SAU KHI CỰ LONG VỰC SÂU THỨC TỈNH


Mục Hành thu hồi tầm mắt.
Dù hiện tại người áo bào đen đang ở nơi nào, không còn đá vực sâu thì không thể chế tạo vết nứt vực sâu.
Đối với anh, điều này tương đương với việc chỉ còn lại một lựa chọn cuối cùng.
Mục Hành thờ ơ bước tới phía trước, trong lòng bàn tay hiện lên bóng dáng của trường kiếm.
Ánh kiếm lướt qua, kiến huyết phong hầu.
Hai mắt Từ Phong hoảng sợ trừng lớn, biểu cảm trên mặt bị định hình lại tại một giây sau cùng trước khi chết.
Tường không khí đã biến mất, tứ chi vặn vẹo đứt gãy của gã mất đi điểm tựa, mềm nhũn rơi xuống đất, máu đỏ tươi chầm chậm khuếch tán ra ngoài.
Mục Hành vẩy máu tươi trên thân kiếm, anh hờ hững thu hồi tầm mắt.
— Ngày trăng máu giáng xuống, cũng chính là thời điểm vực sâu mở ra.
Xem ra, đến lúc phải nói chuyện với đám tín đồ dị giáo kia rồi.
***
...
"Vậy tại sao hiện tại ông lại muốn tống rồng đi?"
Ôn Dao nhìn chằm chằm người áo bào đen đang bị trói chặt trước mặt mình, chậm rãi hỏi.
"..."
Người áo bào đen nhìn cô nàng.
Gương mặt phủ đầy mạch máu xanh đen phồng lên trông có vẻ dị dạng lại xấu xí, đôi môi tái nhợt giật giật một cái, tựa như có một nụ cười mỉm thoáng qua liền mất lướt qua trên mặt người nọ.
Ngay sau đó, mí mắt người áo bào đen cụp xuống, che khuất con ngươi màu xanh lam đục ngầu.
Ông ta nhắm mắt lại, không đáp lời.
Không biết vì sao, thái độ của đối phương như thế lại khiến Ôn Dao cảm thấy vô cùng bất an.
Cô nhíu chặt mày, chợt tiến lên một bước, giọng nghiêm túc nói:
"Này, tôi hỏi ông trả lời, có phải ông —"
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng phát ra một tiếng tích, chầm chậm mở ra từ bên ngoài.
Người tới là người của cục quản lí:
"Đội trưởng Ôn, đến giờ rồi."
Cuối cùng, Ôn Dao nhìn chằm chằm người áo bào đen đang nhắm mắt không nói gì, sau đó cô chậm rãi hít sâu một hơi, đáp:
"...!Tôi biết rồi."

Lần này cô tới đây không chỉ vì muốn gặp mặt người áo bào đen trước khi mọi việc bắt đầu, mà cô còn phụ trách áp tải ông ta đến nơi tiến hành nghi thức.
Người cục quản lí áp giải người áo bào đen ra khỏi phòng giam khép kín.
Người áo bào đen thuận theo đi ra ngoài, áo bào đen trên người đã rách nát lam lũ, thoạt nhìn như từng bị lửa thiêu cháy, vừa dơ bẩn lại vừa dính đầy bụi bặm.

Trên cổ chân tiều tụy đeo xiềng xích nặng nề, tiếng kim loại va chạm leng keng phát ra theo từng bước chân của ông ta.
Ôn Dao nhìn chăm chú bóng lưng người áo bào đen biến mất vào trong xe, cô thu hồi tầm mắt, đi về phía đội trưởng lính đánh thuê chịu trách nhiệm canh gác.
"Sao vậy?"
Gã lính đánh thuê dùng ánh mắt trắng trợn đánh giá người phụ nữ thành thục da nâu tóc nâu trước mặt từ trên xuống dưới một lần, gã chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm rất có ý ám chỉ:
"Là...!còn chuyện gì à?"
Ôn Dao làm như không thấy ánh mắt đó.
Cô chỉ về phía xe ô tô, hỏi: "Làm sao các người biết lời ông ta nói là thật?"
"Cái gì?" Gã lính đánh thuê nhíu mày.
Ôn Dao nhíu mày nói: "Các người cứ thế đã tin ông ta nói thông tin thật cho các người à? Lẽ nào các người không sợ ông ta có mưu đồ nào khác, cố ý đưa thông tin giả cho các người?"
Gã lính đánh thuê cười xòa một tiếng:
"Cô không cần quan tâm việc này, thủ lĩnh của chúng tôi có thiết bị có thể đảm bảo lời ông ta nói tuyệt đối là sự thật, ngay cả thủ lĩnh của bọn cô cũng đã tận mắt chứng kiến rồi đấy.

Đương nhiên, nếu tối nay cô muốn đi uống một ly với tôi, đến lúc đó tôi có thể dẫn cô..."
Gã mới nói được nửa câu đã bị ánh mắt hờ hững chuyên nghiệp của người phụ nữ đối diện chặn họng:
"Cảm ơn, vẫn là thôi đi."
Ôn Dao gật đầu với gã, sau đó cứ thế xoay người lên xe.
Bên trong buồng xe to lớn chỉ có bốn người, người áo bào đen đang bị trói chặt, Ôn Dao, nhân viên của cục quản lí và một gã lính đánh thuê.
Xe khởi động, chậm rãi chạy về phía trước.
Người áo bào đen ngồi ở phía sau không nói tiếng nào, hai mắt nhắm nghiền, nếu không phải lồng ngực còn phập phồng thì gần như đã khiến người khác nghi ngờ rằng ông ta đã chết.
Ôn Dao rũ mắt, có chút không tập trung.
Nếu như gã lính đánh thuê kia nói đúng, vậy thì nghi thức mà người áo bào đen trước mặt đề xuất không phải là giả.
Ông ta vậy mà lại thật sự muốn tống Cự Long về vực sâu?
Ôn Dao phát hiện bản thân mình rất khó có thể tin.
Cô hơi nheo mắt lại, ánh mắt rơi lên trên người người áo bào đen đang ngồi đối diện mình.

Cục trưởng cục quản lí có thể không biết đám người kia, nhưng cô lại không giống vậy.
Từng ấy năm từ khi tiến vào cục quản lí đến nay, cô và đám người áo bào đen này đã tiến hành không chỉ một lần giao chiến.

Hơn nữa, trước khi đi Mục Hành đã giao cho cô một nhiệm vụ, đó chính là xâm nhập và nghiên cứu hồ sơ và tài liệu về đám tín đồ dị giáo này.
Kết hợp tài liệu và kinh nghiệm thực chiến, Ôn Dao có thể xác nhận một chút.
— Đám tín đồ dị giáo này đều là kẻ điên.
Bọn họ là người cuồng tín, không màng trả giá, dùng mọi thủ đoạn.
Đối với bọn họ, tử vong và thống khổ là sung sướng và là thứ mà họ theo đuổi.

Đám người đó không biết sợ hãi, cũng sẽ không phản bội, uy hiếp và hối lộ không hề có tác dụng với đám người này.
Trực giác nói cho Ôn Dao biết, việc này tuyệt đối là có vấn đề.
Thế nhưng dưới loại tình huống hiện tại, cô không thể rút lui.
Ôn Dao hiểu rõ, cô tuyệt đối không phải là người không thể thay thế.
Nếu cô rút lui, cục trưởng cục quản lí sẽ lập tức phái cấp dưới của ông ta đến tiếp quản.
Việc vượt quyền sẽ thuận lí thành chương*.
(*thuận lí thành chương: việc hợp với lẽ thường.)
Nếu cô không chủ động gia nhập, không chỉ không thể tham dự vào tiến trình thực hiện nghi thức, mà còn có thể khiến ban chiến đấu bị tước mất quyền lực...!Nhất là trong tình huống không biết khi nào Mục Hành mới trở về.
Tuy vậy, dù hiện tại cô đang phối hợp, nhưng bên phía cục trưởng vẫn cố kị vì cô là thân tín của Mục Hành.
Bên phía cục trưởng đã tịch thu toàn bộ thiết bị liên lạc của cô, chặt đứt tất cả các phương thức liên lạc có thể giao tiếp với bên ngoài.
Hơn nữa, là một người dân bình thường bò lên từ tầng lớp thấp nhất, trong ban lãnh đạo của cục quản lí không ai giúp đỡ Ôn Dao.
Hiện tại cô chỉ có thể chờ đợi cơ hội.
Trước khi tiến hành nghi thức, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Trận pháp trên mặt đất vẽ bằng máu tươi lóe lên ánh sáng tà dị chẳng lành, Thời Tắc Thuần và Thời Thụy không biết là vì mất máu quá nhiều hay là vì quá mức khủng hoảng nên mặt hai người trắng bệch như tờ giấy, run rẩy núp trong góc hẻo lánh.
Đá vực sâu thiết yếu được vận chuyển đến đây, đặt vào trong trung tâm của trận pháp.
Người áo bào đen chậm rãi tiến về phía trước, xiềng xích dưới chân phát ra tiếng leng ka leng keng, ông ta quỳ xuống trước trận pháp, bàn tay đặt vào trong bãi máu sền sệt.
Chú ngữ phức tạp lại cổ xưa tràn ra từ trong miệng ông ta.
Rõ ràng giọng ông ta không lớn, nhưng tất cả mọi người ở đây lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, đinh tai nhức óc.

Ánh sáng màu đỏ quỷ dị bay lên từ dưới mặt đất, cuồng phong quẩn quanh trong không trung, mây đen xám xịt che khuất bầu trời, dấy lên bụi đất và đá vụn, gần như khiến người khác không thể mở mắt.
Đáng sợ nhất chính là ma áp cường liệt dâng lên từ trong trận pháp.
Trong đó như ẩn chứa một loại sức mạnh quỷ mị và cổ xưa nào đó, gần như hút lấy tinh thần của mọi người, tựa như một từ trường đáng sợ, khiến mọi người ở đây không thể nhúc nhích.
Cuộc nghi thức dài đằng đẵng như đã trôi qua vài thế kỉ.
Người áo bào đen run rẩy đứng dậy, ông ta thoạt nhìn như già đi trăm tuổi so với khi nãy, đường vân màu xanh đen xấu xí bao trùm cả khuôn mặt, mắt phải bị bao phủ bởi một tầng màng mắt màu trắng cực dày, rất hiển nhiên ông ta đã mù rồi.
Thế nhưng khóe miệng người áo bào đen lại chậm rãi giương lên, lộ ra một nụ cười mỉm bí hiểm.
Không ai rõ hơn ông ta, sự cố chấp đối với rồng của người nhà họ Mục lớn đến nhường nào.
Có điều, rất nhanh thôi, toàn bộ đại lục đều sẽ biết.
Người áo bào đen chậm chạp nhìn xung quanh một vòng.
Mặc dù nghi thức đã chấm dứt, nhưng ma áp cường đại kia vẫn chưa biến mất, tất cả mọi người vẫn đang bị loại trạng thái hoảng hốt đó chi phối.
Người áo bào đen thu hồi ánh mắt, ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn.
Nhiệm vụ của ông ta kết thúc rồi.
— Tiếp theo nên xử lí sạch sẽ hậu hoạn duy nhất còn sót lại.
Trong hai mắt đục ngầu của người áo bào đen lóe lên vẻ sung sướng, sau đó, ông ta hé miệng, dùng hết sức lực toàn thân cắn mạnh vào đầu lưỡi của bản thân.
Chỉ cần xử lí xong hậu hoạn còn lại, ván cờ này sẽ không còn phương pháp nào để phá giải nữa.
Thật sự là khiến người ta vui sướng đến bực nào.
Một giây sau, một bàn tay bóp chặt là cằm ông ta, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại hiện tại lại như gông kìm sắt thép, tràn ngập sức mạnh đáng sợ, sau đó dùng sức vặn sang một bên —
"Răng rắc."
Tiếng xương cốt rõ nét vang lên, hàm dưới của người áo bào đen đã bị tháo khớp.
...!Chuyện, chuyện gì vậy?
Con mắt duy nhất có thể nhìn thấy của người áo bào đen bỗng co rụt lại, ông ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía khu vực điểm mù bên phải của mình.
Người phụ nữ tóc nâu da nâu đang thở hổn hển dữ dội, một tay xuôi ở bên người, nửa đầu tay áo đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ tươi chói mắt, hiện tại máu vẫn đang chảy ra, tí tách rơi xuống mặt đất.
Giữa vải vóc rách nát có thể thấp thoáng thấy được vết thương sâu đến mức có thể thấy xương.
Vết thương đó là do chính Ôn Dao tự dùng vũ khí gây ra.
Cô nhờ vào vết thương này để duy trì thanh tỉnh dưới ma áp.
Ôn Dao giương mắt.
Trong đôi mắt màu mật lóe lên ánh lửa sáng rực, cô khẽ cười một tiếng, khuôn mặt như lưỡi dao dài nửa mét mang theo ý chí sắc bén bức người, cô tiến tới gần, thấp giọng nói:
"Ngoan một chút, đừng làm loạn."
***
"..."
Nhìn Thời An nằm trong đống tài bảo gần đó, ma trùng bày ra biểu cảm một lời khó nói hết:
"À ừm...!đại nhân..."

Thời An ngẩng đầu: "Hả?"
Ma trùng cẩn thận từng li từng tí nói: "Không phải là ngài đang..."
"Cái gì?" Thiếu niên nghiêng đầu.
"Nhớ..."
Ma trùng hít sâu một hơi, sau đó mới không tình nguyện ngắc ngứ nói nốt mấy chữ còn lại:
"...!tên nhân loại kia đấy chứ?"
Thời An khẽ giật mình.
Cậu ngồi dậy từ trong đống tài bảo, đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng không hề chớp, nhìn chăm chú ma vật cách đó không xa, tựa như đang bình tĩnh suy tư điều gì đó.
Ma trùng bị cậu nhìn đến mức sau lưng phát lạnh:
"Đại, đại nhân, sao vậy ạ?"
Thời An không trả lời, cũng không động đậy.
Nó nuốt nước miếng một cái, thử tìm cách chữa cháy: "Tui...!vừa rồi tui chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngài đừng xem là thật...!Dù, dù sao ngài là Cự Long kiêu ngạo và tôn quý mà.

Một tên nhân loại không quan trọng sao có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của ngài chứ? Ngài chờ nhé, tui sẽ truyền lệnh xuống dưới, để chúng đi tìm tài bảo theo yêu cầu của ngài..."
Ma trùng còn chưa nói hết, Thời An chớp mắt mấy cái, cắt ngang lời nó:
"Mi nói đúng lắm."
Ma trùng: "...!Ha ha?"
Thời An nhảy dựng lên từ trong đống tài bảo: "Mi nói đúng lắm!"
Ma trùng: "!"
Cơn nóng nảy và sự không yên lòng trên người thiếu niên đã được quét sạch, đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng như trong nháy mắt dấy lên ngọn lửa, sức sống bừng bừng toát ra từ sâu trong đôi mắt, cậu cúi người bắt ma trùng vào trong tay.
Đã rất lâu ma trùng không bị đối đãi như thế này, trong lòng nó hốt hoảng, mấy cái chân nhỏ bé vung vẫy trên không trung:
"Đợi đã! Đại nhân! Ngài muốn làm gì!"
Thời An đặt ma trùng trong lòng bàn tay, nâng nó lên vị trí ngang mặt mình.
Cậu nghiêm túc nói:
"Đúng vậy, ta là một Cự Long kiêu ngạo và tôn quý.

Vì vậy, chỉ cần là thứ thuộc về ta, đừng hòng người nào động vào — Dù là những tài bảo bị ném lại tại đại lục, hay Mục Hành, đều là vật sở hữu của ta."
"Của ta."
Thời An nhấn mạnh, chậm rãi lặp lại một lần.
Cậu nheo mắt lại lộ ra một nụ cười vui sướng:
"Vì vậy, ta phải về đại lục, cướp đồ của ta về.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi