SAU KHI CÙNG TINH PHÂN BÁ TỔNG LY HÔN

Dì bảo vệ nhìn Đường Trì quần áo không đổi, ngáp một tiếng hỏi: "Muộn rồi còn muốn đi đâu?"

Đường Trì: "Ra ngoài đón chó về."

Dì bảo vệ: "?"

Hơn nửa đêm đi đón chó, con dâu nhà giàu thật biết chơi.

"Vậy không thay quần áo sao?" Dì bảo vệ nói.

Dù sao cũng là người có tiền, thể diện cơ bản nhất định phải có.

"Không cần thiết, chút nữa còn muốn đánh người, mặc quần áo chỉnh tề không thích hợp." Đường Trì lạnh lùng nói.

Dì bảo vệ lần đầu thấy thần sắc này của Đường Trì, không nhịn được tò mò nói: "Có phải cậu cãi nhau với Nghiêm tổng không?"

"Không có." Đường Trì không hề nghĩ ngợi, thẳng thắn nói.

Dì bảo vệ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Dì vừa nói xong, Đường Trì liền lạnh như băng tiếp một câu: "Sao con có thể cùng chó ngốc cãi nhau được."

*Phàn Phàn: Xin lỗi nhưng đoạn này tui buồn cười. :))


Dì bảo vệ trong nháy mắt hít lại cái thở phào vừa nãy vào trong, nội tâm không nhịn được thay Nghiêm Ngộ Sâm thắp hai nén nhang.

Sau khi Đường Trì rời ký túc xá, trực tiếp tiến đến cổng trại huấn luyện.

Hơn nửa đêm, đạo diễn vừa tăng ca xong, từ tòa nhà lớn đi ra vừa vặn tình cờ gặp Đường Trì, hiếu kỳ chào hỏi: "Nửa đêm cậu ra ngoài tản bộ sao?"

Đường Trì ừm một tiếng, sau đó mặt vô biểu tình như sát thủ rời đi.

Đạo diễn mờ mịt gãi gãi đầu, tình huống này là thế nào? Thoạt nhìn tâm tình rất tệ.

Bất quá, đã trễ thế này, Đường Trì ra ngoài phần mười là tìm Nghiêm Ngộ Sâm, chẳng lẽ hai người cãi nhau?

Làm một tên cấp dưới ưu tú, đạo diễn lập tức gọi điện cho Nghiêm Ngộ Sâm.

Qua vài giây, điện thoại liền thông.

Đạo diễn nhanh chóng báo tin: "Nghiêm tổng có phải anh làm Đường Trì tức giận không? Cậu ấy hơn nửa đêm ra ngoài, sắc mặt đặc biệt kém!"


"A?" Người đầu dây bên kia nghi ngờ nói: "Ngài là ai?"

"?!!!" Đạo diễn choáng ván, cả người uể oải bỗng nhiên hăng hái: "Không phải, cậu là ai?"

Người kia đem chuyện vừa rồi nói với Đường Trì lặp lại cho đạo diễn, con ngươi đạo diễn sắp rơi ra ngoài: "Cho nên, vừa nãy cậu vẫn luôn cùng Nghiêm tổng uống rượu ở hộp đêm?"

Người kia ừm một tiếng, thoáng ngượng ngùng nói: "Bất quá tửu lượng của Nghiêm tổng có vẻ không tốt lắm, uống vài chén liền say rồi."

Đạo diễn không yên lòng nói: "Vậy hai người có..." Lời này có chút khó mở miệng, đạo diễn xoắn xuýt nửa ngày, rốt cục nói ra: "Hai người có làm loại chuyện sắc gì không?"

Người kia cười nói: "Không có, chỉ là thiếu chút nữa tôi bị ngã, Nghiêm tổng tiện tay giúp tôi, bất quá, Nghiêm tổng thật sự rất ôn nhu, so với trên truyền hình xác thực không giống nhau."


Chân đạo diễn có chút mềm: "Cậu nói hắn đối với cậu rất ôn nhu?"

Người kia nói: "Đúng vậy, tay tôi bị thương, Nghiêm tổng còn giúp tôi băng bó."

Đạo diễn: "..."

Nghiêm tổng, anh có phải không muốn sống nữa không?

Tuy rằng đạo diễn không hiểu hình thức ở chung của Nghiêm Ngộ Sâm và Đường Trì, nhưng ở trong mắt đạo diễn, Nghiêm Ngộ Sâm luôn là cái nút thắt buộc chặt thê nô không thể gỡ bỏ, Đường Trì quát một tiếng, đến cái rắm anh cũng không dám thả.

Ngày hôm nay ăn lộn thuốc gì? Sao lại lớn mật như vậy? Dám đi hộp đêm tán tỉnh đàn ông!

Xong rồi, vẻ mặt kia của Đường Trì, tuyệt đối là đi bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ.

Đạo diễn không yên lòng, nhanh chóng lái xe chạy ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi cổng, sớm đã không thấy bóng dáng Đường Trì đâu/

Nửa đêm, trên đường đi về hướng trung tâm thành phố, một chiếc SUV màu đen chạy hết tốc độ, siêu tốc lạng lách, điên cuồng xông về phía trước, chuyển hướng cũng không giảm tốc độ, trực tiếp lao về trước,
Thiếu niên vừa nhảy ra khỏi vách ngăn đường sợ đến mức thiếu chút nữa đâm đầu vào cột điện.

"Đậu má, vừa nãy người kia đang biểu diễn lái xa sao, thật khốc!" Thiếu niên phong cách Smart nấc lên một tiếng, giơ ngón tay cái ở trong lòng tán dương.

*Smart 杀马特: Là một trào lưu của giới trẻ bắt đầu từ năm 2008, bị ảnh hưởng bởi phong cách Rock n'Roll từ Mỹ và Nhật, mặc dù người mặc thì tự xưng là "thông minh, đẳng cấp", nhưng lại bị dân mạng coi là đám "não tàn" đú đởn. Về bên mình thì là style HKT.

Khi Đường Trì chạy đến hộp đêm, đã là hai giờ tối.

Người gác cửa nhìn Đường Trì một thân đồ ngủ, có chút mộng: "Tiên sinh, xin hổi ngài đến tiêu phí sao?"

"Tôi đến tìm người." Đường Trì mặt lạnh tiến vào bên trong hộp đêm.

Nửa đêm, bên ngoài từ từ vắng lặng, nhưng hộp đêm chính thức bước vào thời gian náo nhiệt nhất.
Những ánh đèn tinh cầu sặc sỡ màu của hộp đêm chiếu lên trên người những vũ công đang nhảy, vóc người khiêu gợi được phác họa càng thêm mộng ảo.

Ánh đèn trong hộp đêm tương đối tối, hơn nữa đèn tinh cầu vẫn luôn xuất hiện bất thường, không cầm đèn pin cầm tay nhìn kỹ, căn bản không thấy rõ mặt đối phương, thời điểm Đường Trì sắm vài khách hàng đến chơi, cũng không sợ bị nhận ra.

Tiếng huyên náo bốn phía hòa lẫn các loại mùi rượu cùng không khí phong trần, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngũ giác của Đường Trì.

Khứu giác của Đường Trì quá mẫn cảm, không chịu được mùi thuốc lá.

Vừa tiến vào không bao lâu, liền bắt đầu thấy đau đầu.

Cậu xin phục vụ cái khăn mùi soa, che miệng mũi, trong đám người rộn ràng tìm bóng dáng Nghiêm Ngộ Sâm.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn mua rượu không?" Một tên quản lý tiến lại gần, trên người hắn mang theo mùi nước hoa rẻ tiền, khiến mũi Đường Trì không chịu nổ gánh nặng, máu mũi trực tiếp chảy ra.
"Xin lỗi, không cần." Đường Trì lau máu mũi, tâm lý càng buồn bực hơn/.

Nghiêm Ngộ Sâm, tốt nhất đừng để tôi tóm được anh đang làm chuyện gì khác người, nếu không lão tử sẽ không để yên cho anh!

Tìm hồi lâu, Đường Trì rốt cụ tìm được "Nghiêm Ngộ Sâm" ở bao sương số 12.

Nghiêm Ngộ Sâm nằm nhoài trên bàn ngủ, ngồi bên cạnh là thanh niên thoạt nhìn chưa tới 20 tuổi, mặc bộ đồ... đặc biệt yêu diễm.

Người gọi điện cho Đường Trì tới đây, hẳn là người kia.

Đường Trì đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên kia: "Anh ấy tới đây khi nào?"

Thanh niên ngẩng đầu nhìn thấy Đường Trì, mắt hơi đảo, cảm thấy có chút quen mắt, nửa ngày mới ngạc nhiên: "Anh là vợ Nghiêm tổng?"

Đường Trì không đáp, chỉ lặp lại hỏi: "Anh ấy đến đây khi nào?"

Thanh niên nói: "Xế chiếu hắn đã tới rồi."
Ánh mắt Đường Trì tối sầm lại, xế chiều, vào lúc đó trực tiếp trận bán kết còn chưa kết thúc, không sai biệt lắm chính vào lúc mình đang trong thời gian biểu diễn.

Cho nên, vào lúc cậu đang ra sức biểu diễn, sau đó bị đoạn video kia mà ngu ngốc cảm động, cái tên này cùng người đàn ông khác ở hộp đêm uống rượu?

"Cậu xác định là xế chiều?" Đường Trì lạnh giọng xác định lại.

Thanh niên gật đầu, yếu ớt nói: "Nghiêm tổng vẫn luôn đi cùng tôi, tôi xác định."

"Vẫn luôn đi cùng cậu..." Đường Trì tự giễu nở nụ cười, cho nên xã giao gì đó đều là giả?

Đường Trì không biết từ đâu móc ra tấm thẻ ngân hàng, ném tới trước mặt thanh niên, ánh mắt điềm nhiên nói: "Trong thẻ có năm mươi vạn, cầm tiền, chuyện đêm nay cậu cùng Nghiêm Ngộ Sâm tốt nhất giữ kín trong lòng cho tôi."
Lúc thanh niên đang mờ mịt, Đường Trì lôi quần áo "Nghiêm Ngộ Sâm", không chút tình cảm nào nói: "Tỉnh."

"Nghiêm Ngộ Sâm" hừ hừ hai tiếng, không nhúc nhích.

"Tỉnh mau." Đường Trì nhẫn nhịn nói, lại gọi một lần.

"Nghiêm Ngộ Sâm" ngẩng đầu nhìn Đường Trì, ánh mắt mơ hồ: "Anh là ai?"

"..." Đường Trì không nhịn được phát hỏa, trực tiếp vặn lỗ tai "Nghiêm Ngộ Sâm", mạnh mẽ lôi người dậy.

"Nghiêm Ngộ Sâm" bị đau kêu rên.

"Tôi là ai? Tôi là vợ anh, hơn nửa đêm ra đây lêu lổng, anh muốn chết sao?" Đường Trì vặn lỗ tai Nghiêm Ngộ Sâm, từ đường VIP ra ngoài.

Tới bãi đậu xa, Đường Trì đem con ma men "Nghiêm Ngộ Sâm" ném vào phó lái.

Nhìn "Nghiêm Ngộ Sâm" trong xa, mắt Đường Trì hồng lên, viền mắt liền đỏ, mũi chua chua.

Cậu đạp một cái lên cánh cửa chỗ phó lái, mắng câu khốn kiếp, liền lên xe.
Cậu không đem "Nghiêm Ngộ Sâm" về trại huấn luyện, mà đem anh đến biệt thư tư nhân ngoài thành.

Lôi người từ trong xe ra, một đường lôi vào phòng khách, đẩy lên ghế sofa.

Cậu quỳ một gối trên ghế sofa, khom người đè lên "Nghiêm Ngộ Sâm", một tay lôi kéo cà vạt "Nghiêm Ngộ Sâm", cắn răng nói: "Đừng có ngủ, tỉnh lại cho tôi!"

Cậu túm lần này quá ác, "Nghiêm Ngộ Sâm" lắc lắc đầu, có vẻ như thanh tỉnh một chút: "Đường Trì?"

"Anh rốt cuộc nhận ra tôi là ai?" Đường Trì cắn răng cười lạnh nói: "Nghiêm Ngộ Sâm, anh không định giải thích với tôi sao?"

"Nghiêm Ngộ Sâm" thiếu kiên nhẫn nhíu nhíu mày: "Giải thích cái gì, tôi nghe không hiểu."

"Đừng giả ngu với tôi." Đường Trì cả giận nói: "Tôi ghét nhất người khác lừa dối tôi, anh không chỉ nói dối tôi, còn đi hộp đêm, còn tìm đàn ông, tìm người trẻ như vậy. Tôi nhìn rõ ràng, anh căn bản không yêu tôi, anh chính là yêu thích trâu già gặm cỏ non, phàm là người trẻ hơn tôi, anh mới thấy tình thú!"
"Nghiêm Ngộ Sâm" đau đầu ấn thái dương: "Em hoài nghi tôi nɠɵạı ŧìиɦ bên ngoài?"

"Dùng từ hoài nghi nữa?" Vành mắt Đường Trì đỏ chót: "Anh cùng tiểu tam lừa gạt tôi! Anh thấy xứng với tôi sao!"

"Nghiêm Ngộ Sâm" lạnh lùng nói: "Cho nên em muốn thế nào? Muốn ly hôn?"

Đường Trì ha ha: "Rốt cuộc là tôi muốn ly hôn hay anh muốn ly hôn? Lúc trước giả vờ giống như vậy, cầu xin tôi đừng rời khỏi anh, tất cả đều là gạt tôi, anh là cái tên lừa gạt khốn kiếp!"

"Ly hôn đúng không, được, tôi đồng ý." Đường Trì buông "Nghiêm Ngộ Sâm" ra: "Sáng mai đi làm thủ tục ly hôn, từ nay về sau, cả hai không liên quan."

Nói xong, Đường Trì xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Đường Trì rời đi, ánh mắt "Nghiêm Ngộ Sâm" mềm nhũn, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Tiểu Trì, đừng đau lòng, rời khỏi hắn, em sẽ đối tốt với anh."
Đường Trì vừa lái xe rời khỏi biệt thự Nghiêm Ngộ Sâm, bên này, Nghiêm Đồng liền nhận được cú điện thoại, là thanh niên vừa nãy gọi tới.

"Đại ca à, biểu diễn vừa nãy của tôi cũng không tệ phải không?" Trong hộp đêm, thanh niên thay đổi bộ âu phục bó sát người đầy tao khí, đổi thành áo da, mang theo dây xích vàng, ngồi trên ghế sofa, trái ôm phải ấp, nói ra giọng Đông Bắc: "Nói trả năm mươi vạn, đừng quỵt nợ tôi đấy."

————————————

=> Chương 68: Vui vẻ ly hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi