SAU KHI CỰ LONG VỰC SÂU THỨC TỈNH



Editor: Lam Phi Ngư
Đột nhiên, Thời An ngước mắt nhìn ma trùng, vẻ mặt cậu không có sự thay đổi quá lớn, nhưng trong cặp mắt đen sâu thẳm kia lại có một loại cảm xúc không rõ ý nghĩa.

"!" Ma trùng đang thất thần không khỏi cảm thấy sau lưng chợt lạnh, nó nói chuyện có chút cà lăm: "Sao, sao vậy ạ??"
Thời An lại lộ ra vẻ mặt đăm chiêu: "Mi vừa nói là, ngày mai chúng ta phải trà trộn vào học viện?"
"...Dạ đúng, đúng ạ." Ma trùng ngẩn ngơ.

Lẽ nào không phải vậy à?
"Không phải là chúng ta." Thời An cười tủm tỉm nói: "Chỉ có mi thôi."
Ma trùng:!!!
Nụ cười trên mặt Thời An chân thành vô hại, nhưng trong mắt ma trùng lại như tử thần đang vẫy gọi: "Nhưng mà cũng chẳng sao, ta đã biết được cách vào rồi, ta sẽ giúp mi."
"..."
Trong nháy mắt, trong đầu ma trùng hiện lên hình ảnh thi thể thê thảm nát bấy của hai con trùng cuối cùng, nó sợ tới mức sáu cẳng chân nhỏ bé bắt đầu run lên.

- --- Aaaaaaaaaaa tui không cần người như ngài giúp đỡ đâu!
Ngày hôm sau.

Quản gia lái xe đưa Thời An đến điểm tiếp đón đã thống nhất trước đó, ông cực kì lo lắng dặn dò cậu đủ loại chuyện lặt vặt, từ sinh hoạt đến học tập, rồi lại đến chung đụng với bạn cùng phòng, hầu như bao quát tất cả mọi chuyện lớn nhỏ.

"...Sáng hôm nay học viện đã phái người đến nhận hành lí, có lẽ sẽ trực tiếp mang đến bỏ vào trong kí túc xá cho cậu chủ..."
"Nếu như trong học viện gặp được tên Thời Thụy kia, có thể tránh thì cứ tránh, tuyệt đối không nên xung đột mạnh, cẩn thận đừng để mình bị thương..."
Cuối cùng, trước lúc Thời An sắp bắt đầu ngủ gà ngủ gật, xe đưa đón đã đến.

Quản gia vẻ mặt lưu luyến không rời, mà bóng lưng Thời An lại có vẻ vô cùng vội vã gấp rút--- cũng không biết là cậu thực sự quá mong chờ vào những ngày sinh hoạt sau này hay là thật sự bị quản gia càm ràm tra tấn quá mức.


Học viện năng lực giả sẽ phái xe, thống nhất đón tất cả học sinh mới năm nhất đến vùng ngoại thành, khu giảng dạy gần như là một vùng độc lập khép kín.

Xe rất lớn, động cơ chủ yếu là chạy bằng ma lực, chạy vừa yên tĩnh mà lại nhanh.

Trong xe không có phòng độc lập, nhưng không gian giữa hai chỗ ngồi với nhau được thiết kế rất xảo diệu, vách ngăn bằng kính che phân nửa, vừa cung cấp một khoảng cách nhất định, lại có thể để các học sinh mới làm quen với nhau.

Thời An lên xe, trong nháy mắt tiếng xì xào bàn tán trong xe chợt ngừng lại, tất cả mọi người đồng thời quay sang nhìn cậu, ánh mắt vừa kì dị vừa xa lạ, không có bao nhiêu thiện ý.

Thời Thụy ngồi ở hàng giữa, xung quanh đang tụ tập vài tên học sinh mới, cậu ta mơ hồ đã trở thành trung tâm nhỏ của đoàn thể.

Thấy Thời An lên xe, cậu ta cười phất tay với Thời An, muốn cậu đến ngồi cạnh mình: "Anh hai, bên này nè!"
Vị trí trong xe được sắp xếp theo thứ tự kiểm tra.

Thế nhưng hàng sau gần như đã đầy người, mà hàng trước lại trống một mảng lớn, số người đang ngồi hầu như lác đác không có mấy ai.

- -- Tất cả mọi người đều biết rõ trong cuộc khảo nghiệm sau khi nhập học có hạng mục thực chiến, mà xếp hạng trong trận thực chiến đó sẽ ảnh hưởng đến cấp bậc đánh giá tiếp theo của bọn họ.

Mỗi năm trong thực chiến đều có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy tất cả mọi người đều cực kì cẩn thận mà điệu thấp.

Không ai muốn làm chim đầu đàn bị người chú ý.

Còn đối với Thời Thụy thì Thời An có tới hay không, cậu ta cũng không bị tổn thất gì.

Tới là không biết lượng sức, còn không đến thì là không biết điều.

Thời An trực tiếp ngồi xuống chỗ trống đầu tiên, sau đó lười biếng ngáp một cái, nhắm nghiền hai mắt.

Tiếng hít khí lạnh không rõ ràng vang lên trong xe.

"..."
Vẻ mặt và động tác của Thời Thụy đều cứng đờ.

Mẹ nó.

- -- Cậu ta thật sự không ngờ đến đối phương chẳng những không biết lượng sức mà còn không biết điều.

Thời An buồn ngủ dựa vào cửa sổ xe, cằm gật lên gật xuống, thoạt nhìn như sắp rơi vào mộng đẹp.

Ma trùng lén lút leo ra khỏi tay áo cậu, nhìn lướt qua phía sau, sau đó hạ giọng lặng lẽ nói: "Ma Long đại nhân, à ừm...!sao tui thấy bầu không khí hình như không ổn lắm á?"
Thời An chậm chạp mở mí mắt lên: "Có à?"
"Có chứ!"
Khuynh hướng bầu không khí hiện tại không ổn lắm luôn á!
Thời An nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: "Ta biết rồi."
Ma trùng: "Hở?"
Thời An: "Nhất định là do bộ quần áo này quá xấu."

Ma trùng: "..."
Hả???
Đây là nguyên nhân quỷ gì vậy?
"Đều tại quản gia lấy đi bộ quần áo ta thích nhất trong rương đồ của ta rồi, ông ấy không chỉ không cho ta mặc mà còn không cho phép ta mang nó vào trong học viện..." Thời An uể oải thở dài, bất mãn thấp giọng nói: "Cái con người đó thẩm mỹ kém ghê cơ đấy."
Ma trùng nhớ lại thời gian lần đầu mình thấy quần áo trên người Thời An, cảm giác như muốn chói đến mù mắt:
"..."
Sau một lúc lâu trầm mặc, một loại cảm xúc vô cùng vui sướng tự nhiên sinh ra từ sâu trong lòng.

- -- Cảm ơn ông, quản gia.

Thật sự.

Đợi khi Thời An tỉnh lại, xe đã đến đích.

Cậu dụi mắt, ngáp một cái, mơ mơ màng màng theo đoàn người xuống xe, đi thẳng về phía trước.

Cách đó không xa truyền đến một giọng nam cao vút: "Vòng đầu tiên thi viết sắp bắt đầu, mời mọi người chuẩn bị sẵn sàng."
Căn cứ vào truyền thống của học viện, thi viết sẽ tiến hành vào ngày nhập học đầu tiên, thứ tự lên thi đấu hai vòng kiểm tra sau sẽ do thành tích vòng thi viết quyết định.

Đám học sinh mới theo giáo viên tiếp đón đi về phía trước, tiến vào một đại sảnh trống trải.

Thoạt nhìn nó có bảy tám phần giống với không gian được mô phỏng ngày hôm nọ, cửa lớn màu xám đậm cao lớn đứng sừng sững ở phía ngoài, tân sinh mới nhập học sẽ theo thứ tự đi qua cửa, vào chỗ ngồi chuẩn bị tiến hành thi viết.

Thời An đứng cuối hàng, móc ma trùng ra khỏi tay áo.

Ma trùng nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, lại quay đầu nhìn nhân loại quen thuộc đang cầm nó: "..."
Nó hít sâu một hơi, sau đó thấy chết không sờn nhắm mắt lại: "Cứ làm đi."
Thế nhưng mãi đến khi Thời An mở tay ra, đau đớn trong dự đoán vẫn không xuất hiện.

Ma trùng mờ mịt mở hai mắt ra: "Ủa...? Xong rồi hở?"
Thời An kì quái nhìn nó: "Xong rồi."
Gì cơ? Thật sự xong rồi hả?!

Ma trùng vội vàng cảm nhận thử.

Quả nhiên, ma lực trong thân thể nó đã bị khống chế thành một lượng cực kì nhỏ bé, dù có dùng dụng cụ tinh vi đến mấy cũng không thể đo lường được.

"Nhưng...nhưng..." Nó trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp: "Nhưng mà hôm đó..."
"À, hôm đó hả..." Thời An chớp mắt vài cái: "Mi đã là thuộc dân của ta, làm bớt lượng ma lực của mi không cần phải phiền đến vậy."
Cậu nói: "Hôm đó ta chỉ cần kiểm tra hạn mức giá trị đo lường của dụng cụ kiểm tra thôi."
Nhưng chưa đợi ma trùng thở phào, chợt nghe thiếu niên hời hợt nói tiếp: "...! Tiện thể ta cũng rất tò mò loài vực sâu hiện tại có kết cấu thân thể ra sao."
Ma trùng: "???"
Dường như Thời An cảm nhận được ánh mắt đờ đẫn của ma trùng, cậu cúi đầu nhẹ nhàng cười cười với nó, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa ấm áp.

Ma trùng: "..."
Nó run rẩy một cái, chậm rãi dời ánh mắt.

- --Xin ngài đừng cười nữa, còn vậy tôi sẽ bị PTSD* với nhân loại luôn đó.

(*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn: là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó.)
Hết chương 7.

Tác giả có lời muốn nói:
Ma trùng: Tui muốn gọi nó là công kích tinh thần.

Editor: Chăm chỉ dị mà hok ai cmt cho tui hết
༼ಢ_ಢ༽.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi