SAU KHI CÙNG TINH PHÂN BÁ TỔNG LY HÔN

CHƯƠNG 71: CHỒNG CŨ.

Ánh mắt hai người giao nhau, vành tai Đường Trì trong nháy mắt đỏ ửng.

Đường Trì tránh né ánh mắt Nghiêm Đồng, đưa tay đẩy mặt anh: "Đừng nghịch, cậu mới bao lớn, nói câu này bản thân cậu biết có bao nhiêu phân lượng không."

Nghiêm Đồng nghiêm túc nói: "Em biết, bất quá chỉ muốn giao tất cả cho đối phương mà thôi, ngay cả khi em có thể vì anh đi vào chỗ chết, này tính là gì?"

Nghiêm Đồng đặc biệt kiêu ngạo.

Đường Trì: "Phi phi phi! Ai muốn cậu chết chứ."

"Tôi sẽ scan bản kiểm điểm này của cậu, phòng ngừa sau này cậu không công nhận." Đường Trì nói xong, liền đi thư phòng.

*Scan: Là việc chuyển các dữ liệu trên giấy tờ, tài liệu (hợp đồng, tạp chí, văn bản,...) hay cả hình ảnh trên giấy thành dữ liệu, hình ảnh, file lưu trữ trên máy tính, điện thoại thông qua một chiếc máy scan, máy in có tính năng scan hoặc qua ứng dụng scan trên smartphone.


Scan xong, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Đường Trì vừa quay đầu, đối diện với ánh mắt thanh lãnh tràn ngập du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu.

"Anh là..." Đường Trì quan sát trên dưới một phen, không quá tin tưởng nói: "Nghiêm Ngộ Sâm?"

Vừa dứt lời, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên đè Đường Trì lên bàn,

Đường Trì ngạc nhiên: "Anh làm gì? Đọc nhiều đồng nhân văn, anh cũng học mấy bài võ trong loại văn cũ rích đó à?"

Nghiêm Ngộ Sâm không lên tiếng, chỉ giơ tay vuốt vành tai chưa rút đi sắc hồng của Đường Trì, cau mày không vui nói: "Vừa nãy em xấu hổ."

Đường Trì ép mộng: "Xấu hổ gì?"

Nghe không hiểu.

Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm minh nói: "Lúc Nghiêm Đồng nói sẽ nguyện ý làm bất cứ điều gì vì em, vành tai em liền đỏ."

"A?" Đường Trì cười khan: "Chuyện đó à, em nhìn thầy gương mặt kia của hắn liền nghĩ tới anh mà thôi."


Không lẽ đang ăn dấm?

Nghiêm Ngộ Sâm ghé sát về phía Đường Trì một chút.

Đường Trì buồn bực hừ tiếng: "Nghiêm Ngộ Sâm, anh đừng... dựa quá gần mà, nghẹn em rồi."

Nghiêm Ngộ Sâm dùng chóp mũi cọ vành tai Đường Trì, trầm giọng nói: "Gọi chồng đi."

Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai Đường Trì, Đường Trì rùng mình: "Đã ly hôn rồi, bây giờ anh là chồng cũ của em, mắc gì em phải gọi chồng chứ."

"Chồng cũ?" Nghiêm Ngộ Sâm bị đả kích, cắn răng nói: "Giờ anh chỉ là chồng cũ?"

Đường Trì ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: "Giờ anh mới nhận ra sao."

Còn chưa nói hết, Đường Trì bị Nghiêm Ngộ Sâm ôm ngang lên.

"Anh muốn làm gì?" Đường Trì sợ mình bị rớt xuống, vội vàng đưa tay ôm cổ Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm hung ác nói: "Làm em."

"..." Đường Trì có chút khó mở miệng: "Anh sao có thể nói ra những lời này?"


Dựa theo sự hiểu biết của Đường Trì với Nghiêm Ngộ Sâm, coi như người này tức nhân, nhiều nhất thì chửi một câu ngươi là cái rắm gì, loại ngũ sắc trần trụi này, khiến người nghe đặc biệt cảm thấy thô bạo, cậu thật sự khó có thể tưởng tượng sẽ từ miệng Nghiêm Ngộ Sâm nói ra.

Nghiêm Ngộ Sâm cúi xuống nhìn Đường Trì: "Anh tức giận."

Hai tên thừa thãi kia, tiêu tiền của anh, lôi kéo vợ anh, cuối cùng còn ly hôn hộ anh, trở thành chồng ngũ... anh không bị tức chết, đã tính là phúc lớn mạng lớn rồi.

Nghiêm Ngộ Sâm đem Đường Trì đặt lên giường, trực tiếp nghiêng người đè lên.

Đường Trì nuốt nước miếng.

Nói thật, đã lâu rồi cậu không làm loại chuyện này với Nghiêm Ngộ Sâm, trong nhất thời còn có điểm mong đợi.

"Tại sao em dùng loại ánh mày này nhìn anh?" Đang chuẩn bị xuống miệng, Nghiêm Ngộ Sâm mở to mắt hỏi.
Ánh mắt này, giống như đang câu dẫn mình, ra hiệu chính mình nhanh lên.

"Em rất muốn anh sao?" Nghiêm Ngộ Sâm hỏi.

"Phí lời, anh có nhanh lên hay không, em cứng rồi." Đường Trì nhỏ giọng thúc giục.

Nghiêm Ngộ Sâm: "..."

Không hổ là bảo bối nhà anh, một khi lên giường, hành vi cử chỉ đều vượt qua dự đoán của mọi người.

Bất quá, anh thực thích.

"Nhẹ chút." Đường Trì nhắc nhở trước liền ôm cổ Nghiêm Ngộ Sâm hôn lên...

Ngày hôm sau, Đường Trì cởϊ qυầи ra liền thấy nội trắc vừa hồng vừa sưng, lúc tẩy rửa cực kỳ đau.

Nghiêm Ngộ Sâm đề nghị giúp cậu tắm, nhưng bị Đường Trì cự tuyệt.

Nói giúp có vẻ rất dễ nghi, nhưng giúp ở đây không yên tâm sờ loạn đến nơi nào.

Tắm xong, Đường Trì làm bữa sáng, hai người ăn xong Nghiêm Ngộ Sâm lái xe đưa Đường Trì về trại huấn luyện.
Đỗ xe xong, Đường Trì đến phòng luyện tập, Nghiêm Ngộ Sâm đi văn phòng.

Vừa bước vào văn phòng, liền đụng mặt đạo diễn.

Đạo diễn đang bàn chuyện thi đấu cá nhân với phó đạo diễn, nhìn thấy Nghiêm Ngộ Sâm, cả người run lập cập.

Phó đạo diễn: "Ngài sao vậy?"

Đạo diễn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có gì, tôi chỉ hơi sốt sắng, cảm giác mình bị liên lụy vào ân oán hào môn."

Phó đạo diễn chậm rãi mọc ra dấu chấm hỏi.

"Trên mặt tôi dính bẩn sao? Trương Trì anh nhìn tôi làm gì?" Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói.

Đạo diễn xua xua tay, để phó đạo diễn cầm kịch bản đi trước, chính mình nhìn xung quanh một lần xác nhận không có ai, vội vã chạy tới bên người Nghiêm Ngộ Sâm, quan tâm nói: "Ngài không sao chứ?"

Nghiêm Ngộ Sâm không rõ: "Tôi có thể có chuyện gì, ngược lại tôi xem anh mới giống như đang đang phát sốt, đầu óc không tỉnh táo cho lắm."
Đạo diễn: "Đường Trì không cãi nhau với ngài sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Anh nguyền rủa tôi?"

Đạo diễn chợt lắc đầu: "Không phải, ý tôi là, ngài làm loại chuyện đó, Đường Trì không làm loạn với ngài?"

Nghiêm Ngộ Sâm nghe không hiểu: "Tôi làm chuyện gì?"

Đạo diễn chậc một tiếng: "Ngài đừng giả vờ, tôi đều biết cả rồi, nửa đêm hôm qua, Đường Trì giận đùng đùng rời khỏi trại huấn luyện, tôi phát hiện không đúng, nhanh chóng gọi điện cho ngài, ngài đoán sau đó thế nào?"

Nghiêm Ngộ Sâm không nhịn được nói: "Trương Trình, tôi đảm bảo, anh còn thừa nước đục thả câu trước mặt tôi, không cần một hơi, tôi hiện tại liền sa thải anh."

"Ngài đừng nóng giận, tôi sai rồi, tôi không đúng." Đạo diễn nhanh chóng biện minh xong, tiếp tục nói: "Lúc đó người nhận điện thoại là nam, cậu ta còn nói đang ở hộp đêm với ngài!"
Nghiêm Ngộ Sâm: "..."

Thì ra, chuyện này ngoại trừ Đường Trì còn có người thứ hai biết được.

Đạo diễn nói: "Nói ngài uống nhiều. Tôi hoài nghi, Đường Trì nhất định biết ngài đang ở hộp đêm lêu lổng với người khác."

Hắn còn chưa nói hết, Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng cắt ngang: "Ai lêu lổng với người khác? Trương Trình, tôi xem anh hình như không muốn làm tiếp nữa phải không?"

Đạo diễn cũng không nghĩ được nhiều như vậy: "Hơn nửa đêm ngài cùng tên đàn ông khác ở hộp đêm, còn uống nhiều nữa, không gọi lêu lổng thì là gì? Tính toán chút, coi như ngài muốn sa thải tôi, vậy cũng không sao, dù sao trong chuyện này là ngài có lỗi với Đường Trì, cậu ấy mà biết, nhất định sẽ rất tức giận rất khó chịu, không chắc còn muốn ly hôn với ngài!"

Nghiêm Ngộ Sâm: "..."

Trương Ngốc Tử, anh đang cầm kịch bản đúng không? Bản tổng tài đã ly hôn, không cần anh nhắc đến, cảm ơn.
Đạo diễn sờ quả đầu từ Địa Trung Hải cạo thành đầu trọc của mình, lời nói thành khẩn: "Thực không dám giấu giếm, tôi có người thân làm bất động sản, kết hôn hai năm, cực kỳ chán ghét vợ, sau đó đi hộp đêm lêu lổng, cuối cùng bị vợ bắt gặp, hôm sau liền ly hôn."

"Trương Trình, anh rất rảnh?" Nghiêm Ngộ Sâm trừng mắt nhìn đạo diễn: "Anh rảnh rỗi như vậy thì chạy một vòng sân cho tôi."

Đạo diễn vội khoát tay: "Tôi không rảnh."

"Không rảnh thì đi làm việc, tình cảm của tôi với Đường Trì rất tốt, chúng tôi sẽ không ly hôn, tối hôm đó chính là hiểu lầm, hiện tại đã giải thích rõ ràng, anh là người ngoài cuộc, không cần phải quan tâm nhiều biết không?" Nghiêm Ngộ Sâm tốt tính nhắc nhở xong, lập tức xoay người rời đi.

Trở lại văn phòng, Nghiêm Ngộ Sâm quả thật càng nghĩ càng tức.
Anh kiếm tiền nuôi toàn người thế nào? Mỗi ngày không muốn anh tốt, còn nguyền rủa anh ly hôn.

Trước khi phục hôn, anh nhất định phải chiếm thân thể này, tốt nhất không thể để hai tên kia xuất hiện câu dẫn Đường Trì.

——————————————

CHƯƠNG 72: ĐỒ ĐÊ TIỆN YÊU DIỄM.

Không chỉ như vậy, anh còn muốn biến hai cái tên tiêu tiền của anh như giấy thành quỷ nghèo.

Để bọn họ đến cốc trà sữa cũng không mua nổi, xem thử bọn họ lấy cái gì theo đuổi Đường Trì.

Cho tới nay, Nghiêm tổng vẫn luôn thờ một câu nói — tiền, không phải vạn năng, nhưng không có tiền, tuyệt đối không thể có vạn năng,

Dù sao không có tiền, để người mình thích cùng mình uống gió Tây Bắc sao?

*Uống gió Tây Bắc 喝西北风: Ăn không khí, nhịn đói, không có gì ăn.
Khôi hài.

Nghiêm Ngộ Sâm ngồi ở văn phòng, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc lập ra kết hoạch.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Bành Nghiêu.

"Chào ngài Nghiêm tổng, có chuyện gì sao?" Bành Nghiêu đang xem hoạt động của nhóm fan cp Đường Trì và Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Tôi nhớ năm ngoái có dự án phá dỡ khu thành đông bị tôi từ chối."

Bành Nghiêu vâng một tiếng: "Không sai, cục phá dỡ muốn chúng ta bỏ vốn giải quyết vấn đề phá dỡ khu Đông Thành, bất quá ngài cảm thấy lợi nhuận không ổn nên không đáp ứng."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Cách đây một khoảng thời gian trước cục phá dỡ liên lạc với tôi, cậu đi bàn bạc với bọn họ một chút."

Bành Nghiêu sững sờ: "Ngài dự định hợp tác với bọn họ sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Không sai."

Bành Nghiêu: "Nhưng về lợi nhuận..."

Còn chưa nói hết, Nghiêm Ngộ Sâm thuận tiện nói: "Không đáng kể, chỉ cần mau chóng phá huỷ khu thành cổ kia cho tôi là được. Hơn nữa, nói cho bọn họ biết, trong một tuần, chỉ cần huỷ được tiểu khu nhị đơn Ngọc Lan kia cho tôi, tài chính tôi thêm vào mười phần trăm."
Bành Nghiêu: "Được, tôi sẽ bắt tay vào chuẩn bị. Đúng rồi, tối nay có một bữa tiệc, nghe nói con trai ông chủ Đàm tên Đàm Thần cũng sẽ đi, Đàm Thần này trước nay luôn mở khách sạn ở nước ngoài, quãng thời gian trước Nghiêm tổng ngài không phải có ý hướng mở rộng nghiệp vụ ở phương diện này sao, cho nên anh xem, có cần đến trò chuyện chút hay không?"

"Cậu an bài một chút đi." Nghiêm Ngộ Sâm bóp mi tâm: "Đúng rồi, còn có chuyện muốn cậu đi xử lý một chút. Cậu có biết quán bar gay L ngoại thành không?"

Tuy Bành Nghiêu không phải gay, cùng không dây vào giới gay, nhưng quán bar L thì hắn vẫn biết, bởi vì nơi đó thật sự quá mắc, phí dịch vụ so với những nơi khác trong thành phố có điểm thái quá, cách thức kinh doanh kể ra cũng rất tốt.

Bành Nghiêu nói biết: "Chẳng lẽ chúng ta sẽ hợp tác với bọn họ sao?"
Khoảng thời gian này, quán bar dưới cờ CJ đang bước vào cuộc cải cách đưa vào hoạt động, trong lúc cải cách, tóm thâu không ít quán bar tư nhân, đồng thời, cũng nhận được không ít thỏa thuận hợp tác với một số quán bar có lượng khách hàng ổn định, nhằm tìm kiếm sự phát triển chung.

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Không phải hợp tác, trực tiếp thu mua."

Bành Nghiêu sững sờ: "Tuy quán bar L chỉ là một quán bar gay nhỏ, toàn quốc cũng không có chi nhánh, nhưng định giá thị trường của bọn họ khá cao, hơn nữa phong cách tiêu phí của bọn họ vẫn luôn là con đường xa xỉ, cho nên lai lịch khách hàng đều không nhỏ. Còn nữa, nghe đâu ông chủ bọn họ giao thiệp cũng rất rộng rãi, trực tiếp thu mua, có vẻ như hơi khó."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Cậu yên tâm, bên phía ông chủ của bọn họ, tôi sẽ liên hệ."
Dùng hết hai tấm chi phiếu của tôi thu mua loại rượu nổi tiếng thế giới trị giá 10 vạn tệ trở lên, còn mua một nhà máy rượu nho tư nhân tuy nhỏ nhưng cao cấp, nuốt chửng quán bar của Nghiêm Nhất Tự, xem như là tiện nghi của hắn.

Ông chủ đã nói như vậy, Bành Nghiêu tự nhiên không có ý kiến gì.

Cúp máy xong, Nghiêm Ngộ Sâm lấy ra gọng kính gợi vàng xa lạ từ trong ngăn kéo ra, thập phần không thích ứng thay sang bộ quần áo đầy tao khí, sau đó đến quán bar L.

Nghiêm Đồng có thể đóng giả mình ly hôn với bảo bối, anh cũng có thể đóng giả Nghiêm Nhất Tự, đem quán bar L kia bán cho mình.

Thiên đạo luân hồi, thế sự đổi thay.

Làm tốt thủ tục chuyển nhượng quán bar L, Nghiêm Ngộ Sâm ghét bỏ thay bộ quần áo kém thẩm mỹ trên người ra, sau đó đến bữa tiệc tối.

Bữa tiệc được tổ chức trong một phòng ăn riêng kiểu Nhật.
Thời điểm Nghiêm Ngộ Sâm tới, những người khác cũng đã đến hết.

Mấy người hàn huyên chào hỏi, một người đàn ông nước da lúa mạch bước tới gần Nghiêm Ngộ Sâm: "Xin chào Nghiêm tổng, tôi là Đàm Thần, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nhìn hắn, không biết vì sao, tuy trông mặt mà bắt hình dong không tốt lắm, nhưng anh đối với người tên Đàm Thần này khó giải thích được không nhấc lên được chút hảo cảm nào.

Nửa đầu bữa tiệc diễn ra bình thường, những chuyện thảo luận đều liên quan đến thương trường.

Nhưng nửa sau, hướng đi của đề tài có chút kỳ quái.

"Tiểu Thần, nghe ba cậu nói, gần đây cậu gặp được tình sự." Một người đàn ông trung niên nói.

Đàm Thần cười nói: "Đúng vậy, gần nhất gặp được người mình đặc biệt thích, đang nghĩ nên theo đuổi thế nào."
Người đàn ông trung niên nói: "Mới gặp, chẳng lẽ là nhất kiến chung tình?"

Đàm Thần nhíu mày: "Cũng không tính là nhất kiến chung tình, dù sao dáng dấp cậu ấy ra sao tôi còn không thấy rõ."

Người đàn ông trung niên ha ha cười nói: "Dáng dấp người ta ra sao cậu còn không biết, liền thích?"

Đàm Thần thản nhiên nói: "Bởi vì trực giác nói cho tôi, cậu ấy khẳng định đẹp mắt hơn so với trong tưởng tượng của tôi, hơn nữa, tính tình của cậu ấy rất hợp khẩu vị tôi, rất táo bạo."

"Không nghĩ tới khẩu vị cậu kỳ lạ như vậy." Người đàn ông trung niên nói: "Bất quá, nếu cậu muốn theo đuổi người ta, chi bằng xin chút kinh nghiệm từ Nghiêm tổng, tình cảm của Nghiêm tổng cùng Nghiêm tổng phu nhân, chính là nghề trong gương."

Trên bàn rượu, thương nghiệp kêu lên lẫn nhau, thường không có ranh giới.
"Phu nhân?" Đàm Thần khá là ngạc nhiên nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Thật không nghĩ tới, Nghiêm tổng vậy mà đã kết hôn rồi."

Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Kết hôn hai năm rồi."

"Quả thật ghen tị, nói thật, tôi cũng muốn kết hôn, chỉ là nhất thời không có đối tượng thích hợp nào." Đàm Thần: "Có cơ hội, thật muốn nhìn thử Nghiêm tổng phu nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào."

Ánh mắt thanh lãnh của Nghiêm Ngộ Sâm hiện lên mấy phần kiêu ngạo: "Em ấy rất ưu tú, lớn lên cũng đặc biệt xinh đẹp, chỉ là, em ấy không thích gặp mặt người lạ, cho nên e rằng không có cách nào giới thiệu cho cậu."

Đàm Thần có chút thất vọng nói: "Được Nghiêm tổng đánh giá cao như vậy, tôi lại không có cơ hội nhìn thấy, có chút tiếc nuối."

Người đàn ông trung niên trêu ghẹo nói: "Đánh giá cao đến đâu, đó cũng là vợ người ta, cậu tiếc nuối cái gì?"
Đàm Thần nhíu mày: "Tiếc nuối không có cơ hội hỏi Nghiêm tổng phu nhân, năm đó Nghiêm tổng làm cách nào theo đuổi được đến tay. Dù sao tôi muốn học một chút, sau đó theo đuổi người tôi yêu."

Người đàn ông trung niên nói: "Nói tới, hai người gặp mặt ở đâu?"

Đàm Thần nói: "Ở cửa hàng tiện lợi 24h, lúc đó cậu ấy đang ăn mì, tôi đi ngang qua cửa, cảm thấy lúc cậu ấy ăn đặc biệt đáng yêu, không nhịn được đến gần."

Không biết tại sao, Nghiêm Ngộ Sâm càng nghe Đàm Thần nói, tâm trạng càng phiền, yêu liền yêu, khoe khoang cái gì? Cậu ta đáng yêu có thể đáng yêu hơn Đường Trì sao?

Đàm Thần tiếp tục nói: "Mọi người không biết đâu, cậu ấy lúc đó bị cay đến khóc, vừa ăn vừa lau nước mắt, giống như con mèo mướp nhỏ, khiến người khác muốn tiến lên vuốt cậu ấy."
Đối với việc này, Nghiêm Ngộ Sâm chỉ muốn ha ha.

Hơn nửa đêm không về nhà, ở cửa hàng tiện lợi ăn mì, còn ăn giống mèo mướp. Không nói cái khác, chỉ bằng chuyện đêm không về này, nhất định là loại người không đứng đắn gì.

Bảo bối nhà anh mới không phải loại người cố ý giả vờ nhu nhược câu dẫn đàn ông.

.........

Bên này, trong phòng luyện tập.

Đường Trì mạnh mẽ hắt xì một tiếng, xoa mũi nói: "Hôm nay sao mũi lại ngứa như vậy, chẳng lẽ bị cảm?"

"Tôi thấy cảm mạo khả năng không lớn lắm, căn cứ kinh nghiệm của tôi, đạo khái là Nghiêm tổng nhà cậu đang nhớ cậu." Tiêu Hàn nói.

"Phải không?" Con ngươi Đường Trì khẽ đảo, cảm thấy có chút đạo lý.

———————————————

Phàn Phàn: Vì chương khá ngắn nên từ bây giờ những chương chưa đến 2000 chữ hoặc hơn 2000 chữ chút tui sẽ gộp hai chương làm một.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi