SAU KHI CẬU CHỦ GIẢ MẤT KHỐNG CHẾ NƯỚC MẮT TRỞ THÀNH VẠN NGƯỜI MÊ


Thời gian trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này Ti Du luôn tập múa, ngoài mấy ngày học thêm với Bùi Khuynh Thừa, hầu như mỗi ngày về nhà đều ngủ.

Cuối cùng, hai ngày trước cuộc thi, Ti Du và Triệu Diên còn có Bạch Hàm Liễu, cùng nhau đến thành phố Bắc Kinh.

Trước tiên ba người nghỉ ngơi một đêm, hôm sau Bạch Hàm Liễu đi đến địa điểm diễn ra cuộc thi, khảo sát thực địa, nhà tạo mẫu của Triệu Diên cũng đã đến cửa.

Ngay từ một tháng trước, Ti Du đã tạo dáng ổn với Bạch Hàm Liễu.

Để có một mái tóc dài, và sau đó cuộn lên, giống như cậu học trò thời cổ đại.

Tóc của Ti Du đã dài hơn rất nhiều, tóc mái phải được chải ngược lên trên để không vướng vào mắt, rất thích hợp để nối tóc.

Nhà tạo mẫu tên là Eddie, là bạn thân của Triệu Diên, là người tạo hình cho các nghệ sĩ nổi tiếng, sau đó tự mở phòng tạo hình, bồi dưỡng nhiều học trò, bình thường không ra ngoài.

Nhưng lần này anh ấy rất vui vẻ, sau khi nhìn thấy Ti Du thì càng vui hơn.

“Bản thân Ti Du thật sự còn đẹp hơn trong video.

” Eddie cười vỗ vỗ vai Ti Du: “Ngồi đi, anh sẽ nối tóc cho em.

”Triệu Diên cười nói: “Cậu ngang vai ngang vế với tôi, con tôi gọi cậu là anh, có hợp lý không?”Eddie nói: “Tôi chưa kết hôn, vậy thì vẫn là anh.

”“Được, cậu là anh.

” Triệu Diên bất đắc dĩ.

Hai người nói chuyện rôm rả, nói những chuyện phiếm trong giới giải trí.

Ti Du ngồi ngoan ngoãn, trong tay cầm máy tính bảng xem video Tạ Hoàn mới cắt.

Gần đây, mong muốn sáng tạo của Tạ Hoàn rất cao, những lý thuyết học được trên lớp biên đạo, cậu ta đều nóng lòng muốn thực hành.

Ti Du nhìn thấy rất vui vẻ, mỗi cái đều nhấp ba lần.

Đang xem, điện thoại của cậu vang lên.

Cậu mở ra xem, là Thẩm Ngộ Bắc.

【Thẩm Ngộ Bắc】: Đang làm gì vậy?【Ti Du】: Nối tóc.

【Thẩm Ngộ Bắc】: Cậu muốn nối tóc dài?Ti Du mở camera, chụp một tấm gương đối diện, lộ ra tóc mai đã được nối xong.

Cậu gửi ảnh cho Thẩm Ngộ Bắc, bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh: 【Đợi nối xong hết gửi tôi xem nha.

】 Ti Du nhướng mày, trả lời: 【Không cho xem.

】 【Thẩm Ngộ Bắc】: ……Đừng như vậy mà.

Ti Du bật cười, lại nói chuyện tào lao hai câu với anh ta.

Gần như vừa mới nói chuyện xong, âm thanh Wechat của cậu vang lên, là Lộc Minh gọi video cho cậu.

Ti Du nhấp vào kết nối.

“Ti Du.

” Giọng nói tràn đầy sức sống của Lộc Minh phát ra.

Ti Du nhìn người trong màn hình, trên mặt Lộc Minh còn có mồ hôi, hơi thở cũng có chút dồn dập, nhìn hoàn cảnh của cậu ta, chắc là đang ở sân đấu bóng rổ.

“Cậu vẫn còn tập lyện à?” Cậu hỏi.

Lộc Minh gật đầu: “Sắp thi đấu rồi, huấn luyện viên chúng ta tăng cường tập luyện cho chúng ta.

”Trận đấu bóng rổ liên trường trước đó vốn định đấu từ nửa tháng trước, chỉ là ông của người chủ lực trong đội trường trung học phổ thông số ba bị bệnh nguy kịch, cậu ấy không đi được, áp lực tâm lý lại lớn, cho nên trận đấu bóng rổ bị hoãn.

Mấy ngày trước trường trung học phổ thông số ba có tin tức, nói là ông đã xuất viện, đội trường trung học phổ thông số ba đủ người rồi, hai trường bọn họ lại quyết định thi dấu vào chiều thứ hai tuần sau.

“Cậu đang làm gì vậy? Lộc Minh uống một ngụm nước.


Ti Du cầm điện thoại ra xa một chút, để lộ tóc và mặt mình, nói: “Nối tóc dài, sắp xong rồi.

”“Tóc dài?!” Lộc Minh kinh ngạc nhìn cậu.

Anh ta cầm điện thoại gần lại, cẩn thận nhìn chằm chằm Ti Du.

Chỉ là hiện tại tóc Ti Du còn bị kẹp, nhìn không thấy hết kiểu dáng, nhưng có thể nhìn thấy tóc đó rất dài, đoán chừng sắp đến eo rồi.

Lộc Minh cũng không biết lúc trước mình thẳng hay cong, dù sao người đầu tiên thích chính là Ti Du.

Hôm nay anh ta nhìn Ti Du tóc dài, lại cảm thấy rung động.

Anh ta cảm thấy, có lẽ anh ta không phải yêu khác giới hay yêu đồng giới, anh ta có thể là Du giới, chỉ cần là Ti Du, cậu như thế nào anh ta đều thích!“Vẫn chưa nối hết.

” Ti Du hạ tay xuống, nói: “Ngày mai khi đến cuộc thi sẽ cuộn lên, giống như kiểu đầu học trò ngày xưa.

”“Vậy rất đẹp.

” Lộc Minh nhạt nhẽo trả lời một câu.

Mặt anh ta hơi đỏ, cũng không biết là tập bóng rổ nóng, hay là nghĩ đến cái gì thẹn thùng.

“Vậy cậu tập luyện đi, đợi tôi thi xong rồi nói tiếp.

” Ti Du nói.

Lộc Minh gật đầu: “Cậu cố lên nha.

”“Ừ.

”Lộc Minh lại nói: “Bùa may mắn lúc trước tôi tặng cậu có mang theo không?”Ti Du cười nói: “Có mang theo đây rồi.

”“Vậy thì được.

” Lộc Minh cười rộ lên, nói: “Vậy tôi đi tập luyện trước đây, nói chuyện sau nhé.

”Nói xong, cũng không đợi Ti Du nói, trực tiếp tắt video.

Chắc là sợ Ti Du từ chối.

Sau khi Ti Du cúp điện thoại, Eddie cười nói: “Đây là bạn của em? Tên là Lộc Minh phải không?”Ti Du nhìn thẳng mặt anh ấy từ trong gương, ngạc nhiên nói: “Anh quen cậu ta?”“Không quen, nhìn thấy trên mạng.

” Eddie nói về lễ kỷ niệm thành phố Mạn lần đó.

Eddie là gay, rất hiểu rõ phương diện này, gần như vừa nhìn là biết chút tâm tư nhỏ đó của Lộc Minh.

Anh ấy cười hỏi Ti Du: “Cậu ta theo đuổi em đúng không?”Trái tim Ti Du đập thình thịch, bất giác nhìn Triệu Diên đang ngồi uống cà phê một bên.

Triệu Diên cầm điện thoại trong tay đang xem, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Eddie, cười nói: “Sao cậu lại nói linh tinh như vậy, ngay cả chuyện của trẻ con cũng muốn dò la.

”Eddie cũng cười rộ lên: “Cái gì, đây không phải là tôi quan tâm đến tiểu Du sao?”Anh ấy và Ti Du nhìn nhau trong gương, cười nói: “Tiểu Du, em nghe anh.

Thằng nhóc Lộc Minh này anh nhìn rất được, ngốc nghếch không có bụng dạ gì, chắc chắn thương em.

”Ti Du đỏ mặt, nói: “Anh Eddie, anh không thể nói linh tinh.

”“Ai nói linh tinh? Thằng nhóc này không che giấu được ánh mắt nhìn em, vừa nhìn mái tóc dài được nối của em, mặt đều đỏ lên.

”Ti Du: “….

”Thấy vậy, Triệu Diên làm bộ muốn lấy gối ôm đập Eddie, nói: “Cậu đừng bắt nạt con tôi.

”Hai người lại vừa nói vừa cười, Ti Du lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chúa ơi, thật xấu hổ.

Thật vất vả mới nối xong tóc, đã qua giờ ăn trưa.

Triệu Diên và Eddie, còn có Bạch Hàm Liễu cùng nhau đi ăn cơm, Ti Du ngồi cả buổi sáng đau hết cả người, quyết định ngủ một giấc ở khách sạn trước.


Hơn nữa ngày mai cậu phải đi thi, hôm nay vốn không định ăn cơm.

Sau khi đợi họ ra ngoài, Ti Du ngủ một giấc trước, Lần đầu tiên cậu có mái tóc dài như vậy, thế nào đều cảm thấy mới lạ.

Ngay cả ngủ, cậu cũng cẩn thận chất ở bên ngoài cái gối, tránh mình đè lên.

Ngủ một giấc tỉnh lại, cả người Ti Du đều ngơ ngác.

Cậu đã kéo rèm cửa trước khi ngủ, bây giờ mở ra, nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã tối.

Các tòa nhà trước mắt đều sáng lên đủ loại đèn, cách đó không xa trên màn hình LED cực lớn kia, chiếu quảng cáo nước hoa do Triệu Diên làm đại sứ.

Ti Du ngáp một cái, gọi điện cho Triệu Diên.

Triệu Diên nói đã pha cho cậu một cốc sữa nóng, bây giờ mang qua cho cậu.

Sau khi cúp điện thoại, Ti Du đi đến phòng khách nhỏ, mở cửa phòng.

Phòng của Triệu Diên ở ngày bên cạnh phòng cậu, đưa sữa cũng không mất một phút.

Chỉ là sau khi cửa phòng Triệu Diên mở ra, người mang sữa qua, lại là Ti Nguy Lâu.

“Sao anh ở đây!” Ti Du ngạc nhiên nhìn anh.

Ti Nguy Lâu đi tới, đưa cốc cho cậu, cười nói: “Không cho tôi vào sao?”Ti Du nhường đường cho anh.

Sau khi hai người đi vào phòng, Ti Nguy Lâu ngồi xuống ghế sofa.

Ti Du đứng trước mặt anh, cách một bàn trà, lại hỏi một lần nữa: “Sao anh qua đây? Hôm nay anh không đi học à?”Ti Nguy Lâu thoải mái dựa vào lưng ghế sofa, tầm mắt dò xét trên mặt Ti Du.

Vẫn là gương mặt đó, nhưng vì nối tóc dài đen nhánh, khiến cho khuôn mặt Ti Du so với lúc trước dịu dàng hơn một chút.

Rõ ràng là có vẻ ngoài hơi hung hăng, lại do có mái tóc dài như vậy, tính hung hăng của cậu đều đã mờ đi.

Ti Du bị anh nhìn hơi xấu hổ, không tự nhiên xõa tóc xuống, nói: “Có phải rất lạ không?”“Không lạ.

” Ti Nguy Lâu nghẹ giọng nói: “Rất đẹp.

”Anh ngẩng đầu nhìn cậu, nói rất nghiêm túc.

Ti Du khẽ ho một tiếng, mặt hơi nóng.

Cậu uống một ngụm sữa, che giấu cảm xúc của mình.

“Anh còn chưa nói cho em biết, sao anh đến đây?”Ti Nguy Lâu vẫn nhìn cậu, nói: “Em phải đi thi, tôi muốn ở bên em.

”Ti Du cụp mắt nhìn sữa trong cốc, nói: “Anh lại không vào được sân thi đấu.

”“Cho nên phải tới trước.

” Ti Nguy Lâu cười nói: “Ngồi đi.

”Ti Du giương mắt nhìn anh, cười nhạo nói: “Đây là phòng em, anh đừng nói giống như nhà anh vậy.

”Ti Nguy Lâu khẽ cười.

Tuy nói như vậy, nhưng Ti Du vẫn đi qua ngồi xuống bên cạnh Ti Nguy Lâu.

Cậu vắt chân ngồi trên sofa, hai tay cầm cốc, chậm rãi uống.

“Tôi xin nghỉ ba ngày.

” Ti Nguy Lâu nói: “Ngày mai ngày kia cũng rảnh.

”Ti Nguy Lâu nói: “Ồ.

”“Ngày mai đợi em thi xong, chúng ta đi dạo một chút?” Ti Nguy Lâu hỏi.


Di Du gật đầu: “Được.

”“Hay em có muốn đi thăm ông bà không?” Ti Nguy Lâu nói.

Ti Du : “Không cần, ông bà ở quê, chuyến đi lần này cũng không nói trước với ông bà, ông bà không thể về được.

”Ti Nguy Lâu đưa tay xoa đầu cậu, nói: “Vậy đợi Tết Nguyên Đán đi, Tết Nguyên Đán tôi cùng em về quê thăm ông bà.

”Ti Du liếc anh một cái, hừ cười nói: “Được, đây là anh hứa đấy nhé?”“Ừ.

” Ti Nguy Lâu cũng cười theo cậu.

Hai người không nói gì nữa.

Ti Du yên lặng uống sữa, Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu.

Chỉ là nhìn nhìn, Ti Nguy Lâu đã bắt đầu.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mới của Ti Du, cảm giác cũng không tệ lắm, nếu là tóc của chính Ti Du thì tốt.

Tóc nối rất dài, đã qua eo Ti Du.

Ti Du nhận thấy động tác của anh, nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Đẹp không?”Ti Nguy Lâu ngẩn ra, giương mắt nhìn thẳng cậu, nói: “Cái gì?”“Kiểu tóc dài của em, đẹp không?” Ti Du nhìn anh không chớp mắt.

Mặc dù tim đập rất nhanh, mặt rất đỏ, nhưng Ti Du vẫn hỏi như vậy.

Cậu muốn xem xem Ti Nguy Lâu có phản ứng gì.

Ti Nguy Lâu không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, thật sự giật mình.

Chỉ là, dần dần, mặt anh thế mà cũng dần đỏ lên, trên trán cũng mơ hồ hơi ướt.

Điều khiến cho Ti Du rung động nhất là, ánh mắt Ti Nguy Lâu hơi đỏ, lúc nhìn cậu, có chút hung dữ.

Yết hầu Ti Du nuốt xuống, bỗng chốc đứng dậy, đi mấy bước như trốn chạy, tránh xa Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu ngồi tại chỗ, ánh mắt theo sát Ti Du.

Hô hấp của anh có chút nặng nề, tim đập rất nhanh.

Anh dọa Ti Du rồi sao?Chỉ là, Ti Du lại thả thính anh!Nhận thức như vậy, khiến cho Ti Nguy Lâu hoàn toàn không bình tĩnh lại được.

Ti Du đưa lưng về phía anh, nhận thấy bản thân giống như đã nói những lời không nên nói.

Cậu còn nói Ti Nguy Lâu luôn vượt qua ranh giới, lần này cậu cũng vượt qua ranh giới rồi, càng vô lý!Trong phòng rất yên tĩnh, mặc dù Ti Du không quay đầu lại, cũng biết tầm mắt Ti Nguy Lâu nhìn chằm chằm trên người cậu, nóng như thế nào.

“Anh, anh không về sao?” Ti Du nói.

Ti Nguy Lâu đứng dậy, chậm rãi đi về phía cậu.

Ti Du nghe thấy tiếng bước chân của anh, muốn liều mạng chạy, nhưng lại bị mặt anh chắn, dừng lại.

Chỉ là, cậu còn chưa kịp xoay người, Ti Nguy Lâu đã đi đến phía sau cậu.

“Ti Du, tôi muốn ôm em.

”Nói xong, còn chưa đợi Ti Du phản ứng, anh đã ôm cậu vào trong lòng.

Eo Ti Du bị một cánh tay bao quanh, sau lưng cũng dán lên lồng ngực Ti Nguy Lâu.

Tim đập dồn dập, từng nhịp từng nhịp, vang lên bên tai Ti Du.

Cả người cậu ngây dại tại chỗ, không dám nhúc nhích, không dám nói chuyện.

“Xin lỗi.

” Ti Nguy Lâu đặt cằm lên vai cậu, nhẹ giọng nói: “Dọa em sợ rồi.

”Vành tai Ti Du đỏ bừng, không nói gì.

“Tôi chưa được sự cho phép đã ôm em, đừng giận tôi nhé.

” Ti Nguy Lâu nhắm mắt lại, cánh tay siết chặt một chút: “Được không?”Hai tay Ti Du cầm cốc, từ từ gật đầu, nhỏ giọng nới: “Vậy anh mau buông em ra.

”Ti Nguy Lâu cọ mặt vào bên tai cậu, nói: “Cho tôi ôm em chút nữa.

”“Không được.

” Ti Du vô cảm: “Tôi đếm đến ba.

”Ti Nguy Lâu ngửi mùi hương dễ chịu trên người cậu, tham lam ôm cậu hai giây nữa, trước khi Ti Du đếm đến ba, mới lưu luyến buông tay ra.


Ti Du lập tức chạy chậm hai bước về phía trước, mới quay đầu nhìn Ti Nguy Lâu.

“Anh mau ra ngoài, em muốn nghỉ ngơi.

” Ti Du ngủ cả buổi chiều, bây giờ vốn không ngủ được, chỉ là cậu không dám ở chung một phòng với Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu nhìn cậu, nở nụ cười, nói: “Tôi không có phòng nào khác, mẹ bảo tôi ngủ với em.

”Ti Du: “….

”Lúc đầu cậu không nói nên lời, sau đó ngạc nhiên nói: “Mẹ? Lần này anh lại không nói ‘mẹ em’?”Ti Nguy Lâu bật cười, không giải thích.

Nhưng Ti Du lại hiểu, xem ra là tốt rồi.

Đánh trống lảng như vậy, sự căng thẳng trong lòng Ti Du đã được loại bỏ hơn nửa, cậu nhìn Ti Nguy Lâu, nói: “Vậy anh không mở lại phòng khác đi, nếu không anh chỉ có thể ngủ trên ghế sofa ở đây.

”“Ừm.

” Ti Nguy Lâu gật đầu, không nóng giận.

Phòng khách nhỏ và phòng ngủ cũng không khác gì hai phòng, hơn nữa sofa cũng thực sự đủ lớn, đôi chân dài đó của Ti Nguy Lâu duỗi ra cũng đủ ngủ.

Cứ như vậy suốt một đêm, sáng hôm sau, Ti Du đi đến tòa nhà bên cạnh để thi đấu.

Mấy người Triệu Diên đều đợi ở bên ngoài sân thi đấu.

Cuộc thi này rất nghiêm túc, toàn bộ quá trình không có khán giá, chỉ có thí sinh và ban giám khảo hàng đầu trong ngành, hơn nữa toàn bộ quá trình ghi âm và quay phim.

Sau khi quyết định thứ hạng xuất sắc, video sân thi đấu mới được công bố.

Vũ công hàng đầu như Bạch Hàm Liễu, những năm trước đều là chủ khảo, chỉ là năm nay có Ti Du ở đây, bà ấy muốn tránh hiềm nghi, cho nên chủ động rời khỏi ban giám khảo.

Tóc Ti Du toàn bộ đã cuộn lên, cuộn tròn trên đỉnh đầu, ở giữa cài một cây trâm màu xanh nhạt, gọn gàng.

Cậu mặc áo dài nam màu xanh nhạt đan xen với màu trắng, là chất vải voan mỏng thuần túy theo phong cách cổ xưa, tầng tầng lớp lớp, đi lại trong phòng làm cho quần áo tung bay.

“Mẹ, cô, con đi trước đây.

” Ti Du vẫy tay với bọn họ.

Triệu Diên và Bạch Hàm Liễu cũng cười vẫy tay với cậu, nói đợi cậu ra ăn tiệc chúc mừng.

Ti Du lại liếc nhìn Ti Nguy Lâu, nhỏ giọng nói: “Em đi đây.

”“Ừ.

” Ti Nguy Lâu khẽ cười, không nói lời cổ vũ nào.

Bởi vì anh biết, Ti Du chắc chắn sẽ thắng.

Hôm nay Ti Du biểu diễn một điệu múa cổ Trung Quốc, gọi là “Thư Sinh Du”.

Đó là một câu chuyện về một học trò yêu Qúy phi của Hoàng đế.

Học trò và Qúy phi, đã định trước là một bi kịch.

Lúc Ti Du đợi lên diễn, lắng đọng tâm tư trong lòng xuống.

Cậu là người thứ tám lên biểu diễn, có vị trí rất cao.

Cuộc thi này, giám khảo đều xem kỹ năng và năng lực thể hiện của vũ công, hoàn toàn không vì thứ tự lên biểu diễn mà ảnh hưởng đến kết quả thi, bởi vậy ai trước ai sau vốn không quan trọng.

Bởi vì không có khán giả, cho nên khi vũ công biểu diễn, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh.

Một vũ công xếp trước Ti Du, vì không gian yên tĩnh ở hội trường mà cảm thấy căng thẳng, liên tiếp mắc lỗi, càng mắc lỗi càng căng thẳng, cuối cùng ráng nhịn xuống sân khấu, vừa xuống cô ấy đã khóc.

Ti Du nghe thấy tiếng khóc, nhất thời cũng có chút căng thẳng.

Cậu ngược lại không phải sợ mình mắc sai, mà sợ mình quá kích động, sẽ khóc trên sân khấu.

Khúc Thư Sinh Du là bi kịch, lúc trước khi cậu một mình luyện tập ở trong phòng tập múa, nhập tâm, sẽ nhịn không được rơi lệ.

Đương nhiên, đây là vì cậu mất kiểm soát tuyến lệ, tất nhiên không phải vì cậu đa sầu đa cảm.

Nói không chừng, lần này còn có thế như vậy….

.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi