SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

--Editor: Autumnnolove--

Chờ khi thu thập xong đồ ăn quay trở lại vị trí tổ ong, nhóm ong mật cũng đã dọn nhà gần xong. Lạc Ninh mang theo ống trúc lúc nảy cùng làm, bắt đầu lấy mật ong.

"Chú còn đang tự hỏi Tiểu Ninh Ninh vừa rồi sao lại kêu chúng ta làm ống trúc, còn tưởng là làm chơi. Thì ra là đã sớm nghĩ phải dùng để lấy mật ong."

Sài Kính chờ Lạc Ninh cùng vài người khác lấy mật ong chứa vào ống trúc xong, không nhịn được cảm thán. Những người khác cũng cảm thấy ngoài ý muốn, "Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng Tiểu Ninh Ninh mang theo chúng ta chơi trò gì mới."

"Không hổ là Tiểu Ninh Ninh, trước suy tính sau hành động đều thỏa đáng."

Thời điểm bọn họ làm ống trúc cứ nghĩ là đồ chơi, thuận tiện được thêm vài giây tên màn ảnh. Thì ra Lạc Ninh đã sớm nghĩ tới muốn dùng để đựng mật ong.

Các thực tập sinh cũng thở dài: "Chúng ta còn phải học hỏi thêm từ Lạc lão sư."

Cái tổ ong rất lớn, mật ong cũng đặc biệt nhiều. Mỗi người đều được phân hai ống trúc mật ong. Đạo diễn nói có thể mang về ăn dần, mật ong tự nhiên vẫn rất bổ. Là thứ tốt.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây là đạo diễn đang bồi thường cho sự tình phát sinh hôm qua. Bằng không làm sao tên đạo diễn này có thể có lòng tốt cho Lạc Ninh dẫn theo bọn họ hưởng lợi, lại có mật ong mang về ăn.

Chờ thu thập xong mật ong, đoàn người trở lại chỗ trống trải tìm được trước đó nghỉ ngơi, bắt đầu làm cơm trưa. Đạo diễn cùng những người khác trong tổ tiết mục cũng được chia cho hai ống trúc mật ong.

Hắn phát hiện khi để cho các khách mời cực cực khổ khổ mà đi kiếm đồ ăn thì thu được một lượng truy cập cùng nhiệt độ rất cao, nhưng mà lúc để cho bọn họ đi theo Lạc Ninh nằm thắng thì điểm đánh giá lại còn cao hơn nữa.

Cái này làm cho hắn có chút khó hiểu.

Phó đạo diễn nghĩ một hồi mới nói: "Chắc là mấy chương trình tạp kỹ sinh tồn hoang dã kiểu này thu hút người xem bằng cách hành xác và làm khổ khách mời, người xem cũng mệt mỏi khi nhìn thấy thần tượng của họ vất vả rồi."

"Bây giờ đi theo Lạc Ninh thảnh thơi mà thắng giống như một luồng gió mới, thú vị hơn rất nhiều, cho nên khán giả cũng đón nhận hơn."

Đạo diễn ôm đầu một cái, "Đúng vậy, lúc trước tôi nghĩ sai rồi."

Điều hắn muốn chính là điểm đánh giá cùng nhiệt độ của chương trình bạo, cũng không phải muốn khi dễ khách mời và thực tập sinh làm niềm vui. Như bây giờ nếu càng được hoan nghênh, thì cứ tự nhiên tiếp tục như vậy cũng tốt.

Vì thế trong mấy ngày kế tiếp, đạo diễn cũng không có nghĩ cách thử thách các đội. Ngược lại để cho tất cả theo thói quen cùng gia nhập đội Lạc Ninh.

Đạo diễn khi nào cũng bắt đầu làm người tốt rồi?

Chẳng lẽ bởi vì sự tình phát sinh lần trước cho nên áy náy muốn bồi thường bọn họ. Cũng bởi vậy chút oán khi đối với đạo diễn còn sót lại cùng tiêu tan.

Đoàn phim mấy ngày kế tiếp sinh tồn ở hoang đảo không hề khổ cực mà giống như nghỉ phép. Khách mời cùng thực tập sinh đều chơi thực vui vẻ. Khán giả xem cùng thực vui sướng. Nhân khí của Lạc Ninh một lần nữa tăng nhanh, lượng fan Weibo đã lên đến hơn mười triệu.

Buổi tối ngày cuối cùng, mọi người ngắm sao trời nói chuyện phím tới tận khuya.

Vừa chợp mắt không bao lâu, Lạc Ninh bị thanh âm cầu cứu thê thảm làm tỉnh giấc. Cô lập tức đứng dậy, nhanh chóng theo hướng âm thanh mà tìm.

Một lát sau Lục Tuân cũng mở mắt, ngồi dậy nhìn nhìn về phía cô biến mất. Bất quá lần này hắn không có đi theo. Thanh âm này hắn nghe được, liền ở cách nơi này không xa. Lạc Ninh có thể tự mình giải quyết. Hắn vẫn biết rằng, hay quá lại hóa dở.

Hắn lại nằm xuống nhắm mắt lại, nhưng vẫn đang nghe ngóng động tĩnh bên kia. Đương nhiên, chỗ này trừ Lạc Ninh và Lục tuân, những người khác đều không nghe được thanh âm này.

Lạc Ninh lần theo tiếng rên mà tìm, liền thấy một con báo đốm đang gặm trong miệng một con khỉ. Âm thanh cầu cứu từ con khỉ phát ra.

Lạc Ninh không chút do dự đem dao nhỏ trong tay hướng báo đốm vọt tới. Báo đốm cảm nhận được nguy cơ, liền ném con khỉ trong miệng ra để dễ dàng tránh đi công kích. Tuy nhiên Lạc Ninh đã sớm đoán chắc hướng nó né tránh, bởi vậy dao nhỏ vẫn đâm trúng người nó. Nó  hung tợn gắt gao nhìn chằm chằm lạc ninh, lại theo bản năng cảm giác được nguy hiểm cận kề liền thông minh quay đầu chạy. Lạc Ninh cũng không thèm đuổi theo. Bước nhanh đến chỗ con khỉ bế nó lên. Lúc này hơi thở của nó đã thoi thóp, nó thật hiểu chuyện hướng Lạc Ninh kêu ra hai tiếng, sau đó lại đưa tay về hướng mảnh lá trên cây kêu to vài tiếng nữa. Lạc Nịnh đại khái có thể hiểu ý nó. Duỗi tay vạch đám lá cây kia ra, liền thấy một con khỉ con còn chưa mọc lông nhỏ cỡ lòng bàn tay đang cuộn tròn. Vẫn chưa mở mắt, nhìn dáng vẻ chắc vừa mới sinh.

"Mày muốn tao giúp mày chăm sóc nó sao?" Lạc Ninh hướng con khỉ mẹ hỏi.

Khỉ mẹ thở phì phò kêu to một tiếng. Nó biết mình sắp chết rồi, khỉ con vừa mới sinh ra không có khỉ mẹ vô pháp sinh tồn trong rừng rậm. Nó không cảm thấy nguy hiểm từ nhân loại này. Cô giúp nó đuổi báo đốm đi, hơn nữa còn làm báo đốm bị thương. Cho nên nó có phần tin cậy cùng ỷ lại. Phát ra tiếng kêu cứu, chỉ có mình cô gái này chạy tới đây, cũng không còn cách nào khác đem đứa con còn đỏ hỏn phó thác cho cô.

Lạc Ninh phát hiện miệng vết thương nó quá sâu, sinh mệnh cũng sắp tàn. Không còn cách nào cứu về rồi. Hẳn là nó đang trong thời điểm sinh con, bị báo đốm phát hiện. Lúc cô nghe được âm thanh cầu cứu thì khi đó nó đã bị báo đốm cắn rồi. Cô thở dài, duỗi tay sờ sờ đầu nó, "Được, về sau tao giúp mày chiếu cố nó."

Khỉ mẹ gian nan cọ đầu vào lòng bàn tay Lạc Ninh một chút. Lại khẽ kêu lên một tiếng, sau đó chậm rãi nghiêng đầu nhìn khỉ con trong đám lá cây. Chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lạc Ninh đào cái hố nhỏ chôn nó. Sau đó vẽ bùa siêu độ rồi đốt cháy. Lúc này mới cẩn thận ôm lấy khỉ con. Tuy rằng mới sinh nhưng tiểu gia hỏa này hẳn cảm nhận được mẹ của nó rời đi, nên có chút bất an. Lạc Ninh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng trấn an nó. Trên người cô có linh khí, khỉ con không tự giác cọ cọ tay cô, vươn móng vuốt nhỏ ôm chặt lấy ngón trỏ của cô không buông. Nó cũng đem Lạc Ninh trở thành chỗ dựa.

Cô cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại có giống khỉ lùn*.

(*) : Khỉ lùn pygmy marmoset (Cebuella pygmaea), loài khỉ nhỏ nhất thế giới, là động vật bản xứ ở những cánh rừng mưa vùng phía tây lòng chảo Amazon thuộc Nam Mỹ. Tại Trung Quốc, chúng đang được rao bán trái phép với giá hơn 4.500 USD.SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG - CHƯƠNG 101 - 102

Khỉ lùn còn được người Hoa Hạ gọi là khỉ mực, thân hình nhỏ xíu, thông minh lanh lợi, có thể tương thông với chủ, thập phần hiếm thấy, nó còn có thể giúp chủ nhân mài mực.

Văn nhân và các thầy phong thủy thời cổ đại đều thích nuôi khỉ mực. Một là bởi vì nó trân quý, đặc biệt có linh tính thông nhân tính. Hai là bởi vì nó sẽ giúp chủ nhân mài mực kê giấy, hết sức linh hoạt.

Nếu đã đáp ứng con khỉ mẹ kia, cô chắc chắn sẽ đem con khỉ mực nhỏ này nuôi lớn. Bản thân cô cũng thực thích loại động vật nhỏ đáng yêu có linh tính. Lạc Ninh không có lập tức quay lại, mà tìm kiếm một hồi trong rừng vài loại quả dại cùng quả mọng đều ngắt lấy một ít. Lúc này mới mang theo tiểu gia hỏa cùng nhau trở về.

--Editor: Autumnnolove--

Lạc Ninh trở lại túi ngủ. Vật nhỏ dựa theo cảm giác chui vào trong lòng ngực của cô ngon giấc.

Ngày hôm sau, Lạc Ninh thức dậy, đem tiểu gia hỏa thả trong túi áo. Chờ mọi người đều thức, liền dẫn bọn họ đi đến gần đó tìm nguồn nước rửa mặt. Sau đó lại mang theo đám người tìm được không ít thức ăn.

Hôm nay vận khí cũng không tệ lắm. Gặp vài con gà rừng, lại tìm được mấy trái dừa. Lạc Ninh nói giữa trưa ăn gà hầm nước dừa. Mọi người đều thật cao hứng.

Dựa theo lộ trình định trước, đoàn người đi đến giữa trưa dừng lại cơm nước. Không sai biệt lắm thêm chút thời gian là có thể ra khỏi khu rừng, đến điểm đích định sẵn. Chính lúc này thời gian cũng phù hợp, một kỳ sinh tồn hoang đảo gần đi đến hồi kết. Trải qua bảy ngày sinh tồn trong rừng rậm hoang dã, tất cả mọi người thể lực đều tốt lên rất nhiều, đi bộ hai ba tiếng đồng hồ cũng còn có thể.

Giữa trưa, Lạc Ninh trổ tài nấu gà hầm nước dừa. Thịt cùng rau dại thì để cho các học viên khác cùng làm. Thực mau, mùi thơm từ món gà nước dừa tràn ngập bốn phía. Nước canh màu trắng sữa thơm nồng. SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG - CHƯƠNG 101 - 102

"Quả nhiên vẫn phải cần Tiểu Ninh Ninh ra tay, chúng ta mới có thể ăn đến mỹ vị nhân gian."

"Đúng vậy, chỉ là nghe cái này hương vị tôi đều tưởng chảy nước miếng."

"Oa, uống quá ngon, đây là canh gà nước dừa tươi ngon nhất tôi từng uống"

"Thịt gà chẳng những tươi, còn rất mềm, xứng với nước dừa, hoàn mỹ!"

"Ăn ngon, uống ngon, quá mỹ vị."

"Tiểu Ninh Ninh, cô như thế nào có thể nấu ăn ngon như vậy. Tôi sợ ghi hình xong sau này luôn nhìn không được nhớ thương miếng ăn này."

"Tiểu Ninh Ninh này trù nghệ tuyệt, về sau ai làm chồng của cô ấy, chắc chắn rất hạnh phúc!"

Mấy người Ngụy Diệu một bên ăn canh thịt, một bên cảm thán khen ngợi. Đồng Già uống liền hai chén canh, vẻ mặt thỏa mãn vui đùa nói: "Đáng tiếc tôi lớn tuổi, bằng không cũng muốn theo đuổi Tiểu Ninh Ninh."

Mọi người đều biết là hắn nói giỡn liền phụ họa.

"Vì miếng ăn, thầy Đồng cư nhiên muốn gieo mầm tai họa cho Tiểu Ninh Ninh của chúng ta"

"Cậu mơ đẹp lắm, Tiểu Ninh Ninh là của mọi người nha!"

"Tiểu Ninh Ninh của chúng ta về sau sẽ tìm một người trẻ tuổi, cậu một cái lão già thịt khô nghĩ cũng đừng nghĩ."

Đồng Già mắt trợn trắng, "Tôi nơi nào lại giống lão già thịt khô? Tôi còn không đến 30. Cảm ơn."

"Tôi liền ăn ngon tới lưu luyến. Tôi dễ dàng sao"

Hắn lại thở dài, "Tôi chính là hâm mộ nửa kia tương lai của Tiểu Ninh Ninh"

Lời này nói ra cũng không phải nói giỡn. Hắn thực sự có chút hâm mộ lão công tương lai của Lạc Ninh. Lạc Ninh xinh đẹp, khí chất cùng nhân phẩm đều tốt, có thể xem phong thủy vẽ bùa, tri thức rộng. Mấu chốt là còn có tài năng nấu ăn ngon như vậy, ai cưới được cô ấy thật hạnh phúc. Nếu không phải tự ý thức chính mình cùng Lạc Ninh không thích hợp, hắn đều nhịn không được cũng động tâm.

Đám người Ngụy Diệu cũng cười nói: "Cậu nói cũng thật vô nghĩa. Đứng nói là cậu, không biết có bao nhiêu nam nhân đều hâm mộ."

Kỷ Tinh Hành nghe bọn họ nói, mày không khỏi nhíu nhíu.

"Được rồi, còn không ăn nhanh đi, chậm một hồi gà hầm nước dừa liền không còn."

Hắn nghe người khác bàn tán, nói tương lai Lạc Ninh sẽ tìm một người đàn ông khác trở thành nửa kia, những người này còn hâm mộ, hắn liền thấy khó chịu.

Lời này làm cho mấy người Ngụy Diêu ngẩn người. Thực mau liền hiểu được, bọn họ nói như vậy làm cho đỉnh lưu không cao hứng. Mấy người cũng nhớ tới, Kỷ Tinh Hành và Lạc Ninh là cùng nhau lớn lên. Hơn nữa gần đây bọn họ còn nhìn ra Kỷ đại đỉnh lưu thường xuyên hạ thấp thân phận muốn tiếp xúc nhiều với Lạc Ninh, sợ là đang hối hận vì những chuyện trước đó đi.

Bọn họ cũng biết sự kiện Weibo lần đó. Lúc ấy cũng cảm thấy Kỷ Tinh Hành cùng Bạc Tương Tương hành xử không phúc hậu, khó trách tình hữu nghị thanh mai trúc mã muốn lật.

Kỷ Tinh Hành đã nói như vậy, mấy người cũng liền ăn ý không hề nói đến đề tài vừa rồi. Không khí nháy mắt có chút xấu hổ, Tô Thanh Lam đột nhiên nhìn thấy từ trong túi áo Lạc Ninh thò ra một cái đầu nhỏ.

"Đây là cái gì?"

Lời nói của cô nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của người khác, cũng giảm bớt không khí căng thẳng bên kia.

Lạc Ninh biết tiểu gia hỏa nghe mùi thơm mới thò đầu ra, cười đem nó từ túi áo lấy ra đặt ở lòng bàn tay. Lại dùng cây trúc làm muỗng múc ít nước canh thổi nguội, đút cho nó uống. Khỉ con uống nước canh xong cũng chậm rãi mở mắt, đem Lạc Ninh xem như mẹ, uống xong một muỗng nhỏ liền lấy đầu không ngừng cọ vào lòng bàn tay cô.

"Đây là con khỉ nhỏ? Dễ thương quá!" Tô Thanh Lam nhìn bộ dáng cọ tay lấy lòng Lạc Ninh của con khỉ nhỏ hết sức đáng yêu, tâm đều nhanh ngứa ngái.

Những người khác cũng tò mò không thôi nhìn con khỉ trong tay Lạc Ninh.

"Này thật là khỉ con sao? Như thế nào lại nhỏ như vậy?"

"Quá đáng yêu. Nhưng mà khỉ con cũng không thể nào nhỏ xíu như vậy đi, có khi nào không phải khỉ chẳng qua lớn lên nhìn giống khỉ thôi?"

Ngụy Diệu bình thường thích thư pháp văn học, nhìn khỉ con một hồi, đột nhiên kinh ngạc không thôi hỏi: "Tiểu Ninh Ninh, đây là khỉ mực?"

Lạc Ninh lại cho tiểu gia hỏa này một muỗng canh liền không cho nó ăn nữa.

Nàng ngẩng đầu cười nói: "Ngụy lão sư cũng biết khỉ mực?"

Ngụy Diệu đôi mắt không khỏi sáng lên, "Thật đúng là khỉ mực sao, tôi từng nghe nói đến, vẫn tiếc nuối vì chưa có cơ hội nhìn thấy."

"Khỉ mực là khỉ gì?" Đồng Già đối hai người hỏi.

Ngụy Diệu liền cười cùng mọi người phổ cập một chút cái gì là khỉ mực. Chờ ai cũng nghe được khỉ mực sẽ mài mực, ăn ngủ trong ống đựng bút, một đám đều có chút không thể tin được. Tín hiệu di động trên đảo lúc này đã khôi phục lại, vì thế liền có người lấy di động ra lên mạng tra. Nhanh chóng liền tra được tư liệu về khỉ mực.

"Thật sẽ mài mực. Tôi lại có thêm kiến thức rồi."

"Loài khỉ này cho dù trưởng thành cũng không lớn thêm bao nhiêu đâu, đáng yêu quá."

Đạo diễn cũng từng nghe nói qua khỉ mực, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không nhịn được liền chạy lại xem.

"Lạc lão sư, con khỉ mực trong tay cô như thế nào tìm thấy vậy?". Hắn đoán ra Lạc Ninh đang chuẩn bị mang theo con khỉ con về. Đổi lại là hắn, tìm thấy con vật đáng yêu lại có linh tính như vậy hắn cũng mang về.

Khỉ mực cũng không phải động vật cần được bảo hộ được quy định rõ ràng trong văn bản pháp luật, Không có lí gì tư nhân không thể nuôi dưỡng. Hơn nữa đây là hoang đảo thuộc vùng biển quốc tế, Lạc Ninh có duyên tìm được một con khỉ mực mang về cũng không có gì to tát. Đối với Lạc Ninh, mặc kệ là sự tình bọn bắt cóc hay là ratings, đều làm cho đạo diễn vô cùng cảm kích. Cho nên hắn cũng không ngại tạo cơ hội cho cô danh chính ngôn thuận nuôi dưỡng con khỉ mực này.

Nhà văn nhà thơ thời xưa nếu nuôi được một con khỉ mực còn có thể khoe khoang trong một thời gian dài.

Đạo diễn biết ở giới hào môn quý tộc có không ít người già rất yêu thích khỉ mực, chỉ tiếc là loài khỉ này không phải dễ tìm, tỉ lệ tìm ra nó không hề cao.

Không thể không nói, vận khí của Lạc Ninh thực sự quá tốt, hắn có chút hâm mộ.

Lạc Ninh nhìn ra được ý tứ của đạo diễn. Vì thế đem sự tình tối hôm qua nói ra đại khái, "Về sau tôi liền nhận nuôi nó."

Cô hỏi đạo diễn: "Vừa lúc hôm nay cũng quay xong chương trình, tôi mang nó lên maý bay trở về cùng có được không?"

Đạo diễn cười nói: "Đương nhiên không thành vấn đề. Đây là hoang đảo thuộc vùng biển quốc tế, khỉ mực nhỏ lại vô chủ. Chính mẹ của nó đem nó phó thác cho cô, đó chính là duyên phận."

"Lại nói, nó mới sinh ra, nếu là cô không mang nó đi, nó ở trong rừng rậm cũng khó tồn tại lâu."

Ngoài Bạc Tương Tương ra thì những người ở đây cũng tán thành: "Đúng vậy, hơn nữa tối qua không có cô thì nó cũng rơi vào miệng của con báo đốm kia rồi, đây chính là duyên phận đó."

"Xem ra tiểu gia hỏa đặc biệt thích cô, đây là xem cô như người thân của nó rồi, nó cũng không muốn rời xa cô đâu." Tô Thanh Lam cường điệu nói.

Lạc Ninh cười dùng đầu ngón tay sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, trong mắt toàn là cưng chiều, cười nói: "Về sau tôi chính là ma ma của nó."

--Wattpad: Autumnnolove--

Bữa giờ mình thấy nhiều bạn hỏi truyện này sao lại gắn tag mạt thế và nữ chính bàn tay vàng quá phải hông. Mình gắn tag mạt thế là tại vì thực sự có có một đoạn rất dài chạy show thực tế ảo zombie các kiểu, và trong 200 chương cuối của truyện là lí giải vì sao nữ chính bàn tay vàng khè vậy, cũng có 1 tiểu thế giới mà nữ chính xuyên tới là mạt thế luôn. Cảm ơn mn đã theo dõi truyện tới lúc này. Yêu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi