SAU KHI CỰ LONG VỰC SÂU THỨC TỈNH



Lông tóc trên người Lâm Ngạn Minh lập tức dựng đứng.
Cậu ta chợt hạ thấp thân mình, ngưng tụ ma lực thành mũi tên lập tức đánh về phía âm thanh truyền tới!
Mũi tên rơi vào khoảng không, bị bóng tối nuốt chửng.
Ánh đèn pin dự phòng trên đồng hồ chiếu sáng một khu vực nhỏ sau lưng, ánh sáng yếu ớt trong hoàn cảnh bốn phía tối om có vẻ nhỏ bé và mỏng manh.
Đó là một ma vật cao tới ba mét, thân mình nó như sợi mì vừa mảnh vừa dài, trên cổ có một đầu người vừa lớn vừa nặng trĩu xuống, đầu người cúi thấp, đúng lúc là độ cao ngay sau đầu Lâm Ngạn Minh.
Nó chuyển động cái đầu, bảy con mắt sắp xếp không theo quy tắc gì cả trên bản mặt đen kịt đang gắt gao nhìn chằm chằm hai nhân loại trước mặt.
Trong miệng nó phát ra giọng nói khàn khàn và quỷ dị giống khi nãy, máy móc lặp lại:
"À này..."
Lâm Ngạn Minh cảm thấy tóc mình chợt dựng lên, một cơn rùng mình từ sâu trong tủy sống tràn ra.
Cậu ta đã lớn tới chừng này nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy một con ma vật nào giống vậy.
Hơn nữa, điều đáng sợ hơn là...
Ánh mắt Lâm Ngạn Minh rơi lên trên cổ ma vật, gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
— Trên đó rỗng tuếch.
Không có vòng đeo ở cổ của học viện, không có gì cả.
Lâm Ngạn Minh không xác định được, rốt cuộc là nó tránh thoát được trói buộc hay là...
Đây căn bản không phải ma vật học viện bắt được?
Dù cho là trường hợp nào thì đều không khỏi khiến cậu sợ đến mức nổi đầy da gà.
Ma vật đung đưa thân hình dài nhỏ của mình, nó dùng một loại tư thế kì quái nhanh chóng sáp tới, bảy con mắt trên mặt chớp nháy với tần suất khác nhau, cái miệng cực lớn trên mặt há ra, bên trong là từng hàng răng nhọn sắc bén.
"Chạy mau!"
Lâm Ngạn Minh hoảng sợ la lớn, xoay người kéo Thời An bỏ chạy.

"Chạy mau..." "Chạy mau..."
Ma vật sau lưng vừa máy móc lặp lại một lần lại một lần lời nói của Lâm Ngạn Minh, vừa đuổi theo bọn họ.
Lâm Ngạn Minh mồ hôi đầm đìa, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở dốc kịch liệt của bản thân và tiếng nỉ non âm hồn bất tán sau lưng.
Bóng tối che đi sự nhận biết phương hướng của Lâm Ngạn Minh, khiến cậu ta có cảm giác dường như mình đang chạy trốn trên một vũng đầm lầy không có điểm cuối.
Đột nhiên.
Tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Nhiều tiếng nỉ non máy móc giống hệt con ma vật kia chồng chéo lên nhau, vang vọng bên tai:
"Chạy mau..." "Chạy mau..." "Chạy mau..."
Lâm Ngạn Minh bất chợt dừng bước.
Con ngươi cậu ta co lại, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi trượt trên gương mặt rơi xuống đất.
Nương theo ánh đèn pin dự phòng, cậu ta nhìn thấy có tới mấy chục con ma vật thân dài nhỏ đang bao vây bọn họ từ các hướng.

Mỗi một cái đầu người nặng nề đều đang nhìn hai người họ chằm chằm, lặp đi lặp lại hai chữ: "Chạy mau".
Nhưng mà...không còn đường nào để trốn.
"T..Thử, thử tấn công bằng ma lực hệ quang xem, đối với loại ma vật này, h..hẳn...hẳn là có hiệu quả."
Lâm Ngạn Minh nói năng lộn xộn với Thời An.
Cậu ta tấn công về phía ma vật cách mình gần nhất, đúng là có hiệu quả, thế nhưng chỉ vẻn vẹn bức lui nó được vài giây.

Sau khi ma lực biến mất, ma vật lại bắt đầu từ từ nhích tới gần.

Toang rồi toang rồi toang rồi —
"Vậy...!hệ hỏa được chứ?"
Đúng lúc này, Lâm Ngạn Minh nghe thấy giọng nói mềm nhũn của thiếu niên truyền đến, thậm chí còn mang theo chút tò mò.
"..."
Gì đấy?
Lâm Ngạn Minh chưa kịp phản ứng.
"Na ná thế này nè."
Trong nháy mắt khi Thời An dứt lời, một ngọn lửa nóng rực bùng lên cuồn cuộn như làn sóng.

Nó lập tức đốt sáng màn đêm, mang theo nhiệt đô cao kinh người, khí thế hung hăng đánh tới ma vật trước mặt!
Ngọn lửa cuồng bạo đó giống như có trí thông minh, nó gầm thét, cắt nuốt từng bóng dáng từng bóng dáng dài nhỏ nọ.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, ngọn lửa tăng vọt vòng từng vòng quanh người hai người, vững vàng khóa bọn họ lại ở nửa trung tâm.
Lửa cháy ngút trời tản ra khói bụi mịt mù, chiếu rọi bình nguyên to lớn sáng như ban ngày.
Trong liệt hỏa, ma vật phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, bóng người dài nhỏ điên cuồng giãy giụa vặn vẹo trong ngọn lửa, nhưng dù chúng nó giãy cỡ nào cũng không thể chạy trốn.
"..."
— Đó là một sức mạnh hủy diệt, mang đầy tính áp đảo và xâm lược.
Lâm Ngạn Minh ngớ người đứng tại chỗ.
Mặt Lâm Ngạn Minh bị ánh lửa hung đến đỏ bừng, tuy cách rất xa nhưng làn da vẫn có thể cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa cách đó không xa, cậu ta bị nóng đến mức không suy nghĩ được gì.
Không biết đã qua bao lâu.

Có lẽ chỉ vài giây, cũng có thể là đã vài thế kỉ.
Ánh lửa và nhiệt độ đều đã bị dập tắt.
Giống như tất cả chỉ là một trận tàn khốc mà Lâm Ngạn Minh tự mình ảo giác ra mà thôi.
Trong màn đêm đen kịt, chỉ còn sót lại ánh sáng yếu ớt của đèn pin dự phòng.
Ánh sáng mơ hồ chiếu tới chỗ cách đó không xa, trên mặt đất là từng đống tro tàn.
Đợi đã, không phải là ảo giác ư?
Lâm Ngạn Minh cảm thấy đầu mình đã biến thành bột nhão.
Qua rất lâu sau.
Cậu ta khó khăn nghiên đầu, gần như có thể nghe thấy tiếng răng rắc phát ra từ cổ mình, khó có thể tin cứng ngắc nhìn Thời An.
Dường như thiếu niên chú ý tới tầm mắt của cậu ta, quay đầu nhìn Lâm Ngạn Minh.
Đường cong ngũ quan trong bóng đêm càng có vẻ nhu hòa hơn, hình dáng đôi mắt khá tròn, khi nhìn chăm chú một người sẽ khiến người đó có một loại cảm giác phảng phất như đang làm nũng.
Chỉ thấy Thời An mím môi xấu hổ cười cười:
"Tôi thật sự không biết hệ quang á, tôi chỉ biết cái này thôi."
Lâm Ngạn Minh: "..."
"Người cục quản lí đến rồi!"
"Sao cơ? Mau mời họ vào!" Người phụ trách cả kinh, vội vàng cất bước ra ngoài đón tiếp.
Mục Hành rủ mắt, tóc dài cẩn thận tỉ mỉ buộc sau đầu, áo khoác ngoài và bao tay phủ kín làn da tái nhợt cực kì chặt chẽ, có vẻ nghiêm chỉnh lại cấm dục.
Ôn Dao đứng cách đó không xa, cô nàng đã đổi sang trang phục chiến đấu, nước da màu nâu nhạt, lông mày khí khái hào hùng đầy nhanh nhẹn, cô đang tiến hành giao tiếp tình báo với nhân viên công tác, thấp giọng hỏi điều gì đấy.
Lần này tới đây đều là tinh anh ngành chiến đấu của cục quản lí, được chuyên môn đào tạo để ứng phó với loại tình huống đặc biệt này.
Người phụ trách vẻ mặt lo lắng vươn tay: "Mục trưởng quan..."
Đôi mắt Mục Hành quét qua bàn tay duỗi ra của đối phương, không hề nhúc nhích.
Lúc này, người phụ trách mới chợt nhớ đến thói quen không thích tiếp xúc tứ chi với người khác của Mục Hành, ông hơi lúng túng thu tay lại: "Thật ngại quá...!Là do tôi lo lắng quá mức."
Ông hỏi: "Kế tiếp ngài chuẩn bị làm gì ạ?"
Giọng nói Mục Hành lành lạnh lại trầm thấp, dường như không hề bị sự thất kinh của đối phương ảnh hưởng: "Các người có thiết lập lối thoát hiểm bên trong sân thực chiến không?"

"Đương nhiên có! Ở ngay trung tâm mỗi khu vực!"
Mục Hành hơi gật đầu, tiếp tục nói: "Có giáo viên hay là nhân viên công tác nào quen thuộc với địa hình sân thực chiến không?"
"Có có có!"
Mục Hành: "Mỗi khu vực sắp xếp một người, bảo họ đi theo tiểu đội của tôi tiến vào giải cứu học sinh bị nhốt."
Người phụ trách: "Vậy...ngài chuẩn bị xử lí vết nứt vực sâu ở khu đất khô cằn thế nào ạ?"
"Đóng kín nó từ bên trong." Mục Hành bình tĩnh nói:
"Tôi tự mình đi."
Người phụ trách: "Vậy để tôi đi với ngài..."
Mục Hành cắt lời ông ta: "Không cần."
Người phụ trách ngây người: "Vì sao ạ...?"
Mục Hành lời ít ý nhiều nói: "Quá nguy hiểm."
Vực sâu sẽ liên tục phóng khí độc ra ngoài.

Vì vậy, phải dùng ma lực bảo hộ chính mình từng giây từng phút, dù là anh, sau khi xâm nhập vào vết nứt vực sâu cũng sẽ mất đi ưu thế tác chiến trong sân nhà, sẽ bị yếu đi ở một mức độ nhất định, chớ nói chi là người có năng lực tự vệ yếu.
"Huống chi, sau khi dị hóa bắt đầu, khu vực càng gần vết nứt vực sâu thì sẽ bị cải tạo ở mức độ nặng hơn, dù có dẫn đường cũng chẳng giúp được gì."
Tuy người phụ trách vẫn không cam lòng như cũ nhưng chỉ có thể thở dài, nghe theo sắp xếp của Mục Hành: "Ngài nói đúng."
Mục Hành gật đầu, xoay người đi thẳng về phía trước.
Người phụ trách vội vàng cất bước đuổi sát theo sau: "Ôi...!ngài còn cần gì khác không ạ?"
Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc full chương 17 nhé.
Đáy mắt màu xanh bạc tĩnh lặng hờ hững, không có chút thái độ ngạo mạn, dường như anh chỉ đơn giản trần thuật một sự thật:
"Không cần."
"Một mình tôi là đủ rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi