SAU KHI CỰ LONG VỰC SÂU THỨC TỈNH


Sau bữa tối, Mục Hành trưng cầu ý kiến Thời An xem kế tiếp sẽ nhân lúc trời đang tối tiến vào khe núi hay ở lại khách sạn nghỉ ngơi một đêm.
Chuyện này quả thật không cần phải do dự.
Trải nghiệm bị đông cứng đến run lẩy bẩy trước đó trong đêm tuyết thật sự quá mức khó quên.
Mặc dù bây giờ không phải là mùa đông, nhưng so với các khu khác thì nhiệt độ ở nơi này vẫn đang rất thấp.

Là một con rồng vô cùng sợ lạnh, Thời An không muốn trải nghiệm sự thê thảm đó thêm một lần nào nữa.
Hơn nữa...
Lượng công việc hôm nay của cậu đã nhiều lắm rồi!
Không chỉ bay hết hai khu vực, cậu còn xử lí nhiều vết nứt lắm đó.
— Tuy chủ yếu là do Mục Hành thực hiện, nhưng Thời An vẫn không hề áy náy mà quy hết công sức lên đầu bản thân.
Giờ là lúc nên nghỉ ngơi một chút.
Mục Hành gật đầu: "Vậy anh đi đặt một phòng."
Thời An: "Đặt hai phòng!"
Là một con rồng có thân phận, cậu đương nhiên muốn bản thân chiếm đóng cả một gian phòng rồi.
Mục Hành đứng lại, quay đầu nhìn:
"...!Em chắc chắn chứ?"
Thời An: "?"
"Anh không phải là chiến lợi phẩm của em à?"
Người đàn ông rũ mắt xuống, không nhanh không chậm nói:

"Thường thì rồng đều thời thời khắc khắc canh chừng chiến lợi phẩm của mình để ngừa chiến lợi phẩm chạy trốn mà?"
Thời An khẽ giật mình.
Cũng đúng nhỉ.
Tuy ba con ma vật kia đã chán nản chui về trong túi, nhưng chúng vẫn chừa lại một cái khe nhỏ để nghe lén.
Khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, toàn bộ ma vật trong túi đều cùng lúc chết lặng.
Con mắt chợt nhảy dựng lên, tức giận không lựa lời, nói:
"Nhân loại hèn hạ vô sỉ!!!"
Nó ở dưới đáy túi giơ chân đầy tức giận mắng:
"Hắn mà chạy à! Hắn mà chạy thì gặp quỷ rồi! Hắn muốn chạy thì chẳng phải đã sớm chạy rồi ư!"
Ma trùng oán hận nghiến răng:
"Lời ngon tiếng ngọt, rắp tâm bất lương!"
Đúng lúc này, cách khe hở của túi không gian, giọng Thời An truyền đến:
"Anh nói đúng lắm, vậy một phòng là được."
Ba con ma vật: "..."
Chúng ôm nhau thành một cục khóc hu hu.
Đại nhân ơi! Ngài bị lừa dễ dàng quá rồi đó! Không thể như vậy được!
Là khách sạn duy nhất bên ngoài khe núi khu Ewen, tuy diện tích nơi đây không quá lớn, nhưng dù sao vẫn thường xuyên tiếp đãi năng lực giả có tài chính sung túc.

Vì vậy, chỉ cần nguyện ý xài tiền thì sẽ được hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất.
— Mà Mục Hành vừa khéo chính là loại khách hàng tài chính dư dả đó.
Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất của khách sạn.
Thời An đẩy cửa ra, cậu nhìn chằm chằm một cái giường lớn trước mặt, hơi nghi hoặc hỏi:
"Phòng này chỉ có một giường hả?"
"Trong phòng hạng này chỉ có một giường thôi."
Mục Hành mặt không đổi sắc nói.
Anh quay đầu nhìn Thời An, nói thêm: "Có điều, phòng hạng thấp hơn thì có hai giường đấy, có cần anh đi đổi không?"
Sao cơ? Hạng thấp hơn?
Thời An kiên quyết lắc đầu.
Cậu không biết thì thôi, nhưng hiện tại đã biết thì đương nhiên phải ở phòng tốt nhất rồi!
"..."
Ba con ma vật trong túi liếc nhau, lại lần nữa ôm chằm thành một cục, đồng loạt rên rỉ đầy đau xót.
Đại nhân à! Tên nhân loại này không có ý tốt đâu!
Ngài phải nhìn rõ bộ mặt thật bụng dạ khó lường của hắn đi chứ!
Mục Hành mỉm cười, anh nghiêng người mở cửa giúp Thời An.

Là một nhân loại bị bắt cóc, hiển nhiên anh rất hiểu rõ vị trí của bản thân.

Chuyện đầu tiên anh làm ngay sau khi vừa vào cửa chính là hầu hạ Thời An cởi áo khoác, sau đó giúp cậu tháo túi không gian ma lực xuống.
— Sau đó, Mục Hành cứ vậy mà tự nhiên thắt chặt khe hở còn chừa lại trên miệng túi không gian.
Ba con ma vật trong túi đợi thật lâu nhưng vẫn không nghe được tiếng động nào.
Chúng nó ba mặt liếc nhìn nhau, rất hiển nhiên chúng đều cảm thấy vô cùng khó hiểu với sự yên tĩnh đột ngột xuất hiện ở bên ngoài.
Ma trùng bò tới chỗ miệng túi, thò đầu nhìn:
"..."
Mặt nó đen thui.
Ma trùng mặt mày bình tĩnh xoay đầu lại, nó hổn hển nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tên chó Mục Hành kia đóng túi lại rồi!!!"
Nhân loại!
Hèn hạ vô sỉ!
***
Bên ngoài túi.
Thời An tắm xong liền theo thói quen vùi người vào trong ngực Mục Hành, để anh giúp cậu sấy khô tóc.
Mục Hành không oán hận câu nào, anh tận chức tận trách thực hiện nghĩa vụ của mình.
— Nếu như bỏ qua việc anh thả chậm tốc độ kéo dài toàn bộ quy trình hơn ban đầu rất nhiều lần.
Mục Hành rũ mắt, anh chỉ đơn thuần ôm lấy eo Thời An.
Nhiệt độ cơ thể của thiếu niên hơi thấp, thân thể nhỏ nhắn mềm dẻo không chút phòng bị tựa vào trong ngực anh, cách lớp vải hơi mỏng và ẩm ướt có thể cảm nhận rõ làn da mịn màng lành lạnh của thiếu niên.
Mùi thơm ướt át của sữa tắm bốc hơi quanh quẩn ngay chóp mũi.
Hơn nữa...
Chỉ cần hơi cúi đầu xuống là có thể thấy được cổ áo rộng mở không hề đề phòng của em ấy.
Đường cong cổ và vai trắng nõn mềm mại, xương quai xanh đường nét rõ ràng, lại sâu hơn nữa có thể thấp thoáng nhìn thấy màu hồng nhạt nửa che nửa đậy bị giấu trong bóng râm của cổ áo.

Yết hầu Mục Hành giật giật, anh dùng lực ý chí mạnh mẽ mới có thể miễn cưỡng khắc chế ánh mắt tìm tòi tham lam của bản thân.
Thời An ngáp một cái:
"Sao vẫn chưa xong vậy?"
"...!Xong rồi." Mục Hành thu tay về, giọng khàn khàn đáp.
Hiện tại vẫn chưa phải lúc.
Tạm thời...
Vẫn chưa phải lúc.
Dù sao cũng ở phòng hạng sang, tuy chỉ có một giường nhưng lại là một cái giường cực lớn.
Mặc dù buổi chiều cậu đã ngủ chừng bảy tám tiếng trên đường, nhưng Thời An vẫn vừa dính gối là ngủ say.
Thiếu niên theo thói quen cuộn người lại thành một cục, cả thân rồng đều cuộn lại trong chăn và gối mềm mại, cậu gần như bị che phủ hoàn toàn.

Thời An ngoan ngoãn nằm ở một bên giường, cách Mục Hành ở bên kia giường một khoảng thật xa.
Mục Hành quay đầu nhìn thiết bị sưởi ấm đã tắt.
Năm phút sau.
Bé rồng trong mơ cảm thấy lạnh từ từ lăn qua, theo thói quen ủi người về phía nguồn nhiệt ấm áp dễ chịu.
Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng mỉm cười, anh vui sướng ôm lấy Cự Long hình người đang ngủ say vào trong ngực.
Mục Hành rũ mắt xuống, hạ một nụ hôn dịu dàng lên đỉnh đầu thiếu niên.
Ngủ ngon, chủ nhân của anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi