SAU KHI CÙNG TINH PHÂN BÁ TỔNG LY HÔN

"Tốt xấu cũng là em trai anh, nói như vậy, không được tốt lắm." Nghiêm Ngộ Sâm tao nhã lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, nhướng mày mỉm cười.

Đường Việt khịt mũi: "Em trai cái gì, bất quá chỉ là một đứa dã chủng được cha tôi đưa về."

Nghiêm Ngộ Sâm nheo mắt, tò mò hỏi: "Nói vậy là ý gì?"

Đường Việt thở ra một hơi: "Mặc dù chẳng phải chuyện vinh quang gì, tôi cũng không muốn giấu cậu. Nó là con trai ngoài giá thú của cha tôi cùng một người phụ nữ khác, nếu không phải lúc đó bà nội tôi còn sống, ầm ĩ nói không thể để huyết mạch nhà họ Đường lưu lạc bên ngoài được, sống chết muốn đưa nó về, nó hiện tại không biết ăn xin ở nơi nào."

Nghiêm Ngộ Sâm bật cười: "Khó trách sau khi bố anh tạ thế, đem hết tài sản đều đưa hết cho anh, một phân tiền cũng không đưa cho cậu ta."

Đường Việt chế nhạo nói: "Đầu nó bây giờ đều muốn chèn ép Giang Miện, cho dù phân cho cậu ta tài sản, cũng chỉ dùng để thương thiên hại lý. Hơn nữa bên phía mẹ nó còn có một đứa em trai đặc biệt kinh tởm, cả ngày du thủ du thực, là khách quen của cục công an, Đường Trì bỏ tiền, em trai trách nhiệm làm quỷ, hai người bọn họ sắp trở thành một băng đảng được rồi."

*Thương thiên hại lý; Làm việc tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tính người.

*Du thủ du thực: Chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp.

Nghiêm Ngộ Sâm cụng ly rượu với Đường Việt: "Cậu ta như vậy không có gì khác?"

Đường Việt ha ha: "Không có lừa cậu, nó ngoại trừ có gương mặt hại nước hại dân ra thì thật sự không có gì khác."

"Đây không phải lần đầu tiên tôi nhanh khen ngoại hình của em trai mình, cậu ta..." Nghiêm Ngộ Sâm cong mắt cười: "Thật sự đẹp như anh nói?"

"Đúng vậy, giống như tiểu yêu tinh, khi đi học, sau mông một đám nam nam nữ nữ theo sau, nó so với tàu hoả không khác nhau là mấy." Đường việt sau nghĩ một lúc cảm thấy không đúng: "Cậu quan tâm tướng mạo nó như vậy, sẽ không phải muốn xuống tay với nó đấy chứ?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhẹ nhàng đáp: "Ai kêu anh nói khiến tôi hiếu kỳ đâu."

Đường Việt phục rồi: "Tôi nói ngài nên dừng ý định đó đi, nó kết hôn rồi."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Chỉ cần có tình yêu, kết hôn hay chưa không quan trọng."

Đường Việt trắng mắt lườm qua: "Thôi đi, còn có tình yêu, cậu nói tới chuyện này trước tiên có thể tìm một mối quan hệ yêu đương không? Lão xử nam."

Nghiêm Ngộ Sâm uống một ngụm rượu vang đỏ liền bị sặc.

"Nói đến việc này, tôi liền thấy khó hiểu, cậu nói cậu điều kiện cũng không tồi, đàn ông theo đuổi cậu cũng không thiếu, vì sao đến bây giờ cậu vẫn độc thân vậy?" Đường Việt hơi nheo mắt, ghé sát tới hạ giọng nói nhỏ: "Cậu sẽ không phải là... đối với phương diện kia không được đấy chứ?"

"....." Nghiêm Ngộ Sâm hít sâu một hơi: "Tôi hơn so với anh."

Nói xong, lấy trong túi ra hai trăm tệ đặt lên bàn, đứng dậy nói: "Đến cửa hàng thịt nướng bên cạnh mua vài xiên thận nướng, nhiều chất bồi bổ."

Đường Việt: "...."

"Đường tiên sinh, phiếu thanh toán ngày hôm nay tổng cộng 23.456 tệ bảy đồng." Nhân viên phục vụ lịch sự đặt hoá đơn trước mặt Đường Việt: "Xin vui lòng thanh toán."

Đường Việt nhìn ly rượu trên bàn chỉ uống được vài ngụm, ngốc ngốc ép mộng: "Tôi còn chưa uống mà, tại sao lại thanh toán?" Y chỉ vào hoá đơn thanh toán: "Chai rượu Lafitte là của ông chủ nhà các cậu cũng uống, cũng không phải chỉ uống, vì sao thánh toán vào hóa đơn của tôi? Còn có bảy đồng là chuyện gì?"

Phục vụ vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp: "Ông chủ nói rồi, chai rượu Lafitte kia anh ấy chỉ uống một ngụm, vì vậy vẫn phải thanh toán vào hóa đơn của ngài, cuối cùng là bảy đồng này, ông chủ nói là điềm tốt lành. Do vậy, Đường tiên sinh ngài muốn quẹt thẻ hay dùng tiền mặt?"

Đường Việt oán hận nhìn Nghiêm Ngộ Sâm đang nói chuyện cùng batender phía đằng kia, áp xuống ngứa ngáy: "Tôi chỉ mang theo bên ngừoi 200 tệ tiền mặt, chờ bị cướp đi, quẹt thẻ!"

Đường Trì vừa bí mật đến trước cửa quán gay bar, liền thấy Đường Việt hùng hùng hổ hổ rời đi, nhanh chóng nghiêng người tránh vào góc tường.

Đường Việt không phải gay, hai năm trước đã kết hôn rồi, đến nơi này làm gì?

Đường Trì kỳ quái liếc nhìn bóng lưng y, xoay người bước vào trong quán bar, sau đó dựa theo chỉ thị trong tin nhắn, tìm một góc tối ngồi xuống."

Nửa giờ sau, cậu nhận được một tin nhắn, là người em trai mà mẹ nguyên chủ sau khi tái giá sinh gửi đến.

Trong nguyên văn, hai người lang bối vi gian, thông đồng với nhau, ai cũng không sạch sẽ so với người khác.

*Lang bối vi gian: Cấu kết với nhau làm việc xấu; con lang và con bối cùng thuộc loài thú gian ngoan.

"Tôi thật sự không có tiền." Đường Trì ngồi trên sô pha, kéo thấp mũ xuống: "Vừa nãy đến đây tìm cậu, còn phải ngồi xe bus tới."

"Lừa ai vậy? Mẹ nói rồi, nếu tôi không có tiền thì làm theo lời anh muốn làm, hơn nữa trước đây tôi giúp anh làm rất nhiều việc, cho một ít tiền bịt miệng cũng là chuyện nên làm đi." Lâm Cường nói.

Đường Trì bật cười, ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lẽo: "Mẹ bảo cậu làm theo yêu cầu của tôi đó là việc của bà ta, tôi cho hay không là việc của tôi, hơn nữa hôm trước mới lấy của tôi 5000 tệ, mới qua vài ngày, lại hết rồi. Tôi nói cậu ăn bữa cơm thế nào vậy? Bữa tiệc hoàng gia sao? Tiêu nhiều như vậy!"

"Tôi không quan tâm, anh không muốn cho tôi, tôi sẽ nói với Cố Chiêu Lương anh ở gay bar lêu lổng." Lâm Cường mở ra album trong điện thoại, giơ lên cho Đường Trì xem: "Nhìn, đây là tấm ảnh tôi chụp khi anh vừa mới đến, bằng chứng như núi."

Đường Trì uống một ngụm nước, cười lạnh: "Cậu cố ý gọi tôi tới nơi này?"

"Đúng thì sao?" Lâm Cường thẳng thừng thú nhận: "Ngược lại, anh không muốn cho tôi tiền, tôi sẽ gửi bức ảnh này cho Cố Chiêu Lương, anh ta hiện tại không có ấn tượng tốt về anh, nếu như xem được bức ảnh này, chậc chậc chậc, anh một chút cơ hội cũng không có nữa rồi."

"Đe doạ tôi?" Đường Trì khẽ cười thành tiếng: "Nói đi, cậu muốn bao nhiêu?"

Lâm Cường giơ hai ngón tay: "20 vạn."

Đường Trì trợn trắng mắt: "Cậu đây là đi ăn cướp à?"

Lâm Cường: "Anh lập tức nói muốn cho hay không?"

"Đây không phải một số tiền nhỏ, tôi phải cân nhắc suy nghĩ kỹ." Đường Trì đứng dậy: "Tôi đi nhà vệ sinh một lát."

Lâm Cường cũng cùng đứng lên: "Tôi cũng đi."

Đường Trì nhíu mày: "Không phát hiện ra cậu còn có sở thích xem người khác đi vệ sinh, khẩu vị thật nặng."

Lâm Cường hừ thanh: "Tôi chỉ sợ anh chạy đi mất."

"Vậy thì cùng đi thôi." Đường Trì cười thành tiếng, thời điểm quay người, đuôi mắt cong cong lập tức tối đi, sắc mặt lạnh đến đáng sợ."

Mặt cậu không cảm xúc bước vào nhà vệ sinh.

Khi tới, Đường Trì lên Baidu tìm hiểu thử, quán bar gay có tên L này là một câu lạc bộ đồng tính cao cấp, nghe đâu tới đây một chuyến, tuỳ tiện gọi đồ, chi tiêu không ít hơn năm chữ số.

Nhà vệ sinh của L cũng rất sang trọng, toàn bộ là phòng riêng, vừa vặn.

Hai người đi vào, Đường Trì khóa cửa lại, thời điểm quay đầu lại hướng Lâm Cường nở nụ cười hoạ quốc ương dân, lập tức kéo tay Lâm Cường áp hắn lên bồn rửa tay.

"Anh làm gì?" Đường Trì cao một mét tám, Lâm Cường vừa qua một mét bảy, thấp hơn so với Đường Trì nửa cái đầu, ngoài ra khí lực cũng có sự chênh lệch, Lâm Cường căn bản không có lực phản kháng nào.

"Cậu nói xem, em trai nhỏ thân ái." Đường Trì hướng hắn nháy mắt một cái, một tay vươn qua lấy điện thoại của hắn, trước tiên xóa hết tấm ảnh được lưu bên trong, tiện tay ném nó vào thùng rác.

Một loạt các hành động, trước chảy mây trôi.

Lâm Cường mặc dù là một người kiếm ăn, nhưng bình thường cùng người đều là cứng đối cứng, lần đầu tiên thấy Đường Trì cười như vậy làm cho cả người cảm thấy lạnh giống lưng, có chút sợ hãi: "Anh dám làm gì tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."

Đường Trì nhíu mày: "Bây giờ nghĩ tới muốn báo cảnh sát, thời điểm cậu tống tiền tôi, sao không nghĩ tới nó a."

Lâm Cường: "Tôi không tống tiền anh! Anh nói bậy!"

Đường Trì líu lưỡi: "Cậu đây là quá ngây thơ hay là quá ngu vậy, cậu có thể chụp ảnh, còn tôi không thể ghi âm sao?"

Lâm Cường kinh ngạc: "Anh..."

"Tôi cái gì mà tôi, tôi là anh trai cậu, không được phép dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi." Đường Trì đàng hoàng trịnh trọng nói xong, lực đạo bắt cổ tay Lâm Cường đột nhiên tăng lên, răng rắc —— bị bẻ thành gãy xương.

Lâm Cường ăn đâu kêu thành tiếng, Đường Trì cười đặc biệt thân thiện nói: "Đau không?"

"Đau đau đau đau đau, tôi sai rồi, anh mau buông tôi ra nếu không tay tôi sẽ gãy mất." Lâm Cường nhanh chóng đáp.

Đường Trì không buông tay, thâm trầm hạ giọng:"Vậy số tiền tôi cho vẫn đủ dùng đi?"

Lâm Cường nhận thức nói: "Đủ!"

Đường Trì: "Sau này còn đến tìm tôi không?"

Lâm Cường: "Không đến nữa!"

"Tốt, nhớ kỹ những gì cậu nói, lần sau nếu cậu tới, tôi sẽ đánh gãy chân cậu, sau đó sẽ gửi đoạn ghi âm cậu tống tiền tôi cho cảnh sát." Đường Trì ghét bỏ buông Lâm Cường ra, rửa tay sạch sẽ, liền rời khỏi nhà vệ sinh.

Đường Trì đời này, ghét nhất là bị người khác đe dọa, muốn trách chỉ có thể trách Lâm Cường xui xẻo, tự mình chui đầu vào đầu súng.

Quay lại chỗ ngồi, xách túi lên chuẩn bị rời đi, phục vụ đột nhiên đi tới: "Vị tiên sinh này, món tráng miệng ngài gọi vẫn chưa làm xong, ngài không muốn ném thử rồi đi sao?"

Đường Trì nhàn nhạt nói: "Không cần đâu. Cảm ơn."

Vừa bước lên một bước, phục vụ lại chắn trước mặt cậu: "Tiên sinh, có thể những gì tôi vừa nói quá phiến diện, ngài không hiểu ý của tôi."

Đường Trì ép mộng: "Cho nên ý tứ của anh muốn nói là gì?"

Phục vụ lấy hóa đơn đưa cho cậu: "Đây chính là ý tứ của tôi."

Đường Trì sững sờ một chút, nhanh chóng phản ứng lại hiểu được ý của anh ta: "Để tôi thanh toán?"

Phục vụ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi rất nhân tính hóa, điểm tâm vẫn chưa lên, vì vậy sẽ không tính phí, cuối cùng chi phí tổng cộng hai ngàn năm trăm tệ."

"A?" Đường Trì khó mà tin nổi nhìn tờ hóa đơn: "Hình như chúng tôi chỉ uống hai cốc nước khoáng, tận hai ngàn tệ lận?"

Cái quán này, tại sao ông chủ không đi ăn cướp đi?!

Phục vụ thập phần lịch sự nói: "Mời xem rõ, nước khoáng chỗ chúng tôi không phải loại bình thường, đây là Fillico, nước Filli."

Đường Trì: "....."

Tôi không muốn biết nước chỗ các anh là nước gì, tôi hiện tại trên người chỉ có 20 tệ.

"Thật không phải, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, hóa đơn không phải của tôi, cậu ta đang ở trong nhà vệ sinh, ở phòng thứ hai bên trái lối ngã rẽ, anh tìm cậu ta, được không?" Đường Trì cong mắt nở nụ cười.

Sự thật chứng minh, khuôn mặt của tiểu yêu tinh Đường Trì vẫn rất hữu dụng, phục vụ thoáng ngây người, liền đáp ứng, sau đó vẫy tay chào tạm biệt anh ta, phục vụ lập tức đi nhà vệ sinh tìm Lâm Cường.

Ngay tại lúc Đường Trì bước ra khỏi gay bar, sau lưng đột nhiên vang lên một trận hỗn loạn, ngay sau đó, vài tên vệ sĩ áo đen lập tức xông vào, sau đó kéo một tên nam nhân đi qua cậu.

"Tôi không phải cố ý! Tôi không biết đó là ông chủ của các anh! Tôi thật sự không phải cố ý đâu! Đại ca!"

Nghe tiếng khóc kêu gào càng ngày càng xe của Lâm Cường, Đường Trì nhất thời không đoán ra được tình huống, mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy một người có gương mặt quen thuộc, trên thái dương bị người khác đánh, nam nhân dưới sự bảo hộ của vệ sĩ bước ra.

Đây không phải là Nghiêm Ngộ Sâm sao?

"Ông chủ, ngài vẫn ổn chứ? Choáng đầu chóng mặt?" Phục vụ lo lắng hỏi.

Khi Nghiêm Ngộ Sâm nhìn người phục vụ, ánh mắt tràn đầy xa lạ, thật giống xưa nay cũng không nhận ra anh ta là ai, nhưng sau khi nhìn bốn phía xung quanh, trong lời nói có chút kháng cự: "Tôi không sao."

"Ông chủ, tôi đưa anh đến bệnh viện đi." Một tên vệ sĩ áo đen thân hình to lớn đeo kính đen nói.

"Không cần, bản thân tôi có thể." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh giọng từ chối xong, dư quang nhìn thoáng qua Đường Trì đứng ở cửa, nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi đi ngang qua..." Còn chưa nói xong, liền bị Nghiêm Ngộ Sâm kéo đi.

Đường Trì bị Nghiêm Ngộ Sâm đẩy lên xe ngồi lên ghế lái, Nghiêm Ngộ Sâm tự mình ngồi lên phó lái.

Khi chiếc xe lái đi mất, bồi bàn thở dài: "Thì ra anh chàng đẹp trai kia quen biết với ông chủ, xong đời, lần này tôi không có cơ hội nữa."

"Nếu như hai người bọn họ không biết nhau, người ta cũng không có khả năng nhìn đến cậu." Một người phục vụ khác mỉm cười: "Bất quá cậu không cảm thấy, vừa rồi ông chủ rất kỳ quái sao, cả người đều lạnh lẽo."

"Quả thực có một chút." Vệ sĩ to lớn tán đồng xong, lại một mặt mong ước mê đắm nói: "Bất quá anh chàng vừa nãy ông chủ mang đi, thật đẹp a."

Hai người phục vụ không hẹn cùng một lúc cất thanh, quay lại dọn dẹp đống lộn xộn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi