SAU KHI CẬU CHỦ GIẢ MẤT KHỐNG CHẾ NƯỚC MẮT TRỞ THÀNH VẠN NGƯỜI MÊ


Những ngày ở vùng địa cực dường như trôi qua rất nhanh, lại dường như trôi qua rất chậm.

Ti Du sắp cảm giác mình chưa làm được gì với Ti Nguy Lâu thì đã kết thúc rồi, nhưng đã quá lâu khiến cuộc sống của họ bị đảo lộn.

Sau khi quay về trường, Ti Du phát hiện Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa vẫn chưa đi học, thậm chí ngay cả Thẩm Ngộ Bắc, lúc đi luyện tập Ti Du cũng không thấy cậu ta.

Hình như ba người họ không ở trường.

Ti Du ngồi ở chỗ mình, nhìn đi nhìn lại hai hai chiếc ghế trống cạnh nhau.

Ti Nguy Lâu thấy dáng vẻ này của cậu, có phần bất lực lại có phần đau lòng.

Ti Du là như vậy, rõ ràng là rất kiêu căng, nhưng lại lương thiện, ấm áp hơn bất kì ai.

Ti Nguy Lâu lấy ra cuốn sổ nhỏ mà họ dùng để chuyển lời nhắn, viết lên trên một hàng chữ, đưa cho Ti Du.

“Nghe giảng trước đã, sau giờ học tôi sẽ nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì.

”Ti Du xem xong rồi thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra lúc trước cậu rất sợ khi ở địa cực, sợ họ buồn vì bị cậu từ chối, sợ họ sẽ khó chịu, lúng túng.

Khi thấy bọn họ không đi học, Ti Du bắt đầu lo lắng.

Nhưng bây giờ có vẻ như Ti Nguy Lâu đã biết lý do Tiết đầu tiên trôi qua rất nhanh, Ti Du liền kéo ống tay áo của Ti Nguy Lâu hỏi: “Rốt cuộc là thế nào, có phải bọn họ không đi học là vì em không?”“Không phải.

” Ti Nguy Lâu cầm ngược tay cậu, nói: “Hôm nay Bùi Khuynh Thừa sẽ gặp giáo viên của ban tuyển sinh đại học Kyoto, vì quy định mới, nhóm học sinh được cử đi học cần được giới thiệu sẽ phải kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa và phỏng vấn.

”“Có lẽ thời gian này Bùi Khuynh Thừa sẽ không đi học, phải ở nhà chuẩn bị cho kì thi.

”Ti Du thở phào nhẽ nhõm rồi lại hỏi tiếp: “Còn hai người kia thì sao?”Ti Nguy Lâu nói: “Thẩm Ngộ Bắc có kì thi Toefl vào hai ngày này, bây giờ đang tập trung học.

Lộc Minh cũng thế, trước đây cậu ta đã gửi hồ sơ đến một trường trung học nước ngoài với điểm NSAA tốt hơn và cậu ấy đã nhận được lời đề nghị, cho nên bây giờ cậu ấy cũng phải thi Toefl.

”“Vậy thì tốt.

” Ti Du gật đầu.

Sau rồi cậu lại nhíu mày, quan sát tỉ mỉ Ti Nguy Lâu mấy lần, nghi ngờ nói: “Sao anh lại biết? Các cậu liên từng liên hệ cho nhau à?”Ti Nguy Lâu liền cười, giơ tay xoa đầu cậu nói: “Biết em nhớ bọn họ, hôm qua tôi đã hỏi bọn họ là chuẩn bị làm gì.

”Thực ra, anh không hỏi về chuyện đó vào ngày hôm qua, là hôm ở vùng địa cực, khi Ti Nguy Lâu tiễn ba người họ thì có nói chuyện.


Ngoài dự liệu, họ lại đứng cùng một chỗ, nhưng không căng thẳng như trước, rất yên bình.

Bọn họ còn ăn sáng cùng nhau, nói chuyện xem có dự định gì trong tương lai.

Đúng là ba người họ đang trốn Ti Du, bọn họ tỏ ra bình tĩnh và yên lặng trước mặt Ti Du, nhưng thực ra là giả.

Nhưng bọn họ không đến trường, không hẳn hoàn toàn là vì Ti Du, tình huống mà Ti Nguy Lâu vừa nói cũng là lý do.

Trước khi Ti Du từ chối bọn họ, họ đã có những con đường phải đi, nhưng vì Ti Du ở đây, cho nên không muốn rời đi.

Nhưng bây giờ họ không có lí do gì để ở lại.

“Sau tết Nguyên Đán, tôi phải chuẩn bị đi thi.

” Ti Nguy Lâu nói.

Ti Du ngạc nhiên: “Thi gì?”“Cuộc thi Vật lí Trung học Toàn cầu.

” Ti Nguy Lâu nói, “Tôi có thể phải tham gia các buổi huấn luyện trong những ngày cuối tuần trong tương lai, vì vậy tôi không thể đi cùng với em được.

”Ti Du nhớ ra rồi.

Trước đây cậu đã nghe nói rằng ba người đứng đầu trong các cuộc thi trung học khác nhau sẽ thành lập một đội tuyển quốc gia và thi đấu trên toàn thế giới.

“Vậy chuyện anh được cử đi học có đổi chuyên ngành được không?” Ti Du hỏi.

Ti Nguy Lâu kinh ngạc nói: “Em vẫn nhớ sao?”Trước kia anh chỉ thuận miệng nói vài câu, nói rằng mình không có quyền tự do lựa chọn một chuyên ngành ngẫu nhiên khi anh được cử đi học lần trước, không ngờ rằng Ti Du lại nhớ.

“Nhớ chứ.

” Ti Du thúc giục: “Xảy ra chuyện gì? Điểm của anh ở dưới cũng lâu rồi.

”Ti Nguy Lâu cười, nói: “Giáo viên ban tuyển sinh từng tìm tôi, tôi có thể tự chọn ngành mình thích.

”Ti Du mừng muốn chết, nhào tới ôm lấy Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu cũng ôm lại cậu.

“Hai vị, hai vị!” Tạ Hoàn đứng nghe ở góc tường một lúc lâu, thấy hai người họ càng ngày càng quá đáng, bây giờ còn ôm nhau nữa, liền vội vã xoay người nói: “Hai người chú ý chút đi, vẫn còn đang trong lớp đấy!”Ti Du thoát khỏi vòng tay của Ti Nguy Lâu, giơ tay lên đập vào đâu Tạ Hoàn: “Nói gì thế, hai người bọn tớ đều là nam nhi, ôm một tí thì sao? Lúc trước cậu còn ôm tớ trước mặt lão Hồ đấy!”“Có giống nhau à?” Tạ Hoàn ấm ức nói: “Hai chúng ta là huynh đệ.

”“Nhưng cậu với cậu ta.

” Cậu bĩu môi nhìn qua Ti Nguy Lâu: “Hai người là huynh đệ trong sáng à?”Hai tai Ti Du đỏ bừng, đưa tay xoay mặt cậu ta lại, nói: “Câm miệng đi, con trai ngốc! Hai người bọn tôi trong sạch!”Tạ Hoàn bị cậu cưỡng chế quay người lại, nói lầm bầm: ”Trong sạch gì chứ, tôi thấy hai người hôn rồi đấy.


”Ti Du: “!”Cậu nghe xong, cổ liền đỏ bừng ngay lập tức.

Ti Nguy Lâu không nghe rõ, nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng của Ti Du, anh bắt đầu tò mò Tạ Hoàn đã nói gì.

Ti Du không có thời gian để ý đến cậu ta mà chỉ tập trung vào việc hồi tưởng.

Đợi đã, sao Tạ Hoàn lại thấy bọn họ hôn nhau được chứ!Họ từng hôn ở trên sân trượt băng, trong phòng cũng có, trên ban công rồi suối nước nóng cũng có… Cứu mạng!Ti Du mặt đỏ tới mức muốn nổ tung rồi!Cậu đang làm gì thế này! Mới chỉ có mấy ngày, cậu với Ti Nguy Lâu đã hôn nhiều như thế rồi!Ti Du nằm sấp lên bàn, quyết định làm một con chim cút, còn hơn là không nói chuyện nữa huhuhu!Ti Nguy Lâu nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu, vô thức cảm giác mình có liên quan đến chuyện này, liền biết ý không nói chuyện, không chọc giận cậu.

Anh cúi đầu, tiếp tục phác thảo trên giấy.

Đây là một kế hoạch học tập mới của Ti Du.

Anh đã chuẩn bị lâu rồi, chỉ là bị Bùi Khuynh Thừa giành trước, bây giờ có thể dùng được rồi.

Trước kia anh từng tra điểm chuẩn của Học viện múa Bắc Kinh bao năm qua, nếu Ti Du có thể xác định được giảm bao nhiêu điểm, có lẽ có thể tiết kiệm được khoảng 30 điểm trong bài kiểm tra.

Cách kì thi đại học còn hơn một năm, mặc dù Ti Du học chậm, lớp 12 cố gắng học thì vẫn kịp.

Sau khi lên kế hoạch, khi tan học vào buổi tối, Ti Nguy Lâu đưa Ti Du đến hiệu sách.

Ti Nguy Lâu đã cẩn thận lựa chọn sách tham khảo và sách giải đề phù hợp với Ti Du, tài liệu Bùi Khuynh Thừa đưa lúc trước vẫn dùng được, là tấm lòng thành của cậu ta, Ti Nguy Lâu không keo kiệt đến mức lãng phí tài nguyên.

Ti Du ở đầu bên kia lang thang trong khu tiểu thuyết, thỉnh thoảng lấy ra một cuốn sách để đọc, nhìn qua còn thấy chăm chỉ hơn Ti Nguy Lâu.

Mua sách xong, hai người rời khỏi hiệu sách và về nhà.

Trong nhà vẫn không có ai, nhưng vì có dì giúp việc nên rất sạch sẽ.

Biết tối nay họ ăn cơm ở nhà, nên bà ấy đã nấu cơm xong rồi mới đi, một bàn ăn toàn món ngon và rất thịnh soạn.

Hai người ăn cơm xong, Ti Nguy Lâu nói với Ti Du: “Đi rửa mặt và súc miệng trước đi, lát nữa học.

”Ti Du mếu máo: “Phải học à.

”Ti Nguy Lâu vừa rửa bát vừa nhìn cậu, cười hỏi: “Thế em muốn làm gì?”“Em muốn đọc tiểu thuyết.

” Ti Du bất giác mềm giọng, nghe giống như là làm nũng.

Ti Nguy Lâu bật cười, nhẹ giọng nói: “Giờ mới hơn bảy giờ, chúng ta học một tiếng.


”“Thật á?” Ti Du cười.

“Thật.

”“Được!” Ti Du lại gần rồi ôm anh, rồi chạy ra ngoài.

Ti Nguy Lâu ngây ra một lúc, sau đó mím môi cười.

Ti Du xong tắm, Ti Du mặc bộ ngủ con thỏ của mình ngồi bên cạnh bàn xem điện thoại.

Hai phút sau, Ti Nguy Lâu đến, trong tay cầm một cốc sữa bò, ôm một chồng sách trong tay.

Ti Nguy Lâu đang mặc bộ đồ ngủ trước đây, vải lụa màu đen, rất rộng, trông rất thoải mái và sang trọng.

Anh ngồi cạnh Ti Du, đặt sách và sữa lên bàn.

Ti Du lúc này mới cất điện thoại đi và nhìn anh, giây phút sau, cậu hoàn toàn sững sờ.

Tóc của Ti Nguy Lâu hơi dài, tóc mái bị anh vuốt ra đằng sau, lộ trán ra.

Trên sống mũi anh đeo một cặp kính gọng vàng, vẻ mặt lãnh đạm càng thêm xa lạ, kết hợp với đồ ngủ trên người anh, cả người đều viết đầy hai chữ “Cấm dục”.

Hầu của Ti Nguy Lâu lăn xuống, trái tim nhỏ đập bụp bụp.

Đẹp trai thật, sao trước kia cậu không phát hiện ra Ti Nguy Lâu đeo kính lại đẹp trai như thế chứ!Ti Nguy Lâu nhìn cậu và mỉm cười: “Sao vậy?”Anh vừa cười, khí chất lạnh nhạt liền bay đi mất, trái lại có vẻ hơi xấu xa.

Ti Du nhớ tới quyển tiểu thuyết vừa mua về hôm nay, nam chủ công trong đấy là kiểu “nhã nhặn bại hoại” gì đó.

Đừng nói, đang nghĩ như vậy, Ti Du đột nhiên cảm thấy bộ dáng hôm nay của Ti Nguy Lâu rất giống với nhân vật hoạt hình trên bìa tiểu thuyết của mình.

Ti Du chậm rãi quay đầu nhìn trên bàn một bên đặt cuốn tiểu thuyết, nhị thiếu soái mặc áo len đen thật giống Ti Nguy Lâu!“!” Ti Nguy Lâu quay sang hỏi Ti Du: “Có phải em cố ý không thế?”Ti Du cười hỏi: “Cố ý gì chứ?”Ti Du liền lấy cuốn tiểu thuyết kia đưa cho anh xem rồi nói: “Là cái này này! Anh không cảm thấy bây giờ mình giống anh ta lắm sao!”Ti Nguy Lâu nhìn, nhướng mày: “Vậy sao? Không lẽ em dựa theo tiêu chuẩn của anh nên mới mua đúng không?”Ti Du: “?”“Anh đánh rắm!”“Đừng nói thô tục như thế.

” Ti Nguy Lâu véo má Ti Du.

Ti Du đập lên tay anh, nói: “Em không cần biết, chính anh cố ý làm như vậy.

”“Rồi, rồi, rồi.

” Ti Nguy Lâu bật cười nói: “Là anh cố ý.

Anh nghĩ em thích kiểu như vậy, nếu em không thích thì sau này anh sẽ không mặc nữa.

”Ti Du lườm anh một cái, mạnh miệng nói: “Cũng không phải là không thích.

”“Ồ.

” Ti Nguy Lâu cười lên.

Mặt Ti Du cũng đỏ lên.


“Được rồi, được rồi, mau học bài thôi!” Ti Du để quyển tiểu thuyết kia qua một bên, nhìn sang chồng sách tham khảo mà Ti Nguy Lâu đem tới.

—— Hai ngày tiếp theo cũng vậy, ba người kia không xuất hiện ở trường học, sau khi Ti Du đi về mỗi tối sẽ cùng Ti Nguy Lâu học một lúc.

Sau khi học xong, hai người sẽ đi dạo cùng nhau, nếu trời lạnh quá thì sẽ làm tổ trong nhà xem phim, hoặc là tập thể dục ở phòng gym.

Ngày qua ngày, đã đến kì nghỉ tết Nguyên Đán.

Tết Nguyên Đán đối với nhiều người mà nói, đó chỉ đơn giản là đêm giao thừa nhỏ và sẽ rất sôi động, náo nhiệt.

Trước đây Ti Du từng nói về du lịch nông nghiệp, năm nay Ti Du và Ti Nguy Lâu sẽ về đón giao thừa với họ, hai ông bà nghe xong thì rất vui, nói rằng sẽ chuẩn bị tiệc lớn đón họ.

Ti Du và Ti Nguy Lâu đã mua vé, sẽ xuất phát vào đêm trước ngày tết Nguyên Đán, trong ba giờ đồng hồ, họ đến làng du lịch nơi ông bà của họ đang ở.

Làng du lịch được trang trí như một thị trấn cổ tích, khắp nơi đều có màu sắc rực rỡ, đèn đường nhấp nháy ánh sáng vàng mờ ảo, hàng quán hai bên đường mở toang ánh đèn đủ màu, rất sôi động, thích hợp đưa trẻ con tới đây chơi, cũng rất thích hợp để cho các gia đình ở lại trong hai ngày.

Ti Du không bảo ông bà tới đón, nói rằng cậu muốn đi cùng Ti Nguy Lâu.

“Em đã từng tới đây vài lần trước kia.

” Ti Du nói: “Đặc biệt là hồi nhỏ, rất thích chơi ở chỗ này, nhưng lúc đó chỗ này không đẹp lắm.

”Cậu nói chuyện, Ti Nguy Lâu rất chăm chú lắng nghe, cũng không nói xen vào.

“Lúc đó em không biết họ là ông bà ruột của em, nhưng em quý họ lắm, không lẽ là có cùng huyết thóng sao?”Ti Du cười.

Vì biết bố mẹ mình là những kĩ sư ưu tú, vì biết ông bà mình là người vừa rộng lượng lại vừa ấm áp, nên Ti Du không cảm thấy chán ghét hoàn cảnh xuất thân của mình.

Từ bé cậu chưa bao giờ chịu thiệt thòi, còn tốt hơn nhiều so với những người khác, đương nhiên là phải biết mãn nguyện.

“Ông bà em ở một nơi trong làng du lịch, có một nông trại, có gà vịt tự nuôi, còn có một khu vườn nhỏ, trồng rất nhiều rau, nhưng bây giờ không ăn được vì đang là mùa đông mà!”Ti Du cười rồi nhìn Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu sờ tóc cậu, cười nói: “Vậy khi nào mùa hè rồi đưa anh về đây nhé?”“Được thôi.

” Ti Du cười.

Hai người đi bộ hơn hai mươi phút, thì thấy một nông trại rất lớn, tên là “Vườn của nhà lão Ti”, tường trong sân nhìn giống như tường đất, nhưng thực ra lại được sơn bằng sơn, nhưng cảm giác rất giống trang trại.

Cửa sân là cửa sắt lớn màu đen, bây giờ mở ra, hai bên còn treo đèn lồng kiểu lễ hội.

Hai người già đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Ti Du liền vẫy tay, la lớn: “Ông nội, bà nội!”“Ôi chao ôi!” Bà cười lên, rồi cùng ông đi tới chỗ họ.

Ti Du tự mình xách một chiếc ba lô nhỏ, chạy về phía họ và ôm họ.

--------------------Tác giả có lời muốn nói: Ông nội bà nội đến rồi, ngày sinh nhật còn xa không?Sinh nhật đến rồi, lời tỏ tình còn xa không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi