SAU KHI CHIA TAY

Em có người bạn.

Khi điện thoại của Bùi Tử Du hiện tên Tần Vân Khởi, anh đã thoáng sửng sốt. Anh hoàn toàn không ngờ bạn mà Từ Bân nói lại chính là anh rể tương lai của hắn.

“Ừm. Khách sạn XX, cảm phiền cậu.” Bùi Tử Du vừa cúp máy đã gửi biểu tượng cảm xúc mỉm cười cho Từ Bân, yêu cầu hắn phải giải thích. Chẳng qua Từ Bân nhát gan, lần lữa mãi không dám trả lời. Sau cùng hắn gửi ảnh chụp chung với vợ cho Bùi Tử Du, kèm theo là hàng loạt biểu tượng khóc lóc và quỳ gối xin tha.

Có lẽ mặt anh biến sắc rõ nên Bùi Thần vừa ăn hết cháo đã ngẩng đầu hỏi: “Bố Bùi ơi, có chuyện gì vậy ạ?”

Bùi Tử Du ngập ngừng không nói hết câu: “Lát nữa có một chú tính kỳ đến…”

Bùi Thần chớp mắt: “?”

Dưới cái nhìn ngây thơ của đứa nhỏ, Bùi Tử Du khó tránh khỏi xấu hổ. Anh làm thế thì chẳng khác nào đang nói xấu sau lưng người khác. Bùi Tử Du suy tư nửa phút, đoạn xoa đầu nhóc: “Thôi, con ăn bánh bao đi.”

Nói Tần Vân Khởi tính kỳ, thực ra cũng không sai. Anh vẫn nhớ như in lần đầu tiên khi hai người gặp mặt.

Khoảng hai năm trước, Tần Vân Khởi về nước.

Từ Bân và Tần Vân Nhạc đã quen nhau từ thuở trung học, đến nay thì chính thức trở thành vợ chồng chưa cưới. Theo lý mà nói, Tần Vân Khởi vừa trở về Trung Quốc phải mở tiệc làm quen với người trong giới cốt trải đường cho tiếp quản gia nghiệp sau này. Từ Bân muốn lấy lòng anh vợ nên túc trực ở đây.

Mấy gia đình giàu có ở cùng thành phố thường giao lưu kết bạn với nhau, âu cũng vì muốn hạn chế tối đa những xung đột không đáng có trên thương trường. Bùi Tử Du cũng đến điểm hẹn theo lời mời của Từ Bân, còn dẫn theo cả bạn trai Châu Thế Kiệt.

Địa điểm tổ chức là phòng riêng tại khách sạn hạng sang, điều hòa phả ra luồng hơi lạnh phủ kín khắp căn phòng. Lúc vào, họ trông thấy mấy chiếc đĩa trống trước mặt Tần Vân Khởi. Người nọ đang tán gẫu với những người khác, thỉnh thoảng mới lên tiếng trả lời. Và bên cạnh cậu thì còn thừa đúng hai chỗ. Tần Vân Khởi thoáng nhìn hai người bước vào, đoạn cầm thực đơn gọi món với nhân viên phục vụ.

Hết món này đến món khác, cậu gọi hơn mười món khác nhau. Nhưng phần lớn mọi người tới đây cốt bàn bạc chuyện trò, chứ không phải thưởng thức ẩm thực.

“Ít thôi, đừng gọi nhiều. Chúng tôi ăn rồi mới đến.” Bùi Tử Du tưởng cậu muốn gọi nữa bèn lên tiếng ngăn lại.

Từ Bân kéo anh ngồi xuống, nói: “Anh Tần sợ món Tây lắm, bây giờ ảnh muốn ăn món Trung thôi. Đừng có cản ảnh, cứ cho ảnh ăn đi.”

Bùi Tử Du ngạc nhiên: “Mấy cái đĩa bên cạnh cậu ấy…”

“Trước khi mày tới, ảnh ăn hai hiệp rồi.” Từ Bân cạn lời. “Thảo nào anh Tần chia làm ba đợt, bộ khách sạn này làm đồ ăn ngon lắm hả?” Hắn thắc mắc.

Bùi Tử Du và những người khác là nhóm cuối cùng, khi ấy trời đã sập tối.

Tần Vân Khởi ít nói, ăn là chính. Khi người khác tán gẫu thì cậu ăn, và khi người ta ăn thì cậu đứng dậy. Lúc ngồi chẳng thấy gì cả, nhưng Tần Vân Khởi vừa đứng thì anh đã phát hiện chiều cao của cậu có thể sánh với người mẫu nam. Dáng vóc khỏe khoắn, bờ vai dày rộng, tóc mái rủ nhẹ trước trán. Đặc biệt nhất là đôi mắt màu sáng kia, tựa như chứa cả biển sao trời trong đó. Mỗi khi cậu đảo mắt, chúng như muốn hút hết tất cả mọi người vào.

Những người từng gặp Tần Vân Khởi có thể không nhớ mặt cậu, song họ nhất định nhớ rõ đôi mắt sáng ngời ấy.

Cậu nâng ly với mọi người như một phép lịch sự tối thiểu, trao đổi tên họ theo quy tắc xử lý việc công. Thỉnh thoảng bắt gặp những người bạn thuở nhỏ, cậu dừng lại và trò chuyện thêm vài câu. Khi đến lượt Bùi Tử Du, cậu lại thoáng sững sờ. Dường như bây giờ cậu mới nhận ra có một người ngồi bên cạnh. Tần Vân Khởi nhìn chằm chằm vào Bùi Tử Du hồi lâu, mãi đến khi anh cảm thấy mất tự nhiên phải lên tiếng trước: “Trên mặt tôi có gì sao?”

Tần Vân Khởi không trả lời anh. Cậu đặt ly rượu xuống, chạy một mạch ra ngoài.

Mọi người trong phòng kinh ngạc, nói đùa rằng cậu vội đi vệ sinh.

Nhưng bẵng đi một lúc, Tần Vân Khởi trở lại với bó hoa cao gần một người trưởng thành. Đoạn cậu đi tới trước mặt Bùi Tử Du. Dưới cái nhìn khó hiểu của anh, Tần Vân Khởi quỳ một gối xuống. Cậu trao cho anh bó hồng đỏ rực, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Anh lấy em, nhé?”

Trong phòng im phăng phắc. Châu Thế Kiệt ngớ ra một hồi rồi phát điên tại chỗ. Mọi người chia làm hai nhóm: một nhóm kéo Châu Thế Kiệt đang muốn đánh người sang chỗ khác, nhóm còn lại vây quanh Tần Vân Khởi giới thiệu về Bùi Tử Du, bảo rằng anh đã có bạn trai hơn năm năm, đừng vì chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình.

Tần Vân Khởi im lặng thoáng chốc, đoạn nói: “Ồ.” Cậu ném bó hồng vào thùng rác cách đó chừng ba mét, giống như đột nhiên mất hứng.

Trước khi rời đi, cả hai chỉ trao đổi số điện thoại. Và dãy số này vẫn nằm chết trong điện thoại của Bùi Tử Du từ xưa đến nay.

Hai năm sau, Bùi Tử Du gặp lại cậu. Anh vẫn thấy người này thật kỳ lạ, hoặc có lẽ do anh đã cả nghĩ.

Tần Vân Khởi mua hai cái bánh ở ven đường, vừa ăn vừa vẫy tay với hai bố con. Cậu đón hai người lên xe, ăn vội ăn vàng rồi cúi đầu ngồi xuống ghế lái. Cậu giẫm chân ga, chiếc xe bon bon chạy trên đường về.

Trong xe còn vương mùi bánh. Bùi Tử Du mở cửa sổ, xuất phát từ phép lịch sự tối thiểu nên chủ động nói: “Cảm ơn Chủ tịch Tần cho chúng tôi quá giang một đoạn.”

Tần Vân Khởi thoáng nhìn hai người qua gương chiếu hậu. Cậu gõ nhẹ ngón trỏ xuống vô lăng hai lần, thỉnh thoảng khẽ di chuyển lên xuống. Cậu thôi nhìn, giọng nói biếng nhác: “Không phải tiện đường.”

Bùi Tử Du không hiểu: “Hả?”

“Em cố ý tới đây.” Tần Vân Khởi ngáp dài, tự nhiên phàn nàn không rõ lý do. “Anh chạy xa thật đó. Cách thành phố G hơn bốn trăm cây.”

Điều này khác hoàn toàn với những gì Từ Bân đã nói, song anh chẳng thể gọi điện thoại tại chỗ cốt hỏi cho ra nhẽ. Bùi Tử Du không biết nên trả lời thế nào. Anh bèn vỗ nhẹ Bùi Thần bên cạnh, ra hiệu con phải biết lễ phép. Bùi Thần đang nghịch góc áo ngước mắt nhìn anh, đoạn cất giọng ngọt xớt: “Cảm ơn chú tới đón con ạ!”

Tần Vân Khởi khẽ gật đầu.

Sáng sớm đường vắng, Bùi Tử Du thức trắng đêm qua không khỏi cảm thấy buồn ngủ. Nhưng trong lòng trĩu nặng, nên anh không tài nào chợp mắt nổi. Chợt, anh nghe thấy người ngồi ở ghế lái vờ như thản nhiên nói: “Em có người bạn. Người cậu ấy thích đã chia tay bạn trai, cậu ấy tính thừa sơ hở chui vào[1]. Anh thấy sao?”

[1] Thừa sơ hở chui vào (乘虚而入): nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập (thành ngữ Trung Quốc).

Bùi Tử Du vừa nghe câu này, cơn buồn ngủ đã biến mất không thấy tăm hơi. Anh khẽ cau mày, nhưng giọng điệu chây lười của Tần Vân Khởi khiến anh thả lỏng hơn hẳn. Bùi Tử Du lấy thú nhồi bông Jerry từ cửa sổ đặt vào tay đứa nhỏ đang có ý định nghịch dây an toàn: “Bạn của cậu họ Tần à?”

“Vâng.”

“… Vậy tôi nghĩ, người vừa chia tay có lẽ chưa có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới đâu.” Bùi Tử Du nói.

“Ồ, vậy hả?” Tần Vân Khởi suy nghĩ nghiêm túc. Đôi con ngươi sáng màu chậm rãi di chuyển sang trái, đoạn trở về chính giữa. “Nhưng nhiều người thích ảnh lắm. Nếu bạn của em không chịu hành động, nhỡ ảnh bị người khác bắt mất thì sao đây?”

“Không có đâu.”

“Sao anh biết không có? Nhiều người thích ảnh lắm.”

“Không có ai thích cả. Không là không.”

“Anh chắc chứ?” Tần Vân Khởi hỏi.

“Nếu người bạn của cậu họ Bùi, thì tôi bảo đảm.”

Tần Vân Khởi im lặng năm phút, bỗng nói: “Vậy được rồi. Nếu người mà bạn em thích bị bắt mất, anh với tư cách là người bảo lãnh có thể tự bồi thường.”

Bùi Tử Du ngớ ra thoáng chốc, đoạn hỏi tên nhóc “có người bạn” rằng: “Sao tôi không hiểu cậu đang nói gì vậy? Tại sao tôi phải bồi thường… À không, tôi chỉ… Tôi chỉ nói theo ý cậu thôi.” Thế mà anh tự đặt mình vào đó mới chết.

Tần Vân Khởi cười khẽ: “Anh định quỵt nợ sao?”

Bùi Tử Du giả chết.

Hai giờ sau, Tần Vân Khởi dừng xe ở khu dịch vụ bên cạnh đường cao tốc. Cậu cởi dây an toàn rồi bước xuống. Được khoảng vài phút, cậu mang theo hai chai nước và một hộp sữa trở lại xe.

“Cảm ơn. Nhưng Tiểu Thần ngủ rồi.” Bùi Tử Du lấy chai nước, nhẹ nhàng đặt nó sang một bên.

Tần Vân Khởi nhìn chằm chằm nhóc con ngủ như heo ở ghế sau, bèn vỗ lên ghế phó lái: “Lên đi. Cho con heo nằm ngủ ở đó.”

Bùi Tử Du bật cười: “… Tốt hơn hết cậu nên ăn nói lịch sự chút.”

Tần Vân Khởi giơ tay đầu hàng, song vẫn là dáng vẻ điếc không sợ súng: “Được rồi. Anh lên đây đi, cho bé đáng yêu ngủ thoải mái nè.”

Bùi Tử Du lên ngồi ghế phó lái. Bùi Thần nằm ngủ ngon lành ở hàng ghế sau, thỉnh thoảng còn ngáy khò khè vài tiếng.

Bùi Tử Du vốn không để ý đường sá, bởi anh cho rằng Tần Vân Khởi tới đây đón họ trở về thành phố G. Bỗng, anh trông thấy biển chỉ dẫn. Bấy giờ anh mới phát hiện Tần Vân Khởi lặng lẽ đánh vòng xuyến, lái về hướng thành phố Z.

“Tôi cần xác nhận lại, chúng tôi muốn đến thành phố G. Nếu cậu không biết đường, tôi có thể chỉ cho cậu.”

Tần Vân Khởi ngáp một cái, nói chậm rãi: “Em muốn đi du lịch thành phố Z lâu rồi. Em thấy bảng quảng cáo ở vòng xoay nên nhịn không được. Xin lỗi anh.”

“Nhưng chúng tôi phải về thành phố G.” Bùi Tử Du không vui. “Tôi nghĩ giữa chúng ta có sự hiểu lầm nào đó. Cậu có thể xuống đường cao tốc tìm một trạm dừng chân, tôi đưa Tiểu Thần về bằng xe khách.”

Dù cực kỳ ghét mùi xe khách, nhưng anh vẫn có thể nhịn nổi.

“Không có hiểu lầm.” Tần Vân Khởi chẳng vội vàng chút nào. Cậu không định thả Bùi Tử Du, còn đưa ra lý do hợp tình hợp lý. “Anh vừa chia tay. Dầu gì cũng nên đi chơi giải khuây, đúng không? Suốt ngày chui rúc trong nhà dễ làm tâm trạng bức bối thêm, em tiện đường chở hai bố con tới thành phố Z. Ở đó có Hang Hồ Điệp, Núi Thanh Tuyền. Em trả hết chi phí ăn ở cho hai bố con anh, ha.”

Không ngờ một Chủ tịch nghiêm trang đứng đắn lại làm chuyện ngang ngược thế này, nói đi là đi. Bùi Tử Du khẽ cười thành tiếng, đoạn anh im bặt.

Tần Vân Khởi nhìn anh, sau đó quay đầu lại: “Anh giận em?”

“Không có.”

“Anh giận em. Giận em tự ý quyết định?”

Bùi Tử Du quả thật không vui, còn khó chịu vì Tần Vân Khởi tự ý quyết định mà nhúng tay vào chuyện người khác. Nhưng khi cậu thẳng thắn vạch trần điều đó, Bùi Tử Du lại thấy mình như đang chuyện bé xé ra to. Đi giải khuây thôi mà, có gì đâu? Dẫu sao anh đã nói với gia đình ở nhà Châu Thế Kiệt vài ngày, mới một ngày đã trở về thì thế nào cũng bị bố mẹ tra hỏi.

Anh lấy lại bình tĩnh, cúi nhìn đống đĩa CD: “Không có. Tôi chán thôi. Có bản nào hay trong xe cậu không?”

“Anh tự tìm đi.”

Bùi Tử Du lục lọi thoáng chốc, chút phiền muộn cũng theo đó mà tan biến: “Sao toàn nhạc buồn vậy? Cậu là thầy bói hả? Hay có kinh nghiệm phong phú, chia tay nhiều lần rồi?” Anh sẵn tay giúp Tần Vân Khởi sắp xếp đống đĩa CD lộn xộn.

“Đợi bạn em cưa đổ, em kể anh nghe.”

Vẫn muốn chơi trò này à? Bùi Tử Du tò mò: “Lỡ như cưa không đổ thì sao?”

“Chỉ một lần đó thôi.”

“Cậu thú vị thật.”

“Cảm ơn anh đã khen.” Tần Vân Khởi thản nhiên nói. Cảnh vật hai bên đường dần mở ảo trong tầm mắt, cậu nói khẽ. “Em chẳng có gì cả, chỉ có ưu điểm thôi.”

Hết chương 3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi