--Dịch : Autumnnolove--
???
CHƯƠNG 148
Ông cụ Hoắc chính là người đại diện cho quyền uy nhà họ Hoắc, cho nên người Hoắc gia cho dù có cảm thấy kỳ quặc cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối.
Có mấy người thầm suy đoán, chẳng lẽ cô gái trẻ này là bác sĩ?
Lạc Ninh nhanh chóng đi qua. Lập tức nhìn thấy quanh quẩn trên khuôn mặt Hoắc Dã là một luồng tử khí, bộ dáng không sống được bao lâu nữa.
Thấy Lạc Ninh không ngừng cau mày, Lục Tuân liền tiến lên hỏi: "Có nhìn ra được gì không?"
Anh dám khẳng định một điều, bây giờ người có thể cứu được Hoắc Dã cũng chỉ có một mình Lạc Ninh.
"Lá bùa hôm qua tôi cho anh ta không thấy đâu nữa."
Lạc Ninh ngừng một chút mới nói tiếp: "Anh ta bị người ta hãm hại."
Lục Tuân vừa nghe liền không nhịn được mà quay sang hỏi người Hoắc gia: "Lúc các người đưa Hoắc Dã đến đây có phát hiện lá bùa trên người cậu ấy không?"
Người Hoắc gia có chút mờ mịt: "Bùa gì cơ?"
Đột nhiên, có một cô gái tuổi chừng mười mấy đôi mươi cất giọng hỏi lại: "Có phải là một lá bùa màu vàng có chữ viết không?"
Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, cô nhìn thấy lá bùa kia sao?"
Cô gái trẻ trả lời: "Sáng nay lúc em xuống lầu có tình cờ nhìn thấy một dì bảo mẫu già trong nhà đang đốt lá bùa màu vàng có chữ."
Lạc Ninh lộ ra bộ dáng như đã đoán trước: "Khó trách anh ta sẽ trúng chiêu, thì ra là bùa bảo mệnh tôi cho anh ta đã bị người khác trộm mất."
Tuy rằng người Hoắc gia nghe Lạc Ninh nói thì cái hiểu cái không, nhưng sắc mặt không khỏi đại biến. Ông cụ Hoắc quay đầu phân phó ba Hoắc: "Gọi người khống chế bảo mẫu kia lại trước."
Ba Hoắc gật đầu: "Dạ ba!". Lập tức gọi điện dặn dò.
Ông cụ Hoắc lại hỏi Lạc Ninh: "Cô Lạc, vậy cô xem phải làm gì bây giờ?"
Lúc này, Chi Chi từ trong ba lô của Lạc Ninh đột nhiên chui cái đầu nhỏ ra, nhìn về phía Hoắc Dã trên giường không ngừng kêu lên. Lạc Ninh vốn đã có những suy đoán trong lòng, vừa nghe thấy Chi Chi kêu lên liền tiến lên vạch mí mắt của Hoắc Dã ra xem.
"Tám chín phần là anh ta đã bị hạ trung cổ*."
(*) - 中蛊 : thuật phù thủy trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại. Theo "Thông chí lục thư lược" của tác giả Trịnh Triều đời nhà Tống, người xưa tạo cổ trùng bằng cách đem tất cả những loại côn trùng có độc, bỏ vào một cái vại, để cho chúng cắn xé lẫn nhau. Sau cùng con độc trùng còn sống sót duy nhất sẽ được gọi là "cổ", gọi là "cổ mẫu".
Lạc Ninh xoay người lại, trên mặt thập phần nghiêm túc nói: "Tôi cần một vài thứ để bức cổ trên người anh ta ra, làm phiền các người nhanh chóng chuẩn bị."
Ông cụ Hoắc vội vàng đồng ý: "Cháu cứ nói!"
"Chu sa cực phẩm, máu gà trống,...". Lạc Ninh nêu ra một danh sách đồ vật.
Lần này không cần ông cụ Hoắc phân phó, chú hai nhà họ Hoắc đã lên tiếp lời: "Bây giờ tôi lập tức đi chuẩn bị."
Cho dù ông có bán tín bán nghi với những gì Lạc Ninh nói thì đây cũng không phải là lúc đi xác minh.
Thời điểm chú hai đi chuẩn bị những thứ mà Lạc Ninh yêu cầu, cô lấy bút lông và giấy ra viết vài câu chú ngữ.
--Dịch: Autumnnolove--
Hiệu suất của chú hai rất cao, chỉ khoảng nửa giờ đã thu thập đầy đủ mọi thứ đưa tới. Lạc Ninh nhận lấy túi đồ vật, lấy từ trong đó ra một cái chén sứ, sau đó đem chu sa, máu gà...toàn bộ đồ vào trong. Tiếp theo lại đốt lá bùa vừa mới vẽ thả vào. Cô dùng cành liễu quấy đều trong chén, cho đến khi hỗn hợp biến thành một chất sền sệt màu đỏ sậm mới dừng lại.
Cô cầm cái chén đi đến mép giường của Hoắc Dã, lấy con dao găm âm sát ngàn năm đang bị phong ấn trong giấy vẽ bùa màu vàng ra, xé một góc giấy dùng mũi dao cắt một đường ở đầu ngón tay Hoắc Dã.
Một sợi âm sát khí nhanh chóng tiến vào cơ thể anh ta, Lạc Ninh lập tức bấm ngón tay niệm một đoạn chú. Cô nỗ lực khống chế hướng đi của sợi âm sát trong cơ thể Hoắc Dã, ước chừng nửa giờ mới tìm được cổ trùng trong cơ thể anh ta.
Cô cầm lấy ngón tay của Hoắc Dã đặt vào miệng chén, lại lấy ra một cây nhang cắm vào trong chén.
Dùng âm sát ăn mòn cổ trùng. Cổ trùng cảm thấy được nguy hiểm, lại đánh hơi được vị trí của mùi vị mà nó thích, vì vậy liền chậm rãi bò về hướng đầu ngón tay của Hoắc Dã.
Đã hai mươi phút trôi qua, lúc người Hoắc gia sắp mất hết kiên nhẫn thì đột nhiên một con sâu màu xanh lá ngo ngoe bò ra từ vết cắt ở đầu ngón tay của Hoắc Dã. Con sâu màu xanh lá vừa rơi vào chén lập tức chui vào hỗn hợp sền sệt mà nó yêu thích.
Người Hoắc gia đều trợn mắt há mồm nhìn một màn này, tất cả dường như đang phá vỡ nhận thức trước giờ của bọn họ. Ông cụ Hoắc vốn kiến thức uyên bác, hít sâu một hơi rồi hỏi Lạc Ninh: "Cô Lạc, đây chính là người khác hạ cổ cháu trai của ông sao?"
Lạc Ninh dùng giấy vàng bọc con dao găm lại, "Đúng vậy, có người hạ tình cổ* trên người anh ta."
(*) : Trong văn hóa cổ, có rất nhiều loại Trùng tồn tại. Loại đầu tiên là "kim tằm" sống trong dạ dày, loại thứ hai là loại được cho vào vạc và ăn thịt những con vật khác như đã đề cập bên trên. Loại Trùng thứ ba là hơi nóng và âm khí có thể làm hại tới người sống. Người Trung Hoa xưa từng tin rằng Độc Trùng có thể lây lan qua một làn sương hoặc một hơi thở. Thứ tư là loại Trùng có thể biến hóa thành động vật, côn trùng, phổ biến là chó, rắn hoặc lợn. Vì thế, nạn nhân không thể phát hiện ra chúng thực sự là gì. Một loại Trùng nữa là loại được nuôi bởi phụ nữ, với mục đích quyến rũ đàn ông - tình cổ.
"Độc nhất chính là loại này". Cô ngừng một chút lại nói tiếp: "Cổ trong thân thể anh ta đã bị hạ một khoảng thời gian rồi, trước đó nó vẫn luôn ngủ say cho nên không dễ dàng phát hiện ra."
"Hôm nay người hạ cổ lại dùng cỗ mẫu đánh thức cổ trong cơ thể anh ta, cho nên mới xảy ra chuyện thất khiếu đổ máu mà hôn mê."
"Nếu không bức được cổ này ra ngoài thì anh ta cũng không tỉnh lại được."
Còn ai đã hạ cổ, trong lòng Lạc Ninh đã có câu trả lời.
Ông cụ Hoắc hỏi: "Bây giờ Tiểu Dã sao rồi? Sinh mệnh của nó còn nguy hiểm không?"
Lạc Ninh trả lời: "Cháu đã bức cổ trong thân thể anh ta ra rồi, hiện tại sinh mệnh đã thoát khỏi nguy hiểm."
Sau đó cô lại thay đổi ngữ khí: "Nhưng mà khí huyết của anh ta đã bị cổ trùng này cắn nuốt không ít, cần phải bồi bổ thật cẩn thận, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống về sau của anh ta."
Ông cụ Hoắc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, qua cơn nguy kịch là tốt rồi. Nhưng sắc mặt lập tức khó coi trở lại: "Chẳng lẽ là đứa nhỏ Liễu gia kia hạ cổ Tiểu Dã?"
Ông cụ Hoắc vẫn biết con gái Liễu gia luôn theo đuổi Hoắc Dã, theo đuổi ra tận nước ngoài, lại theo đuổi trở về nước, thậm chí còn muốn bức hôn cháu trai. Tuy rằng ông không thích những cô gái không có chút rụt rè như vậy, nhưng chuyện tình cảm của cháu trai từ xưa đến nay ông đều không muốn can thiệp. Bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có cô ta mới có động cơ làm ra những loại chuyện này.
Lạc Ninh sửng sốt: "Cô gái vẫn luôn theo đuổi Hoắc Dã là người Liễu gia?"
Ông cụ Hoắc gật đầu: "Đúng vậy, ông thường hay nghe Tiểu Dã phàn nàn về cô ta."
Ông cụ lại nói thêm: "Ông cũng chỉ cảm thấy cô ta có khả năng nhất thôi, chứ không dám khẳng định."
Lạc Ninh nói: "Chính là cô ấy. Nhân quả của cô ta và Hoắc Dã rất sâu, cổ trùng này có tuyến nhân quả của cô ta."
"Hơn nữa, nếu cô ta là người Liễu gia thì càng có thể khẳng định là do cô ta làm."
Ông cụ Hoắc có chút mờ mịt hỏi: "Liễu gia thì có liên quan gì?"
Lục Tuân nhanh nhạy trả lời: "Liễu gia bồi dưỡng một đám thuật sĩ phong thủy, đạo hạnh còn không phải dạng vừa đâu."
Sắc mặt ông cụ Hoắc âm trầm: "Lá gan của Liễu gia cũng thật lớn, dám đánh chủ ý lên đầu cháu trai của ông."
Lục Tuân lại đổ thêm dầu vào lửa: "Bọn họ dùng thủ đoạn này hãm hại Hoắc Dã, nếu không phải Lạc Ninh vẫn luôn theo dõi và phát hiện ra, chúng ta không thể nào biết được là người nhà bọn họ làm."
"Cho nên bọn họ mới có thể không sợ trời không sợ đất như vậy."
Lục này trong lòng anh cũng rất tức giận, dám ra tay với bạn nối khố của anh, Liễu gia này thật sự muốn chết.
Anh lại nói: "Gần đây Liễu gia còn gây ra một chuyện long trời lở đất nữa, bọn họ chuyên hút khí vận của các nhà thông gia, sau đó bổ khuyết vào gia tộc của bọn họ."
Lục Tuân lại nói ngắn gọn những chuyện ghê tởm mà Liễu gia làm trong thời gian gần đây cho ông cụ Hoắc nghe.
Sắc mặt của ông cụ Hoắc càng thêm khó coi: "Liễu gia kiêu ngạo như vậy sao, nếu để cho bọn họ tiếp tục phát triển chẳng phải là khiến cho trời đất rung chuyển luôn sao?"
Đám người ba Hoắc cũng đáng rất bực mình, ai có thể nghĩ Liễu gia này lại dám ra tay với Hoắc Dã, đây là cho rằng Hoắc gia toàn là người chết sao?
Ông cụ Hoắc nhìn về phía Lạc Ninh hỏi: "Cô Lạc, nếu hôm nay Tiểu Dã bị trung cổ này hại chết, cô gái hạ cổ kia sẽ thế nào?"
Lạc Ninh cũng dựa trên sự thật mà nói: "Cả đời này cô ta sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào nữa, nhưng sẽ không tạo thành thương tổn hay ảnh hưởng nào đối với thân thể của cô ta."
Đám người ông cụ Hoắc đen mặt: "Đáng giận!"
"Sao hôm nay cô ta lại đột nhiên đánh thức con cổ trùng này?". Ba Hoắc vẫn còn chút nghi hoặc.
--truyenwiki1.com : Autumnnolove--
CHƯƠNG 149
Mấy hôm trước ba Hoắc có nghe con trai gọi điện thoại đến kể khổ. Nói rằng cô gái Liễu gia kia muốn gả vào Hoắc gia bọn họ, theo lý thuyết thì nếu cô ta đã có ý tưởng như vậy thì không nên hạ độc thủ mới đúng.
Nghe ba Hoắc nói tới chuyện này, Lạc Ninh và Lục Tuân ăn ý đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều đã đại khái đoán ra được nguyên nhân. Vì vậy Lục Tuân đem những chuyện phát sinh hôm qua kể lại một lần.
"Con nghĩ rằng bên cạnh Hoắc Dã có tai mắt của cô gái kia, cho nên lúc cậu ấy cho người đi thu thập chứng cứ, muốn đẩy cô ta vào tù thì cô đã đã sớm biết."
"Sau đó mua chuộc bảo mẫu Hoắc gia trộm mất bùa trên người Hoắc Dã, như vậy sẽ không còn gì có thể áp chế được đào hoa sát và cổ trùng trên người cậu ấy."
Sắc mặt của anh càng thêm âm trầm nói: "Chỉ cần Hoắc Dã chết đi sẽ không còn ai rảnh rỗi đi tra xét những chuyện cô ta từng làm, sau đó bắt cô ta chịu trách nhiệm trước pháp luật nữa."
Thứ gọi là tình yêu mà cô gái kia dành cho Hoắc Dã cũng quá rẻ mạt và tàn nhẫn. Không hổ danh là con gái Liễu gia, phong cách hành sự cũng ghê tởm giống như Liễu gia vậy.
Lạc Ninh cũng bổ sung một câu: "Chắc là cô ta biết Hoắc Dã muốn xuống tay với cô ta, cảm thấy Hoắc Dã có lỗi với cô ta trước, cho nên cô ta phải ra tay trước để chiếm lấy lợi thế."
"Nếu cô ta đã không có được Hoắc Dã vậy cứ để anh ta chết đi."
Cô suy đoán trong lòng cô gái kia hẳn là đang nghĩ như vậy. Khó trách đào hoa sát trên người Hoắc Dã càng lúc càng nghiêm trọng, thì ra là cô gái kia đã sớm động tay động chân.
Ông cụ Hoắc và người Hoắc gia lúc này đều khó lòng kiềm chế được cơn giận, Hoắc Dã nhà bọn họ thật sự là tai bay vạ gió mà. Bọn họ căn bản không ngờ tới vụ tai nạn xe cộ năm Hoắc Dã mười mấy tuổi cũng có liên quan đến cô gái Liễu gia. Chẳng những làm ra nhiều chuyện phạm pháp với những cô gái vô tội khác mà còn tự mình xuống tay hạ độc thủ với Hoắc Dã, cô gái Liễu gia kia thật sự quá thâm độc.
Nhưng mà hiện tại đám người ông cụ Hoắc càng quan tâm đến thân thể của Hoắc Dã hơn.
"Cô Lạc, sau này Hoắc Dã cần phải bổ cái gì mới có thể không ảnh hưởng đến tuổi thọ của nó?"
Lạc Ninh cân nhắc rồi nói: "Cháu sẽ luyện chế một loại thuốc viên dưỡng khí có tác dụng bồi bổ khí huyết, nể mặt anh ta là bạn thân của Lục lão sư, chờ sau khi luyện thành sẽ tặng cho anh ta mấy viên."
Nghe được lời này, người Hoắc gia đồng loạt thở phào. Nếu như khi nãy bọn họ còn có chút hoài nghi thì sau khi chứng kiến qua một màn vừa rồi bọn họ đã xóa tan mọi nghi ngờ.
"Được như vậy thì tốt quá, thật sự cảm ơn cô!"
"Sau này nếu cháu có việc gì, có thể tới Hoắc gia tìm ông."
Ông cụ Hoắc cũng không nói đến chuyện báo đáp như thế nào. Những người như bọn họ đều sẽ ghi nhớ phần nhân tình này ở trong lòng, sau đó dùng hành động để hồi đáp. Ông cụ cho phép Lạc Ninh tìm đến Hoắc gia lúc cần cũng xem như là một lời hứa hẹn chính thức rồi, tương đương với việc Hoắc gia bọn họ nợ cô một phần tình nghĩa này. Nếu người bên ngoài biết việc này chắc chắn sẽ hâm mộ Lạc Ninh muốn chết, để cho vị lão thành này thiếu nợ nhân tình là chuyện hi hữu cỡ nào.
Lạc Ninh nhoẻn miệng cười: "Dạ!"
Vốn dĩ cô đã cứu Hoắc Dã một mạng, Hoắc gia thiếu ân tình là chuyện theo lẽ thường, cô cũng không định làm ra vẻ cự tuyệt.
"Khi nào Tiểu Dã mới có thể tỉnh lại?". Ông cụ Hoắc quan tâm hỏi.
Lạc Ninh xoay người đưa tay ấn ấn mấy huyệt đạo trên người Hoắc Dã, còn nhét vào miệng anh ta một viên thuốc dưỡng sinh.
"Anh ta sắp tỉnh dậy rồi."
Quả nhiên, cô vừa dứt lời chưa bao lâu thì sắc mặt vốn trắng bệch của Hoắc Dã chẳng những dần dần khôi phục hồng thuận, anh ta còn chậm rãi mở mắt ra.
Người Hoắc gia nhìn thấy không khỏi kinh ngạc thêm lần nữa. Tận mắt chứng kiến những chuyện thần kỳ như vậy, bọn họ cần có thời gian để tiêu hóa. Đáy mắt ông cụ Hoắc càng toát ra tia sáng rực, ông không ngờ Lạc Ninh còn có thể lợi hại như vậy.
Ông thầm nghĩ viên thuốc mà cô cho cháu trai mình ăn chắc chắn không phải là thứ đơn giản, nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc hỏi thăm về thuốc thang. Đại sư phong thủy cao tay ấn như vậy, Hoắc gia bọn họ tất nhiên muốn duy trì quan hệ hữu nghị.
Sau đó, ông lại không khỏi cảm thấy hâm mộ ông cụ Lục, cô gái nhỏ lợi hại này lại tiện nghi cho Lục gia. Nhưng mà ông cụ chỉ đơn thuần hâm mộ chứ không có sinh ra chút tâm tư nào khác.
--Dịch: Autumnnolove--
Những ông cụ khác theo tới đây lúc này cũng đang khiếp sợ hoàn toàn trước thủ đoạn của Lạc Ninh. Mấy ông cụ lại có cái nhìn khác đối với cô, những suy nghĩ về địa vị của cô trước đó cũng đều thay đổi.
Bọn họ vốn cho rằng đây chỉ là một cô gái mà thằng nhóc Lục gia xem trọng, bây giờ xem ra thật sự không đơn giản đâu!
Quả nhiên, ông bà mình nói không sai chút nào. Nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể dùng đơn vị để đong đếm, tuổi trẻ không có nghĩa là không làm được gì.
Ánh mắt của thằng nhóc Lục gia thật sáng!
Sau khi Hoắc Dã tỉnh lại, có chút nghi hoặc nhìn hoàn cảnh bốn phía, phát hiện có rất nhiều người đang đứng quanh mình.
"Con bị sao vậy?". Giọng của anh ta có chút khàn đặc.
Lục Tuân tiến lên một bước, đem chuyện trung cổ nói lại toàn bộ cho anh ta nghe.
Sắc mặt Hoắc Dã đại biến: "Khó trách vừa rồi trong lúc tôi hôn mê, vẫn luôn mơ thấy bà điên kia."
"Cô ta cứ không ngừng lặp lại nói tôi quá tàn nhẫn."
"Rõ ràng cô ta yêu tôi nhiều như vậy, vì sao tôi lại đối xử tệ bạc với cô ta, còn liên tục nói tôi có lỗi với cô ta, tôi cô phụ cô ta."
"Xong rồi cô ta còn khóc lóc, nói đều là tôi bức cô ta phải làm như vậy."
Hoắc Dã cũng là người thông minh: "Cho nên tất cả những chuyện này không phải là nằm mơ, mà là bị cổ trùng ảnh hưởng sao?"
Nhớ tới bộ dáng điên khùng của cô gái trong mộng kia, anh không nhịn được mà rùng mình một cái.
Lạc Ninh lên tiếng: "Đúng vậy, xem ra cô ta đã mượn cổ trùng này báo mộng với anh."
Hoắc Dã cảm thấy thật chán ghét, ngữ khí không chút khách khí: "Tôi thật biết ơn cô ta quá, thiếu chút nữa là tôi buồn nôn đến chết rồi."
Lạc Ninh cũng cảm thấy hành vi của cô gái Liễu gia kia thật đáng lên án. Lúc nào cô ta cũng nói cô ta yêu Hoắc Dã nhiều, nhưng cuối cùng cô ta vẫn chỉ yêu chính bản thân cô ta.
"Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi trở về trước đây."
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Chuyện này đến đây cũng hạ màn, những thứ còn lại cứ để cho người Hoắc gia tự mình xử lý. Hiện tại chuyện này dính đến người Hoắc gia, đại biểu cho việc Liễu gia muốn tìm đường chết cũng tìm được rồi.
Lần này cho dù là khí vận của Bạc Tương Tương cũng không đủ sức giúp Liễu gia hóa giải báo ứng, thân là người thừa kế Liễu gia Liễu Thiếu Hiền cũng sắp lĩnh cơm hộp rồi. Đã không còn nam chủ Liễu Thiếu Hiên đưa tới vận khí, khí vận và hào quang nữ chủ của Bạc Tương Tương lại bị suy yếu không ít.
Hoắc gia lúc này đúng thật là đang rất gấp gáp muốn thu thập cục diện rối rắm này, chẳng hạn như người bên cạnh Hoắc Dã tiết lộ sự tình ra ngoài, hay là bảo mẫu già trong nhà, nhưng chuyện này đều phải xử trí cẩn thận. Còn Liễu gia, tất nhiên bọn họ cũng không tính toán bỏ qua.
Lục Tuân cũng nhìn Hoắc Dã nói: "Tôi cũng đi trước đây, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, khi nào khỏe lại liên hệ."
Hoắc Dã gật đầu: "Biết rồi, hôm nay thật sự làm phiền Lạc đại sư, chờ tôi xuất viện nhất định sẽ mời các người đi ăn"
Đây chính là ân nhân cứu mạng anh, anh cũng sẽ nhớ kỹ.
Anh ta đột nhiên nhớ ra gì đó, lại hỏi: "Lạc đại sư, lá bùa kia đã bị bảo mẫu trong nhà trộm mất rồi, cô có thể cho tôi một lá khác không?"
Lạc Ninh trả lời: "Đào hoa sát của anh đã hóa giải rồi, không cần đến mấy thứ này nữa đâu. Sau này sinh mệnh của anh cũng không có chuyện gì nguy hiểm nữa, yên tâm đi."
"Thôi cô cứ cho tôi một lá bùa nào bất kỳ cũng được!". Trên người không có bùa, anh đột nhiên cảm thấy có chút không an toàn.
Lạc Ninh thấy thái độ của anh ta như vậy thì có chút dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn lấy một là bùa từ trong túi đưa qua cho anh ta.
"Đây là bùa bình an, lần này anh phải giữ kỹ đó."
Hoắc Dã nhận lấy bùa thì nâng niu mà cầm trong tay: "Yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ giữ gìn nó thật kỹ."
Không biết có phải do tâm lý hay không mà lúc Lạc Ninh đưa bùa qua, anh ta vừa nhận lấy liền cảm thấy cả người nhẹ nhàng đi rất nhiều.
"Hai ngày nữa cô và lão Lục nhất định phải đến công ty tôi chọn đồ đó."
Xem như là thù lao cho mấy lá bùa, nếu không đủ thì anh có thể bù thêm tiền.
Lạc Ninh biết Hoắc Dã sẽ không lâm trận bỏ chạy, bèn cười gật đầu: "Được rồi!"
Sau khi Lục Tuân và Lạc Ninh rời đi, mấy ông cụ khác cũng lục tục cáo từ, Hoắc gia bắt đầu hành động.
Lục Tuân đưa Lạc Ninh về trước cửa nhà, còn chưa kịp xuống xe thì điện thoại của hai người trùng hợp vang lên.
Tổ tiết mục thông báo thời gian của tập phát sóng trực tiếp kế tiếp, yêu cầu bọn họ chuẩn bị sẵn sàng để ba ngày sau bắt đầu.