SAU KHI CHUYỂN TRƯỜNG TRÙM TRƯỜNG THEO ĐUỔI TUI KHÔNG THA


Chuyện Tiêu Để Cù Mộ biết trường học sẽ không cho ra hậu quả nghiêm trọng, quả nhiên Tiêu Để chỉ là viết một bản kiểm điểm ngàn chữ, hình ảnh giám sát ở cửa sau trường học không rõ ràng, không có âm thanh, động tác không thể chụp được, nhiều nhất chỉ có nửa người tiểu đệ bị lộ ra ngoài, cứ như vậy, chỉ là lời nói của Cù Mộ cũng vô dụng mà thôi.
"Thầy đương nhiên tin tưởng em, Đào Yêu là người bị hại, nhưng hết thảy đều phải có bằng chứng, máy quay không bắt được trường học cũng không thể cưỡng ép áp đặt hình phạt." Cốc Đức vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng tức giận, nhưng ông không thể báo cáo sự việc mà không có bằng chứng, hơn nữa ý định của hiệu trưởng là để làm dịu sự việc, nếu chuyện này lây lan hoặc gây ra nhiều tác hại thì không có lợi ích gì.

Những lời Cốc Đức nói đều nằm trong dự liệu của Cù Mộ, sau khi rời phòng làm việc liền đi đến phòng hành chính, Đào Yêu mới sáng sớm đã được gọi tới phòng hiệu trưởng, không cần đoán cũng biết mình được gọi đến làm gì.
Một hiệu trưởng tốt, yên tâm nhận vốn và không biết xấu hổ đổ súp gà lên con trai cổ đông lớn mới, xét tính tình không nóng nảy như Đào Yêu cũng sẽ không nói cho người nhà, kiểu mềm mại này thật nói không được.
Nói bóng nói gió một phen Dịch Trọng thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế sofa da, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bị tuôn ra thì vị trí hiệu trưởng này của ông ta có thể giữ không được.
Nhìn Đào Yêu ngoan ngoãn ngay ngắn ngồi trong đáy lòng thở dài, đứa nhỏ này thật sự rất ngoan, ông đưa kẹo đã chuẩn bị sẵn cho Đào Yêu, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành: "Đào Yêu à, em cũng biết giữa bạn học chơi đùa với nhau không thể coi là nghiêm túc được, lần này Tiêu à Để đã đi quá xa, cho nên thầy cũng phạt em đó thật nặng rồi".
"Em xem......!Việc này cứ như vậy đừng nên nói cho người nhà biết đúng không."
Đào Yêu không có trả lời, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cậu phản ứng chậm nhưng cũng không ngu ngốc, "Thầy, em không nói cho người nhà biết vì sợ người nhà lo lắng, không phải vì thầy đường hoàng tìm lý do đổ cho em, có phải đùa giỡn hay không trong lòng em rõ ràng, bọn họ đã làm cái gì với em thầy cũng không biết liền nói là đùa giỡn giữa các bạn học, này cũng không khỏi quá qua loa đi."
Trong lòng Dịch Trọng cảm thấy một cơn tức giận, kể từ khi nhậm chức luôn được người khác đội lên đầu, lần đầu bị một thằng nhóc thuyết giáo này nọ, càng không nghĩ tới là một thằng nhóc nhìn rất ngoan nghiêm túc lên lại có chút hùng hổ doạ người.

Dịch Trọng đè nén tức giận xấu xa trong lòng, cười nói: "Bạn học Đào Yêu, chơi đùa quá mức chút cũng chỉ là chơi đùa, em còn nhỏ, em diễn giải quá mức chuyện này rồi." Giám sát cửa sau có thể Không phát hiện được gì, cho dù Đào Yêu có nói với gia đình có thể lấy camera giám sát ra, nhưng phải có bằng chứng mới có thể bị trừng phạt.
Cánh cửa bên cạnh vừa mở ra Cù Mộ vừa nhìn sang bên bắt gặp đôi mắt trong veo đó, trong mắt vẫn còn vương lại sự tức giận, nhướng mày, Cù Mộ ấn soda đá trong tay lên khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng và sưng tấy của Đào Yêu.
"Đít khỉ."
"......"
Đào Yêu giơ tay nhận lấy soda trong tay Cù Mộ "Sao cậu lại đến đây?"
Cù Mộ vừa đi vừa quay người vừa nói: "Lão nô bảo tôi đến đón cậu, sợ nhóc tìm không thấy đường trở về."
"Làm sao có thể chứ, mình nhớ rõ đường mà." Đào Yêu theo sát sau đó, trên người mặc đồng phục dự phòng của Cù Mộ, đông phục không vừa người có vẻ cả người có chút buồn cười, làm thân hình gầy gò lại càng gầy hơn.
Nghe vậy Cù Mộ dừng bước xuống cầu thang, đột nhiên quay người lại, Đào Yêu đi theo sát gần, suýt chút nữa đụng phải hắn, đứng lên hai bậc thang, khó hiểu nhìn thẳng đối phương, "Sao lại dừng lại?"
Cù Mộ không nói gì, im lặng hồi lâu mới đi lên mấy bậc thang, hắn thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hơi cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của người trước mặt, cơn giận chưa tiêu tan khi cậu vừa bước ra ngoài đã được thay thế bằng sự bối rối, không còn chút rụt rè khi nhìn thẳng vào chính mình.
Đôi mắt thuần khiết của cậu vẫn giống như sáng nay, phản ứng bình thường mà mỗi người đàn ông có vào buổi sáng đã trở nên bất thường đối với cậu, đôi mắt này thật khó hiểu, vốn nên sớm tiêu đi bây giờ đôi mắt lại nhìn chăm chú càng thêm cứng rắn.


Trong lòng hắn ngầm đồng ý, cũng không có một ý muốn ngăn lại thậm chí mặc kệ chính mình trầm luân.
Đào Yêu khẽ nhíu mày, thiếu niên trước mặt im lặng hồi lâu, trong mắt tràn ngập cảm xúc khó hiểu, một lúc sau, khóe môi nhếch lên, lộ ra một vòng cung trêu chọc khiêu khích.
"Đầu đất, mặc quần áo của tôi thì phải trả tiền thuê."
"......! Mình có tiền, ở trong nhà, khi nào về liền đưa cho cậu." Đào Yêu mím môi, người này thật đúng là keo kiệt, chỉ là mặc quần áo một chút thôi mà, cậu cũng sẽ giặt sạch sẽ mà.
Trà Cúc Dưa Leo
Cù Mộ nghiêng người, ánh nắng chín giờ xuyên qua cửa sổ chiếu vào, những thăng trầm nhỏ xíu có thể nhìn thấy rõ ràng, như thể suy nghĩ của ai đó đều trải đều trên cơ thể Đào Yêu.
Đào Yêu vì ánh nắng mà nheo mắt, vừa định đi xuống lầu chỗ râm mát thấy người bên cạnh nói: "Tôi không cần tiền của nhóc."
Đào Yêu càng khó hiểu, muốn tiền thuê không cần tiền?
Nghi hoặc nhìn qua, cậu nhìn thấy trong mắt đối phương có một loại cảm xúc cậu chưa từng thấy qua.

"Vậy cậu muốn cái gì" Đào Yêu dò hỏi.
"Tôi muốn......" Cù Mộ kéo dài âm cuối, dẫn đầu đi xuống lầu, đến bậc thang, hắn quay đầu nhìn thiếu niên đứng phía trên cầm một lon soda cam ướp lạnh, nhếch môi, không để ý nói: "Chỉ cần nhóc không ghét tôi là được rồi."
Cù Mộ không biết phải giải thích thế nào với cảm xúc không thể giải thích được, không biết đã xảy ra chuyện ở giai đoạn nào, cũng không biết đoạn cảm tình này biến chất khi nào, cứ như vậy mặc kệ đi Cù Mộ nghĩ.
Buổi chiều, khuôn viên yên tĩnh bị tiếng còi báo động phá vỡ, cửa sổ giảng đường chật kín những cái đầu, một đám như một quả mìn, trong giờ học nhàm chán, bất kỳ động tĩnh nào cũng có thể thu hút sự chú ý của đám đông, huống chi là còi cảnh sát.
Nhóm quả mìn nhìn thấy người hiệu trưởng luôn được kính trọng và dễ gần được đưa ra, tất cả đều nổ tung, chiếc còng tay phản chiếu dưới ánh mặt trời chính là thiết bị dẫn nổ, gôi trường trong chốc lát đã trở thành tinh hoa dân tộc, nhóm quả mìn đều là người truyền thừa quốc tuý.
"Đậu má, có khi nào bị lộn gì không, sao lại bắt hiệu trưởng Dịch Trọng vậy."
"Đậu má, đây là tình huống như thế nào vậy?!"
"Đậu má......"
"Đậu má!"
Đúng lúc các học sinh đang truyền bá tinh hoa văn hóa Trung Hoa thì trên thanh post của trường trung học cơ sở số 1 xuất hiện một bài đăng nặc danh, nội dung bài đăng khiến vô số học sinh bị sốc.

Nội dung liệt kê theo từng năm tháng ngày mà Dịch Trọng ăn hoa hồng, ăn tiền boa, hầu hết các thiết bị giáo dục được mua bằng chiết khấu, và tiền công được sử dụng để thuê các chuyên gia hướng dẫn, sách giáo khoa tiên tiến được thay thế bằng sách giáo khoa phế liệu và bán cho học sinh.

Đây không phải là quá đáng nhất, trong nội dung bài viết, thậm chí còn có giáo viên bị Dịch Trọng xâm phạm cùng uy hiếp, không chỉ một người.
Bài đăng chỉ có độ phổ biến cao, trong vòng hai giờ đã trực tiếp lên hot search, nhiều người nghi ngờ về vấn đề này, thời gian trôi qua, cảnh sát cuối cùng cũng gửi thông tin xác nhận, không chỉ học sinh mà cả người dân trong xã hội cũng bị sốc, vài vạn bình luận trên hàng chục ngàn tầng đều có tính lăng mạ.
Cuối cùng, có người hỏi ai đã đưa ra bằng chứng, quan chức này chỉ nói rằng đó là báo cáo nặc danh.
Không giống như các ngôi sao giải trí hay người nổi tiếng trên Internet, những vụ bê bối bùng nổ như thế này giữa giáo viên của mọi người ảnh hưởng trực tiếp đến toàn bộ trường học trực thuộc, khiến họ bị nghi ngờ và dư luận.
Nhà vệ sinh quá đông đúc, mọi người đang bàn tán về sự việc của Dịch Trọng, dù có rất nhiều người nhưng các nam đồng hương vẫn nhất quyết đòi đi vệ sinh qua một cái hố.
"Mày làm à?"
Lúc đang xả nước vào thì có người lên tiếng.

Cù Mộ quay lại thì thấy Lệ Ngang cụp mắt kéo quần mình, hắn nhún vai không nói gì, rửa tay rồi đi ra ngoài.
Sau khi xả nước xong, cậu ta mặc quần vào, Lệ Ngang cũng nhún vai, cùng lúc đó cậu rửa tay rồi rời khỏi nhà vệ sinh, để lại trong nhà vệ sinh đầy rẫy những người thừa kế quả mìn tinh hoa Trung Hoa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi