SAU KHI CÙNG TINH PHÂN BÁ TỔNG LY HÔN

"Được, tổng tài." Thời điểm Bành Nghiêu theo lệnh tiến tới gần Lâm Cường, hắn hoảng hốt, sợ đây chỉ là cạm bẫy, liền vội vàng tóm Đường Trì: "Bọn mày dám gạt tao, tao sẽ gϊếŧ nó."

Nghiêm Nhất Tự nhíu mày: "Chi phiếu là thật, chính cậu tự mình kiểm tra một chút đều được. Nếu như cậu không tin, có thể đánh chết cậu ta."

Lâm Cường sửng sốt, chợt cười như điên nói: "Mày cho rằng tao ngu à? Mày làm bộ không để ý quan tâm đến nói, khiến tao thả lỏng cảnh giác, rơi vào bẫy của mày!"

Nghiêm Nhất Tự khoát tay, bất đắc dĩ nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, mục đích tôi kết hôn với cậu ta chỉ vì mấy mảnh đất trên danh nghĩa của cậu ta, hắn còn sống thì đất là của tôi, chết rồi, không nghi ngờ gì cũng thuộc về tôi, cho nên tôi thật sự không quan tâm."

Đường Trì nhìn Nghiêm Nhất Tự chậm rãi bước tới, tuy rằng cậu biết Nghiêm Nhất Tự đang làm nhiễu loạn tâm tư của Lâm Cường, nhưng trong lòng cậu vẫn sợ hãi.


Lâm Cường cau mày, nhìn Đường Trì rồi lại nhìn Nghiêm Nhất Tự, ngay thời điểm hắn còn xoắn xuýt rốt cuộc mình nên làm thế nào, một vệ sĩ áo đen trong bụi cây bên cạnh đột nhiên phi ra, trực tiếp đem Lâm Cường ấn trên mặt đất.

Tới đây, Đường Trì rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, chân run dựa trên thân xe.

"Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì! Hai tên khốn khiếp các người! Bọn mày dám gạt tao!" Lâm Cường bị ấn trên mặt đất mắng chửi, Nghiêm Nhất Tự giơ chân dẫm chân lên đầu hắn.

"Câm miệng cho tôi!" Nghiêm Nhất Tự nhìn Lâm Cường giống như bãi rác không khác lắm: "Nghe nói trong tay cậu có tư liệu đen của tôi?"

"Làm sao mày biết?" Lâm Cường ngạc nhiên rồi chợt ý thức được, mắng chửi: "Đường Trì, đồ tiện nhân, vậy mà mày dám phản bội tao!"

Nghiêm Nhất Tự líu lưỡi nói: "Chuyện này sao có thể gọi là phản bội đây, chỉ là bảo bối nhi nhà chúng tôi không cẩn thận gọi điện qua, càng vừa vặn hơn nữa tôi ở cạnh nghe được mà thôi." Nghiêm Nhất Tự một bên cười, một bên dùng sức giẫm trên đầu Lâm Cường: "Nói, tư liệu đen là gì?"


Lâm Cường hừ lạnh: "Ông mày còn lâu mới nói! Đó là bùa hộ mệnh của tao! Tao nói ra, mày chắc chắc sẽ không buông tha cho tao, mày cho rằng tao ngu sao?"

"Cậu không phải ngốc bình thường, mà là thật sự ngu, cậu nghĩ cậu không nói, tôi không có cách nào trả ra sao?" Nghiêm Nhất Tự liếc mắt ra hiệu với bảo tiêu: "Không quản dùng biện pháp gì, cạy miệng cậu ta ra cho tôi, thiếu cánh tay thiếu cẳng chân cũng không quan trọng, chỉ cần đừng để chết là được.

"Nghiêm Ngộ Sâm mày đang trái pháp luật! Tao muốn báo cảnh sát!" Thời điểm bị bảo tiêu lôi đi, Lâm Cường vẫn trừng mắng mỏ nhìn Nghiêm Nhất Tự.

Nghiêm Nhất Tự vẻ mặt uể oải bấm bấm mi tâm, quay đầu hỏi Bành Nghiêu: "Cậu nói với hắn bên phía cảnh sát đang lập hồ sơ tội án bắt hắn sao?"

Bành Nghiêu thành thật nói: "Có khả năng là không biết, nếu không chân trước cảnh sát vừa tới nhà tìm hắn, chân sau hắn ở nơi này tống tiền."


"Sao anh lại tới đây?" Đường Trì đề phòng nhìn Nghiêm Nhất Tự.

Nghiêm Nhất Tự liếc mắt ra hiệu cho Bành Nghiêu để y rời đi trước, sau đó che dù, một bên lấy khăn tay giúp Đường Trì lau đi nước mưa trên mặt, một bên khẽ cười nói: "Vốn là dựa theo lịch trình của Nghiêm Ngộ Sâm, vào thời gian này quay lại trại huấn luyện."

"Bảo bối nhi, em nói nếu như tôi không đến đây kịp thời, em sẽ nguy hiểm đến mức nào hửm?" Nghiêm Nhất Tự kề sát mặt với Đường Trì, ngay tại thời điểm hai chóp mũi của hai người gần chạm vào nhau, Đường Trì theo bản năng giơ tay đẩy anh ra.

Nhưng giơ tay được một nửa, tác động lên cánh tay vừa bị Lâm Cường đánh bị thương, Đường Trì không nhịn được đau hừ một tiếng.

"Em bị thương?" Nguyên bản vẻ mặt lười nhác không đứng đắn của Nghiêm Nhất Tự thay vào vẻ sốt sắng lo lắng.
Anh đang muốn kiểm tra cánh tay Đường Trì một chút, liền bị cậu ghét bỏ tránh ra: "Vết thương nhỏ thôi, anh đừng đứng gần tôi như vậy."

Nghiêm Nhất Tự bật cười: "Bảo bối nhi, lần trước chúng ta gặp mặt, em còn khăng khăng muốn làʍ ŧìиɦ nhân của tôi, nhanh như vậy đã trở mặt không quen biết rồi? Sẽ không phải vì tôi có quan hệ với chồng em, cho nên em mới diễn kịch đi?"

"Không phải anh đều đoán được rồi sao, hà tất hỏi lại." Đường Trì lườm qua.

Ban đầu tìm ra cái cớ, bất quá chỉ muốn tận lực không thể cho Nghiêm Nhất Tự hoài nghi, mọi thời khắc ở cạnh anh giám thị nhất cử nhất động.

Nhưng, vào mười phút trước trò chuyện với Nghiêm Nhất Tự qua điện thoại, cái cớ này đã không dùng được nữa.

"Vừa nãy Bành Nghiêu gọi anh là tổng tài, chuyện này là sao?" Đường Trì hỏi.
"Chồng em có tiền như vậy, tôi đóng vai hắn một chút, không được sao?" Ánh mắt Nghiêm Nhất Tự rơi xuống cánh tay bị thương của Đường Trì: "Nơi này cách trại huấn luyện không xa, trước tiên tôi đưa em quay lại, xử lý vết thương."

Nói xong, Nghiêm Nhất Tự đưa cây dù nhét vào tay Đường Trì.

Thời khắc Đường Trì còn đang mở mịt, một tay Nghiêm Nhật Từ vòng qua lưng Đường Trì, một tay vòng xuống đầu gối nâng lên, trực tiếp đem Đường Trì ôm ngang.

"Anh đang làm gì? Anh mau thả tôi xuống!" Đường Trì xấu hổ nói.

"Ngoan chút, không cẩn thận ngã xuống tôi sẽ đau lòng." Nghiêm Nhất Tự hướng cậu chớp mắt thập phần tao khí, sau đó ôm người vào chiếc xa SUV đặt lên phó lái, cũng đặc biệt tri kỷ giúp Đường Trì thắt dây an toàn.

Xe trở lại trên đường, tâm tình Nghiêm Nhất Tự không tồi hát lên.
Đường Trì cau mày: "Anh có thể ngậm miệng được không, khó nghe muốn chết."

Nghiêm Ngộ Sâm hát dễ nghe như vậy, tại sao mặt hàng này lại rác rưởi như thế? Sắc âm không hoàn chỉnh, không một tử nào đồng điệu, còn rất trầm mê...

Nghiêm Nhất Tự liếc mắt nhìn Đường Trì: "Bảo bối nhi nhà tôi hôm nay thoạt nhìn hỏa khí rất lớn."

"Anh đừng gọi tôi là bảo bối." Cả người Đường Trì nổi hết cả da gà.

Nghiêm Nhất Tự nói: "Em là vợ tôi, tôi không gọi em là bảo bối, chẳng lẽ để người khác gọi bảo bối sao?"

"Ai là vợ anh?" Đường Trì cải chính nói: "Chồng tôi là Nghiêm Ngộ Sâm."

Nghiêm Nhất Tự lạnh nhạt nói: "Hiện tại tôi chính là Nghiêm Ngộ Sâm."

Đường Trì cắn răng: "Anh diễn đến nghiện rồi à?"

Nghiêm Nhất Tự thập phần nghiêm túc gật đầu: "Tôi nghiện đấy, ai bảo chồng em nhiều tiền như vậy chứ, vừa nãy tôi tùy tiện sờ qua, một tấm thẻ có số dưa hơn trăm vạn. Tôi vừa rồi lên mạng tra xét một hồi, tập đoàn Nghiêm thị của chồng em có giá trị cao tới hơn năm vạn trăm triệu, có kho bạc của chồng em làm hậu thuẫn, quán bar gay của tôi rốt cuộc có tài nguyên để mở thêm chi nhánh. Thậm chí có thể khai thác thành chuỗi quốc gia, vươn ra toàn thế giới."
"Anh chỉ quan tâm đến tiền của anh ấy?" Đường Trì ngạc nhiên.

Nghiêm Nhất Tự không e dè nói: "Đúng vậy, cùng khuôn mặt đại chúng giống nhau còn sợ gì nữa."

Đường Trì: "..."

Đại ca, anh có khuôn mặt giống anh ấy, có thể trước khi nói anh ấy cùng khuôn mặt đại chúng, sao gương xem lại chính mình không?

Ông trời ạ, ông có thể mở to mắt thừa dịp trời mưa cuốn thứ này đi không?

Quả thực có độc!

Nghiêm Nhất Tự có vẻ như cảm thấy lời mình vừa nói có chút không thỏa đáng, liền đổi giọng bổ sung: "Không đúng, ngoại trừ ghi nhớ tiền, kỳ thực tôi còn ghi nhớ em nữa."

Đường Trì thiếu chút nữa kinh sợ thất thanh: "Cái gì?"

"Đừng có biểu hiện ngạc nhiên như vậy khi trời mưa to vào ban đêm, rất đáng sợ." Nghiêm Nhất Tự nói: "Bất quá, tôi thật sự rất để ý em, yêu thích cái đẹp mọi người đều có, người đẹp như vậy tôi đương nhiên rất thèm."
Nói tới đây, ánh mắt Nghiêm Nhất Tự đặc biệt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quan sát Đường Trì.

Đường Trì bị anh nhìn khiến da gà nổi khắp người: "Ánh mặt anh có thể đừng bỉ ổi như thế không?"

"Đây không thể gọi là hèn mọn, mà gọi là bản năng của đàn ông." Nghiêm Nhất Tự nghiêm túc đề nghị: "Bảo bối nhi, áo T shirt trên người em đều bị ướt cả rồi, nếu không cởi ra giống như như ẩn như hiện, tôi sợ tôi không giữ được khống chế."

"?!!" Đường Trì cắn răng nói: "Nghiêm Nhất Tự, tôi đảm bảo, anh còn phát tao một câu nữa, tôi cho anh tuyệt hậu luôn."

——————————

=> Chương 54: Ở chung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi