SAU KHI CÙNG TINH PHÂN BÁ TỔNG LY HÔN

CHƯƠNG 83: BÙM BÙM.

Đường Trì bị gọi một tiếng bảo bối này tâm đều hóa mềm.

Đời trước, cậu tổ chức không ít sinh nhật, cũng nghe nhiều người chúc mình sinh nhật vui vẻ, thế nhưng, cảm giác lần này cùng dĩ vãng không giống nhau.

Tâm ý ngọt ngào, mềm mại, giống như kẹo bông.

"Chồng, anh thật tốt." Đường Trì hôn hai má Nghiêm Ngộ Sâm.

"Anh tốt, hay Đàm Thần tốt?" Nghiêm Ngộ Sâm mị mắt nhỏ, nói.

Đường Trì cau mày: "Đang yên đang lành, đột nhiên nhắc đến hắn làm gì?"

Sát phong cảnh.

Nghiêm Ngộ Sâm đút một muỗng bánh cho Đường Trì: "Hắn là tình địch của anh, anh làm chính cung, không phải nên quan tâm một chút sao?"

Đường Trì há miệng ăn muỗng bánh ngọt, bật cười: "Thôi đi, hắn với em không có gì, anh đừng làm loạn, lại nói, hắn hiện tại đã biết sai rồi, ngày hôm nay em không tìm thấy Nghiêm Đồng có gọi điện cho hắn, muốn hỏi hắn Nghiêm Đồng có đến tìm hắn hay không, hắn liên tục nói xin lỗi em, xem tình hình là bị dọa cho phát sợ rồi. Hơn nữa, bởi vì em với hắn có hiểu lầm, phá hoại quan hệ hợp tác của các anh, có chút khó nói."


Nghiêm Ngộ Sâm đưa tay ôm eo Đường Trì: "Biết rồi, bảo bối nhà anh nói gì thì chính là cái đó."

Đường Trì dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi Nghiêm Ngộ Sâm, cười nói: "Dẻo miệng, em rất hiếu kỳ, có phải anh thừa lúc em không để ý, lén lút học công phu miệng lưỡi trơn tru của Nghiêm Nhất Tự không."

Nghiêm Ngộ Sâm khó chịu nói: "Cậu ta là miệng lưỡi trơn tru, còn anh là chân tình thật tâm, cậu ta cũng xứng so với anh?"

"Được được được, chó lớn ngốc nhà em ưu tú nhất." Đường Trì ngữ khí nhân nhượng nói.

Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Ai là chó lớn ngốc?"

"Anh." Đường Trì nhíu mày.

Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh không thích cách gọi này."

Đường Trì: "Em thích, chó lớn ngốc, rất đáng yêu."

Nghiêm Ngộ Sâm muốn phản bác, nhưng xoắn xuýt nửa ngày, vẫn từ bỏ nói: "Em là bảo bối, em lớn nhất, em nói gì đều đúng."


"Đúng rồi." Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên nhớ tới: "Vừa nãy em ước gì vậy?"

"Nói ra sẽ không linh." Đường Trì nói.

Nghiêm Ngộ Sâm: "Em yên tâm, vừa nãy lúc em ước xong anh đã ấn ký ngoài miệng em, coi như nói ra cũng sẽ linh nghiệm như thường."

Đường Trì liếc mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Thật sự muốn biết?"

Nghiêm Ngộ Sâm chân thành ừm một tiếng."

"Điều em ước là..." Đường Trì cố ý ấp úng, ngừng một lúc mới tiếp tục nói: "Nếu bây giờ chúng ta đã ly hôn, em đã tự do, vậy để em tìm một người chồng khác đi."

"Cái gì?!" Nghiêm Ngộ Sâm kinh ngạc: "Đây là nguyện vọng của em? Chúng ta còn một tuần nữa là có thể phục hôn, em làm sao lại có loại suy nghĩ này?"

Đường Trì hừ tiếng: "Vì sao không thể? Đi cùng anh, mệt lắm, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng."

Nghiêm Ngộ Sâm nguyên bản cây ngay không sợ chết đứng, nghe vậy, đột nhiên ủ rũ, yên lặng siết chặt quyền, rũ mắt thất lạc: "Em không chịu nổi?"


Đường Trì: "Đúng vậy."

Nghiêm Ngộ Sâm trầm mặc hồi lâu, vành mắt khó kiềm chế đỏ lên.

Anh biết, người như anh, căn bản không xứng giữ Đường Trì bên người.

"Em ngủ trước đi, hôm nay anh ngủ phòng khách." Nghiêm Ngộ Sâm vươn mình xuống giường, toàn bộ quá trình vẫn quay lưng về phía Đường Trì, nhưng Đường Trì có thể cảm giác được, Nghiêm Ngộ Sâm hiện tại phi thường lạ lẫm.

Lúc Nghiêm Ngộ Sâm sắp đến cửa, Đường Trì trực tiếp đạp thảm trải nền chạt đến, lập tức nhảy lên lưng Nghiêm Ngộ Sâm.

"Nói anh ngốc còn không thừa nhận." Đường Trì nhéo tai Nghiêm Ngộ Sâm: "Ngốc, anh không biết thế nào là lừa gạt sao."

Nghiêm Ngộ Sâm sững sờ, nửa ngày mới định thần, bất đắc dĩ nói: "Bảo bối, sao em lại xấu như vậy?"

"Làm sao, anh đổi nhân cách liên tục, làm em mệt gần chết, em không thể chỉnh anh à?" Đường Trì hừ nói.
"Có thể, em muốn đều được." Nghiêm Ngộ Sâm cưng chiều nói.

Đường Trì: "Anh đối với em như thế không sợ sau này em càng lấn tới sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh còn cần sợ sao? Chẳng phải em đã sớm được đà mà lấn tới rồi à?"

"Nói cũng đúng." Đường Trì thập phần tán thành gật đầu, sau đó hôn vành tai Nghiêm Ngộ Sâm một cái: "Chồng cũ à, ước nguyện vừa nãy của em, anh còn muốn biết không?'

"Dĩ nhiên muốn." Nghiêm Ngộ Sâm ngã một lần liền khôn ra: "Bất quá em không được lừa anh nữa."

Đường Trì ừm một tiếng: "Ước nguyên ban nãy của em là," Đường Trì ôm chặt Nghiêm Ngộ Sâm: "Cầu anh mau chóng khỏe mạnh, em muốn bên anh thật lâu."

Đồng tử Nghiêm Ngộ Sâm run lên, ánh mắt nhuyễn thành thủy: "Vậy nếu anh không tốt lên được, làm sao bây giờ?"

Đường Trì thở dài nói: "Còn có thể làm sai, tiếp tục bên cạnh anh đến khi bạc đầu, ai bảo em yêu anh đâu."
Em yêu anh, vì vậy tất cả về anh em đều có thể tiếp nhận.

"Được, cùng đến bạc đầu." Nghiêm Ngộ Sâm ôn nhu nói.

Buổi tối, Nghiêm Ngộ Sâm sợ mình lại chuyển đổi, cũng không làm chuyện không thích hợp với trẻ con với Đường Trì.

Dự báo thời tiết nói, nửa đêm hôm nay sẽ có mưa rào, ước chừng hừng đông lúc hai ba giờ mới tạnh, bầu trời vốn đen kịt yên tĩnh, đột nhiên cường điện xuyên thủng tầng mây, hình dáng tia chớp trong nháy mắt nổ tung, kích ra cường quang giống như muốn xé rách đêm đen, ngay sau đó, cuồn cuộn tiếng sấm từ bầu trời ép ra, mưa như trút nước rơi xuống.

Nghiêm Ngộ Sâm ôm Đường Trì đang ngủ sau, thời điểm tiếng sấm truyền đến, cả người Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên run rẩy.

Đường Trì ngủ nông, Nghiêm Ngộ Sâm hơi động cậu liền tỉnh.

"Chồng, anh sao vậy?" Đường Trì thấy Nghiêm Ngộ Sâm đang run lo lắng nói.
Nghiêm Ngộ Sâm mở mắt ra, trầm giọng nói: "Anh không sao, xin lỗi bảo bối, đánh thức em."

Mới vừa nói xong, một đạo sét đánh xuống Nghiêm Ngộ Sâm bỗng ôm chặt Đường Trì.

"..." Đường Trì có chút lúng túng nói: "Anh sợ tiếng sét?"

Nghiêm Ngộ Sâm lập tức phản đối: "Anh không có."

"Phải không?" Đường Trì: "Buông em ra."

"Không." Nghiêm Ngộ Sâm mặt dày mặt dạn nói.

Đường Trì: "Anh không phải không sợ sao, tại sao còn không buông?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh muốn ôm em."

"Nhưng anh sắp ghìm chết em rồi." Đường Trì nhìn Nghiêm Ngộ Sâm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán: "Còn nói không sợ, anh xem chút mình biến thành cái dạng gì?'

Đường Trì trở tay ôm lấy Nghiêm Ngộ Sâm, không ngừng xoa xoa lưng anh động viên: "Tuy rằng đàn ông sợ sét đánh quả thật có chút không có khí khái, nhưng không cần miễn cưỡng mạnh miệng."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh thật sự không sợ."

Đường Trì liếc mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm lập tức sửa lời nói: "Được rồi, đúng là anh sợ, nhưng không phải trời sinh nhát gan, em đừng xem thường anh."

Đường Trì tò mò: "Không phải trời sinh, vậy tại sao anh sợ sét đánh?"

Nghiêm Ngộ Sâm không nói lời nào.

"Không trả lời, em liền xem thường anh." Đường Trì nhíu mày.

Nghiêm Ngộ Sâm do dự nửa ngày, mới trầm giọng nói: "Kỳ thực... có liên quan đến chuyện xảy ra vào năm mười lăm tuổi."

"Mười lăm tuổi?" Đường Trì hồ nghi nói: "Anh bắt đầu sinh bệnh cũng vào lúc mười lăm tuổi, anh sợ sét đánh cùng chuyện đó có liên quan đi?"

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng.

Đường Trì cau mày: "Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Kỳ thực, căn cứ vào lời nói khi Nghiêm Ngộ Sâm cãi nhau với Cố Chiêu Lương, Đường Trì hơi hơi đoán được, nhưng sau đó, cậu cùng Nghiêm Ngộ Sâm tìm chứng cớ, Nghiêm Ngộ Sâm luôn nói, bây giờ không phải thời điểm nói cho cậu biết.
Lần này, Nghiêm Ngộ Sâm vẫn trả lời như thế.

"Trước không hỏi, là vì em yêu anh, không muốn hỏi, không muốn bới hồi ức không tốt về anh." Đường Trì nghiêm mặt nói: "Thế nhưng lần này, em muốn biết, bởi vì hiện tại đột nhiên em cảm thấy sự kiện năm đó ảnh hưởng anh xa hơn em tưởng tượng."

"Hơn nữa, Nghiêm Ngộ Sâm, em là vợ anh, anh không nói cho em, đại khái anh cũng sẽ không nói cho người khác, bởi vì nhiều năm như vậy, bên cạnh một người bạn cũng không có. Em cũng hỏi qua bác sĩ, ông ấy cũng không biết. Em vừa nghĩ tới nhiều năm như vậy anh một mình nhẫn nhịn, em đã rất tức giận, em liền không nhịn được mà muốn đi đánh Cố Chiêu Lương anh biết không?" Đường Trì uy hiếp nói: "Em không quan tâm, ngày hôm nay anh không nói cho em, giờ em liền quay về tìm Cố Chiêu Lương, em đi hỏi anh ta, sau khi hỏi xong nếu em không vui, em liền đánh anh ta đến gần chết mới thôi."
Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Đừng liễu lĩnh."

"Em không liều lĩnh." Đường Trì lạnh lùng nói: "Nghiêm Ngộ Sâm, tính khí em không tốt, nếu để em phát hiện ra người nào tạo ra thương tổn cho anh, em có thể làm ra chuyện gì chính em cũng không biết."

"Cho nên." Đường Trì hít một hơi thật sâu: "Em cảm thấy anh chủ động nói cho em là tốt nhất."

CHƯƠNG 84: A A A A.

Nghiêm Ngộ Sâm trầm mặc hồi lâu, lực đạo nắm chặt hai tay tăng lên, chặt chẽ ôm Đường Trì vào trong ngực, thật giống như đang sợ cậu chạy mất.

Đường Trì đưa tay vuốt tóc Nghiêm Ngộ Sâm: "Chồng, em không quản trước đó anh thế nào, nhưng bây giờ anh có em, không quản anh có bao nhiêu thương tâm khổ sở, em đều bên cạnh anh, cho nên, nói cho em được không?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhìn Đường Trì, vành mắt đỏ.

Đường Trì chính là như vậy, dễ như ăn cháo chạm tới địa phương mềm yếu nhất trong lòng anh.
Lần đầu tiên có người để lại bữa sáng cho anh.

Lần đầu tiên có người quan tâm anh.

Lần đầu tiên có người để anh cảm giác được, bên cạnh không chỉ có một mình.

Lần đầu tiên có người cho anh cảm nhận được ấm áp khi ra ngoài công tác.

Lần đầu tiên có người nhân nhượng anh như vậy.

Nhưng những thứ này đối với người khác mà nói, rất rẻ tiền, rất dễ đạt được.

Nhưng đối với anh mà nói, không phải.

Bởi vì giá trị bản thân nhận được không phải xem ở bản chất vật đó mà nhìn vào chính nó có cần thiết hay không.

Khi làm một người sắp chết đói, một miếng bánh bao so với viên kim cương còn quý giá hơn.

"Lúc anh còn nhỏ, ba mẹ đã qua đời." Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói, dường như nói không chút liên hệ, nhưng Đường Trì biết, anh không chỉ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài khiến mình thêm đau khổ.
"Lúc đó, chị gái anh vừa mang thai, anh được đưa đến nhà bạn bọn họ nhờ nuôi dưỡng." Nghiêm Ngộ Sâm: "Có lẽ tuổi tác anh cùng chị gái cách nhau quá lớn, hai người bọn anh cơ bản không có chút tình cảm nào, bọn họ bình thường không quản anh. Họp phụ huynh không đi, ngày thường trường học có hoạt động gì, bọn họ cũng không ra mặt."

"Thời điểm anh được gửi nuôi trên danh nghĩa, trường mẫu giáo đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, anh bị vây ở tận cùng bên trong, căn bản không ra được. Lúc đó anh rất sợ, một lần cho rằng, anh sẽ chết ở trong đó. Hỏa hoạn vừa xảy ra, trường học liền báo cho phụ huynh, nhưng toàn bộ phụ huynh bạn học đều tới, chỉ có phụ huynh của anh thì không. Cuối cùng có một cô giáo vừa mang thai ôm anh chạy ra, bởi vì cứu anh, cô ấy liền sẩy thai. Mà lúc anh bị đưa lên xe cứu thương, vẫn không có người nào đến."
.......

"Phụ huynh Nghiêm Ngộ Sâm đâu?" Giáo viên ôm tiểu Nghiêm Ngộ sâm chưa tới năm tuổi từ trong lửa lớn chạy ra, máu tươi từ váy chảy đầy đất: "Phụ huynh bạn nhỏ Nghiêm Ngộ Sâm ở đâu?!"

"Bọn họ chưa tới." Hiệu trưởng khẩn trương nói: "Tiểu Nam, cô làm sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?"

"Tôi không sao, y tá, nhanh! Bên này! Bên này còn một người!" Giáo viên vừa ôm tiểu Nghiêm Ngộ Sâm chạy về hướng xe cứu thương vừa hô.

"Tình huống của em ấy không tốt, hít quá nhiều khói đặc, đã hôn mê." Giáo viên đặt Nghiêm Ngộ Sâm lên xe, cùng y tá lên xe cứu thương, thúc giục: "Hiệu trưởng cô mau liên hệ với phụ huynh em ấy."

Nhưng, mãi cho đến khi Nghiêm Ngộ Sâm cấp cứu xong, mở mắt ra, bên cạnh anh chỉ có hiệu trưởng trường mẫu giáo.

"Tiểu Sâm à, cảm giác thế nào?" Hiệu trưởng thấy Nghiêm Ngộ Sâm tỉnh lại, vui vẻ nói.
Nghiêm Ngộ Sâm yếu ớt nói: "Chị em đâu?"

Hiệu trưởng vẻ mặt lúng túng, sờ lên băng gạc trên đầu Nghiêm Ngộ Sâm: "Chị em bận công việc, chờ cô ấy hết bận sẽ tới."

Nhưng, mãi cho đến khi Nghiêm Ngộ Sâm xuất viện, chị anh vẫn không đến...

"Khống kiếp!" Đường Trì cắn răng nói: "Tốt xấu gì cũng là chị anh, cô ta tại sao có thể như vậy! Chẳng trách sinh ra Cố Chiêu Lương có loại đức hạnh này, nguyên lai đều học từ cô ta."

Nghiêm Ngộ Sâm xoa đầu Đường Trì: "Ngoan, em đừng tức giận vì chị ta, anh thấy em tức giận liền đau lòng."

Đường Trì ừm một tiếng: "Vâng."

Nghiêm Ngộ Sâm tiếp tục nói: "Trẻ con thích thù dai. Từ đó về sau, anh trở nên đặc biệt phản nghịch, quan hệ hai bọn anh đã kém càng thêm kém. Mãi cho đến khi Cố Chiêu Lương sinh ra, cơ hồ anh trở thanh người vô hình, không có ai quan tâm anh, không có ai thương anh, tất cả mọi người đều bài xích anh. Mỗi lần họp phụ huynh, anh đều cô đơn đứng đó, thật sự rất lúng túng."
"Có đoạn thời gian, anh còn cùng đám lưu manh trường bên cạnh đánh nhau, mỗi ngày bắt nạt người khác." Nghiêm Ngộ Sâm ôm Đường Trì cười nói: "Có phải cảm thấy anh đặc biệt ngu không?"

Đường Trì cau mày: "Đừng nói như vậy."

Nghiêm Ngộ Sâm cầm tay Đường Trì: "Kỳ thực, lúc đó cũng biết anh đánh nhau với bọn họ là không tốt, anh cũng biết bắt nạt người khác là không tốt, nhưng bọn họ chấp nhận anh, khiến anh cảm giác, anh không chỉ có một mình, bởi vì mỗi lần ra ngoài làm chuyện xấu, bọn họ sẽ gọi tên anh, dù sao anh đánh nhau lợi hại nhất."

"Có chuyện anh muốn nói với em, không được tức giận." Nghiêm Ngộ Sâm dừng một chút, nói.

Đường Trì hồ nghi: "Nói sớm, chuyện gì mà không thể nói, anh nói em xem tình huống mới xác định."

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Lúc đó anh cố ý mặc mấy loại áo sơmi báo vằn, học những tên côn đồ ở trước cổng trường huýt sáo trọc ghẹo nữ sinh."
Nói chưa dút lời, ngực bị Đường Trì đập một cái.

"Em nói nhân cách Nghiêm Nhất Tự tạo ra từ đâu, hóa ra mầm tai họa tạo ra từ đó." Đường Trì nheo mắt, thâm trầm nói: "Anh không cùng giao lưu với nữ sinh đó đi?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Làm sao có thể, nhìn thấy nữ sinh cứng cũng cứng không nổi, có thể làm gì? Hơn nữa, anh chỉ huýt sáo, cái khác anh không làm."

Đường Trì ha ha, cậu hiện tại xem như biết được, tại sao cái tư tưởng dâʍ đãиɠ kia của Nghiêm Nhất Tự lớn như vậy, chỉ biết đến nửa người dưới.

Nghiêm Ngộ Sâm tiếp tục nói: "Thời điểm lớp 9, còn muốn bỏ học, cùng bọn họ ra xã hội, bất quá bị giáo viên chủ nhiệm kéo về."

Nghiêm Ngộ Sâm càng nói hời hợt, Đường Trì càng đau lòng.

"Trong những năm này, cơ bản anh chưa từng tổ chức sinh nhật, bởi vì bọn họ chưa từng nhớ sinh nhật anh là khi nào. Năm ấy anh mười lăm tuổi, Cố Chiêu Lương mười một tuổi. Buổi sáng ngày sinh nhật anh, Cố Chiêu Lương nói trường học bọn họ muốn tổ chức hoạt động học sinh với phụ huynh, liền gọi chị anh cùng anh rể đi cùng. Anh ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền tự mình đặt bánh ngọt. Lấy bánh ngọt về nhà, đi ngang qua cửa hàng đồ chơi vô cùng sống động, anh mang theo bánh tiến vào dạo một vòng." Nghiêm Ngộ Sâm nói...
"Bạn nhỏ, thích cái gì?" Ông chủ hòa ái cười, rũ mắt nhìn bánh ngọt trong tay Nghiêm Ngộ Sâm: "Hôm nay sinh nhật cháu?"

Nghiêm Ngộ Sâm vâng một tiếng.

Ông chủ lấy một con thỏ bông trên kệ hàng hóa bên cạnh đưa cho Nghiêm Ngộ Sâm: "Ngày hôm nay trong cửa hàng có sự kiện, hết thảy người nào sinh nhật vào ngày hôm nay đều có thể nhận được phần quà miễn phí. Những thứ khác thích khác với nam sinh đều đã tặng hết, còn lại con thỏ bông hồng này, cháu không ghét bỏ thì nhận đi, cứ cho là may mắn đi."

Nghiêm Ngộ Sâm sửng sốt nửa ngày, có chút thụ sủng nhược kinh: "Cho nên, đây coi như là quà sinh nhật tặng cháu?"

Ông chủ ừm một tiếng: "Không sai, sao thế, không thích?"

"Không." Nghiêm Ngộ Sâm vội vàng nói: "Cháu rất thích, cảm ơn ngài."

Ông chủ thấy vẻ mặt này của anh, không nhịn được cười nói: "Cháu xem cháu kìa, bất quá chỉ là một chú thỏ nhỏ, giống như nhận được quà sinh nhật thật vậy."
Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm tối sầm lại: "Cháu... xác thực nhận được quà sinh nhật."

Ông chủ không tin: "Sao có thể, trên người một thân hàng hiệu, còn tất cả đều là làm riêng, gia cảnh thấy thế nào cũng không giống chưa từng nhận được quà sinh nhật, ta xem cháu nhận được nhiều món quà đắt tiền đi."

Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Cháu không gạt ngài, cháu thật sự chưa từng nhận được quà."

"Thôi, ta cũng không quản nhiều như vậy, cháu tùy tiện nhìn ta đi làm việc trước." Ông chủ nói xong liền đi.

Nghiêm Ngộ Sâm cầm thỏ bông hồng ra khỏi cửa hàng, thập phần vui vẻ về nhà.

Anh vừa ra cửa, hai tên đàn ông lén lút từ sau bức tường đi ra.

"Mày xác định là nó?" Một người nói.

"Xác định." Người còn lại nói: "Tao theo dõi mấy lần rồi, chị gái nó bây giờ là chủ tập đoàn Nghiêm thị, tài sản trên danh nghĩa của thẳng bé này còn nhiều hơn chị nó, làm xong chuyện này, chúng ta tuyệt đối kiếm được không ít lời."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi