SAU KHI CHUYỂN TRƯỜNG TRÙM TRƯỜNG THEO ĐUỔI TUI KHÔNG THA

Màn đêm càng lúc càng tối, những ngọn đèn đường màu vàng mờ bị sương mù bao phủ, chật vật lộ ra từng chùm ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng mặt đất trắng như tuyết, một làn gió nhẹ lướt qua, không chỉ có những bông tuyết trên mặt đất, mà còn có cả hoa, cành lá đung đưa, mặc dù có tiếng xào xạc, nhưng cũng thật sảng khoái, tiếng quần áo xào xạc trong phòng dường như hòa cùng tiếng bên ngoài.

"Đừng, không được, sẽ bị điện giật." Đào Yêu đè đầu Cù Mộ lại khe khẽ r3n rỉ, cảm giác ngạt thở sắp chết dần dần tiêu tán, hắn rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể biến hóa, ngượng ngùng muốn đặt hai chân xuống với không muố thiếu niên nhận ra ở giữa hai ch@n mình.

Làm cũng vô ích, ngược lại là đem thân thể Cù Mộ kẹp ở bên trong, thân thể hai người kề sát Cù Mộ hai người sao có thể không cảm nhận được sự thay đổi của người bên dưới chứ.

Hô hấp của người này càng lúc càng nóng và nặng nề, nhìn thấy trong mắt thiếu niên có sự chờ đợi và khao khát, Đào Yêu nuốt nước bọt, giơ tay ấn xuống cổ người đó, ôm người đó hôn nhẹ nhàng như cầu xin sự thương xót.

Cảm giác được đứa trẻ trong lòng đang muốn đánh lừa mình bằng một nụ hôn, cánh tay đang đỡ bên sườn trực tiếp trượt xuống cạp quần ngủ, dùng ngón tay đẩy mép qu@n lót sang một bên, chạm vào bên trong sau đó kéo nó lên và trượt ra ngoài.

"Ưm!" Trong nháy mắt trong đầu Đào Yêu như là pháo hoa nổ tung, thân thể đột nhiên căng thẳng, cả người rúc vào trong ngực Cù Mộ, ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn, r3n rỉ thở hổn hển.

Khi con mèo Đào Yêu nhẹ nhàng kêu lên, thân thể bên dưới đột nhiên mềm nhũn ra, ngay cả cánh tay ôm cổ cũng trượt xuống, lông mi run rẩy vì bối rối.

Mắt thấy nhóc con sắp khóc, Cù Mộ vội vàng đứng dậy, lấy ra hai mảnh giấy ở đầu giường lau sạch những thứ trên tay và trên bụng, ném vào thùng rác rồi cúi người "Tại sao còn khóc? Có đau không?Tại sao còn khóc? Có làm nhóc đau không?"

Đào Yêu liền nhìn hắn, sương mù dâng lên trong mắt chọc đến Cù Mộ ước gì mình có thể ngừng làm người ngay lập tức.

Cù Mộ muốn tự tát mình một cái, lại giống súc sinh như vậy, mặc dù Đào Yêu khóc rất hăng hái.

"Cậu ức hiếp tôi." Đào Yêu nhẹ giọng nói.

"Tôi đang bắt nạt cậu à?" Cù Mộ sửng sốt, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Chúng ta tính đi, hôn cậu cậu há mồm đúng không."

"...... Ừm."

"Hôn sẽ khiến cậu dễ ​​chịu hơn, đúng không?"

"...... Ừm."

"Vừa rồi chạm vào nhóc có sướng đúng không?"

"...... Ừm."

"Tôi phục vụ nhóc rất thoải mái, sau đó lại tố tôi bắt nạt nhóc." Cù Mộ nhéo nhéo khuôn mặt Đào Yêu càng hồng cúi người thấp giọng nói, "Đào Yêu, nhóc là tra nam đúng không."

Trơ mắt nhìn cậu em mình bị bắn, cố tình còn không tức giận được cái gì, hai người nói chuyện với nhau cứ lặp đi lặp lại, Đào Yêu rơi vào trạng thái nghi hoặc...

Mình là, tra nam......

Tắm rửa xong Cù Mộ nhìn thấy Đào Yêu nằm co ro ở đầu giường, hai mắt trống rỗng.

"Đang suy nghĩ gì đó?" Cù Mộ đặt chiếc khăn tắm lên ghế, ngồi ở mép giường, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Đào Yêu.

"Shhh." Bàn tay đang bóp mặt lạnh lẽo, Đào Yêu trở tay nắm lấy nhìn về phía Cù Mộ nghi hoặc nói, "Sao lạnh thế? Không phải cậu vừa mới tắm sao?"

Cau mày như đang nghĩ tới điều gì đó, "Tắm nước lạnh sao? Không có nước ấm hả?"

Nhìn thấy người quay người lại gọi điện thoại, Cù Mộ vươn cánh tay dài muốn kéo người qua, lại bất lực: "Có nước ấm, nhưng tắm nước lạnh."

"Tại sao?" Đào Yêu truy vấn.

Cù Mộ cười khẽ chế nhạo, "Chỉ cho phép nhóc có phản ứng còn tôi thì không? Hả? Tiểu tra nam."

"Nhóc có người trợ giúp, nhưng tôi lại không có người giúp."Cù Mộ thở dài, vẻ mặt rất mất mát.

Nghe vậy trong mắt Đào Yêu lộ ra vẻ áy náy, cậu thầm mắng mình quả nhiên là tra nam.

"Mình cũng có thể." Đào Yêu hơi đỏ mặt, tiếng nói thấp mềm.

Bụp" một tiếng, căn phòng trở lại tối tăm, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, Cù Mộ ôm người lên giường, vỗ nhẹ lưng người đó, trầm giọng nói: "Đừng cứ lo lắng như vậy, về sau có rất nhiều thời gian."

Hai người ngủ chung giường lần thứ hai, một cánh tay vòng qua eo, có thể cảm nhận được nhịp tim của thiếu niên kề sát phía sau lưng, chậm và mạnh, không chỉ của Cù Mộ mà còn của riêng mình.

Là người tự do thoải mái, Đào Yêu chưa bao giờ ra ngoài một mình, mọi chuyện đêm qua dường như đều được cố ý che giấu, khi ngồi dưới tuyết lúc chạng vạng, cảm giác mất mát bị bỏ quên từ từ hiện ra cho đến khi xâm chiếm trái tim, Cù Mộ đột nhiên xuất hiện làm cậu cảm thấy tủi thân, những cảm xúc khó tả bộc phát, cậu muốn được ôm một cái.

Trên thực tế, cậu đã nhận được thứ còn quý giá hơn một cái ôm.

"Cù Mộ."

Đào Yêu nhẹ nhàng gọi trong bóng tối.

"Hửm?"

Lồ ng ngực hơi rung lên.

"Mình buồn ngủ."

"Vậy ngủ đi." Cù Mộ ôm chặt người vào lòng, nhỏ giọng nói: "Trong vòng tay của tôi."

Mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát Đào Yêu làm sao có thể oán trách, oán trách cơn gió lưu luyến kia, làm mặt hồ phẳng lặng gợn sóng, cũng oán trách cơn gió kia vì sao không thổi sớm hơn.

·

Lệ Ngang đang trên đường đến bệnh viện thì nhìn thấy nhóm bạn Cù Mộ, mẹ cậu sức khỏe không tốt, bệnh nặng không có bệnh nhẹ không ngừng, lo lắng không thể chữa khỏi, Lệ Ngang chỉ đơn giản nộp đơn nhập viện trong thời gian dài định kỳ đến thăm vài lần một tuần, những người cùng tuổi với mẹ cậu thường không buồn chán, lại khá vui vẻ.

Điện thoại tự động cúp, Lệ Ngang cau mày, thằng nhóc này trốn học để đi trượt tuyết, thậm chí còn không gọi cho cậu, thậm chí còn đăng lên vòng bạn bè để trông ngầu.

Cất điện thoại, đi vào phòng, vừa mở cửa đã nghe thấy trong phòng có tiếng cười.

"Mẹ, dì Lý, dì Triệu, đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?" Lệ Ngang đặt trái cây lên bàn cà phê, mỉm cười với các dì đang trò chuyện vui vẻ.

Mẹ của Lệ Ngang Mục Cầm che môi cười khẽ, đưa tay về phía Lệ Ngang, nhẹ nhàng nói: "Mẹ đang nói cháu trai của dì Triệu của con, nó thật đáng yêu muốn chết."

Lệ Ngang tiến lên nắm lấy tay Mục Cầm, nghe vậy kinh ngạc, "Triệu dì có cháu à? Ở tuổi còn trẻ như vậy thì hoàn toàn nhìn không ra được."

"Thằng nhãi này, mày chỉ biết trêu chọc dì thôi." Dì Triệu ngoài miệng trách cứ, nhưng những nếp nhăn quanh mắt tiết lộ niềm hạnh phúc của bà.

TràCúcDưaLeo

Có mấy người trò chuyện cười một lúc Lệ Ngang đứng dậy, Mẹ, mọi người trò chuyện trước, con rửa mấy quả cho mẹ, nho vừa mới hái to và ngọt quá."

"Không được không được tiểu Lệ." Dì Lý ngăn Lệ Ngang lại, "Mẹ con hai ngày nay nói mắt bà khô, bả cũng không xem sao, khi nào con có thời gian thì đưa bà đi xem, lát nữa ăn trái cây."

Lệ Ngang dừng lại, lo lắng bước về phía trước, "Đôi mắt làm sao vậy, Cảm thấy không thoải mái tại sao không nói cho con biết? Nếu không nói cho con biết, ngươi nên nói với bác sĩ."

"Không có gì." Mục Cầm trấn an Lệ Ngang, "Chỉ là mắt hơi khô, nhỏ thuốc nhỏ vào mắt là sẽ ổn thôi."

"Không được, con dẫn mẹ đi xem xem." Lệ Ngang cúi người đi giày cho Mục Cầm, "Đi."

Khi số điện thoại được gọi, Lệ Ngang đỡ Mục Cầm vào phòng, đỡ người ngồi xuống ngẩng đầu lên, Lệ Ngang liền sửng sốt.

Vị bác sĩ này... khá đẹp trai.

"Xin chào, mắt cô có gì khó chịu sao?" bác sĩ hỏi, đưa đơn thuốc cho trợ lý.

"Khô mắt." Mục Cầm nói.

Trong lúc kiểm tra, Lệ Ngang đứng sang một bên, bình tĩnh nhìn bác sĩ, vừa rồi người đàn ông này cúi đầu viết, chỉ là cảm thấy rất đẹp trai, không ngờ khuôn mặt lại càng đẹp trai hơn, mái tóc dày cũng kia thấy thế nào như thế nào cũng không hợp với thân áo blouse trắng này.

Khi điều chỉnh đèn khe, có thể nhìn thấy những cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay qua lớp áo khoác trắng, những đường cơ bắp mơ hồ khiến vị bác sĩ này trở nên nam tính hơn.

Cậu đã biết tại sao tất cả bệnh nhân bước ra phía trước đều rạng rỡ vui vẻ, nhảy cẫng lên vì phấn khích, khuôn mặt và dáng người này, ai thấy mà không bối rối.

Một loạt kiểm tra xong bác sĩ làm Lệ Ngang đem mục cầm đưa về phòng bệnh lại trở về.

Lệ Ngang bối rối, khi cậu quay lại thì trong khoa đã có một bệnh nhân khác, bác sĩ chỉ nghiêm túc nhìn cậu sau khi bệnh nhân rời đi với vẻ mặt hưng phấn.

Lệ Ngang cứng người, tại sao hắn lại nghiêm túc như vậy, không lẽ mẹ cậu có chuyện gì nghiêm trọng...

"Cậu ở thị gian* tôi, làm tôi rất khó chịu."

*kiểu quấy rối bằng ánh mắt.

Lệ Ngang: "......"

Một câu giống như sét đánh giữa trời quang đầu Lệ Ngang quay cuồng, không thể tin được nhìn bác sĩ, liếc nhìn chứng minh nhân dân trên bàn, khóe miệng nhếch lên.

Trương...... Ái Cường.

Cái này, cái này, cái này, khuôn mặt thật không phù hợp với cái tên!

"Trương, bác sĩ Ái Cường, đáng tiếc ngài nói bậy." Lệ Ngang nghiêm nghị muốn tức giận, Tôi là một thanh niên tốt có hiếu, đừng vu khống người khác."

Bác sĩ không đáp lời dựa vào cái ghế bắt chéo ngực, liền như vậy nhìn người, từ mặt đến cổ, ngực, bụng, th@n dưới, rồi cuối cùng quay lại ngực người, ý vị sâu xa.

Lệ Ngang: "......" Đang làm gì vậy?

Lệ Ngang khó chịu sờ lên người mình, người đàn ông nhìn hắn như một con khỉ tr@n trụi.

"Anh nhìn cái gì vậy?" Lệ Ngang thật sự nhịn không được tức giận.

Sắc mặt bác sĩ bình tĩnh, đôi mắt dưới cặp kính lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: "Thị gian cậu."

Lệ Ngang: "...... Có bệnh."

Nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, trong mắt bác sĩ hiện lên một nụ cười, sau đó cúi đầu chuẩn bị gọi bệnh nhân tiếp theo.

Cánh cửa lại được mở ra, một giọng nói trầm thấp truyền đến: "Bác sĩ Bắc tôi đã trở về, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, không ngừng đẩy nhanh tốc độ cuối cùng cũng đến được lớp, đưa thằng nhóc này tới."

Bắc Diên khẽ cười một tiếng, "Không cần câu nệ bác sĩ Trương, nếu không có chuyện gì thì tôi về   trước."

"Được, cảm ơn bác sĩ Bắc."

Lúc Cù Mộ té ngã lần thứ mười ba thứ Đào Yêu quả thực không thấy, đứng ở một bên tự hỏi làm sao sẽ có một kẻ ngu ngốc như vậy, tự hỏi không có kết quả, cậu thiếu chút nữa ngã vào người Cù Mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc, "Cù Mộ, cậu đi cáp treo đi chơi đi."

Nghẹn khuất ngồi vào xe cáp Cù Mộ túm chặt tay áo Đào Yêu, đáng thương vô cùng:  "Ở lại với tôi."   

"Ừ."

Khi Đào Yêu từ đường dốc lao xuống xem Cù Mộ tỏ ra sợ hãi, dù ở tốc độ tối đa,Cù Mộ vẫn có thể vươn tay ra với Đào Yêu, tuyết mềm mềm đến mức mép thay đổi dồn lên, giống như trái tim của Cù Mộ giờ phút này muốn nhảy ra ngoài.

Đào Yêu đã thay đổi cách kết bạn.   

Giờ phút này Đào Yêu không kềm chế được tự do, giống như tôn giáo thu hút tín đồ sùng đạo, Cù Mộ bị hấp dẫn.

Cù Mộ cảm thấy xì ke chính là như vậy.

Một ngọn núi đầy tuyết không chói lóa bằng một người.

Sau khi xuống cáp treo, Đào Yêu tình cờ lướt qua, lưỡi dao thay đổi nhanh chóng khiến tuyết rải rác bị cuốn lên cao hơn một mét, làm mờ tầm mắt của Cù Mộ, Đào Yêu xuất hiện như một hoàng tử tuyết.   

Cù Mộ nghiêm túc nhìn đứa trẻ đang đứng vững vàng trước mặt mình, giơ tay vỗ nhẹ mũ: "Bảo bảo thật đẹp trai."

Đào Yêu sửng sốt, gương tuyết che gần hết khuôn mặt, làm không thấy rõ thần sắc, há hốc miệng, cho đến cuối cùng vẫn không nói gì.  

Xưng hô, cũng không có phản bác.

Cù Mộ cúi người cởi dây buộc ván trượt tuyết của Đào Yêu, đứng dậy, đeo kính tuyết lên trán, véo vào khuôn mặt trắng nõn của hắn nói: "Đi thôi."   

Đào Yêu ôm tấm ván trong tay đi về phía trước, nghi hoặc mở miệng: "Đi làm gì?"

"Ngâm suối nước nóng."

"......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi