--Dịch : Autumnnolove--
???
CHƯƠNG 143
Lục Tuân thấy bộ dạng của Hoắc Dã lúc này thì không khỏi dở khóc dở cười: "Trong lĩnh vực phong thủy này Lạc Ninh tuyệt đối là bậc thầy, lời thật mất lòng, sau này cậu cũng đừng sống kiểu cái gì cũng không quan tâm nữa."
Tuy rằng Hoắc Dã chỉ sinh sau Lục Tuân mấy tháng, nhưng tính cách của anh ta trẻ con hơn anh nhiều. Hơn nữa, xét về vai vế thì ba người bạn nối khố này đều phải gọi anh là chú. Cho nên trước giờ anh vẫn đối đãi với Hoắc Dã như em trai.
Xưa nay Hoắc Dã đều hơi sợ người bạn nối khố Lục Tuân này, vì thế cười gật đầu: "Biết rồi!"
"Còn không phải là vì lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy sao, chứ không làm sao có thể phớt lờ được, lần sau nhất định sẽ nghe lời các người."
Sau đó anh ta lại ngồi vào vị trí đối diện Lục Ninh, trong mắt tràn ngập lửa nóng hỏi: "Lạc đại sư, sao trước đó cô có thể thấy được tôi sẽ gặp tai nạn đổ máu?"
Thần kỳ nhất là cô ấy còn biết anh sẽ bị người ta dùng chai rượu đập vào đầu. Chuyện này không có khả năng được sắp xếp trước là anh đang ăn cơm thì đột nhiên muốn tới nhà vệ sinh, lại trùng hợp gặp được Phùng Ngọc Hạo cũng đến đây ăn tối hội họp.
Đã tự trải nghiệm qua chuyện này một lần, hơn nữa Phó Từ còn kể Lạc Ninh đã giúp Phó Vi thế nào, lúc này anh mới hoàn toàn tin vào chuyện mơ hồ này. Cho nên không nén được tò mò mà chạy tới đây.
Lạc Ninh cũng thành thật nói: "Tôi thấy anh có đào hoa sát*, sau đó bấm đốt ngón tay xem thử, mới tính được đêm nay anh có tai nạn đổ máu."
(*) - 桃花煞 : Đào hoa sát là mí mắt đi đôi với mắt có hung quang lồ lộ có thể bị đâm chém vì tình duyên hoặc tự sát vì tình.
Hoắc Dã ngẩn người: "Đào hoa sát?"
Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, người đập chai rượu vô đầu anh có phải cũng thích người mà anh đang theo đuổi không?"
Hoắc Dã trừng mắt nhìn: "Quao, cô quá ghê, vậy cũng nhìn ra được."
--Dịch : Autumnnolove--
Ở nước ngoài anh ta có theo đuổi một cô gái, lần này cô ấy còn theo anh về nước. Sau đó anh mới biết được Phùng Ngọc Hạo cũng thích cô gái kia, khó trách hắn luôn gây chuyện với anh khắp nơi.
Chuyện này anh cũng không nói với Lục Tuân và mấy người bạn ở đây, cho nên không có khả năng là họ nói cho Lạc Ninh Nghe, có nghĩa là cô ấy dùng thực lực nhìn ra.
Lục Tuân nhíu mày, nói với Hoắc Dã: "Nói năng cho đàng hoàng!"
Hoắc Dã: "...". Trước kia anh cũng nói chuyện như vậy sao không thấy gia hỏa này cảnh cáo đi. Quả nhiên, đứng trước sắc đẹp thì người bạn tốt này của anh cũng sắp trở thành hôn quân rồi.
"Biết biết, tôi sẽ chú ý!". Anh ta chắp hai tay lại nói.
Lạc Ninh vừa loáng thoáng nghe được một cái tên trong lời nói của anh, vội hỏi lại: "Anh vừa nói người đánh anh tên là Phùng Ngọc Hạo sao?"
Hoắc Dã gật đầu: "Đúng vậy. Tên kia ỷ trong nhà có mất đồng tiền dơ bẩn vẫn luôn kiêu ngạo trước mặt tôi, không dễ đối phó."
Bọn họ đi theo con đường tự lập cánh sinh. Sau khi xuất ngoại không lâu, anh tự mở một công ty nhỏ, lần này về nước cũng chuyển công ty về hoạt động trong nước.
Phùng Ngọc Hạo cũng mới về nước không bao lâu, căn bản không biết được bối cảnh thật sự của anh, chỉ cho rằng trong nhà anh có chút tài sản. Nếu không thằng ranh này tuyệt đối không dám đập chai rượu lên đầu anh.
Có điều trước giờ bọn họ đều không phải là "Nhị thế tổ"* ỷ thế hiếp đáp người khác, cho nên thù này anh sẽ tự mình báo.
(*) - 二世祖 : là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền bố mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
Lạc Ninh lại hỏi thêm: "Phùng Ngọc Hạo mà anh nói có phải là cháu ngoại của chủ tịch tập đoàn Cẩu thị không?"
Hoắc Dã tưởng rằng chuyện này cũng là Lạc Ninh bói ra, lần nữa lại âm thầm cảm thấy cô thật đáng sợ.
Anh ta đáp lại: "Hắn chính là cháu ngoại của chủ tịch tập đoàn Cẩu thị."
Sau đó anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Nhưng mà trước đó tôi có cho người tìm hiểu về hắn, hắn vốn dĩ không phải cháu ngoại ruột của chủ tịch Cẩu mà do con riêng của vợ kế của ông ta sinh ra."
Nhắc đến chuyện này, ngữ khí của anh ta mang theo vài phần khịt mũi coi thường, tiếp tục nói: "Chủ tịch Cẩu kí cũng không phải dạng tốt lành gì, người vợ mà cha mẹ dạm hỏi cho ông ta vừa mất, ông ta liền cưới một quả phụ vào cửa."
"Quả phụ kia còn dẫn theo một đứa con gái với chồng trước đến, sửa thành họ Cẩu luôn. Sau đó đứa con gái kia vẫn luôn tự xưng với bên ngoài là tiểu thư Cẩu gia."
"Người không biết chuyện còn cho rằng bà ta mới là con gái cùng chung dòng máu với chủ tịch Cẩu đó."
"Tôi còn tình cờ tra được chuyện này nữa, hơn hai mươi năm trước, đứa con gái của vợ kế kia đoạt luôn chồng sắp cưới của con gái ruột của chủ tịch Cẩu."
"Không lâu sau đó thì người con gái ruột của chủ tịch Cẩu mất tích. Người Cẩu gia thông báo với bên ngoài là cô ba nhà họ Cẩu coi trọng một gã đàn ông tầm thường quê mùa*, sau đó tự ý bỏ nhà theo trai."
(*) -上不了台面 = thượng bất liễu thai diễn: không lên nổi mặt bàn, không xứng tầm, không dám gặp người đời.
"Còn tuyên truyền bởi vì cô ba nhà họ Cẩu mất tích, chồng sắp cưới của bà ấy mới lấy chị kế, sau đó hạ sinh Phùng Ngọc Hạo."
Anh ta khinh thường bĩu môi: "Gia tộc như thế này không đáng được xem trọng."
Lạc Ninh cười lạnh: "Đúng là rất ghê tởm."
"Tôi cũng cảm thấy buồn nôn". Hoắc Dã gật đầu tán thành.
"Tôi còn tra ra được gần đây sức khỏe của ông cụ Cẩu không được tốt lắm, cho nên đang âm thầm tìm kiếm đứa con gái ruột bỏ nhà đi của mình."
Con ngươi của Lạc Ninh càng lạnh thêm vài phần, ngữ khí châm chọc nói: "Có kiều thê kế nữ rồi, ông ta còn đi tìm con gái ruột làm gì?"
Hoắc Dã trả lời: "Kế nữ cũng đâu phải đứa con do chính mình sinh ra. Cẩu thị miễn cưỡng cũng được xem là một tập đoàn lớn, chắc là sau khi ông ta về hưu vẫn muốn giao công ty lại cho con gái ruột của mình."
Lạc Ninh cảm thấy nhiều người thật hài hước, "Ông ta còn có mặt mũi mà đi tìm con gái ruột của ông ta sao."
Hoắc Dã nhún nhún vai: "Làm con gái ruột tức giận bỏ nhà ra đi vì đứa con của vợ kế mà ông ta cũng làm được thì có chuyện gì ông ta không thể làm đâu."
"Vậy mới có thể bồi dưỡng ra được loại cháu ngu xuẩn như Phùng Ngọc Hạo."
Ông đây không muốn dựa vào thế lực gia tộc, nếu không Cẩu gia hay Phùng gia tính là thứ tôm tép gì?
--Wattpad: Autumnnolove--
"Nhưng mà em gái của Phùng Ngọc Hạo là Phùng Ngọc Tiêu thì giỏi hơn hắn nhiều. Cô ta được ông cụ Cẩu an bài đến tập đoàn Cẩu thị, chín mươi phần trăm bà vợ kế của ông ta nói mát bên tai rồi."
Hoắc Dã dừng một chút lại nói tiếp: "Chỉ cần mãi mãi không tìm được con gái ruột của ông cụ Cẩu thì Phùng Ngọc Hạo sẽ thừa kế Phùng thị, còn Phùng Ngọc Tiêu cũng có thể danh chính ngôn thuận mà kế thừa Cẩu thị."
"Dù sao cô con gái ruột kia cũng đã mất tích hơn hai mươi năm rồi, ai biết bây giờ đang ở đâu, cũng không biết có còn sống hay không."
Anh ta rất chướng mắt với những gia tộc lắm chuyện xấu như Cẩu gia. Con gái ruột của mình thì không xót, lại đi xót con của vợ kế, đầu óc của ông cụ Cẩu này chắc chắn có vấn đề. Tất nhiên anh cũng từng nghe nói, có nhiều lúc phụ nữ thổi gió bên tai rất lợi hại. Người vợ kế ở Cẩu gia kia nhất định không phải là một nhận vật đơn giản.
"Nói đi cũng phải nói lại, cho dù ông ta tìm được con gái rồi thì sao, vợ kế và con gái kế của ông ta sao có thể để cho đối phương thuận lợi trở về thừa kế gia sản. Tôi cảm thấy ông ta lại đang muốn hại chết con gái ông ta lần nữa."
Toàn thân Lạc Ninh đều tỏa ra một tầng lạnh lẽo: "Thật, cho nên ông cụ Cẩu này là một mối tai họa."
Hoắc Dã cảm giác được sự lạnh lẽo trong ngữ khí của Lạc Ninh: "Cô quen biết người Cẩu gia và Phùng gia sao?"
Lạc Ninh trả lời: "Quen chứ!"
Hoắc Dã lại thử thăm dò: "Có thù oán sao?"
Mỗi lần Lạc Ninh nhắc đến hai nhà này, ánh mắt và ngữ khí đều rất lạnh lùng. Anh ta là người thông minh, không khỏi suy đoán ít nhiều, cho nên không cẩn thận mà hỏi ra.
Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, có thù oán."
Hoắc Dã lập tức vươn tay ra: "Kẻ thù của kẻ thù chính là người thân, chúng ta rất có duyên đó."
Lạc Ninh còn chưa kịp duỗi tay ra thì anh ta đã bị Lục Tuân ném cho một ánh mắt sắc như dao. Lúc này anh ta mới rụt rụt cổ, lập tức thu tay lại, cười ngượng ngùng: "Ý của tôi là có duyên làm bạn."
Lão Lục này cũng quá keo kiệt, bắt cái tay, nối cái quan hệ thì có làm sao?
Tôi cũng đâu có muốn đoạt vợ của cậu!
Lạc Ninh thấy bộ dạng này của anh ta, con ngươi lạnh lẽo tan đi vài phần: "Đúng là rất có duyên."
Hoắc Dã cười nói: "Tôi giúp cô báo thù."
Nếu như lão Lục để ý cô vợ nhỏ này như vậy, anh sẽ giúp anh ta báo thù, cũng giống như giúp đỡ người anh em thân thiết của mình vậy, đúng vậy!
Nghe anh ta nói như vậy, Phó Từ và Ngu Tử Hàng đều cảm thấy cạn lời.
Muốn thay mặt báo thù còn cần tới cậu sao, cậu đoạt mất việc của lão Lục, chẳng trách người ta lại ném cho cậu ánh mắt muốn gϊếŧ người.
Lạc Ninh cười cười: "Cảm ơn ý tốt của anh, có điều không cần đâu."
Lục Tuân cũng lên tiếng: "Không cần cậu xen vào việc của người khác."
Với tính tình của Lạc Ninh, chắc chắn cô ấy sẽ thích tự mình báo thù. Mà chứ kể đến còn có anh ở đây, tên Hoắc Dã này quả nhiên đã ở nước ngoài quá lâu, một chút thức thời cũng không hiểu. Hai ngày nữa phải đến Hoắc gia chào hỏi một tiếng, để ông cụ Hoắc quản giáo thằng nhóc này.
Hoắc Dã đột nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh: "Được rồi, vậy tôi không quan tâm nữa vậy."