SAU KHI CỰ LONG VỰC SÂU THỨC TỈNH


Bỗng nhiên, tiếng sóng vỗ vào thân thuyền vang lên, không quá nặng nề, như điều bình thường hay xảy ra trên biển cả.
Mục Hành cau mày, anh nhìn ra ngoài cửa sổ bên mạn tàu.
Phía xa xa là bóng đêm ngột ngạt, nước biển đen kịt chập chờn dưới sự bao phủ của sương mù, như một lớp mực đậm, ánh mắt không thể nào nhìn xuyên qua được.
Mục Hành quay đầu, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của thiếu niên, anh nói:
"Em ở đây chờ anh."
Thời An chớp mắt vài cái, ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng.
Sau khi bóng lưng đối phương rời khỏi cửa khoang, cậu cúi đầu nhìn đầu ngón tay được quấn kĩ bằng băng cá nhân.
Cử động của đốt ngón tay bị hạn chế đôi chút, tuy vẫn cảm thấy hơi đau đau nhưng đã đỡ hơn rất nhiều.
Nhưng không biết vì sao, xúc cảm nóng bỏng lưu lại từ môi lưỡi Mục Hành như vẫn đang vương lại trên đầu ngón tay, qua một lúc lâu cũng không hề tan biến.
Cậu chậm rãi nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
***
Mục Hành rời khỏi khoang thuyền, anh đi tới buồng lái.
Người chịu trách nhiệm lái thuyền là thành viên của cục quản lí.

Khi các thành viên thấy Mục Hành đi tới thì ai nấy đều giật cả mình, rất hiển nhiên họ rất bất ngờ vì sao trưởng quan lại đột nhiên tới nơi này.
Một người trong số đó cẩn thận dè dặt hỏi: "Thưa trưởng quan, xin hỏi ngài có dặn dò gì không ạ?"
Mục Hành lắc đầu, anh ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trong buồng lái.
Tầm nhìn ở đây rõ hơn nhiều so với cửa sổ trên mạn tàu, nhưng cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
Hải vực này bị bao trùm bởi sương mù dày đặc, hiện tại lại đang vào ban đêm, gần như không thể thấy rõ tuyến đường ở phía xa xa, chỉ có thể tiến hành chỉ đường bằng rada.
Trên rada cũng là một vùng tối mờ mịt, chỉ có chính giữa lóe lên đốm sáng xanh lục một cách có quy luật đại biểu cho chiếc thuyền này.
Không nhìn thấy điều gì khác thường.
Thế nhưng, hàng lông mày của Mục Hành càng nhíu chặt hơn.
Anh quay đầu nhìn một thuyền viên ngồi bên cạnh, hỏi: "Trên thuyền có trang bị vũ khí gì không?"
Thuyền viên hơi giật mình rồi vội vàng gật đầu: "Có, có ạ."
Dù là chiếc thuyền chuyên về tốc độ nhưng dù sao cũng được chế tạo với mục đích chiến đấu, trang bị tấn công căn bản vẫn phải có.
"Có thể bao trùm tối đa bao nhiêu khu vực?" Mục Hành hỏi.
Thuyền viên: "Lấy thuyền làm tâm, có lẽ khoảng ba, ba hải lý?"
Mục Hành: "Vậy là đủ rồi."
Anh nheo mắt lại, dùng đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn kim loại, chậm rãi nói: "Phóng đi."
Thuyền viên hơi giật mình: "Phóng, phóng ạ?"
Thuyền viên cúi đầu nhìn màn hình rada một lát, hình ảnh trên đó không xảy ra bất kì thay đổi nào khác với vừa nãy cả, toàn bộ vùng hải vực này ngoại trừ bọn họ ra thì không còn chiếc thuyền nào khác.
Thuyền viên ngập ngừng nói: "Phóng...!phóng hướng nào ạ?"
Mục Hành: "Ngay trước mặt."
Anh suy nghĩ một lát, bổ sung thêm: "Dùng vũ khí gây ra động tĩnh lớn nhất của các cậu."
Tuy bối rối nhưng không thể vi phạm chỉ thị của cấp trên.
Thuyền viên thuần thục điều khiển màn hình, rất nhanh sau đó, thân thuyền hơi chấn động khi viên đạn được nhanh chóng lên nòng, một tiếng nổ chói tai vang lên, ngay sau đó, một tiếng rít bén nhọn phá rách bóng tối và sự tĩnh lặng, chấn động ma lực cường đại đánh thẳng về phía trước!
"Đội, đội trưởng, đối diện phát động công kích với chúng ta rồi!"
Trên chiếc thuyền đen kịt của đoàn lính đánh thuê, lính đánh thuê chịu trách nhiệm lái tàu kinh hoảng quay đầu, nhìn đội trưởng lính đánh thuê trong buồng lái.
Đội trưởng lính đánh thuê cũng cả kinh: "Con, con mẹ nó, sao vậy được?"
Đạo cụ che giấu hơi thở này là một trong số các tài bảo của rồng mà, sao lại bị phát hiện?
Gã vội vàng tiến lên mấy bước, nhìn ra ngoài.
Chấn động ma lực mạnh mẽ khiến không khí xoắn lại, sóng biển gầm thét, hơn phân nửa bầu trời bị chiếu sáng, nhưng cách lớp sương mù mông lung dày đặc, bọn gã căn bản không thể thấy công kích của đối phương đến từ hướng nào.
Đội trưởng lính đánh thuê khẽ cắn môi, dường như có chút do dự.
Gã nghiêng đầu giận dữ hét lớn với máy bộ đàm: "Rốt cuộc tụi mày đã làm xong chưa?"
Giọng bên kia kèm theo tiếng rè rè của dòng điện: "Báo cáo đội trưởng! Chúng tôi vẫn chưa...rè rè...!chưa xong, để kích hoạt đá vực sâu này cần một ít thời gian."
Những hòn đá trên thuyền quả thực là một thùng bom, nếu bị tấn công thật thì nói không chừng sẽ thật sự bị diệt toàn quân.
Cuối cùng đội trưởng lính đánh thuê đưa ra quyết định, gã hung dữ ra lệnh:
"Mụ nội nó chứ, tránh đi, tranh thủ thời gian tránh đi!"
Gã vừa dứt lời, mấy chiếc thuyền lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để đổi hướng.
Ma lực bao trùm trên thân thuyền vì hành động gấp rút này mà gây ra từng cơn sóng lớn.
Mục Hành rủ mắt, ánh mắt rơi lên rada trên bàn.
Hải vực trước đó còn tối mịt chợt xuất hiện vài đốm sáng, lóe lên rồi lại biến mất.

Thuyền viên hít một ngụm khí lạnh: "Đây, đây là..."
Ngược lại, Mục Hành không hề cảm thấy bất ngờ.
Anh đặt tay lên chuôi kiếm, bình tĩnh ra lệnh: "Chuẩn bị tác chiến."
***
Phía xa xa.
Đội trưởng lính đánh thuê nhìn ra ngoài cửa sổ mạn tàu, trên màn hình tối đen lóe lên ánh sáng màu đỏ nguy hiểm, mà đốm đỏ đó cách vị trí vừa rồi của bọn gã rất xa.
Ánh mắt đội trưởng lính đánh thuê tối lại, gã giơ tay lên, phẫn nộ kéo chòm râu của mình, giật mạnh xuống vài cọng râu.
Con mẹ nó, bị lừa rồi.
Sương mù là công cụ hoàn mĩ giúp bọn gã che giấu hành tung, nhưng màn sương này cũng là công cụ giúp bên Mục Hành che giấu hành tung.
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên từ trong loa.
Lần này, giọng nói đã ít bị dòng điện quấy nhiễu hơn: "Báo cáo đội trưởng, đã bố trí xong!"
Đội trưởng lính đánh thuê hít sâu một hơi, dường như lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Trên mặt gã lộ ra nụ cười lạnh như băng: "Nếu đã không lén lút được nữa, vậy thì cứ quang minh chính đại mà tới thôi."
Trong sương mù dày đặc đen kịt, vài bóng tàu dần hiện ra, giống như quỷ hồn bồng bềnh trên mặt biển, từ bốn phương tám hướng lặng yên không một tiếng động phóng tới con thuyền duy nhất cách đó không xa, lộ ra răng nanh dữ tợn.
***
Trong khoang thuyền.
Tiếng chấn động và tiếng sóng bên ngoài hòa vào nhau, truyền xuyên qua vách tường kim loại.
Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chấn động ma lực mãnh liệt ở bên ngoài.
Đúng lúc này, Thời An như cảm nhận được cái gì đó, cậu quay đầu nhìn về một hướng.
Khác với sự náo nhiệt phía trước con thuyền, ở hướng đó vô cùng im ắng.
Nhưng, ngay tại thời điểm khi nãy, Thời An có thể cảm nhận rõ ràng rằng một vết nứt vực sâu mới tinh vừa mở rộng tại bên phải mạn thuyền.
Có lẽ là đã có kinh nghiệm từ lần trước, lúc này Thời An không bị tiếng thì thầm mê hoặc kia dụ dỗ nữa.
Cậu hơi dừng một chút, rồi mở túi không gian ma lực thả ba con ma vật ra ngoài.
Tụi nó vốn đang rơi vào trạng thái ngủ đông, hiện tại lại bị Thời An vô tình kéo ra ngoài.
Con mắt xoa xoa mắt của nó: "Đại nhân, sao vậy ạ?"
Thời An suy nghĩ vài giây, nói: "Lần trước mi nói ta phải hấp thu thêm bao nhiêu mắt vực sâu nữa thì mới có thể khôi phục trạng thái toàn thịnh?"
Con mắt sửng sốt một chút, nó do dự đáp: "Ba cái?"
Nó suy nghĩ một lát rồi bổ sung: "Nếu là vết nứt vực sâu đã phát triển chín muồi thì có lẽ hai cái giống vậy là đủ rồi."
Thời An rủ hai mắt xuống.
Cậu quay đầu nhìn khói đen bên cạnh:
"Trong quyển sách kia có loại pháp trận nào có thể chuyển hóa ma lực trong mắt vực sâu vào trong thân thể rồng không?"
Khói đen tỉ mỉ nhớ lại, nó do dự nói:
"Hình như có một cái tương tự như vậy, nhưng có lẽ đám nhân loại kia đã tiến hành sửa đổi nó rồi, nên họ mới có thể truyền ma lực vào trong cơ thể của ngài.

Còn nếu dựa theo pháp trận nguyên bản trong sách thì e rằng sẽ..."
Giống như lần trước, ma lực chưa xử lí sẽ tràn vào trong cơ thể.
Thời An cắt ngang lời nó:
"Việc này mi không cần phải lo.

Ta hỏi mi này, nếu cho mi đầy đủ tài liệu, mi có thể khắc phục nó không?"
Khói đen gật đầu khẳng định: "Không thành vấn đề!"
Nó đã đọc qua quyển sách đó hàng ngàn, hàng vạn lần rồi, muốn vẽ pháp trận chắc chắn không thành vấn đề.
Thời An chợt bật dậy: "Được! Đi thôi!"
Ma trùng hơi sững sờ: "...Hở? Đại nhân, chúng ta đi đâu vậy?"
Chỉ thấy thiếu niên trước mặt nheo mắt lại, mỉm cười nói:
"Đi cướp."
***
Cảnh đêm và sương mù bị ma lực chấn động mãnh liệt khuấy lên, như vòng xoáy đen kịt, sóng biển gào thét nuốt sống tiếng vũ khí giao chiến va vào nhau và tiếng kêu gào thảm thiết.

Cuộc chiến đang diễn ra đằng trước con thuyền, mà ở phía sau không người để ý có vài chiếc thuyền nhỏ đang im lặng ẩn núp trong bóng tối.
Phía trước thuyền nhỏ, trên mặt biển đột nhiên nứt ra một khe hở đen kịt, nhưng lại không có giọt nước biển nào trôi vào trong đó.
Một hơi thở hắc ám nặng nề phóng ra từ bên trong.
Trên thuyền, đám lính đánh thuê nhìn chằm chằm vết nứt vực sâu cách đó không xa, bọn gã tặc lưỡi nói:

"Bất ngờ ghê, vậy mà lại thật sự có thể tạo ra kìa."
"Mày cũng đừng xem thường đám bệnh tâm thần kia, thời gian hoạt động của đám điên đó đã lâu lắm rồi.

Có quỷ mới biết trong tay đám già bất tử đó có bao nhiêu thứ mà chúng ta chưa biết đến chứ."
"Mà nói này, đám điên đó tạo vết nứt vực sâu ở chỗ này để làm gì vậy?"
"Quỷ mới biết, tóm lại chúng ta cứ làm tốt việc của mình thôi, đến lúc đó cầm thù lao rời đi là tốt rồi..."
Gã còn chưa dứt lời, trên boong thuyền cách đó không xa khẽ vang lên một tiếng bịch.
Tất cả mọi người lập tức nín bặt.
Đám lính đánh thuê liếc nhìn nhau, bọn gã thấy được sự đề phòng trong đáy mắt nhau.
Tuy ở nơi xa kia đã có người của bọn gã quấn lấy thuyền của cục quản lí, nhưng bọn gã nhất định không thể lơ là.
Dù sao nơi này đang là trên biển, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì đến cả nơi để chạy bọn gã cũng không có.
Đám lính đánh thuê rút vũ khí ra, cẩn thận dè dặt tiến tới gần nơi phát ra tiếng động.
Bốn phía là sương mù sền sệt như một loại chất lỏng đen kịt bao phủ lấy đầu thuyền.
Thiếu niên một thân một mình đứng trên boong thuyền, thoạt nhìn vô cùng không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh.
Thiếu niên cau mày, cậu đang dùng ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn vắt mạnh góc áo bị thấm nước biển của mình, giọt nước tí tách rơi xuống, trên boong thuyền tung tóe bọt nước.
Dường như chú ý tới ánh mắt bốn phương tám hướng xung quanh, thiếu niên giương mắt, lộ ra đôi mắt đen nhánh ướt sũng.
Đối mặt với đám lính đánh thuê hung thần ác sát đang bao vây lấy thiếu niên, cậu chỉ thân thiện chào hỏi:
"Chào buổi tối."
Đám lính đánh thuê hai mặt nhìn nhau.
Nhất thời, bọn gã có chút do dự không biết có nên tấn công không, hay nên chờ một lát.
"À..."
Chỉ thấy thiếu niên giơ tay lên khua tay múa chân với bọn gã: "Mấy viên đá đen các người chở tới đây hẳn là còn thừa nhỉ?"
Thiếu niên ngượng ngùng mỉm cười:
"Nếu không ngại, có thể giao ra không?"
***
Mục Hành đứng hơi khom người trên boong thuyền, trên đôi giày đen kịt bị bắn tung tóe nước biển và máu, trong lòng bàn tay anh đang nắm một thanh trường kiếm ngưng tụ từ ma lực.
Ánh kiếm xé rách bóng đêm.
Kẻ địch đối diện thậm chí còn không kịp gào lên đã đầu thân hai nơi.
Anh không định sử dụng thanh trường kiếm treo bên hông mình, máu của những kẻ này không xứng nhuộm đỏ mũi kiếm của nó.
Theo thời gian dần trôi qua, lông mày Mục Hành chậm rãi nhăn lại.
Lần tập kích này rõ ràng không giống với bình thường.
Đám lính đánh thuê trước mặt hiển nhiên đang có mưu đồ khác, thường ngày bọn gã tránh anh còn không kịp, nhưng lần này lại hoàn toàn không thèm để ý đến thực lực cách biệt giữa hai bên, có loại cực đoan và điên cuồng như thiêu thân lao đầu vào lửa, vọt tới đánh thẳng về phía anh.
Tuy quả thực Mục Hành từng đánh trọng thương đám lính đánh thuê này, nhưng...
Báo thù?
Có vẻ không giống lắm.
Mũi kiếm rét lạnh như ngưng tụ thành ánh trăng, dễ dàng gọt mất một cánh tay của lính đánh thuê, máu đỏ tươi phun tung tóe nhuộm đỏ bóng đêm.
Vài giọt máu đỏ tươi nóng rực rơi lên trên chuôi kiếm.
Mục Hành hơi dừng lại, ánh mắt nhìn trường kiếm.
Lẽ nào...?
Đúng lúc này, thân kiếm như cảm ứng được cái gì đó, nó đột nhiên bắt đầu chấn động, tiếng kiếm ngân vang mang theo cơn chấn động ma lực quen thuộc.
Mục Hành hơi ngẩng ra, anh phục hồi tinh thần từ trong trạng thái tập trung do giết chóc mang tới.
Xung quanh người anh, trận chém giết này vẫn còn đang tiếp diễn.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh của nước biển và mùi rỉ sắt của máu tươi.

Ma lực chấn động kịch liệt quấy nhiễu cảnh đêm xung quanh, nó nồng đậm lại dày đặc, gần như muốn che giấu hết thảy mọi thứ.
Mà trong hơi thở hỗn loạn này lại thấp thoáng xen lẫn chút chấn động quái dị kì quặc, xa xôi không thuộc về nơi này.
Mục Hành giương mắt, nhìn về phía xa xa.
Mặt biển đen kịt và sương mù hỗn độn như hòa thành một thể, như nước mực đục ngầu không thể hòa tan.
Thế nhưng, nếu nhìn kĩ sương mù trong màn đêm thì lại có thể thấy được chút sắc đỏ như ẩn như hiện.
Giống như ánh lửa.

Trên mặt biển bị bóng tối bao trùm, ánh sáng và nhiệt độ hừng hực đang nhảy nhót tản ra bên ngoài.
— Lửa?
Lông mày Mục Hành cau chặt lại.
***
Trong màn sương, trên mặt biển có vài con thuyền đang rực cháy, ánh lửa hừng hực xuyên qua màn đêm, tiếng nổ tí tách vang lên, lẫn lộn giữa mùi thịt mỡ nướng cháy và vị khét.
Liệt hỏa và tiếng gào thét bị thiếu niên quăng ở sau lưng, sâu trong tròng mắt đen nhánh phản chiếu ánh lửa đỏ tươi như máu.
Thiếu niên dễ dàng nhảy xuống từ biên giới vực sâu.
Vết nứt vực sâu này vừa mới xuất hiện, khe hở rất hẹp, biên giới mơ hồ, nước biển cuộn trào mãnh liệt tại hai mép biên giới nhưng lại như bị một bức tường vô hình chặn ở bên ngoài, thoạt nhìn có vẻ hư hóa và kì ảo.
Vì thời gian xuất hiện còn quá ngắn, vậy nên tạm thời không có loài vực sâu nào bò ra từ bên trong.

Dù có bò ra thì chúng cũng không quá gấp rút, dẫu sao bên ngoài là đại dương mênh mông, không có quá nhiều loài vực sâu có thể sinh tồn trong biển cả.
Thời An không lo lắng nó sẽ bị phát hiện.
Cậu không tốn bao nhiêu công sức đã tìm được vị trí mắt vực sâu.
Mắt vực sâu này vừa mới ra đời, nó chỉ lớn chừng ngón tay cái, con ngươi màu đỏ đen đang thong thả chuyển động, nó tỏa hơi thở ngọt ngào nồng đậm ra ngoài.
Thời An vô thức nuốt một ngụm nước miếng, ánh sáng màu đỏ vàng lướt qua dưới đáy mắt.
Khói đen bay ra từ trong túi, hai ma vật khác cũng giúp đỡ nó.

Chúng lợi dụng những hòn đá vực sâu Thời An cướp về từ trên thuyền của lính đánh thuê để bố trí pháp trận.
Rất nhanh sau đó, chúng nó đã làm xong.
Thiếu niên đi vào chính giữa pháp trận.
Hào quang đỏ như máu bắt đầu sáng lên, mắt vực sâu ngọ nguậy giãy giụa, nhưng ma lực tích trữ trong người nó vẫn bị rút ra liên tục không dứt.
Hoàn toàn giống hệt như những gì khói đen đã nói, chút ma lực này không hề được xử lí hoặc chuyển hóa, chúng trực tiếp nạp vào thân thể Thời An.
Đôi mắt Thời An nhanh chóng chìm ngập trong ánh lửa đỏ vàng.
Đồng tử thu nhỏ thành một khe hẹp, vảy màu trắng bạc hiện lên dưới da, bao trùm làn da mềm mại trắng nõn, phản xạ ánh sáng màu đỏ của trận pháp, trông có vẻ giảo quyệt và tà dị.
Nhưng, lần này cậu không trực tiếp khôi phục thành hình dạng Cự Long.
Thời An có thể cảm giác được, từ sau lần trước, hiện tại cậu đã trở nên mạnh mẽ.
Mạnh mẽ đến mức có thể khống chế năng lượng từng chút đang tràn vào trong thân thể chứ không bị nó cắn nuốt và khống chế nữa.
Cậu không quá thuần thục chạm vào ma lực xám đen trong thân thể, khống chế chúng tập hợp lại một chỗ, không để chúng tiếp tục tán loạn tàn sát bừa bãi khắp nơi.
Tuy tạm thời không thể sử dụng nhúm ma lực này, nhưng...!chỉ cần có được phương pháp, là có thể hấp thu chúng.
Nghĩ đến cái gọi là phương pháp —
Thời An không được tự nhiên ho một tiếng, vành tai hơi ửng đỏ.
Theo thời gian dần trôi, màu sắc của mắt vực sâu cũng dần trở nên ảm đạm.

Cuối cùng, một tiếng "Ầm" vang lên, mắt vực sâu nổ tung, im hơi lặng tiếng biến thành tro tàn.
Đường nét pháp trận trên mặt đất bắt đầu tối dần.
Thời An lảo đảo, nửa quỳ trên mặt đất.
Hiện tại, cậu đã hóa rồng được một nửa.
Hai cánh màu trắng bạc xé rách quần áo, đôi cánh phủ đầy lớp vảy nhẵn mịn giang rộng ở sau lưng, cái đuôi dài cũng xuất hiện, nó nóng nảy vung vẩy.
Đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng híp lại, đáy mắt lập lòe ánh lửa.
Uy áp mạnh mẽ chỉ thuộc về Cự Long tản ra, như tảng đá lớn vô hình đè ép xuống.
***
Trên thuyền.
Cuộc chiến giáp lá cà đã chấm dứt.
Vì đã mất đi ưu thế đánh lén, thực lực yếu kém của đám lính đánh thuê nhanh chóng lộ ra.
Mấy chiếc thuyền của bọn gã đã bị phá hủy, thi thể còn sót lại chậm rãi, im lặng chìm vào trong nước biển lạnh băng, chưa đến vài giây đã hoàn toàn chìm xuống.
Còn thuyền của Mục Hành tuy không hỏng đến mức đó, nhưng trên thân thuyền đã lưu lại không ít nơi hỏng hóc, một động cơ vì bị nước tiến vào nên không thể tiếp tục hoạt động.

Thuyền viên trên thân thuyền đang vội vàng chạy bốn phía, dùng tốc độ nhanh nhất để tu bổ lỗ thủng trong khoang thuyền, muốn cố gắng cứu chữa xu thế suy tàn hiện tại.
Mục Hành đi trên con thuyền còn sót lại của đám lính đánh thuê, đế giày đen nhánh giẫm lên boong thuyền cứng rắn, để lại một dấu chân nhuốm máu.
Tuy cánh tay trái của Ôn Dao bị thương nhưng không có gì đáng ngại.
Cô đi tới, báo cáo tình hình chiến đấu với Mục Hành.
Sau khi im lặng lắng nghe, Mục Hành hỏi: "Có giữ người sống lại không?"
Ôn Dao: "Có."
Mục Hành gật đầu.
Trận đánh lén ban đêm lần này của đám lính đánh thuê thật ra là một chuyện tốt với anh.
Lần này Mục Hành tới đặc khu Roth chủ yếu là vì muốn truy tìm vị trí để tiêu diệt toàn bộ nền móng của lính đánh thuê.
Vì nếu muốn hấp dẫn Cự Long thì bọn họ nhất định phải lấy được tài bảo của Cự Long, nhưng những tài bảo đó đang nằm trong tay đoàn lính đánh thuê.
Lần này, đám lính đánh thuê tự động dâng tới cửa có thể nói là vô cùng đúng lúc.
Nhưng...
Hiện tại suy nghĩ của Mục Hành lại không nằm điểm này.
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía vừa sáng lên ánh lửa khi nãy.

Hiện tại, ngọn lửa đã tắt, chỉ còn lại màn sương đêm mênh mông đen kịt, ánh sáng lóe lên lúc trước giống như chỉ là ảo giác của Mục Hành mà thôi.
Mục Hành nhíu mày, anh quay đầu nói với Ôn Dao:
"Có dụng cụ dò xét ma lực không?"
Ôn Dao khẽ giật mình, hiển nhiên cô không ngờ Mục Hành lại muốn dụng cụ đó.
Suy cho cùng hiện tại chiến đấu đã kết thúc, chẳng phải sao?
Cô nhanh chóng hồi phục tinh thần, cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ tháo máy dò xét bên hông mình xuống rồi đưa tới.
Mục Hành đón lấy.
Anh đi đến một nơi bên boong tàu, mở máy dò xét lên.
Sau vài giây, anh quay về, ném trả máy dò xét cho Ôn Dao.
Giọng Mục Hành bình thản và hờ hững: "Nơi này giao cho cô."
Nói xong, anh xoay người, bước chân vội vàng đi về phía con thuyền của mình, bóng lưng thon dài nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ôn Dao vô thức cúi đầu nhìn máy dò xét.
Cô hơi sửng sốt.
Tuy rất ít, nhưng...!có vẻ như máy dò xét đã bắt được chút ma lực đến từ vực sâu.
Kì lạ thật, nơi này rõ ràng là trên biển, sao có thể xuất hiện chấn động ma lực vực sâu?
***
Ba con ma vật lạnh run núp ở một góc hẻo lánh, chúng căng thẳng nhìn chằm chằm thiếu niên nửa người nửa rồng cách đó không xa.

Tụi nó sợ cậu sẽ mất lí trí, bắt đầu tấn công và đồ sát giống lần trước.
Ma trùng cẩn thận dè dặt hỏi: "Đại...!đại nhân, ngài có ổn không?"
Sau vài giây dài đằng đẵng.
Thời An chậm rãi nhắm hai mắt lại, run rẩy thở ra một hơi.
Vảy màu trắng bạc trên mặt cậu chầm chậm biến mất.
Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt của cậu đã khôi phục màu đen nhánh của nhân loại, hai cánh sau lưng và cái đuôi cũng được khống chế thu về.
Thời An từ từ đứng dậy, giọng khàn khàn: "...Vẫn ổn."
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mắt vực sâu biến mất, vết nứt vực sâu cũng tan biến theo.

Vách tường vô hình ngăn cách bên ngoài lúc trước cũng không thấy đâu, nước biển cuộn trào đang dần vọt vào trong, trong giây lát, mực nước đã vượt qua cổ chân Thời An.
Nước biển lạnh như băng, khiến Thời An chịu không nổi rét run cả người.
Không biết từ lúc nào, tiếng giao chiến ngoài kia đã ngừng, chỉ còn lại tiếng gió biển gào thét và tiếng sóng biển cuộn trào.
Thời An thầm tính toán chút thời gian, sau đó vươn tay với ba con ma vật, nhanh chóng nói:
"Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi nơi này."
***
Vết máu trên mặt sàn đã được tẩy rửa, thuyền viên và thành viên cục quản lí hấp tấp chạy qua chạy lại, mỗi người trông có vẻ vô cùng bận rộn.
Bước chân Mục Hành rất gấp gáp, anh bước nhanh đi xuyên qua boong tàu.
Mặt người đàn ông thờ ơ, môi mỏng mím lại, trên người cuốn theo mùi máu tanh nồng đậm sau trận sát phạt, áo khoác bị gió biển thổi tung lên, góc áo bay phần phật, như một đám mây đen bị xé rách kéo xuống dưới.
Vừa thấy Mục Hành bước tới, các thành viên cục quản lí đều vô thức tránh thật xa, sợ bị vạ lây.
Anh đi một đường thông suốt tới khoang thuyền, bước chân chưa hề ngừng lại.
Mục Hành đứng lại trước cửa khoang.
Anh dừng một chút, giơ tay lên, dùng đốt ngón tay gõ cửa khoang bằng kim loại: "...!Thời An?"
Bên trong không ai trả lời.
Mục Hành thoáng nâng hàng mi trắng bạc, đôi mắt xanh sâu thẳm bình tĩnh rơi lên cửa khoang kim loại trước mặt, ánh mắt thâm sâu khó lường.
Anh đặt tay lên cửa khoang, thoáng dùng sức.
Cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra.
Mục Hành yên lặng nhìn quanh một vòng.
— Trong phòng không một bóng người.
Trống rỗng, lạnh băng, như một hang động rộng rãi to lớn.
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng "lạch cạch" mở khóa cửa, chợt phá tan sự tĩnh lặng.
Ánh mắt Mục Hành hơi tối lại, anh cất bước đi vào trong phòng.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ, hơi nước ấm áp bốc lên trắng như tuyết tràn ra từ bên trong.
Hai mắt đen nhánh ướt sũng của thiếu niên nhìn ra từ trong khe cửa, gương mặt trắng nõn bị hun thành màu đỏ:
"...Anh về rồi?"
Mục Hành nhìn cậu, khẽ gật đầu.
"Ừm..." Trên mặt thiếu niên lộ ra chút do dự, cậu đấu tranh hai giây, cuối cùng như đã hạ quyết định, dùng âm lượng nhỏ nhất nói: "Tôi, tôi quên mang áo tắm vào rồi."
Giọng thiếu niên càng nhỏ hơn:
"Anh có thể mang áo tắm tới giúp tôi không?"
Cậu thò một cánh tay ra khỏi khe cửa.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn hiện lên màu hồng nhàn nhạt, da thịt trắng nõn ửng đỏ, giọt nước trong suốt chảy xuôi theo bụng ngón tay mềm mại, nhỏ lên mặt sàn, nhanh chóng tạo thành một vệt nước nho nhỏ hình tròn.
Hết chương 98..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi