SAU KHI CỨU RỖI VAI CHÍNH CỐ CHẤP

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sáng hôm sau, Đồng Tuyển bị đánh thức bởi mùi thơm của bánh trứng gà.

Cậu mơ mơ màng màng trở mình, cộc đầu vào tủ đầu giường, sau đó ấn cái trán, rõ ràng là tỉnh vì đau.

Một ngày mới bắt đầu bằng sự xui xẻo.

Đồng Tuyển ngồi trên giường nửa phút, mãi đến khi ông nội Đồng mang đồ ăn sáng đến gọi cậu, lúc này cậu mới ý thức được một sự thật phũ phàng —— cậu không có xuyên trở về!
A a a, thật sự phải ở lại chỗ này cả đời có đúng không!
Hệ thống: [hì hì hì.]
Ông Đồng vui tươi hớn hở hỏi: "Tuyển Tuyển, cháu muốn rời giường chưa? Có muốn ăn ở trên giường không, ông nội lấy cho cháu cái bàn nhỏ."
"Ấy..." Đối mặt với người ông hiền lành này, Đồng Tuyển theo bản năng đóng vai tính cách nguyên chủ: "Dạ không cần đâu ạ, con ra ngoài ngay đây, cảm ơn ông nội."
Cậu rời giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Vỗ lên mặt một vốc nước, cậu dùng tay chống lên bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương.

Mái tóc ướt nhẹp được vuốt ra đằng sau, khuôn mặt thiếu niên trẻ trung tuấn tú không còn bị che lấp phản chiếu rõ ràng trong gương, những giọt nước từ trên mặt chảy xuống, lại theo cằm rơi xuống dưới, tựa như thật lại như ảo.

Giờ khắc này, cậu mới ý thức được rõ ràng, khả năng từ nay sẽ là cuộc sống sinh hoạt của chính mình.

Sau khi rửa mặt liền ngồi bên cạnh bàn, bữa sáng cũng đã dọn xong.

Tay nghề của ông nội Đồng rất tốt, bánh trứng bên ngoài vàng giòn bên trong mềm mại, bà nội Đồng còn đưa cho cậu một cốc sữa bò nóng, nhìn Đồng Tuyển uống xong mới bằng lòng.

Hệ thống thu lại tiếng "Hì hì hì" đầy kiêu ngạo vừa rồi, nhân cơ hội khuyên bảo cậu: [Có thể có cơ hội trải nghiệm cuộc sống mới, người khác đều sống một đời còn ngài sống tận hai đời, đây là may mắn đến nhường nào!]
Đồng Tuyển ăn phải một vụn vỏ trứng gà, lặng lẽ nhổ ra.


Hệ thống: [...!Không may mắn cũng có thể dựa vào cố gắng của mình trở nên may mắn!]
[Cho đi tình yêu mới nhận về ấm áp, giúp đỡ người khác mới có thể thoát khỏi số mệnh nam phụ ác độc, cố lên đi, kí chủ!]
[Ăn bánh trứng có vỏ này, cho ngài bừng bừng nhiệt huyết!]
[Tích, phần kế hoạch yêu mến Nguyên Thác hôm nay, mở ra!]
Quả thực, nếu thật sự phải ở đây lâu dài, vấn đề xui xẻo này phải nhanh chóng giải quyết.

Để khảo sát tình hình một cách thiết thực, lập ra một kế hoạch "Gửi ấm áp đến vai chính" thật hoàn chỉnh và hiệu quả, Đồng Tuyển sau khi ăn xong bữa sáng liền đến trường học từ sớm.

Trước khi ra cửa cậu do dự một chút, nghĩ đến hành động vứt bỏ trà sữa chocolate của Nguyên Thác ngày hôm qua, liền mở tủ lạnh ra, cầm theo một hộp sữa bò nguyên chất.

Đồng Tuyển không lấy những đồ ăn khác, bởi vì Nguyên Thác làm công trong nhà ăn của trường mỗi sáng, đều là ăn cơm xong mới lên lớp.

Nguyên Thác là học sinh chuyển trường, bởi vì thành tích xuất sắc lại còn đẹp trai, khi mới vào trường đã gây nên một trận náo động.

Nữ sinh rất yêu thích bạn học đẹp trai mới đến này, mặc dù mấy bạn nam trong lòng chắc chắn khó tránh khỏi chua xót, nhưng hầu hết họ cũng rất thân thiện.

Tuy nhiên điều tốt đẹp không tồn tại mãi, ngay sau đó, không biết người nào đã gửi lý do chuyển trường và gia cảnh của anh lên Tieba của trường.

*
Mọi người lúc này mới biết, hóa ra học sinh mới chuyển trường Nguyên Thác kia có một người mẹ bị bệnh tâm thần, lúc trước còn từng tấn công người khác.

Bệnh này không biết có di truyền cho anh hay không, dù sao thì lý do anh chuyển trường cũng do đánh nhau trong trường cũ.

Cái tội đó như thể đã ăn sâu vào máu khó mà thoát khỏi, sợ hãi, xa lánh, chán ghét...!lại một lần nữa bủa vây anh kèm theo những lời đàm tiếu.

Trong một lần không thể nhịn nổi nữa, Nguyên Thác đánh nhau với mấy thằng học sinh gọi mình là "Bệnh tâm thần", từ đó liền kết thù.

Chỗ ngồi của anh thường xuất hiện một ít rác thải, cặp sách cùng sách giáo khoa cũng thường bị người vứt đi đâu không biết.

Sau khi Đồng Tuyển đến lớp, muốn cầm sữa bò đặt trên chỗ ngồi của Nguyên Thác, kết quả phát hiện ra, mọi diễn biến đều trung thành với nguyên tác.

Trên ghế đối phương bị người dẫm đạp in vài dấu chân to, trên mặt bàn còn bị bôi đầy mực.

Đồng Tuyển đến sớm, trong phòng học lúc này chỉ có một học sinh bàn đầu đang ngồi múa bút thành văn, ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên chút nào.

Đồng Tuyển cảm thấy rằng thời khắc để trao yêu thương đã đến.

Cậu tìm một chiếc khăn ẩm, lau hết bàn ghế cho Nguyên Thác rồi xếp chúng ngay ngắn.

Trường học vốn dĩ có nước nóng để dùng, nhưng có lẽ Đồng Tuyển muốn lau bàn nên ống nước nóng hết sức "chiếu cố cậu" mà hỏng mất, Đồng Tuyển chỉ có thể dùng nước máy lạnh lẽo, hai tay đông cứng đỏ bừng lên.

Dấu chân thì dễ lau thôi, nhưng vết mực dường như cố tình bôi đậm để không thể lau sạch, bôi một mảng lớn, có một số chỗ phải đặc biệt dùng sức mới xóa được.

Đồng Tuyển hì hục mà ra sức, mồ hôi đầy đầu.

Lau dọn vất vả xong, cậu nhìn cái bàn sạch sẽ sáng sủa của Nguyên Thác với một cảm giác thành tựu, như thể đang nhìn chăm chú vào tương lai tươi sáng tốt đẹp của mình.

Có lẽ sữa bò lại bị vứt đi, nhưng cái bàn sạch sẽ này, chỉ cần Nguyên Thác ngồi xuống thì chẳng khác nào tiếp nhận lòng tốt, cách làm này tuyệt đối không có sơ hở.


Đồng Tuyển xoa xoa đôi bàn tay vốn đã không còn linh hoạt của mình, kê bàn ghế cho Nguyên Thác, chờ mong anh nhanh chóng đến trường.

Khi di chuyển cái bàn, hai quyển sách từ trong ngăn bàn rơi ra, một quyển là Ngữ Văn, một quyển là sách bài tập Vật Lý, đều bị xé thành hai nửa.

Mở sách ra, bên trong chứa đầy những câu trả lời và chi chít ghi chú.

Nguyên Thác học tập rất chăm chỉ, vì còn phải kiếm tiền phụ giúp gia đình nên anh đã phải nỗ lực hơn rất nhiều so với các bạn học khác, nếu hôm qua không ngã bệnh, e rằng anh cũng không đem sách bỏ ở đây.

Tuy rằng sống khổ cực, nhưng anh vẫn luôn nỗ lực vì muốn cuộc sống tốt hơn, điều này nhìn ra từ được những ghi chép bên trong, có thể thấy rằng những cuốn sách này chứa đựng kì vọng của anh vào tương lai, đối với Nguyên Thác nhất định rất quan trọng.

Đồng Tuyển cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, cậu lật cuộn băng keo ra, dán lại từng trang sách, rồi để lại chỗ cũ cho Nguyên Thác.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, các bạn trong lớp cũng lục tục đến, Thẩm Lãng cũng chen trong đó, xụ mặt vào cửa.

Hắn không kề vai sát cánh với mấy anh em như mọi khi, mà sát theo chân tường đi đến chỗ của mình, ngồi xuống lấy sách ra đến đầu cũng không ngẩng lên, như thể đang bơi trong đại dương tri thức.

Nhưng mà, Thẩm Lãng có che giấu tốt như nào cũng vô dụng, có người gian lận bị xử kỉ luật, giữa cuộc sống năm cuối cấp 3 buồn tẻ có thể coi là một tin tức lớn, bạn học xung quanh đều nhỏ giọng bàn tán.

"Ê mày xem kìa, Đồng Tuyển thật sự không lên chỗ Thẩm Lãng nói chuyện, thật là vãi chưởng, đây không phải phong cách của cậu ta, nghỉ chơi thật rồi?" **
"Mày nói phí lời, không nghỉ chơi thì cậu ta sao có thể báo cáo Thẩm Lãng chép bài? Lại nói, nếu hôm nay Hầu Phương Đạt không đến, bảm đảo đang bị cha đánh đòn."
"Thật ra tao cảm thấy có chút sảng khoái, Thẩm lớp trưởng của chúng ta không phải bình thường rất hay giả bộ là học sinh tốt sao, kết quả lần này bị bắt gian lận tại chỗ, tao cười ỉa.

Cũng chẳng phải người đứng đắn gì."
"Suỵt, bé cái mồm thôi, cẩn thận Thẩm Lãng nghe thấy đánh cho giờ."
Người nói chuyện không quan tâm lắm: "Thẩm lớp trưởng giờ còn đang bị xử kỉ luật, tao không việc gì phải sợ.

Nhưng tao cảm thấy cậu ta thực sự muốn đánh vỡ đầu chó của Đồng Tuyển.

Cũng không biết thằng này lá gan sao đột nhiên to như vậy, hay là tìm được chỗ dựa?"
"Hahaha, đừng nói đấy là sức mạnh của tình yêu nhớ? Đồng Tuyển rốt cục sáng mắt ra, biết Thẩm Lãng thật ra là muốn xả giận giúp Dịch hoa khôi, cho nên vùng lên phản kháng, hi vọng ôm mỹ nhân về..."
Hai người nói hươu nói vượn đến mức này, cũng không nhịn cười được.

Dịch hoa khôi trong miệng bọn họ tên là Dịch San San, là bạn cùng bàn ba năm cấp 2 với nguyên chủ, sau khi lên cấp 3, bọn họ học cùng trường nhưng khác lớp.

Lúc trước Thẩm Lãng nghe tin người trong lòng bị Đồng Tuyển "quấy rầy", mới có thể nghĩ ra chiêu cay độc là tỏ tình với hắn, người trong lòng đó chính là Dịch San San.

Trong lòng nguyên chủ xác thực có thiện cảm với cô bé này, bởi vì hắn bị cả lớp ghét bỏ khi còn học cấp 2, chỉ có nữ sinh Dịch San San thái độ thân thiện, sẽ không cười nhạo hắn, cũng sẽ không vì ghét bỏ cùng bàn với hắn mà tìm giáo viên điều chỉnh vị trí.

Cấp 3 học cùng trường, tuy hai người khác lớp nhưng tình cảm vẫn tốt đẹp.

Mà nguyên chủ không biết là, Dịch San San sẵn lòng phản ứng hắn, chỉ là bởi vì trong nhà hắn có tiền, có thể đáp ứng một số nhu cầu vật chất của đối phương thôi.

Lên cấp 3, cô tiếp xúc với nhiều người hơn, đã không còn để tâm đến nguyên chủ nữa.

Thậm chí vì rũ sạch quan hệ, Dịch San San một mặt dịu dàng như cũ trước mặt nguyên chủ, mặt khác sau lưng lại ngấm ngầm tung tin đồn thất thiệt về hắn, chẳng hạn như việc Đồng Tuyển yêu thầm cô, dây dưa quấy rầy, tâm lý biến thái đủ loại lời bàn tán.

Có thể nói, nguyên chủ bị bạn học cấp 3 xa lánh và cô lập, cũng có phần đóng góp của cô.

Hiện tại hai tên cùng lớp bát quái chính là chuyện này.


Không phải muốn coi thường ai đâu, khách quan mà nói, nhìn vào tài đức của Đồng Tuyển đi, đừng nói Dịch San San còn là hoa khôi của trường, nữ sinh nào có thể coi trọng hắn? Trừ khi bị mù.

Những lời bàn tán này của các bạn học, Đồng Tuyển cũng khó tránh khỏi nghe được vài câu, nhưng cậu không có thời gian để ý nó —— cậu đang bận bổ sung bài tập.

Tiết đầu sáng nay là Vật Lý, tối hôm qua Đồng Tuyển chỉ lo nghĩ đến chuyện trở về, giáo viên để lại luyện tập 2 và luyện tập 3 hai trang giấy thi, ngay cả nửa chữ cũng không làm.

Mà sáng sớm đến lớp, cậu lại vội vàng giúp Nguyên Thác lau bàn dính sách, chuyện này lại càng quên mất.

Nhớ tới giáo viên dạy Lý trong kí ức nguyên chủ, cậu cảm thấy việc này có chút đáng sợ.

Đồng Tuyển nhìn quanh bốn phía, ngẫu nhiên phát hiện gần đó có một anh chàng đeo kính nhìn qua rất giống học bá, dùng bút gõ gõ vai cậu ta: "Này!"
Anh chàng đeo kính quay đầu, sau khi nhìn thấy là cậu thì sửng sốt một chút: "Ể, cậu gọi tôi?"
Anh chàng đeo kính tên Dương Tân Minh, mặc dù ngồi trước Đồng Tuyển ngồi sau, mà hai người xưa nay chưa bao giờ nói chuyện nên hắn khá bất ngờ.

"Ừ." Đồng Tuyển cong cong mắt nhìn hắn, nở nụ cười: "Bài tập Vật Lý ấy, mượn chép một chút được không?"
Trên người cậu có loại khí chất lạnh nhạt mà lười biếng, như là lười biếng thì gì cũng được không sao cả, khi nhìn kĩ, mới có thể cảm nhận được bên trong xa cách cự tuyệt với người khác, cười rộ lên một cái, tâm trong sáng mang theo tươi đẹp.

Đối mặt với nụ cười minh tinh đã trải qua vô số huấn luyện, trạng thái ngôi sao thương mại đầy chuyên nghiệp, Dương Tân Minh không hề có lực chống đỡ, trong lòng chỉ còn một câu —— "Cho hắn!"
Dương Tân Minh giống như mộng du, gật đầu lia lịa: "Được, được."
Đồng Tuyển thuận lợi sao chép bài tập.

Tốt xấu thì cũng chép xong luyện tập 2, tiếng chuông báo vang lên, Nguyên Thác vừa làm công từ nhà ăn trở về, cũng vội vàng đi vào lớp học.

Thiếu niên thân hình gầy thẳng mà cao ngất kiên cường, tóc tai cắt ngắn lộ ra đường nét tuấn tú cứng rắn, đồng phục học sinh trên người rất sạch sẽ, nhưng bởi vì một năm bốn mùa không thay đổi quần áo, giặt có chút trắng bệch.

Trong ngôi trường mà ở đâu cũng có con nhà giàu, quần áo của anh hiển nhiên là quá tồi tàn.

Có tiếng huýt sáo trào phúng phía sau lớp học, Nguyên Thác không để ý đến, đi tới trước mặt chỗ ngồi của mình, bước chân dừng lại.

—— Anh nhìn thấy bàn ghế của mình, tất cả đều được lau bóng loáng.
Bánh trứng gà:

* Tieba: một cộng đồng mạng xã hội (Tieba) thường được người Trung Quốc sử dụng, giống như nhóm Facebook.

Lời editor: mình muốn hỏi ý kiến các bạn về cụm từ "dâng ái tâm", mình nên giữ nguyên hay để nó là "trao yêu thương" nhỉ, vì mấy chương trước mình có để là "dâng ái tâm", vì ở đây là bạn Tuyển thể hiện sự quan tâm đến bạn Thác á.

** 真掰了 cụm này mình không hiểu lắm sozi mọi người, mình chém bừa đấy.
Không biết mọi người thì sao, tui đang tưởng tượng bạn Thác đầu đinh đẹp trai ngầu ngầu lạnh lùng, chả biết tóc bạn ngắn đến đâu nhưng đầu tui chỉ nghĩ đến đầu đinh éc éc.

Sắp xuất hiện nhân vật đáng yêu cực..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi