SAU KHI CHIA TAY THÌ BỊ ĐÀN ANH MANG ĐI


Bà ngoại luôn sống một mình ở căn nhà nhỏ của mình, vì muốn ăn tết với cháu trai nên bà mới đồng ý ở lại.
Phòng của bà nằm cạnh phòng của Trịnh Lam vì thế mỗi tối cậu đều sang ngồi nói chuyện với bà một lúc.
Ngày hôm ấy Cố Chi rời đi rất vui vẻ, vì mấy tiếng hai người gặp nhau nói chuyện rất hòa bình mà Tống Mỹ Thanh nghĩ rằng cuối cùng thì Trịnh Lam cũng nghe lời bà một chút, từ đó về sau bà bắt đầu quan tâm tới cậu thường xuyên hơn.
Trịnh Lam lại nhớ lần trước nói đùa với Bùi Yến, bảo anh có năng lực khiến mẹ cậu nổi điên, đúng là không phải nói khoác mà.
Bây giờ Tống Mỹ Thanh mà biết trong mấy tiếng ấy Trịnh Lam đều ở cạnh một người đàn ông nói chuyện yêu đương, rồi tắm cùng người đó, dỗ người đó đi ngủ, có lẽ bà sẽ không nhịn được mà nôn mất.
Mấy ngày trước tết, Trịnh Lam và bà ngoại cùng nhau đi ra ngoài sắm đồ.

Người lái xe đưa hai người đến chợ, hai bên đường người người bán đồ tết, các cửa hàng được trang trí với những món đồ đẹp đẽ được bày bán, đỏ rực từ trong ra ngoài.

m nhạc vang lên không ngớt, đều là những giai điệu vui tươi quen thuộc mang đậm hương vị tết.
Trịnh Lam không nhịn được muốn gọi điện thoại cho Bùi Yến.
Sau khi về nước, Bùi Yến luôn bận bịu xử lý công việc ở công ty, nghe nói nhà Đường Độ xảy ra chuyện, anh bận rộn đến nỗi không có thời gian gọi video với Trịnh Lam.

Hai người chỉ đành gọi điện cho nhau khi đêm đã khuya.
Đôi tình nhân vừa mới ở bên nhau đã phải đối mặt với sự chia ly.

Vào ban đêm, Trịnh Lam luôn nhớ nhung người yêu.

Đôi khi cậu cũng tự trách mình sao mà giống đứa bé mới được vài tháng tuổi thế, chỉ có mấy nhóc ấy mới muốn có người gần gũi khi đêm đến thôi.
Trịnh Lam nói chuyện với Bùi Yến rất ít, cậu nhẹ giọng thì thầm an ủi anh, quan tâm đến anh nhưng sẽ không đặt nỗi nhớ của mình trên môi.
Thời khắc nhìn mọi gia đình đoàn tụ, mặc dù bà ngoại ở bên cạnh cậu nhưng Trịnh Lam lại thấy trong lòng mình như thiếu mất cái gì đó, nơi ấy thuộc về Bùi Yến.
Bà ngoại đang chọn giấy cắt hoa, đã nhiều năm rồi nhưng thói quen của bà vẫn không thay đổi, luôn luôn thích chọn những kiểu dáng truyền thống một chút.
Những đường cắt giấy tinh xảo giờ đã được làm bằng máy, bà ngoại chọn đi chọn lại mà vẫn thở dài xúc động, bà nói: "Nếu không phải bà già rồi, mắt cũng nhìn không rõ, tay cũng run thì bà sẽ tự mình làm, chắc chắn nhìn sẽ đẹp hơn so với mấy cái này."
Trịnh Lam dẻo miệng dỗ dành bà: "Ai mà vượt được tay nghề của bà chứ ạ?"
Lúc Trịnh Lam còn rất nhỏ, mọi việc sắm sửa trong nhà cho ngày Tết đều do bà ngoại làm.

Khoảnh khắc tiếng pháo nổ đứt quãng bắt đầu vang lên, bà ngoại sẽ làm những món đồ thủ công này.

Lúc ấy Trịnh Lam sẽ cầm một chiếc ghế đẩu đến ngồi cạnh bà, bận bịu cầm một số dụng cụ hộ bà và nhìn chằm chằm không nháy mắt, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao một tờ giấy lại có thể tạo ra những hoa văn phức tạp như vậy.
Bà ngoại đeo kính lão dạy cậu làm mấy lần, tiếc rằng Trịnh Lam hoàn toàn không học được.

Cậu cắt nát một đống giấy, còn khóc nói mình làm thế nào cũng không được, bà ngoại chỉ đành nấu một bát bánh trôi nhân vừng dỗ cậu.
Khi Trịnh Lam còn bé, vì công việc bận rộn nên hầu như bố mẹ cậu không có thì giờ chăm lo cho cậu.

Quanh năm suốt tháng, chỉ khi đến tết Trịnh Lam mới được ở cùng với bố mẹ trong một khoảng thời gian ngắn.
Cậu lớn lên trong vòng tay của bà ngoại.
Những người bán hàng trên con đường này đều quen biết bà cậu, trong chốc lát đã bắt chuyện với bà, Trịnh Lam ở một bên vừa nhìn vừa cầm điện thoại, cuối cùng cậu cũng không kìm lòng được.
Cậu gọi điện cho Bùi Yến, mấy ngày trước anh đã nói anh sắp rảnh rồi, lúc này có lẽ anh đang nghỉ ngơi ở nhà.
Thời điểm âm thanh tút tút vang lên, tim Trịnh Lam đập kịch liệt, bà ngoại đang đứng cạnh cậu cười nói vui vẻ, nhưng hình như Trịnh Lam không nghe được tiếng cười ấy.
Điện thoại được kết nói, tiếng Bùi Yến từ bên kia mơ hồ truyền đến.
"Alo? Lam Lam, sao em đã gọi điện cho anh rồi?"
Lần trước Bùi Yến gọi cậu là Lam Lam ngay trước mặt Cố Chi, từ đó về sau anh vẫn luôn dùng xưng hô thế này.
Trịnh Lam giơ tay mình che miệng mình một chút, nhỏ giọng nói: "Nhớ anh, không được sao ạ?"

Xưa nay Trịnh Lam luôn không thường nói những lời này, thỉnh thoảng nói một lần cũng khiến cậu ngượng nghịu vô cùng.
Bùi Yến bật cười, Trịnh Lam hơi tức giận nói anh đừng có cười.
Lúc này thì cậu không kìm giọng lại, bà ngoại quay lại nhìn khiến Trịnh Lam cứng đờ người.
"Bên em ồn ào thế, đang chơi ở nơi nào?"
"Em với bà ngoại đi mua đồ tết." Trịnh Lam nhìn bà ngoại rồi nói với Bùi Yến.
Cậu mấp máy môi, chỉ có cậu mới biết được giờ phút này mình lo lắng bao nhiêu.
Đôi mắt của bà ngoại vẫn rất có thần, lúc còn trẻ đôi mắt ấy của bà vô cùng sắc bén.
Nhưng bà ngoại chỉ cười cười với cậu, sau đó bà lại quay người nói chuyện phiếm với ông chủ cửa hàng tiếp.
Có thể do nhạc trong cửa hàng quá lớn, thật ra bà ngoại không nghe thấy cậu nói gì.
Không hiểu sao Trịnh Lam thấy hơi mất mát.
"Trên đường có rất nhiều người, năm mới đến rồi, náo nhiệt quá." Trịnh Lam ngước cằm lên, nhìn dòng người tấp nập, từng người từng người, đông đúc vô cùng.
Ngược lại với cậu, có vẻ bên Bùi Yến vô cùng trống trải yên tĩnh.
"Anh còn chưa ra ngoài đi dạo nữa."
"Trong nhà anh không có người ạ?" Trịnh Lam hỏi: "Khi nào chú dì trở về vậy?"
"Sắp rồi, nhưng ở nước ngoài còn có chuyện phải xử lý, có lẽ năm sau bố mẹ anh mới về được." Bùi Yến nói.
Trịnh Lam nghe tiếng thương lượng giá cả nhiệt tình của bà mình, trái tim bỗng thấy căng căng ê ẩm.
Nếu, nếu bố mẹ của cậu có thể chấp nhận cậu như thế này, liệu cậu có thể dẫn Bùi Yến về nhà hay không.
"Đứa nhỏ đáng thương..." Trịnh Lam giả vờ trêu anh, nhưng thực tế cậu đang không thoải mái.
"Không đáng thương, nếu trong ngày giao thừa có người nào đó gọi điện nói chuyện với anh cho đến lúc ngủ mới thôi thì anh may mắn biết bao." Bùi Yến chậm rãi nói.
Ám chỉ rất rõ ràng, Trịnh Lam lập tức nói tiếp: "Vậy chắc chắn anh sẽ là người may mắn nhất."
Sau cuộc điện thoại, bà ngoại cũng đã mua đồ xong, trên tay bà có thêm mấy túi nilon lớn, bên trong thứ nào cũng có một ít.
Trịnh Lam nhanh tay nhận lấy.
Tay bà ngoại bỗng nhẹ bẫng đi, chỉ còn lại một thứ.
Đó là một dải ruy băng dài màu đỏ.
"Vừa nãy ông chủ bên kia cho bà." Bà ngoại sờ sờ sợi dây.
Hiếm khi cậu thấy bà ngoại như này, Trịnh Lam hỏi một câu: "Cái gì đây hả bà?"
"Dây cầu duyên đó, viết điều mình mong muốn lên, chuyện tình cảm có thể sẽ được thuận lợi hơn một chút." Bà ngoại vừa nói vừa nhét sợi dây lụa vào túi áo lông của Trịnh Lam.
"Đừng lãng phí cơ hội này."
Để bà làm tiện hơn, Trịnh Lam nâng tay lên một chút, lúc bà nhét xong, đuôi của dây lụa lộ ra bên ngoài, màu đỏ chót, rất dễ thấy.
"Cháu hiểu rồi ạ." Trịnh Lam cười với bà.
Hai người đi cạnh nhau rất chậm rãi, càng đi tiếng ồn ào náo động càng nhỏ lại, nói chuyện với nhau có thể nghe tiếng rõ ràng hơn.
"Khi cháu còn bé rất ít khi ầm ĩ, người khác đều phiền lòng vì cháu trai, còn cháu của bà thì lại rất ngoan." Bà ngoại nhìn con đường dài không điểm dừng phía trước, nói: "Ngay cả khi cháu lớn rồi, bà vẫn cảm thấy như vậy."
Trịnh Lam dừng bước.
"Vì sao cháu và mẹ xích mích, bà ngoại không hiểu, sau này có thể nói một chút cho người lớn tuổi là bà không? Mâu thuẫn giữa hai mẹ con, bà ngoại rất thắc mắc." Bà vẫn nở một nụ cười hiền lành nhưng Trịnh Lam lại cảm thấy nụ cười ấy quá gai mắt.
Nụ cười của bà giống như một con dao cắm vào trái tim của cậu vậy.
"Vâng, cháu sẽ kể với bà khi có cơ hội ạ."
Trịnh Lam mơ hồ đồng ý, bà ngoại không nhắc lại chủ đề này nữa, nhưng suy nghĩ của cậu lại lung tung rối loạn không thể tập trung được.

Cậu liên tục nhìn gương mặt của bà, tự hỏi liệu bà ngoại đã đoán được điều gì chăng, dù sao bà cậu luôn là một người thông minh khôn khéo.
Bà đã biết cái gì ư? Làm sao bà biết được?
Trịnh Lam suy nghĩ trong chốc lát, không có kết quả.
Lại trở lại việc cậu đã đồng ý với bà.
Lúc nào có cơ hội, khi nào mới gọi là phù hợp, cậu cũng không biết nữa.
Trịnh Lam đành phải ngừng suy nghĩ lại, cậu bỗng nhớ tới còn có Bùi Yến, trong lòng nhẹ nhõm đi không ít.

Bà cháu hai người đi dạo thêm một lúc sau đó trở về nhà.
Tống Mỹ Thanh đang ở trong bếp nghiên cứu phương pháp nấu ăn, mùi đồ ăn quyện vào cùng một chỗ, không đến nỗi khó ngửi.
Trịnh Lam giúp bà ngoại dán giấy đỏ được cắt đẹp đẽ với những câu đối lên các cánh cửa, cậu chụp ảnh từng nơi rồi trở về phòng của mình.
Nhảy lên giường rồi nằm xuống, Trịnh Lam bật điện thoại lên, gửi những hình mình vừa chụp cho Bùi Yến rồi thò tay xuống dưới, lấy dây lụa từ trong túi quần ra.
"Anh nghĩ em nên viết gì phía trên thì được?" Trịnh Lam gửi tin nhắn thoại hỏi Bùi Yến, đứng dậy cởi áo khoác ra.
Bùi Yến còn chưa về, cậu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, dứt khoát hỏi tiếp: "Em viết là Bùi Yến yêu tôi cả đời, được không anh?"
Điện thoại trên tay bỗng nhiên vang một tiếng, tim Trịnh Lam đập dồn dập.
Nhưng Bùi Yến không nói có thể hay không thể, mà anh hỏi: "Tôi là ai?"
"Tôi là em đó."
"À, tôi là anh..." Bùi Yến chơi xấu.
Trịnh Lam bỗng cảm thấy ỉu xìu không muốn nói chuyện với anh nữa, nhưng Bùi Yến lại gửi tin nhắn tới, là tin thoại.
"Anh biết rồi, Bùi Yến yêu em cả đời."
Giọng điệu anh không nhanh không chậm, như thể đang nói về việc sắp xếp cho chuyến đi ngày mai, hay nên ăn gì vào tối nay vậy.

Nhưng chỉ thế thôi cũng đã làm Trịnh Lam cảm động vô cùng, đôi khi cậu cảm thấy việc mình học tâm lý học lâm sàng là một quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời.

Có lẽ cậu có một chút bệnh nhỏ, cậu là người khá nhạy cảm.

Nhưng để đến mức này thì hơi bất thường.
Trịnh Lam nghe xong liền khắc sâu trong đầu, cậu lặp đi lặp lại, nhẩm tới nhẩm lui, lại hận chính mình.
Cậu chưa bao giờ nói những từ như thích hay yêu với Bùi Yến, ngay cả trong suy nghĩ cũng ít khi nghĩ đến, nhưng bản thân cậu lại có nhiều yêu cầu đối với anh.
Một lúc sau cậu lại cảm thấy Bùi Yến không hợp lí, hai người họ biết nhau còn chưa đầy một học kỳ, quen nhau nửa năm, mới hẹn hò nửa tháng, anh dựa vào điều gì mà nói luôn luôn, mãi mãi.
Anh sẽ lừa em sao?
Trịnh Lam ghé sát vào màn hình, hỏi trong im lặng.
Lại một người nữa lừa gạt cậu hay sao?
Đêm giao thừa, hàng nghìn hộ gia đình thắp sáng đèn lồng đỏ, gia đình Trịnh Lam cũng không ngoại lệ.
Năm nay bà ngoại đến nên mối quan hệ giữa Trịnh Lam và Tống Mỹ Thanh cũng tạm thời dịu đi vì sự không rõ ràng với Cố Chi, bầu không khí đã nhiều năm rồi không được tốt như thế này.
Trịnh An cũng đi làm về sớm, bà ngoại và Tống Mỹ Thanh đang làm một bàn đồ ăn lớn, bốn người vây quanh cái bàn tròn lớn.

Trịnh Lam và bà ngoại ngồi cùng một bên, Trịnh An và Tống Mỹ Thanh thì ngồi phía đối diện, cảnh tượng thật buồn cười.
Nâng ly sau khoảng thời gian xa cách, bà ngoại nói vài câu cả nhà sum họp, mỗi người nhấp một ngụm rượu.
Trịnh Lam gắp thức ăn cho bà, bỏ xương cá, bóc vỏ tôm, cậu lại nhớ đến Bùi Yến.
Điều mà cậu không ngờ tới là Tống Mỹ Thanh lại gắp đồ ăn cho cậu, bà nói món này mình tự làm, Trịnh Lam nếm thử xem.

Một miếng sường xào chua ngọt, chua nhiều hơn ngọt làm răng cậu hơi tê tê.
Gương mặt bà ngoại hiện lên vẻ vui mừng, Trịnh Lam đành phải nuốt xuống.
"Tiểu Lam học ở nơi xa như vậy, sau khi đi học sẽ rất lâu mới về ư?" Bà ngoại hỏi.
Vì mối quan hệ căng thẳng với gia đình nên từ đầu Trịnh Lam đã không có ý định ở lại lâu.
"Vâng, bà ngoại nhớ cháu thì gọi điện thoại hoặc gọi video cho cháu đều được ạ." Trịnh Lam nói.
"Bây giờ không phải người trẻ yêu đương đều gọi như thế hay sao? Mỗi người đều có sự nghiệp học hành riêng, không thể ở bên nhau mọi lúc." Tống Mỹ Thanh nhìn Trịnh Lam nói.
Đầu đũa của bà dùng lại trên miếng sườn, lại hỏi cậu: "Con và Cố Chi thế nào rồi?"
Trịnh Lam giả vờ nghe không hiểu: "Thế nào là thế nào ạ?"

"Không phải hôm đấy hai đứa trò chuyện rất vui vẻ hay sao?"
Bà ngoại ở đây nên Trịnh Lam chỉ có thể nói một cách mơ hồ: "Bạn bè ạ."
"Được rồi được rồi." Bà ngoại cau mày nói: "Chuyện của bọn trẻ cứ để bọn nó tự giải quyết, Tiểu Lam đã bao nhiêu tuổi rồi, con không cần lo nghĩ quá đâu."
Lúc này Tống Mỹ Thanh mới thôi không nói nữa.

Trịnh Lam múc một bát canh cho bà ngoại.
Người già thường nghỉ ngơi sớm, bây giờ tuổi bà cũng cao rồi, bà ngoại ăn cùng Trịnh Lam một bát chè trôi nước nhỏ, xem chương trình cuối năm một lúc, rồi nói muốn đi nghỉ.
Trịnh Lam đưa bà ngoại vào phòng thì thấy bà lấy ra một bao lì xì đỏ dày cộp từ dưới gối.
"Bà không tiết kiệm được nhiều tiền, cũng không có nhiều như bố mẹ cháu, nhưng đây là một chút tâm ý của bà ngoại." Bà đặt bao lì xì đỏ vào lòng bàn tay của Trịnh Lam, một phần tâm ý nặng nề.
"Cảm ơn bà ngoại ạ." Trịnh Lam nhận lấy.
"Hi vọng cháu của bà luôn luôn bình an, mỗi ngày đều vui vẻ.

Mẹ cháu nói những lời như thế, cháu đừng áp lực quá." Bà ngoại thấp hơn Trịnh Lam rất nhiều, có hơi tốn sức khi vỗ bả vai của cậu.
Trịnh Lam bừng tỉnh giật mình trở về phòng, tay bóp chặt bao lì xì dày khiến nó nhăn lại.

Cậu nhét lì xì vào dưới gối, cũng không mở ra xem có bao nhiêu trong đó.
Cậu muốn gọi điện thoại cho Bùi Yến nhưng Tống Mỹ Thanh lại gõ cửa.
Trịnh Lam không muốn cãi nhau với bà, Tống Mỹ Thanh vào phòng cậu còn cậu thì ngồi trên giường xem điện thoại.
"Hồi tối con nói, chuyện Cố Chi, có chuyện gì xảy ra?" Tống Mỹ Thanh hỏi thẳng vấn đề.
Ngón tay Trịnh Lam dừng trên tên Bùi Yến trong danh bạ nhưng không thể ấn gọi anh.
Cậu hơi buồn bực, nói: "Là như thế ạ."
"Như thế là thế nào?" Tống Mỹ Thanhh đã thấy hơi tức giận: "Con không thay đổi được à?"
"Con không hiểu." Trịnh Lam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Tống Mỹ Thanh, nói: "Con thích con trai, vấn đề này nghiêm trọng đến mức đấy ạ? Con thấy mẹ không phải không thể chấp nhận được, mẹ chỉ không muốn nhà chúng ta trôi qua yên ổn thôi."
"Con nói hươu nói vượn cái gì đấy?" Tống Mỹ Thanh đứng phắt dậy: "Mới ra ngoài học một năm thôi mà cánh cứng cáp rồi? Không ngửa tay xin bố mẹ tiền sinh hoạt thì nghĩ mình đã độc lập được rồi à? Ngây thơ!"
"Con không nói về chuyện này, thái độ của con vẫn sẽ như thế, con không thay đổi được, mẹ thay đổi suy nghĩ hoặc là con rời đi." Trịnh Lam nói không chút do dự: "Về bà ngoại, con tin rằng mẹ cũng mong muốn bà sống lâu, luôn luôn mạnh khỏe."
Tống Mỹ Thanh vung tay lên cho Trịnh Lam một bạt tai rồi đóng sầm cửa lại, bỏ đi.
Nửa bên mặt rát đau nhưng Trịnh Lam không để ý đến.
Hai tay cậu chống trên giường, đang nghĩ sẽ gọi Bùi Yến như thế nào.
Người kia than thở rằng đã chờ cậu cả đêm, muốn nghe lời giải thích.
Trịnh Lam đứng dậy, lấy dây lụa đỏ từ tủ đầu giường ra.
Cậu thực sự đã viết câu nói kia lên trên nó.

Dây lụa không phải vật liệu tốt để viết vào, Trịnh Lam viết rất tốn sức, mỗi nét bút đều phải lặp đi lặp lại nhiều lần mới có thể nhìn ra chữ.
Bùi Yến nói sẽ yêu tôi cả đời này.
Cậu quấn dây lụa đỏ vào cổ tay, sợi dây màu đỏ sậm làm nổi bật lên cổ tay nhỏ trắng như tuyết của cậu.
Mấy ngày gần đây cậu thường xuyên làm như vậy, chỉ bằng một tay cậu cũng sẽ làm được một cái nút thắt rất đẹp.
Chất liệu của dây lụa rất tốt, quấn vào cổ tay trong thời gian dài cũng không bị ngứa đỏ lên.

Nó dịu dàng ngoan ngoãn dán vào làn da của cậu, giống như một chiếc chăn bông vỏ nhung mà Trịnh Lam có thể gối lên và ngủ một giấc ngon lành.
Vừa ngoan ngoãn chuẩn bị xong thì Bùi Yến gọi điện thoại đến, từng tiếng chuông vang lên trong phòng như đang thể hiện sự nôn nóng của Bùi Yến vậy.
Trịnh Lam nhận, nói liên tục câu em yêu anh, làm Bùi Yến ngốc luôn.
Anh đã định hỏi Trịnh Lam tại sao nói không giữ lời, cả đêm không nhận được tin nào từ cậu, Bùi Yến suýt nữa cho rằng Trịnh Lam xảy ra chuyện gì rồi.
Đương nhiên điều anh lo lắng hơn cả là mẹ của Trịnh Lam.
"Bé yêu à, sao thế?" Bùi Yến cẩn thận hỏi cậu.
Anh gửi lời mời gọi video nhưng đối phương lại từ chối.
"Em không tiện để anh nhìn em..." Trịnh Lam buồn bực vùi nửa đầu vào trong chăn, giọng buồn buồn nói với anh.
"Sao lại không tiện?" Bùi Yến hỏi.

Anh lo lắng hơn nửa đêm, bây giờ Trịnh Lam lại không nói gì với anh cả, tự nhiên anh thấy sốt ruột vô cùng.
Trịnh Lam cắn răng một cái, nói: "Em muốn cái kia."
"Cái gì cơ?" Tay Bùi Yến run run khiến thuốc lá rơi mất một đoạn.

"Cái kia!" Trịnh Lam gào lên.
Bùi Yến ngạc nhiên, trong thời gian ngắn không nói nên lời.
Lúc này mới được bao lâu mà em ấy đã bị mình làm hư rồi?
Trong ấn tượng của anh, Trịnh Lam là một đàn em khóa dưới có gì cũng không dám nói.
"Anh có đang nghe không đó?" Trịnh Lam vươn tay nhìn dây lụa cọ vào da của cậu.
"Anh đang nghe." Bùi Yến sặc, ho vài tiếng.

Anh xin lỗi cậu, nói rằng cục cưng bỗng nhiên làm việc này, anh mới rửa bát xong tay còn đang bẩn.
Trịnh Lam cười lâu đến mức khóe mắt ngấn lệ, sau đó mới nói: "Em không làm nữa đâu."
"Như thế không tốt cho cơ thể lắm đâu." Bùi Yến nhắc nhở cậu, anh muốn nói rằng nếu không thì cậu làm anh nghe cũng được, Trịnh Lam ở đầu bên kia điện thoại cắn cắn góc chăn.
"Em không làm..." Máu trong người cậu như đang chảy ngược lại, hàm răng cậu trong nháy mắt được thả lỏng.
Một cuộc gọi không thể hiểu nổi đã châm lửa cả người Bùi Yến, tiếc rằng anh không bắt được người châm lửa, khó thở miệng toàn lời hoang đường, một đêm này Trịnh Lam cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ.
Vừa mới rạng sáng ngày hôm sau Bách Hạo đã gửi một đường link dẫn đến bài viết trong diễn đàn trường cho Trịnh Lam, bài viết chỉ có một tấm hình.
Hôm ấy trời mưa, Trịnh Lam và Bùi Yến hôn nhau trên đường.
Chỉ là một tấm ảnh được tiện tay chụp lại không có bố cục gì cả, hơn một nửa gương mặt của hai người bị dù che khuất, Bùi Yến ôm lấy vòng eo nhỏ của Trịnh Lam, còn tay cậu ôm chặt người trước mặt, bóng dáng đôi yêu nhau mông lung trong màn mưa.
Đầu tiên Trịnh Lam lưu ảnh lại, sau đó mới nhìn xuống phần bình luận.
Không có mấy người nhận ra hai nhân vật chính trong bức hình nhưng hầu như mọi người trong phần bình luận đều chúc phúc và ao ước.
Lại lướt xuống phía dưới một chút, có người biết chuyện lại tiết lộ thêm nhiều chi tiết về chuyện của hai người hơn.
Ví dụ như ở thư viện, ở nhà ăn, ở phòng kí túc...
Sau đó, thậm chí có một số bức ảnh của họ đã được người khác chụp lại một cách tình cờ.
Ví dụ như chụp cổng trường, có bóng lưng của hai người vai sát vai đứng cạnh một chỗ; chụp nhà ăn ghi hôm nay đông người quá thì bên góc bức ảnh, Bùi Yến và Trịnh Lam ngồi đối diện nhau, hai người họ ngẩng đầu nhìn đối phương; chụp cảnh đêm ở sân trường thì có Bùi Yến và Trịnh Lam nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ...
Cậu cũng không bao giờ nghĩ rằng ở trường học lại gặp Bùi Yến nhiều lần như vậy, đã thế lần nào cũng có nhân chứng nữa chứ.

Xem từng lầu từng lầu một khiến Trịnh Lam cảm thấy giống như mình xem lại một lần nữa những tháng ngày ngắn ngủi vừa qua cậu ở bên Bùi Yến.
Bách Hạo: Người anh em, cháy quá đi.
Trịnh Lam:...
Bài đăng trở nên hot trên trang chủ vì có nhiều lượt truy cập, Trịnh Lam sợ gây ảnh hưởng không tốt nên đã chuyển tiếp cho Bùi Yến.
Mấy tiếng sau Bùi Yến mới trả lời cậu, nhắn là: Chụp đẹp ghê.
Sau đó Bùi Yến gửi lần lượt những bức ảnh anh yêu thích, rồi giải thích lúc này hai người đang làm gì, lúc kia nói những câu gì, cuối cùng ngừng mấy giây, anh gửi một tin nhắn thoại tới.
Trịnh Lam bấm nghe, giọng nói của Bùi Yến khàn khàn do vừa mới tỉnh dậy, giọng nói như vậy đã kéo Trịnh Lam trở lại nhiều đêm, hai người nằm thân mật bên nhau.
Những lúc anh thấp giọng nói chuyện với cậu, chính là giọng như thế này.
"Bé cưng ơi, anh muốn...!em."
Một tiếng em được thốt ra nhẹ nhàng rồi biến mất nhanh chóng sau đó, tất cả dịu dàng Trịnh Lam ấp ủ đều tan thành mây khói, gương mặt nhỏ nhắn vùi trong chăn đỏ bừng cả lên.
Một đêm còn chưa đủ, khi dậy còn tiếp tục nói nhăng nói cuội nữa chứ, Trịnh Lam thầm mắng Bùi Yến là người không đứng đắn, nhưng cậu lại không tự chủ được mà suy nghĩ về chuyện tương tự anh.
Chăn bông thay thế nhiệt độ cơ thể anh ấy, nhưng còn cái khác thì sao.
Mới xa cách không được bao lâu mà Trịnh Lam đã sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
"Khi nào thì anh mới có thể đến gặp em được?" Trịnh Lam hỏi anh.
Bùi Yến nói sắp rồi, mấy ngày nữa thôi, một lúc sau anh lại bổ sung thêm, không đến mấy ngày nữa.
Cuối cùng mấy ngày anh nói là bao nhiêu, ai cũng không thể nói chính xác.
Ngày đầu tiên của năm mới, vì nằm trên giường nói chuyện phiếm với Bùi Yến mà Trịnh Lam xuống muộn.
Cậu bị Tống Mỹ Thanh nói mấy câu, Trịnh Lam đều không để ý đến, nghe xong thì vào phòng tắm rửa mặt.
Cậu đang đánh răng thì ngẩng đầu nhìn mình trong gương, bỗng nhiên nhớ lại câu cuối cùng tối qua hai người nói với nhau.

Khi ấy Bùi Yến nhìn vào mắt của cậu, hình ảnh từ màn hình cũng không quá sắc nét, âm thanh cũng chẳng chân thực cho lắm, nhưng lời anh nói ra lại rất giản đơn.
"Lam Lam, chúc mừng năm mới."
Trịnh Lam không biết nên gọi anh là gì để thân mật hơn, giờ phút này dường như cậu đang cùng Bùi Yến thực hiện một lời hứa thiêng liêng.
"Anh* Bùi, chúc mừng năm mới."
*cái này là anh trai đó =)))
Hôm nay đã sang một năm mới rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi