy Lâu ở phía trước đã dừng lại rồi nói: “Xe tới rồi.”Ti Du nhìn về phía bên kia đường, quả nhiên nhìn thấy một chiếc ô tô.Cậu đột nhiên nhớ tới vừa rồi còn có hai người, vì thế cậu quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Thẩm Ngộ Bắc và Bùi Khuynh Thừa đang đi tới.Ti Du đếm một lát, bọn họ có tổng cộng sau người, một chiếc xe thìkhông đủ, mà Thẩm Ngộ Bắc không sống cùng khu nhà với bọn họ, chỉ có thể xem là thuận đường thôi.“Lộc Minh.” Ti Du quay đầu lại nhìn cậu ta.Tim Lộc Minh lệch một nhịp, vội vàng nói: “Sao thế?”Ti Du nói: “Hay là cậu và Bùi Khuynh Thừa về cùng nhau đi, cậu ta yếu ớt như vậy, nửa đêm rồi đừng để bị người khác dọa đến.”Lộc Minh: “?”Vẻ mặt cậu ta cứng đờ quay đầu nhìn hai người đang đi tới.Khi Bùi Khuynh Thừa nghe mấy lời của Ti Du, trái tim vốn lạnh giá của cậu ấy chợt cảm thấy ấm áp một chút.Ở đây nhiều người như vậy, nhưng Ti Du chỉ quan tâm đến mình cậu ấy, cái này không phải nói rõ, đối với Ti Du, cậu ấy có phần khác biệt so với mấy người khác sao?Có người vui cũng có người buồn, sắc mặt của Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc không dễ nhìn cho lắm.Ti Du không nhìn ra mà nói tiếp: “Hai người nhân tiện đưa Thẩm Ngộ Bắc về luôn nhé.”Mọi người: “…”Cách sắp xếp này thật sự không tìm ra một lỗi sai nào.Ti Du cho rằng mình thông minh chết đi được, làm sao có thể nghĩ ra những điều này trong tình huống buồn ngủ như vậy.Sau khi sắp xếp xong, Ti Du vỗ vai Tạ Hoàn rồi nói: “Đi thôi.”Vừa nói cậu vừa chuẩn lên xe cùng Tạ Hoàn.Tạ Hoàn nhìn Ti Nguy Lâu ở bên cạnh, không biết nghĩ gì, cậu ta vậy mà chuyển bước ngồi xuống vị trí phó lái.Ti Du: “?”“Con trai ngốc, con ngồi phía trước làm gì thế?”Tạ Hoàn hạ cửa xe xuống, cười ngượng nói: “Bố ơi, con say xe.”Ti Du: “…Cậu say xe cái khỉ ấy.”Cậu cũng cạn lời, cái tên Tạ Hoàn này đúng là không có mắt nhìn mà, như vậy không phải cậu sẽ ngồi phía sau cùng với Ti Nguy Lâu sao?Mặc dù, cậu cũng không khó chịu lắm… “Đi thôi” Ti Nguy Lâu giơ tay lên chạm nhẹ vào lưng Ti Du, sau đó mở cửa xe sau, để cậu vào xe trước.Ti Du vừa ngồi xuống, cửa xe bên kia cũng được mở ra, Thẩm Ngộ Bắc linh hoạt chen vào, ngồi xuống sát bên cạnh cậu.Tay áo sơ mi của Thẩm Ngộ Bắc được cuốn lên tới bắp tay mà Ti Du lại mặc áo ngắn tay, cho nên cánh tay hai người đột nhiên chạm vào nhau mà không có bất kì sự cản trở nào.Cánh tay Ti Du ấm áp, mịn màng lại mềm mại.Chỉ cần cọ vào một chút, Thẩm Ngộ Bắc đã cảm thấy tim đập dồn dập như đánh trống, cánh tay bị cọ kia vừa ngứa ngáy vừa tê dại.Anh ta cứng đờ trong giây lát, yết hầu trượt lên trượt xuống.Ti Du khong phát hiện ra anh ta có gì không thích hợp, chỉ ngạc nhiên nói: “Cậu làm gì thế? Nhờ hai người kia đưa cậu về rồi mà.”“Không quen.”Thẩm Ngộ Bắc nhìn Ti Du cười nói: “Xe này cũng ngồi được không phải sao?”Ti Du cạn lời nói: “Có thể ngồi nhưng chật quá.”Ba người đàn ông đều cao mét tám mấy, tất cả đều chen chúc trên ghế sau, làm sao có thể thoải mái chứ?Ti Du còn chưa nói xong, bên còn lại cũng có người ngồi vào, chính là Ti Nguy Lâu.Ti Nguy Lâu đóng cửa xe, sau đó dựa sát vào cửa để chừa ra một ít khoảng trống.Anh quay đầu lại nói với Ti Du: “Tới đây ngồi.”Thẩm Ngộ Bắc vì muốn dính sát vào Ti Du nên luôn cố tình chen vào bên cạnh cậu, Ti Du sớm đã cảm thấy không thoải mái, bây giờ vừa nhìn có chỗ trống liền vội vàng đến ngồi bên cạnh Ti Nguy Lâu.Thẩm Ngộ Bắc cứng đờ lại, cũng vội vàng dựa vào cửa xe, nói với Ti Du: “Chật quá sao? Bây giờ tôi không chen vào nữa, cậu không cần qua bên kia đâu.”Ti Du xua tay nói: “Không sao đâu, như vậy cũng ổn rồi.”Thẩm Ngộ Bắc: “…”Anh ta theo bản năng nhìn về phía Ti Nguy Lâu, chỉ thấy sườn mặt lạnh lùng thờ ơ của đối phương.

Vẻ mặt không chút gợn sóng giống như không có chuyện gì liên quan tới anh ta vậy.Thẩm Ngộ Bắc thu lại tầm mắt, cảm thấy hình như mình nghĩ nhiều rồi.Ti Nguy Lâu và Ti Du, sao có thể chứ?Đợi bọn họ đều ngồi vào xe, khởi động xe rồi phóng đi thật nhanh.Lộc Minh ngớ ra một chút, sau đó mới xác nhận.Không phải ảo giác, thằng nhóc Bùi Khuynh Thừa này cũng đang mơ ước Ti Du.Mẹ nó!Cậu ta cảm thấy áp lực cạnh tranh của mình ngày càng lớn.Nhưng Bùi Khuynh Thừa nói đúng, nếu bọn họ trở về đúng lúc, còn có thể gặp Ti Du trước khi đi ngủ.


Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt người này so với người kia càng khó coi hơn.Mặt Lộc Minh đen lại, trong khi mặt Bùi Khuynh Thừa lại tái nhợt.“Mẹ nó, chó tâm cơ.”Lộc Minh không nhịn được mắng Thẩm Ngộ Bắc một câu.Nếu không phải cậu ta không có lý do chính đáng, sao có chuyện cho Thẩm Ngộ Bắc chứ?Bùi Khuynh Thừa vừa nãy còn nghĩ Ti Du đối xử khác biệt với cậu ấy, kết quả lại phát hiện đây chỉ là giải pháp tốt nhất mà Ti Du nghĩ ra, nếu muốn nói đặc biệt, trong mấy người bọn họ, có lẽ chỉ có Tạ Hoàn là đặc biệt thôi.Cậu ấy cắn môi, nhìn chiếc xe đã đi xa rồi mới nói với Lộc Minh: “Chúng ta cũng đi thôi, đi nhanh còn có thể đuổi kịp.”Trong xe, Ti Du ngồi không bao lâu đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi ngáp liên tục.Nước mắt cậu chảy xuống không ngừng, cậu không biết do ngáp hay do không khống chế được mới chảy ra nữa.Ti Nguy Lâu vẫn đang nghiêng đầu nhìn bên ngoài xe, nhưng anh đột nhiên mở miệng nói: “Trong túi áo tôi có giấy.”“Hả?” Ti Du ngẩn ra, sau đó quay đầu lại chỉ nhìn thấy cái ót của Ti Nguy Lâu.Ti Du phản ứng lại lời của anh nói có ý gì rồi rũ mắt nhìn vào túi của anh.Vì bọn họ ngồi quá gần nên chân tay thậm chí cả nửa người của họ đều dính chặt vào nhau.Nếu không phải Ti Nguy Lâu mặc quần áo dài thì phần da thịt trần trụi trên cánh tay của Ti Du có thể đã dính liền với anh mà không có bất kỳ rào cản nào.Nhưng cũng vì ở gần quá nên Ti Du rất khó lấy được thứ trong túi ra.Không chờ cậu làm, Thẩm Ngộ Bắc ở bên cạnh đã di chuyển sột soạt sột soạt trước.Ti Du nhìn cậu ta rồi thấy cậu ta lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi, đưa cho Ti Du và nói: “Tôi lấy nó dễ dàng như vậy.”Lúc này Ti Nguy Lâu luôn không có phản ứng gì cuối cùng cũng có động tĩnh, quay đầu liếc Thẩm Ngộ Bắc một cái, sau đó rũ mắt nhìn khăn giấy trên tay, vẻ mặt có vẻ lạnh lùng hơn lúc nãy.Ti Du nhận khăn giấy từ tay Thẩm Ngộ Bắc rồi nói: “Cảm ơn.”Cậu lấy khăn ướt ra lau mặt, sau đó đột nhiên mỉm cười.Mọi người trong xe đều nhìn cậu.Tạ Hoàn dựa vào lưng ghế, hỏi Ti Du: “Anh Du, cậu vừa ngủ vừa cười à?”Ti Du cầm khăn ướt chụp lên đầu cậu ta, nói: “Cậu mới vừa ngủ vừa cười ấy.”Tạ Hoàn không giận chút nào: “Thế cậu bị sao vậy?”“Tôi phát hiện phái nam bây giờ rất tinh tế.”.


Ti Du lau nước mắt.Tạ Hoàn nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy?”Ti Du nhìn Thẩm Ngộ Bắc, sau đó giơ túi khăn giấy trên tay lên và nói: “Cái này nè, tôi chưa từng thấy có được mấy người đàn ông mang khăn ướt bên mình.”“Nhưng hai người ngồi bên tôi vậy mà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn, cậu nói có tinh tế không chứ?”Tạ Hoàn gãi đầu rồi nói: “Tớ cũng có mang theo mà.”Lần này đến lượt Ti Du bị sốc.Hoá ra chỉ có mỗi cậu là thô kệch như vậy thôi sao?Nhưng trong giây tiếp theo, Tạ Hoàn liền giải thích: “Nhưng tớ mang theo cho cậu đó, không phải cậu không cầm được nước mắt sao? Tớ mang theo để đề phòng thôi.”Cậu ta nói một cách quang minh chính đại như vậy làm cho hai người khác ngồi ở ghế sau đều căng thẳng thần kinh.Ti Du bừng tỉnh, cậu vỗ đầu Tạ Hoàn, nói: “Bố rất cảm động vì con.”Tạ Hoàn che đầu lại: “Cảm động mà còn đánh tớ nữa!”Ti Du cười thành tiếng.Thẩm Ngộ Bắc quay sang nhìn cậu, lời nói của Hoắc Vũ Hàng vang vọng trong tâm trí anh ta.Anh ấy nói Ti Du thẳng.Thật ra Thẩm Ngộ Bắc luôn rất rõ ràng về chuyện này, nhưng khi anh ta phát hiện ra ý nghĩ mơ hồ của mình, anh ta cũng không định suy nghĩ kỹ càng.Đêm nay, lần đầu tiên anh ta bị điệu nhảy của Ti Du làm cho chấn động, sau đó anh ta phát hiện những người xung quanh Ti Du đều không trong sáng, căn cứ vào những cái này, câu nói kia của Hoắc Vũ Hàng cũng không cho anh ta đả kích quá lớn.Nhưng suy nghĩ lại, điều này cũng chứng minh rằng mấy người bọn họ, cho dù trong quá khứ thế nào thì bắt đầu từ bây giờ thực sự đang ở cùng một vạch xuất phát?Thẩm Ngộ Bắc rất chắc chắn về tình cảm của Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa dành cho Ti Du, mà vì thân phận của Ti Nguy Lâu, đã định sẵn cậu ta và Ti Du sẽ không có khả năng thân thiết hơn nữa.Bây giờ anh ta cảm thấy mối đe dọa lớn nhất chính là Tạ Hoàn, ngược lại người nhìn còn thẳng hơn Ti Du.Dựa theo mối quan hệ giữa Ti Du và Tạ Hoàn, điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày tình bạn của bọn họ biến chất đi, sẽ là tính huống gì chứ?Anh ta không dám nghĩ nữa.Ti Du trả lại khăn giấy cho Thẩm Ngộ Bắc rồi nói: “Có phải sắp tới nhà cậu rồi không?”“Ừ.” Thẩm Ngộ Bắc gật đầu.Nhà của anh ta nằm trên đường đến khu nhà Ti Du, khi cậu ta đi học, thật ra mỗi ngày đều có thể đi ngang qua nhà của Ti Du.Đang nghĩ, Thẩm Ngộ Bắc đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó.Trong số những người này ở đây, hình như chỉ có anh ta là người sống ở chỗ khác, những người còn lại đều ở rất gần với Ti Du!Trong lúc miên man suy nghĩ, chiếc xe cũng đã chạy đến trước nhà anh ta.Thẩm Ngộ Bắc xuống xe, khi chiếc xe đã đi xa, anh ta mới nhớ mình quên hỏi Ti Du ngày mai định làm gì rồi.Cho dù cậu làm gì đi chăng nữa, Thẩm Ngộ Bắc vẫn có thể trốn học và đi cùng với cậu.Suy nghĩ bây giờ của mọi người hình như đều rõ ràng cả rồi, dưới tình huống này, ai càng gây hảo cảm với Ti Du thì người đó sẽ có cơ hội lớn hơn.Tất nhiên, anh ta phải suy xét đến chuyện Ti Du là trai thẳng, không thể vượt quá giới hạn.Khi ba người Ti Du đến khu nhà, họ thấy Bùi Khuynh Thừa và Lộc Minh đã ở trước cửa.“Các cậu nhanh thật đấy.” Ti Du ngạc nhiên nói.Lộc Minh cười nói: “Tài xế của bọn tôi lão luyện rồi nên tốc độ rất nhanh.”Ti Du gật đầu nói: “Vậy hai người các cậu chờ bọn tôi sao?”“Không phải.”“Ừ.”Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa xấu hổ, đều nhìn về phía Ti Du.Ti Du cười nói: “Hai người các cậu định gác ở đây để lấy khẩu cung sao?”Cậu vừa nói vừa ngáp, nước mắt lại chảy ra.Lộc Minh vội vàng thò tay vào túi, lần này cậu ta có mang theo giấy!Bùi Khuynh Thừa cũng lấy một gói giấy trong túi ra.Nhưng không đợi bọn họ đưa qua, Ti Du đã đưa tay ra thò vào túi của Tạ Hoàn.Tạ Hoàn tuỳ ý để cậu làm quần áo mình biến dạng, nói: “Anh Du, ngày mai chúng ta ăn gì?”“Cậu muốn ăn gì?”Tạ Hoàn nghĩ một lát rồi nói: “Ăn lẩu đi, lâu rồi chưa ăn.”“Được.” Ti Du gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Ti Nguy Lâu.Đúng lúc anh cũng nhìn sang.Ti Du mím môi dưới rồi hỏi: “Cậu có đi không?”“Cậu có muốn tôi đi không?” Giọng Ti Nguy Lâu có chút trầm.Ti Du cảm thấy bên tai hơi ngứa, cậu nói: “Cậu muốn đi thì đi thôi, cái gì mà cậu muốn tôi đi không? chứ?”Ti Nguy Lâu cười nhẹ, cũng không nói có đi hay không.Nhìn hai người họ, Lộc Minh nhíu mày càng chặt hơn, cậu ta chen vào chỗ Ti Nguy Lâu rồi đi đến bên cạnh Ti Du.Chỉ là lúc cậu ta chuẩn bị nói chuyện, Ti Du đã nói: “Ể?Đến nhà cậu rồi.”Lộc Minh: “...”Cậu ta trở mắt nhìn bốn người kia càng đi càng xa, hận không thể chuyển nhà lần nữa.Trong suốt quãng đường Bùi Khuynh Thừa luôn im lặng, nhìn như có tâm sự.Ti Du cảm thấy cậu ấy rất thú vị, sẽ đỏ mặt khi bị trêu chọc, vì vậy cậu không nhịn được mà xô vai cậu ấy một cái.Quả nhiên ngay giây tiếp theo cậu đã thấy Bùi Khuynh Thừa vẻ ngạc nhiên nhìn mình.Ti Du cười nói: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”Bùi Khuynh Thừa đối mặt với cậu ở cự ly khoảng cách gần như vậy, mặt cậu ấy đỏ bừng lên tầm mắt cũng có chút né tránh.“Tôi không nghĩ gì cả.”Ti Du nhướng mày: “Vậy sao? Tôi thấy cậu có rất nhiều tâm sự, nghĩ đến chuyện của cuộc thi sao?”Bùi Khuynh Thừa rất kinh ngạc.Vậy mà Ti Du lại nhớ tới chuyện cuộc thi của cậu ấy!“Tôi nhớ cậu nói là thứ bảy tuần sau phải không?” Ti Du thuận miệng nói: “Cậu cố gắng nỗ lực, mang về một chiến thắng vinh dự cho anh Cố của chúng ta là được rồi.”Bùi Khuynh Thừa nghiêng đầu nhìn cậu ấy.Bột vàng và bạc trên tóc Ti Du vẫn còn đó, dưới anh đèn đường thỉnh thoảng loé lên ánh sáng.“Ừ.” Bùi Khuynh Thừa nhẹ nhàng mà kiên định đáp một tiếng.Sau đó, cậu ấy lại nhỏ giọng nói: “Cậu, nếu cậu không bận việc gì, cậu có thể đến cổ vũ cho tôi không?”Ti Du kinh ngạc, sau đó lại gật đầu: “Có thời gian thì tôi sẽ đến.”“Đã nói xong rồi nhé.” Hai mắt Bùi Khuynh Thừa sáng lên, trên mặt xuất hiện một nụ cười thẹn thùng.Sắc mặt Tạ Hoàn bên cạnh trông có vẻ phức tạp.Mặc dù, cậu ta không khó chịu với Bùi Khuynh Thừa nhưng nhìn thấy bọn họ thân thiết như vậy, cậu ta luôn có chút không thoải mái.Cậu ta im lặng một lúc, rồi đột nhiên trên vai cậu ta chùng xuống.Quay lại xem, thì ra là Ti Du.Ti Du mỉm cười xoa tóc nhỏ giọng nói với cậu ta: “Con trai, nhìn thấy chưa? Mối quan hệ của tớ với học sinh giỏi bây giờ đã ổn rồi.”“Không phải cậu luôn muốn có quyển ghi chép toán học của cậu ta sao? Tớ sẽ tìm cơ hội mượn cho cậu một cái.”Tạ Hoàn nhất thời cảm động muốn quỳ xuống.Cậu ta có tội, vừa rồi cậu ta còn nghi ngờ "tình yêu" của anh Du dành cho cậu ta, bây giờ xem ra, anh Du của cậu ta đều muốn tốt cho cậu ta thôi, hu hu hu.Không bao lâu, Ti Du cũng đến nhà rồi.Tạ Hoàn và Bùi Khuynh Thừa phải đi xa hơn nên mấy người bọn họ phải chia tay nhau.Trước khi tách ra, Tạ Hoàn mới nhớ những chuyện mẹ đã dặn dò.Cậu ta lấy từ trong túi quần ra hai bao lì xì dày màu đỏ và đưa cho Ti Du: “Anh Du, đây là lì xì của bố mẹ tớ.

Nguyên văn lời của họ là – chúc mừng buổi biểu diễn của Tiểu Du thành công ~”Ti Du cười thành tiếng, không khách khí mà trực tiếp nhận lấy bao lì xì.“Nói với cô chú tớ nhận rồi, cảm ơn hai người họ rất nhiều.”Tạ Hoàn phất tay: “Tuân lệnh!”Sau khi tách ra, Ti Du và Ti Nguy Lâu mới bước vào sân, Triệu Diên từ trong nhà đi ra.Bà ấy khoác áo choàng trên vai, nói: “Về rồi sao, chắc là đói rồi nhỉ? Để mẹ hâm cơm lại cho hai đứa.”“Không cần đâu mẹ, mẹ mau đi ngủ đi.”Ti Du ôm lấy vai bà ấy và nói: “Không phải mẹ có chuyến bay lúc mười giờ hơn sao? Bây giờ đã ba giờ rồi, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi.”Triệu Diên vẫn muốn ở lại với hai người họ một lát nữa, nhưng thực sự đã không còn sớm nữa, vì vậy Ti Trọng Tấu xuống lầu dỗ người về phòng ngủ.Chỉ còn lại hai người trong phòng khách, cả hai đều không đói.Ti Du nhìn về phía Ti Nguy Lâu, cậu cảm thấy từ lúc nãy Ti Nguy Lâu đã quá im lặng.Bây giờ cũng thế, Ti Du nhìn anh, nhưng anh lại không có chút phản ứng gì.


Chỉ để lại bóng lưng cứng đờ lạnh lùng, đi thẳng vào nhà bếp.“Ti Nguy Lâu.”Ti Du gọi anh hai tiếng, nhưng đối phương không cho cậu bất kì hồi đáp nào.Ti Du: “?”Lên cơn động kinh gì vậy chứ?Rõ ràng lúc nãy khi nói đến việc ngày mai cùng nhau đi ăn, cậu ta vẫn ổn mà, còn cười với cậu nữa, sao bây giờ cậu ta lại phớt lờ mình rồi!Ti Du cau có, cũng không định nói chuyện với anh nữa nên xoay người đi lên lầu.Ti Nguy Lâu lạnh lùng đi vào bếp, thành thục bật bếp rồi đun nóng sữa.Anh nhìn chằm chằm vào sữa đang sôi ùng ục trong nồi, cau chặt mày.Có vẻ Ti Du rất có hứng thú với Bùi Khuynh Thành, đối với Tạ Hoàn lại càng không giống người bình thường, ít nhiều còn mang theo chút chiều chuộng, còn hành vi của hai người Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc càng ngày càng kỳ lạ… Ti Nguy Lâu không biết tại sao bản thân mình lại nghĩ đến những điều này, nhưng anh chỉ cảm thấy như có đốm lửa đang bốc lên trong lồng ngực rất muốn tìm một nơi phát tiết.Nhưng anh không dám nói chuyện với Ti Du, sợ rằng nếu không cẩn thận, lửa trên người mình sẽ bùng phát tới chỗ cậu ấy, giống như kỳ nghỉ hè lần đó vậy.Lần đó anh nhất thời không kiểm soát được bản thân nên đã làm Ti Du bị thương.Lúc đó chắc cậu ấy rất đau, nếu không cậu ấy chắc đã không nhớ lâu như vậy...—— Sau khi Ti Du tắm xong, trong phòng ngủ của cậu vang lên tiếng gõ cửa.Chắc là sữa chúc ngủ ngon của anh!Chính Ti Du cũng không biết mình bây giờ, trên mặt nở một nụ cười tươi, không chờ được mà chạy ra mở cửa.Ti Nguy Lâu đứng thẳng ngoài cửa trong tay cầm một chiếc cốc.Anh nhìn tay phải đang không bị gì của mình, dừng lại một lúc, rồi im lặng đổi chiếc cốc sang tay trái.Mà trên mu bàn tay trái của anh, có một vài vết xanh tím.Đó là lúc xem Ti Du biểu diễn, trong lúc vô tình mà bị thương.Loang lổ của một mảng, rất rõ ràng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi