SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG

28/10/2021

Fanpage: Bản dịch 0 đồng

Editor: Autumnnolove

---

Xe cảnh sát dừng lại cách đó không xa, hai viên cảnh sát vội vàng chạy tới.

"Ai báo cảnh sát? Sao lại thế này?"

Lộ Nhiên chủ động tiến lên nói lại suy luận của Lạc Ninh khi nảy, cùng với những hành động của hai người này.

Thấy cảnh sát tới, Lạc Ninh mở miệng nói: "Người này khẳng định đã từng gϊếŧ người, đồng chí kiểm tra xem có tiền án hay không."

Hai viên cảnh sát lập tức tiến lên còng tay người đàn ông trên mặt đất. Mặc kệ là có từng gϊếŧ người hay không, vừa rồi ở chỗ đông người dùng dao xẻ dưa hấu hành hung người khác cũng là phần tử nguy hiểm, khống chế trước cái đã.

Chờ tới khi kéo người đàn ông lên nhìn rõ diện mạo, vị cảnh sát hơi lớn tuổi kia trừng to mắt, "Hắn hình như là tội phạm gϊếŧ người bị truy nã của huyện chúng ta trước kia."

Viên cảnh sát trẻ tuổi nghe thấy, lập tức lấy di động ra đăng nhập vào mạng công tác nội bộ, chỗ phát lệnh truy nã tội phạm gϊếŧ người quét một lần. Cẩn thận so sánh từng nét trên khuôn mặt của người đàn ông, hắn kinh ngạc không thôi nói: "Hắn đúng là tội phạm bị truy nã vì tội gϊếŧ người 5 năm trước đang lẩn trốn."

Sau đó hai viên cảnh sát nhìn về phía Lạc Ninh, ánh mắt đều mang theo vài phần không dám tin tưởng.

"Cô thật sự từ tướng mạo nhìn ra được hắn từng gϊếŧ người?"

Lạc Ninh gật gật đầu: "Đúng vậy."

Viên cảnh sát trẻ tuổi vẫn không quá tin tưởng, vì thế nhịn không được hỏi: "Vậy cô có thể nhìn xem tướng mạo của tôi một chút không?"

Lạc Ninh nhìn nhìn mặt hắn một chút liền nói: "Thiên Đình no đủ, lỗ tai cao hơn chân mày, là người có chí khí, giỏi phối hợp giao tiếp với người khác, làm việc có nguyên tắc riêng, có phúc".

"Chính xác, tiểu Lý ở đồn cảnh sát của chúng tôi thật đúng là am hiểu phối hợp cùng giao tiếp với người khác, cũng rất chí khí". Viên cảnh sát già sửng sốt nói. Bọn họ ở Sở cảnh sát cần giao thiệp với bên đương sự án kiện đều giao cho tiểu Lý đi làm.

Lạc Ninh lại nhìn viên cảnh sát trẻ bổ sung một câu: "Cung tử tức xuất hiện các đường sọc ngang mới, chứng tỏ vợ của anh vừa mang thai."

Những điều trước đó Lạc Ninh nói, viên cảnh sát trẻ tuổi cũng chỉ là ngẩn ra, hiện tại hoàn toàn lộ ra thần sắc kinh ngạc đến ngây người.

"Thật là thần! Cô thực sự từ tướng mạo mà xem ra được."

"Vợ của tôi vừa phát hiện có thai hôm qua, tôi cũng chưa có nói với ai đâu!". Chính vì vậy mà lúc này hắn mới thực sự tin tưởng cô gái xinh đẹp này thật sự biết cái gì gọi là xem tướng.

Lạc Ninh cười cười: "Các người giải người đi đi!"

Lúc này, một đôi vợ chồng trung niên cùng một lão thái thái từ nơi không xa vọt tới đây.

"Tiểu Bảo! Tiểu Bảo của tôi đâu?". Vành mắt lão thái thái có chút hồng, chính là vừa khóc xong.

Lục Tuân lúc này ôm đứa trẻ đứng lên, "Đây là con của các người sao?"

Lão thái thái nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng ngực hắn, liền bật khóc, "Đúng đúng, nó là Tiểu Bảo của bà."

Bà hôm nay cũng như thường ngày, dẫn cháu trai đến quảng trường chơi, ai biết mới cùng người ta nói qua nói lại mấy câu, quay người lại đã không thấy tăm hơi cháu trai, bà hết sức lo lắng. Gọi con trai cùng con dâu tới tìm. Sau đó liền được một lão thái thái hay tán gẫu gọi tới nói, bên này có đứa nhỏ nhìn giống Tiểu Bảo nhà bà, vì thế cả nhà cùng nhau đến đây.

Người phụ nữ trung niên phía sau bà tên Vương Tiểu Huệ cũng một phen nước mắt, tiến lên nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay Lục Tuân, "Cảm ơn!".

Sau đó phát hiện con trai vẫn nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng. Cô lắc lắc lại gọi tên con trai, nhưng nó cũng không tỉnh, liền có chút nóng nảy.

"Tiểu Bảo bị làm sao vậy?"

Lạc Ninh đi tới, "Nó trúng thuốc mê, còn bị hai người kia ôm chặt quá."

Cô duỗi tay nhéo nhéo dái tai của đứa nhỏ, lại gât đầu, "Nó không có việc gì, chắc sẽ mau tỉnh lại."

Vương Tiểu Huệ bán tín bán nghi, "Cảm ơn!"

"Người kia là em gái cô đúng không? Con trai của cô bị cô ta liên hơp với tên tội phạm gϊếŧ người kia bắt cóc". Lạc Ninh chỉ chỉ người phụ nữ đang cố ý cúi đầu cách đó không xa, lúc này đã ngừng la lối khóc lóc.

Vương Tiểu Huệ nhìn qua, sắc mặt đổi đổi. Sau đó đem đứa nhỏ cho mẹ chồng ôm, liền xông ra ngoài. Dùng sức nắm lấy đầu tóc của người phụ nữ kia, tát liền mấy cái lên mặt.

"Cái con sói mắt trắng này! Tao nuôi mày ăn học, lúc mày ly hôn vẫn luôn ở nhà tao ăn không uống không. Nhưng mà mày không chỉ đơn thuần muốn dụ dỗ anh rể mày, lại còn hợp mưu với người khác bắt cóc cháu trai. Sao mày có thể tán tận lương tâm như vậy". Người phụ nữ này thật sự độc ác.

Nhà cô ở nông thôn, khi em gái còn nhỏ mẹ của cô đã qua đời, ba cô cưới một người mẹ kế, đối với các cô đều không tốt. Bởi vậy mà từ nhỏ đến lớn cô luôn thập phần chiếu cố người em gái này, còn gây áp lực với nhà chồng để nuôi đối phương ăn học. Khoảng thời gian trước, em gái ly hôn thì đến nhà cô ở nhờ, cô cũng thuyết phục chồng cùng mẹ chồng đồng ý. Ai ngờ mấy hôm trước chồng cô đột nhiên nói với cô, em gái cô muốn câu dẫn hắn, làm cô phải đuổi người đi. Ban đầu cô cũng không tin, nhưng đi chất vấn một hồi lại phát hiện ra em gái chột dạ, cũng bị chọc cho tức giận, nên đuổi em gái ra khỏi nhà lập tức. Cô không nghĩ tới con bạch nhãn lang này lại ghi hận trong lòng, liên hợp với tội phạm gϊếŧ người bắt cóc con trai cô. Đây chính là đứa nhỏ mà cô liều cả mạng sống sinh hạ, cô ta sao có thể nhẫn tâm như vậy.

Em gái của Vương Tiểu Huệ bị đánh tới ôm đầu, không ngừng xin tha, "Chị! Em sai rồi, em thật sự sai rồi!"

"Em cũng bị mỡ heo che tâm, mới có thể bị người đàn ông kia lừa ôm cháu trai đi, em không phải cố ý, chị tha thứ cho em đi!". Cô trong lòng ôm hận nhưng ngoài miệng lại van xin.

Vương Tiểu Huệ lại cho cô ta một bạt tay, "Không có khả năng! Tao sẽ không tha thứ cho mày, những năm gần đây lòng tốt của tao đều coi như cho chó ăn đi". Cô thật sự là tức giận đến điên rồi, cũng đau đến thấu tâm can.

"Chị! Em thật sự sai rồi, chị nói cảnh sát đừng bắt em, em cầu xin chị!". Em gái của Vương Tiểu Huệ ôm chân cô nói.

Lúc này chồng của Vương Tiểu Huệ đi tới, một chân đem người phụ nữ đá ngã lăn, "Chúng tôi sẽ không tha thứ cho cô! Cô biết rõ tôi cùng Lý Đại Lực có thù oán, có hợp tác với hắn bắt cóc con trai tôi, cô thật quá ác độc."

Năm đó Lý Đại Lực gϊếŧ người, hắn trong lúc vô tình thấy được đã báo cảnh sát, ai ngờ đối phương chạy thoát, sau đó vẫn luôn ghi hận. Hắn không dám tưởng tượng, hôm nay con trai nếu như để hai người này thực sự mang đi sẽ là cái kết quả gì, lúc này toàn thân đều một mảnh mồ hôi lạnh.

Em gái của Vương Tiểu Huệ còn nài nỉ, nhưng hai vị cảnh sát đã cưỡng chế cô lên, chuyện này bị nghi ngờ là có liên quan đến bắt cóc con nít, đã vi phạm pháp luật, mặc kệ là có thành hay không đều phải tiếp nhận phán xét của pháp luật. Lý Đại Lực cùng người phụ nữ bị mạnh mẽ áp chế nhốt lên xe cảnh sát.

Chồng Vương Tiểu Huệ vừa rồi đã nghe chuyện từ những người qua đường xem náo nhiệt, biết toàn bộ chuyện xảy ra vừa rồi. Đi đến trước mặt Lạc Ninh cùng Lục Tuân, cúi đầu, "Cảm ơn hai người, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp!"

Người đàn ông cảm kích từ nội tâm, nếu không tìm được con trai, mẹ hắn khẳng định sẽ tự trách cả đời, vợ chồng bọn họ cũng phát điên.

Lạc Ninh xua xua tay, "Vừa vặn gặp chuyện bất bình tất nhiên không thể ngồi yên mà nhìn, không cần báo đáp, các người mang đứa trẻ đến bệnh viện kiểm tra trước đi."

Lục Tuân cũng nói: "Không cần! Các người giải quyết chuyện gia đình trước đi!"

Người một nhà đều thực cảm kích Lạc Ninh cùng Lục Tuân, biết chỗ này không thích hợp để nói chuyện, đồng thời cũng thực lo lắng thân thể con trai, "Được, cảm ơn, cảm ơn!"

Chờ kiểm tra thân thể con trai cùng xử lý chuyện nhà xong, bọn họ lại đi tìm hai người để cảm ta. Lúc này đứa trẻ trong lòng ngực lão thái thái cũng từ từ mở mắt, làm người một nhà có cảm giác mất mà tìm lại được, suиɠ sướиɠ đến rơi lệ. Lạc Ninh vừa rồi nói đứa nhỏ không có việc gì thực sự không có việc gì, người một nhà cũng nhẹ nhàng thở ra. 

---

Mình bỏ qua chi tiết bàn tay vàng, chi tiết phi logic và chi tiết không khoa học trong truyện, tự nhiên cảm thấy mấy câu chuyện nhỏ về những gia đình như Vương Tiểu Huệ lại khá hay. Bộ này có khả nhiều câu chuyện nhỏ lặt vặt như vậy, bể nhân vật thì bao la.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi