SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG

--Editor: Autumnnolove--

Thấy Lạc Ninh dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía mình, Thời Ký mím môi, không biết nên nói gì cho tốt.

Đột nhiên, di động của hắn vang lên.

Sau khi trả lời điện thoại xong, hắn nói với Lạc Ninh: "Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần đi ra ngoài, qua hai ngày nữa là có thể trở về."

Sau đó không đợi Lạc Ninh trả lời mà nhanh chân bước ra khỏi nhà gỗ.

Lạc Ninh nhìn bóng lưng của hắn không khỏi trầm tư.

Cô đi tới cửa, phát hiện người giữ cửa bên ngoài cũng không có rời đi, vì thế đi một vòng bên trong căn nhà gỗ rồi ngồi xuống chờ đợi.

Hơn hai mươi phút sau, cửa nhà gỗ bị đẩy ra lần nữa. Lúc này có hai người mặc quần áo thường ngày màu trắng đi vào, gã đàn ông mang mặt nạ và lão già gầy guộc.

Gã đàn ông nhìn về phía Lạc Ninh, trong con ngươi toát ra vài phần hứng thú: "Người đẹp quả thực rất bình tĩnh!"

Lạc Ninh nhìn về phía đối phương, có chút choáng váng, dung mạo của người này cùng với Thời Ký vừa mới rời đi giống nhau như đúc, ngay cả giọng nói cũng giống nhau.

Nhưng bất kể là ánh mắt nhìn về phía cô cùng ngữ khí nói chuyện của gã, hay là quần áo trên người và khí chất, lại hoàn toàn thay đổi.

Thời gian cô trọng sinh trở về chưa được bao lâu, tu luyện chưa thâm hậu, cho nên tạm thời không có cách nào trực tiếp bắt giữ hơi thở linh hồn của đối phương để xem xét, nếu không cô thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc chuyện là như thế nào.

Lạc Ninh nhàn nhạt nói: "Tìm tôi có việc gì sao?"

Lão già nhìn về phía Lạc Ninh, đôi mắt vốn đang đục ngầu đột nhiên tỏa ra một tia sáng sáng rọi: "Tốt!"

Quả thật là một cái đỉnh* luyện ngải tốt!

(*) - 鼎: cái vạc ba chân. (Wattpad: Autumnnolove)

Lão giống như bà ngoại sói*, mặt đầy tươi cười hỏi Lạc Ninh: "Con gái ơi, có muốn càng thêm xinh đẹp hay không?"

(*) : con sói đóng giả bà ngoại trong truyện cổ tích "Cô bé quàng khăn đỏ".

Lạc Ninh nhướng mày: "Dung mạo xinh đẹp hay không là ân huệ của trời đất, bây giờ đã đủ xinh đẹp rồi, không cần thay đổi gì nữa!"

Lão già: "..."

"Vậy con có hứng thú học luyện ngải không? Lão đây có thể dạy con."

Lão lại nói: "Sau khi học luyện ngải xong, con không ưa ai liền có thể chơi ngải người đó, bảo đảm làm cho đối phương sống không bằng chết."

"Còn có thể hạ bùa yêu đối với người đàn ông mà con thích, bảo đảm cả đời này hắn sẽ một lòng một dạ với con."

"Cũng có thể...". Lão già tiếp tục nói rất nhiều thứ mang tính dụ hoặc.

Gã đàn ông áo trắng kéo cái ghế dựa ngồi xuống, bộ dáng đang xem hài kịch.

Chờ lão già nói xong, Lạc Ninh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn.

"Thôi đi, tôi thấy ngoại hình của ông vừa xấu lại gầy guộc khô quắc, còn không phải là do chơi ngải mới thành như vậy sao, tôi không có muốn biến thành như vậy đâu."

"Chẳng phải ông muốn tôi tự nguyện trở thành vật chủ cho ông luyện ngải sao, bày đặt nói chính nghĩa như vậy". Cô bĩu môi.

Lão già này cho rằng cô là ngốc bạch ngọt* không biết gì cả sao?

(*) : Đây là những người có suy nghĩ đơn giản, thuần khiết, không quá nhiều tâm cơ. Hầu hết các nhân vật ngốc bạch ngọt đều có ngoại hình xinh xắn, giọng nói êm tai. (Editor: Autumnnolove)

Nhưng cô thật sự có thể đoán ra được vì sao hắn muốn dụ dỗ cô, phẩm chất của ngải do người tự nguyện nuôi ngải và người bị ép thành cái lò luyện ngải luyện ra hoàn toàn khác nhau.

Nếu chỉ là người thường, điểm khác biệt này có thể xem nhẹ. Nhưng cô là người tu luyện công pháp huyền thuật phong thủy, mỗi ngày sẽ dẫn linh khí vào để gột rửa cơ thể, khiến cho thể chất càng ngày càng tốt. Do đó lão già này vừa nhìn thấy cô liền khóa chặt mục tiêu.

Lạc Ninh nói trắng ra như vậy làm cho sắc mặt của lão già lập tức thay đổi, hắn không nghĩ tới con nhỏ này lại có thể biết được điều này.

"Làm sao mà nữ biết được?". Lão không còn che giấu bản chất nữa, ánh mắt đầy dữ tợn.

Lạc Ninh nhướng mày: "Ông không xem phát sóng trực tiếp sao?"

Lão già này chắc chắn là không có xem phát sóng trực tiếp, bằng không sao lại không biết bản thân cô cũng chính là một thầy phong thủy.

Lão già có chút khó hiểu: "Phát sóng trực tiếp cái gì?"

Thạch Ký ngồi ở một lúc này mới cười lên tiếng: "Cô ấy là một thầy phong thủy năng lực không phải dạng vừa đâu, vẽ bùa còn rất lợi hại."

Lão già ngẩn người, cảm thấy ngoài ý muốn nhìn về phía Lạc Ninh: "Không nhìn ra được."

Lạc Ninh cười nhạo: "Ông già cả mắt mờ, nhìn không ra cũng rất dễ hiểu."

Lão già ghét nhất là bị ai đó nói lão xấu và già, con nhỏ chết tiệt này lại nói hết, "Nữ chán sống rồi!"

"Chờ sau khi nữ trở thành vật chủ cho lão nuôi ngải, lão xem nữ còn có thể tiếp tục cười hay không."

Hắn nói xong liền cầm lấy quải trượng trong tay, nâng lên chỉ thẳng về hướng Lạc Ninh. Sau đó tay chân đong đưa, giống như là đang nhảy vũ điệu cầu mưa quanh đống lửa của các bộ lạc nguyên thủy.

Lạc Ninh biết lão gia hỏa này đang triệu hồi ngải, đầu ngón tay của cô giật giật, điều động linh khí ít ỏi xung quanh, đồng thời kích hoạt trận pháp đã bố trí vào sáng nay.

Một lát sau, một đống các loại côn trùng bò sát từ các khe hở của nhà gỗ lúc nhúc chui vào. Có rết, rắn, bò cạp, còn có mấy con trùng màu trắng, màu đỏ, màu xanh lục, màu đen,...

Một màn này đổi thành người khác mà nhìn thấy tuyệt đối sẽ cảm thấy da đầu tê dại, mấy cô gái nhát gan không chừng còn bị dọa cho trực tiếp ngất xỉu.

Nhưng Lạc Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, làm cho Thạch Ký đang ngồi xem trò hay không khỏi cười nói: "Người đẹp định lực không tồi!"

"Đi, ăn ả ta!". Lão giả thấy thế cũng cảm giác được Lạc Ninh không giống người bình thường, đôi tay kết ấn, khẽ quát một tiếng.

Đám trùng và bò sát đó giống như có thể nghe hiểu tiếng người, tốc độ tăng lên bò về phía Lạc Ninh. Chỉ là vừa mới tiếp cận, còn chưa kịp bám vào người cô, Lạc Ninh liền móc mấy lá bùa ra, xoắn xoắn để nó tự cháy, sau đó ném xuống mặt đất.

Bên trong nhà gỗ liền vang lên tiếng động "đôm đốp đôm đốp". Lão già và Thạch Ký nhìn thấy là bùa đang cháy kia trong nháy mắt càng cháy to hơn, cuốn hết tất cả ngải trùng của lão vào bên trong ngọn lửa.

Tiếng lửa thiêu đốt cùng với tiếng kêu thảm thiết của đám trùng làm cho người ta có cảm giác ớn lạnh.

Mấy tên thủ vệ đứng bên ngoài canh gác không khỏi rùng mình một cái, thật là quỷ quái!

Sau đó liền vang lên tiếng hét thảm của lão già: "A...bảo bối của lão!"

Lão cảm giác được đám ngải lão cực cự khổ khổ luyện trong nhiều năm đang từng đứa một từng đứa một chết đi, không chỉ bản thân lão đang bị phản phệ lợi hại mà trong lòng còn cảm thấy đau đến quặn thắt.

"Con nhỏ chết tiệt kia, lão muốn mày phải đền mạng!". Lão già nhịn không được lại đánh về phía Lạc Ninh.

Lạc Ninh dùng một chân đá văng hắn, "Ông còn không có cái bản lĩnh đó."

Nói xong cô đột nhiên ra tay với Thạch Ký đang ngồi đối diện. Thạch Ký vẫn còn trong cơn khiếp sợ trước pháp lực lợi hại của Lạc Ninh, thấy cô đánh úp tới bên này hắn lập tức phản kích.

Hai người giao thủ mười mấy hiệp trong khoảng thời gian ngắn, càng đánh Thạch Ký càng kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới Lạc Ninh chẳng những chơi bùa chú phong thủy lợi hại mà thân thủ cũng tốt như vậy.

Góc độ công kích của Lạc Ninh rất xảo quyệt, nhưng đa phần đều bị Thạch Ký tránh đi, nhưng lại không giống với chiêu thức né tránh của Thời Ký trong quá khứ.

Không ít thói quen của một người dưới tình huống nguy hiểm sẽ theo bản năng mà thể hiện ra, nhưng chiêu thức và hướng đi của người này cùng Thời Ký mà cô biết đều bất đồng, đây là điểm đáng ngờ rất lớn.

Sau khi thấy thử hắn đã đủ, lạc Ninh nâng chân đá mạnh một cái, làm cho Thạch Ký phải lùi lại phía sau vài bước. Cô lại nhân lúc đối phương không kịp phòng bị, kéo cửa gỗ chạy ra ngoài.

"Hành động đi!". Sau đó cô hét to một tiếng.

Đám thủ vệ ở cửa còn đang ngây ngốc, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lão già từ trên mắt đất bò dậy, nhìn lão đã có chút điên cuồng.

Lão thật không nghĩ tới vất vả tìm được một cái đỉnh lô tốt như vậy để nuôi ngải, thế nhưng đối phương lại là người không biết tốt xấu, nhìn một tay thi triển bùa thuật liền biết ả ta là cao thủ.

Lần này lão tính toán sai lầm, chịu đựng thống khổ từ phản phệ xông ra ngoài. Đêm nay lão nhất định phải gϊếŧ chết con nhỏ chết tiệt kia, dùng thi thể của ả ta để một lần nữa nuôi dưỡng một đám ngải chất lượng tốt.

Sau khi ra khỏi nhà gỗ, trong miệng lão phát ra vài thanh âm quỷ dị, lão cắn đầu ngón tay một cái, sau đó không ngừng vẽ loạn giữa không trung.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Lúc này Hàn Trì và Phù Vân Băng cũng đánh ngất bọn người canh giữ, mở cửa ra. Bọn họ nghe được tiếng của Lạc Ninh liền biết bên phía cô ấy đã hành động, đây là tín hiệu đã ước định từ ban đầu.

Sau đó hai người Hàn Trì theo sau những người khác từ trong nhà gỗ đi ra, bọn họ liền thấy được một cảnh tượng hết sức quỷ dị.             

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi