SAU KHI CẬU CHỦ GIẢ MẤT KHỐNG CHẾ NƯỚC MẮT TRỞ THÀNH VẠN NGƯỜI MÊ


Lộc Minh chở Ti Du thẳng ra khỏi tiểu khu.Câu ta không đi nhanh, thực ra cậu ta chỉ muốn dành nhiều thời gian ở cùng Ti Du hơn.Ti Du cũng nhìn ra, nhưng không nói gì, chỉ ngồi im lặng.Thật ra, sự khó xử trong lòng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, Ti Du nghĩ là, ngày xưa chơi với nhau thế nào thì bây giờ cũng ở chung với nhau như vậy.Dù sao, cậu hiện tại không có cảm giác gì đối với Lộc Minh, Lộc Minh cũng không nghe cậu cự tuyệt.Nhưng nghĩ đến đây, Ti Du lại đưa tay lên vỗ vai Lộc Minh.Lộc Minh đột nhiên căng thẳng, co quắp, bỗng nhiên bị vỗ một cái cả người chấn động, chiếc xe cũng lệch trong giây lát.“Đm!” Ti Du hoảng sợ đến mức vội vàng vịn thanh ghế sau lưng.Lộc Minh ổn định thân hình quay đầu nhìn Ti Du, nhưng lại bị Ti Du mắng: "Đi xe cho tốt, đừng dọa người!”Lộc Minh lúng túng cười nói: "Cậu đột nhiên vỗ tôi, tôi đây khẩn trương được không?”"Khẩn trương cái rắm á." Ti Du nói không nên lời, "Cậu có thể bình thường hơn được không? Tôi nói thẳng là tôi không thích cậu rồi, cậu khẩn trương cái gì?”Lộc Minh: "......!Không nói nữa, cậu cứ nói chuyện đi, tôi sẽ không khẩn trương nữa.”Ti Du bật cười: "Cậu có thể yên tĩnh.”Khi cậu cười, Lộc Minh cũng cười theo.Cả hai không nói gì.Ngày thường, Lộc Minh luôn nói rất nhiều, khi ở cùng với Ti Du thì không ngừng nói.Nhưng hôm nay cậu ấy rất khác, cậu bé vui vẻ và sáng sủa Lộcnày đã trở nên im lặng và hơi nhút nhát.Trên khuôn mặt cậu ta có một nụ cười rất tươi, chỉ cần nhìn thấy là có thể biết rằng cậu ta đang thực sự vui vẻ.Ti Du im lặng ngồi sau lưng cậu ta, tâm trạng của cậu cũng như bị ảnh hưởng.Cậu thậm chí không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được niềm vui của Lộc Minh, nhưng Ti Du thật sự khó cảm nhận được niềm vui này, anh chỉ có thể mơ hồ cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.Khi họ xuống cầu thang đến trường luyện thi, Ti Du và Lộc Minh chào tạm biệt.Nhưng cậu chưa kịp đi hai bước, Lộc Minh đã ngăn cậu lại.Ti Du quay lại nhìn cậu ta.Lộc Minh nói: "Ti Du, chỉ cần cậu không ở cùng người khác, tôi sẽ không từ bỏ đuổi theo cậu.”Ti Du giật mình, không nói chuyện.Lộc Minh cười rộ lên: “Tạm biệt.”Ti Du và cô giáo bạch ở phòng tập cho đến khi trời tối đen, Chờ khi cậu xuống dưới tầng, phát hiện Ti Nguy Lâu đã chờ hắn từ rất lâu ở đó.Thật ra Lộc Minh đã gửi tin nhắn cho Ti Du, bảo muốn đến đón cậu, nhưng Ti Du từ chối.Nguyên nhân chính là cậu không muốn làm phiên mọi người, dù sao biết Lộc Minh thích mình, Ti Du cũng không thể không cảm thấy xấu hổ khi bắt cậu ta làm tài xế miễn phí cho mình.Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là Ti Du cảm thấy mình và Lộc Minh chưa đến mức “không khách khí” được.Chỉ là Ti Du không nghĩ tới, Lộc Minh không đến, Ti Nguy Lâu lại không nói tiếng nào đã đứng dưới này chờ cậu.Lúc này đúng giờ tan tầm, bầu trời đã tối đen, đèn ở bên đường cũng bắt đầu sáng lên.Ti Du liếc mắt đã nhìn thấy Ti Nguy Lâu đang dựa ở trên tường, nhanh chóng đi về phía đó.Ti Nguy Lâu có chút xúc động, giương mắt nhìn về phía cậu.Sau đó, anh đứng thẳng thân mình, nhìn về phía Ti Du.“Cậu đang chờ tôi à?” Ti Du trấn định đứng trước mặt anh hỏi.Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Cậu nói xem?”Ti Du cười nói: “Tôi đoán không phải.”“Ồ.” Ti Nguy Lâu gật đầu, nói: “Vậy cậu đi đi.”Ti Du cười, sau đó thực sự quay lưng bỏ đi.Chưa đi được hai bước, Ti Nguy Lâu đã đi lên bên cạnh, đi cùng.Ti Du liếc mắt nhìn anh, cũng không nói chuyện.Đợi đến khi ra tới bãi đỗ xe, Ti Du lại không thấy được chiếc xe điện quen thuộc.“Xe đâu?” Ti Du quay đầu hỏi.Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói: “ Hôm nay không đi xe điện.”“Tại sao?” Ti Du kinh ngạc nói: “Vậy cậu tới đây bằng cái gì? Bây giờ chúng ta về nhà như thế nào?”Ti Nguy Lâu nói vô tư: “Đi tàu điện ngầm.”Ti Du: “....”Một lúc sau, hai người vậy mà thật sự đi tàu điện ngầm.Ti Du bị người khác ép chặt chẽ vào thanh sắt bên cạnh chỗ ngồi, hai vai bị cánh cửa siết đến mức đau.Ti Nguy Lâu đang đứng bên cạnh cậu, anh cũng bị ép rất chặt.Một tay anh cầm điện thoại của hai người, một tay cầm túi xách trước mặt, miễn cưỡng giúp Ti Du giảm bớt áp lực.Ti Nguy Lâu bây giờ xem ra đã biết, cốt truyện trong phim không có cái gì là thật.Cái gì mà ở trong tàu điện ngầm nam nữ chính chen chúc một chỗ, hai người mơ hồ nhìn nhau?Ti Nguy Lâu nhìn về phía Ti Du, Ti Du hữu khí vô lực mà lườm anh một cái, sau đó liền quay đầu, đối mặt với mặt trong của tàu điện ngầm.Ti Nguy Lâu: “......”Gạt người!Thật vất vả mới xuống khỏi tàu điện ngầm, Ti Du cảm thấy khung xương mình dường như nhỏ đi một vòng.

Nhất là bả vai, bị siết chặt cứng ngắc cho đến tận khi trở về vẫn còn đau.Khi về đến nhà, đúng lúc Ti Niên và Triệu Diên đang vội vàng nấu cơm tối.


Ti Trọng Tấu hiếm khi không ở trong phòng làm việc, mà ngồi cạnh bàn ăn nhìn mẹ con họ bận rộn.Ti Du chào mọi người rồi quay về phòng tắm rửa, cũng không phát hiện ra bố mẹ mình có điều gì lạ.Nhưng Ti Nguy Lâu phát hiện ra.Anh đứng ở cửa phòng ăn, còn Ti Du đang muốn lên tầng.“Tiểu Lâu, đến đây.” Ti Niên cười gọi hắn, nói: “ Nghe tiểu Du nói tay nghề em tốt lắm, hôm nay có thể bộc lộ tài năng chiêu đãi mọi người không?”Ti Nguy Lâu trầm giọng xuống, nói: “Được, chờ chút nữa em xuống.”“Được.” Ti Niên cười cười vỗ vai hắn, lại không dấu vết véo anh một cái.Ti Nguy Lâu nâng mắt lên nhìn anh ta, thấy được vẻ trấn an trong đó.Ti Nguy Lâu cười nhẹ, Triệu Diên bên cạnh nhìn thấy ngây người, theo bản năng nhìn về phía Ti Trọng Tấu một cái.Ti Trọng Tấu sắc mặt bình thường vẫn không tốt, cho nên bây giwof cũng không nhìn ra cái gì.Chỉ là trước khi Ti Nguy Lâu bước ra khỏi nhà ăn, anh quay lại và nhìn ba người trong phòng khách.Thật trùng hợp, bọn họ cũng đang nhìn anh.Tầm mắt Ti Nguy Lâu không tránh không né, cùng bọn họ nhìn nhau.Sau một lúc, anh trầm giọng nói với họ rằng: "Con xin lỗi.”Nói xong anh cúi người xuống, hành lễ với mọi người.Ti Trọng Tấu khép mi, thu hồi tầm mắt.Đôi mắt Triệu Diên đỏ lên, nhưng cười nói: “Con ngoan, tối nay bố mẹ muốn thử tay nghề của con, nhanh đi mặc quần áo rồi xuống.”Hầu kết Ti Nguy Lâu lăn nhẹ một cái, anh nhẹ giọng đáp: “Vâng.”Trên tầng.Ti Du nhanh chóng tắm rửa sơ qua một chút, phát hiện trên vai của mình có một vết máu bầm.Cậu học khiêu vũ từ nhỏ, đã bị thương rất nhiều lần, vết thương nhỏ này căn bản không có vấn đề gì.Chỉ là da hắn quá trắng, nên vết thương này có vẻ hiện lên rõ ràng.Ti Du nhẹ nhàng hít vào một cái, tìm một chiếc áo cộc tay màu xám mặc vào.


Trên có vẽ hình Graffiti phóng đại, cả hai vai đều lộ ra.Bởi vì ống tay áo rất rộng, sườn và thắt lưng của cậu mơ hồ có thể nhìn thấy được.Bình thường cậu rất ít khi mặc quần áo loại này, nhưng hôm nay cậu phải mặc, cậu muốn cho Ti Nguy Lâu nhìn thấy, vì cùng anh ta đi tàu điện ngầm mà cậu bị thương như vậy.Ti Du: “Xời!”Cậu lại nghĩ tới Ti Nguy Lâu, tại sao hôm nay lại không muốn đi xe điện.Xe điện tốt như vậy, tại sao anh ta lại không đi!Đột nhiên, cửa phòng cậu vang lên tiếng gõ nhe.“Mời vào.”Ti Du còn tường là Ti Niên, cũng không nghĩ đến lại là Ti Nguy Lâu!“Cậu tới đây làm gì?” Ti Du trừng mắt, cau mày.Ti Nguy Lâu quay người đóng cửa, đóng khóa.Tim Ti Du nhảy thót, dwuaj theo bản năng lùi lại một bước vội vàng nói: “Cậu khóa cửa làm gì?”“Bố mẹ chúng ta cùng với anh cả đều ở dưới tầng, cậu đừng nghĩ muốn……..”Đừng nghĩ cái gì? Cậu cũng không nói nên lời.Ti Nguy Lâu giương mắt nhìn cậu, cười như không cười.Lúc sau, ánh mắt anh chậm rãi quét qua cái cổ thon dài trắng của Si You, rồi rơi xuống vai trắng như tuyết của hắn.Dáng người của Si You quả thật rất chuẩn, mọi tỷ lệ đều gần như hoàn mỹ, thẳng tắp, đường cong rõ ràng.

Cố tình bờ vai lại mượt mà, trông trắng sáng mà xinh đẹp.Tuy nhiên, trên vai cậu lại có một dấu vết màu xanh, rất chướng mắt.Ti Nguy Lâu nhấc chân và đi về phía cậu.Ti Du lùi nhanh về phía sau, lại không ngờ ngã ngồi về ghế chơi game phía sau, lưng ghế đập vào bàn, cuối cùng không còn đường lui nữa.“Cậu chạy cái gì?” Ti Nguy Lâu hỏi cậu.Ti Du nhìn lên anh: “Tại sao không chạy, cậu định làm cái gì?”Ti Nguy Lâu đứng trước mặt cậu và nhìn xuống.Anh đứng ngược sáng, cơ thể anh đổ bóng lên Ti Du, bao bọc cậu trong cái bóng của chính mình.Ti Du ngay lập tức chỉ cho anh cái vai bị thương của mình, chỉ vào vết tím bằng nửa lòng bàn tay và nói: "Cậu thấy nó không? Đi tàu điện ngầm đấy, tất cả đều là lỗi của cậu.”“Ừ, là lỗi của tôi.”Sau đó, anh lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ màu đỏ.Ti Du vừa thấy, nhất thời ngây ngẩn cả người.Ti Nguy Lâu đổ một chút ra lòng bàn tay, xoa xoa cho nóng, sau đó đặt lòn bàn tay lên vai cậu.Thân thể Ti Du sẽ trở nên lạnh vào mùa đông, bây giờ đã là cuối thu, cậu lại vừa tắm rửa xong, trên thân đều mang hơi lạnh.Mà tay của Ti Nguy Lâu rất nóng.Khi tay anh chạm vào đầu vai, Ti Du còn có cảm tưởng mình sẽ bị bỏng, ngón tay của cậu bất chợt siết chặt vào tay vịn ghế ngồi.Cậu quay mặt sang một bên, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy thắt lưng của Ti Nguy Lâu.Thắt lưng?Ti Du bối rối, tại sao Ti Nguy Lâu mặc quần áo lại còn đeo thắt lưng?Cậu không nhìn được, liếc cái thắt lưng màu đen bằng da kia, với một cái khóa đơn giản, nhìn có chút cấm dục.Nhìn mãi, nhìn mãi, cậu lại nghĩ, chân Ti Nguy Lâu dài thật.


Cậu ngồi vừa tầm nhìn được đến thắt lưng.

Nhìn lên trên một chút, chính là cơ bụng giấu dưới lớp quần áo màu đen.


Nếu nhìn xuống một chút……….Xí! Mù! Mù!Ti Du nhắm mắt lại, không biết vì sao, trong đầu cậu nhớ lại thời điểm cậu bị Ti Nguy Lâu coi thường.Lần đó trong nhà vệ sinh, Ti Nguy Lâu nhìn thấy của cậu và bật cười!Ti du giận mà trợn mắt, lại đi liếc mắt, ngay sau đó lại chột dạ thu hồi tầm mắt lại.Người ta đúng là có tư cách cười nhạo cậu….Ti Du nhìn xung quanh.Đôi tay của Ti Nguy Lâu, một tay nắm cánh tay cậu, một tay xoa xoa nhẹ nhàng trên đầu vai cậu.Lực xoa vừa phải, không nặng không nhẹ, bị xoa nóng, làn da cậu càng ngày càng nóng.Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ mơ hồ của hai người bọn họ, trong hoảng hốt mà không phân biệt được của ai với ai.Vẻ mặt Ti Nguy Lâu lãnh đạm, nhìn như đang cố gắng giúp cậu xoa bóp vậy.Nhưng trên thực tế, điều anh nghĩ là: Tại sao Ti Du lại trắng như vậy? Một sợi lông cũng không có.Anh chợt nhớ đến một bài đăng anh đã đọc trước đây, hình như mấy cô vũ công sẽ tẩy lông toàn thân vì chụp cận cảnh sẽ đẹp hơn.Ti Du cũng làm vậy à?Toàn thân đều……….Đôi mắt anh tối sầm lại, không cho phép mình suy nghĩ thêm.Nhưng anh lại bỗng nhiên phát hiện Ti Du đang đỏ cổ, ngực cũng đỏ, hơn nữa vành tai cũng đỏ lên, hiển thị rõ ràng so với sườn mặt trắng nõn.Hô hấp Ti Nguy Lâu trầm xuống, động tác trên tay không thay đổi, nhưng tầm mắt đã chuyển về phía mặt Ti Du.Vừa nhìn, anh đã phát hiện, tư thế của hai người bọn họ, hình như là có hơi gần một chút.Ti Du liếm môi dưới một chút, nhẹ giọng nói: “Ổn không vậy?”“Ừ.” Âm thanh Ti Nguy Lâu có vẻ trầm hơn so với bình thường.Tay cũng rời khỏi vai, Ti Du thở dài nhẹ nhõm.Nhưng giây tiếp theo, người trước mặt bỗng nhiên cúi gập người, hô hấp nóng rực phả vào bên tai cậu.Ti Du cảm thấy toàn thân tê dại, vô thức co vai lại.Ngay sau đó, cậu nghe thấy Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng nói: "Em đang nghĩ gì vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi