SAU KHI ĐƯỢC ẢNH ĐẾ CẦU HÔN, TÔI LEO THẲNG LÊN HOT SEARCH!

20.

11 giờ, hôn lễ bắt đầu, MC lên sân khấu.

Hàng chục triệu người tràn vào xem phát sóng trực tiếp, tất cả đều thở dài: "Đám cưới đẹp quá đi".

“Châu Đan chắc chắn kiếp trước đã cứu cả ngân hà rồi.”

“Giang ảnh đế đẹp trai quá, trời ơi.”

“Thẩm Doanh chắc là đang trốn góc nào đó khóc rồi.”

11h05p, âm nhạc lên, cô dâu bắt đầu bước vào.

Cửa đại sảnh chậm rãi mở ra, người đáng lẽ phải đứng đó cầm bó hoa lại không thấy đâu.

Tôi giơ điện thoại di động lên, qua màn hình, tôi thấy mắt Giang Yến hình như đỏ hoe.

Tiếng chụp nối tiếp vang lên, tất cả mọi người đều không muốn bỏ lỡ màm kịch thú vị này.

Đồng thời, chương trình phát sóng trực tiếp của "Kan" được quảng bá rầm rộ trên nhiều nền tảng khác nhau: Cô dâu biến mất đã đi đâu? Câu trả lời nằm trong việc "Kan" truyền hình trực tiếp.

Chưa đến 10p, phòng của tôi đã đầy rồi.

Tôi đang mặc một chiếc áo lót để lộ rõ ràng cánh tay của mình.

Có rất nhiều người mắng tôi: “Ngày vui trọng đại như thế lại biến mất, đúng là độc ác.”

“Má nó, anh Giang của tôi thật đáng thương.”

“Tôi biết ngay, cái cô họ Châu đó chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

“Có bệnh thì đi chữa đi.”

Tôi lấy ra mấy loại thuốc thường uống, nghiêng người trước ống kính, cười nói: “Tôi đúng là bị bệnh, bị trầm cảm nặng đã từ nhiều năm rồi.”

Một số người trong phần bình luận bắt đầu la ó: "Thật đáng sợ quá ha.”

"Chúng ta phải cẩn thận với lời nói của mình. Nếu chúng ta thực sự ép cô ấy vào chỗ chết, chúng ta sẽ bị gọi là anh hùng bàn phím."

"Chậc chậc, ngày nào cũng thấy trầm cảm, không có gì mới mẻ."

“Sao nào, không phải cô định nói là do anh Giang ép cô bị bệnh đó chứ, muốn tống tiền.”

Tôi phớt lờ họ, lấy thêm một vài bức ảnh trước đây để so sánh với sau khi thẩm mĩ.

"Mấy người nhìn xem, đây là tôi trước đây, có xấu không? Bây giờ khoa học kỹ thuật thật là tiên tiến đúng không, thật có ích cho nhân loại.”

Có người hỏi tôi trong phần bình luận: "Cô làm ở đâu? Trời ơi, đây có phải là bàn tay của Chúa không? Nhìn rất tự nhiên!"

“Tự nhiên á? Tôi luôn nghĩ cô ta đã phẫu thuật thẩm mĩ chứ sao trên đời có người hoàn hảo như vậy được.”

Tôi cười, nói: “Cảm ơn đã khen, nhưng mà làm ơn hãy nhớ kĩ tôi lúc trước.”

“Tiếp theo chúng ta sẽ xem một đoạn video rất thú vị, là thời học sinh của Giang Yến và Thẩm Doanh.”

Đây là kí ức tồi tệ nhất của tôi.

Tôi không đủ can đảm để xem lại, chỉ biết lặng lẽ nhắm mặt lại.

Bên tai lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng kêu gào thống thiết, tiếng cười xung quanh xen lẫn với tiếng nức nở không rõ ràng.

Đột nhiên tôi nghe thấy mình đang khóc, "Đừng động vào! Đây là thứ mẹ tôi để lại cho tôi, tôi chỉ còn mình nó mà thôi.”

Tôi đột nhiên mở mắt ra, chiếc khăn quàng đỏ trong ký ức của tôi đã bị Thẩm Doanh cắt thành nhiều mảnh.

Tôi không còn mẹ, cũng không còn kí ức rồi.

Hôm đó, tôi đã ngất đi.

Cuối cùng hiệu trưởng biết xảy ra chuyện lớn, nên ra mặt để Thẩm Doanh ngừng lại.

Cô ta bị phê bình, khóc lóc đi tìm Giang Yến.

Tôi mãi mãi không bao giờ quên, anh ta chỉ nói một câu đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của tôi.

Anh ta nói với hiệu trưởng: “Nếu ông muốn thanh tịnh thì đuổi học Phương Tiểu Thảo đi.”

Rõ ràng tôi đã cố gắng học tập, rõ ràng thành tích của tôi tiến bộ rất nhiều.

Tôi thực sự rất muốn tự mình thoát khỏi Lâm Giang, tránh xa tất cả mọi người ở nơi đây.

Tôi luôn nói với chính mình, Phương Tiểu Thảo, mày không phải là phế vật, thi đỗ đại học, học hành chăm chỉ, tìm một công việc tốt, ngày mai của mày nhất định sẽ tươi sáng rực rỡ.

Sau đó, tôi đeo cặp sách trên lưng, giữa tiếng cười đùa của các bạn cùng lớp, ba tôi đã kéo tai tôi về nhà.

Ngày hôm đó, cảm xúc của tôi đã vỡ òa.

Phương Tiểu Thảo, mày đúng là vô dụng.

21

Tôi không biết video đã phát xong từ lúc nào.

Đợi tôi định thần được lại, khuôn mặt tôi đã ướt đẫm nước mẳt.

Tôi đi rửa mặt, sau đó quay lại đọc bình luận.

“Cạn bã, cảm ơn mạng internet có thể giúp tôi trút giận con tim này.”

"Tôi thực sự đã khóc, có người nổi tiếng nào trong làng giải trí có thể chịu được sự đào bới?"

“Phương Tiểu Thảo thật đáng thương, Tiểu Thảo, cái tên khiến người ta đau lòng, sao bọn họ lại độc ác như thế?”

“Tôi cũng là người có con, nếu như con tôi bị bắt nạt như thế, tôi dù có ch.ết thành ma thây cũng phải giế.t ch.ết bọn họ.”

“Giang Yến và Thẩm Doanh, thảo nào trói buộc nhau lâu như vậy, quá độc ác.”

“Giang Yến cút ra khỏi giới giải trí! Thẩm Doanh cút ra khỏi giới giải trí.”

“Đừng để tôi nhìn thấy bọn họ, nếu không nước bọt của tôi sẽ dìm chết bọn họ.”

“Cơ mà, không ai tò mò, video đã lâu như vậy rồi mà sao cô ấy lại có vậy?”

Đó là tôi lấy trộm trong phòng lưu video của Giang Yến.

Khi còn học cấp 3, anh ta thích chụp ảnh, anh ta luôn cầm một chiếc máy ảnh đắt tiền và chụp ảnh người khác, hoặc để người khác chụp ảnh mình.

Tôi còn nhớ khi vừa mới lên cấp 3, bởi vì trường quá rộng, có nhiều tòa nhà giống nhau, khi đi báo danh tôi không biết đến nơi nào, tôi đã lo lắng đến phát khóc.

Khi đi đến lùm cây bên đường, tôi thấy trên cây nở hoa rất đẹp, nhưng dưới gốc cây thì có rác.

Tôi vừa khóc vừa đi nhặt rác.

Vừa nhặt lên, tôi nghe thấy trên đỉnh đầu mình có tiếng cười, tôi ngẩng đầu nhìn, Giang Yến đang cầm máy ảnh dí gần sát vào mặt tôi.

“Bạn học, nhìn bạn rất buồn cười...Không phải, ý tôi là bạn rất đáng yêu.”

“Sao bạn lại khóc vậy?”

Anh ta cười với tôi, hai lúm đồng tiền trên má cực kỳ đẹp trai.

Tôi nghĩ, khuôn mặt của tôi nhất định là đỏ rồi.

Tôi lắp bắp nói tôi không tìm được đường, anh ta thản nhiên chỉ, tôi thật sự cũng dám tin, sải bước về hướng anh ta chỉ với cái đầu ủ rũ.

Anh ta ở sau lưng tôi gọi: “Sau này tôi có thể tìm bạn để chụp ảnh không? Tôi tên là Giang Yến, bạn tên là gì?”

Tôi không quay đầu lại, lí nhí nói với chính mình: “Tôi tên Phương Tiểu Thảo.”

Sau đó rất lâu sau, tôi nhớ lại chuyện này, toi cảm thấy bản thân mình như đang nằm mơ.

Giang Yến, anh đã từng dịu dàng như thế, tại sao sau này lại trở lên tàn nhẫn như thế.

Nhưng mà, lý do của anh cũng chả liên quan đến tôi.

Anh đã dẫm nát cuộc đời của tôi, vì vậy anh cần phải chịu trách nhiệm về điều đó.

Giang Yến vẫn luôn giữ gìn chiếc máy ảnh của anh ta, sống chung với nhau một thời gian, tôi phải tốn 3 tháng mới có thể lấy được cái đ ĩa này.

Giang Yến, anh vẫn còn lưu lại những thứ này, anh thật đáng sợ.

22

Sau khi làm xong hết tất cả, tôi quay trở lại nhà của Giang Yến để thu lại đồ đạc.

Khi mở cửa, tôi nhìn thấy anh ta ôm bình rượu trong lòng, ngồi thẫn thờ trên sô pha.

Anh ta bị đánh thức bởi ổ khóa điện tử, anh ta sửng sốt, sau đó ngước lên và mỉm cười với tôi.

Giọng nói của anh ta luôn chậm rãi, kéo dài.

Anh ta hỏi tôi: “Hả giận chưa?”

“Em có thể tiếp tục chơi đùa anh, cho đến khi nào em vui thì thôi.”

“Sau đó chúng ta sẽ kết hôn.”

“Có được không?”

Tôi cũng nhìn anh ta cười: “Tân hôn vui vẻ, Giang Yến.”

“Có thích món quà hôn lễ tôi tặng anh không?”

Giang Yến loạng choạng đi về phía tôi, khi đối mặt với anh ta, tôi cảm thấy bình yên chưa từng có.

Anh ta lặng lẽ dừng lại trước mặt tôi, nhẹ nhàng ôm tôi.

Anh ta vùi đầu vào tóc tôi, run rẩy nói: “Châu Đan, anh từng tưởng rằng em sẽ mềm lòng dù chỉ một giây, đồng ý quên đi quá khứ, sau đó sẽ cưới anh, hành hạ anh đến lúc già.”

Anh ta tự cười nhạo mình: “Thực ra em đã sớm hành hạ anh rồi.”

“Vào lúc anh biết em là Phương Tiểu Thảo, lúc anh biết...”

“Vào lúc người anh yêu mãi mãi không bao giờ có thể yêu anh...”

“Sự trừng phạt của em đối với anh đã có tác dụng rồi.”

Tôi không thể chịu đựng được nữa, đẩy anh ra.

“Giang Yến, kẻ hung thủ, là người không có tư cách nhắc đến quên đi quá khứ...”

"Anh làm tôi phát ngấy, anh có biết không? Ba năm nay, mỗi lần anh cười với tôi, mỗi lần anh ôm, hôn tôi, tất cả đều khiến tôi muốn nôn!"

“Sao tôi có thể lấy anh được chứ? Lúc anh biết tôi là Phương Tiểu Thảo, anh nên hiểu rõ tôi chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh thôi.”

Tôi tức giận đến toàn thân run rẩy, Giang Yến không thể đứng yên, ngã xuống đất, cuối cùng kêu lên một tiếng.

Anh ta không ngừng hỏi tôi: “Tại sao lại là em, sao lại là em, Châu Đan, sao em có thể là Phương Tiểu Thảo, anh sai rồi, anh thực sự biết sai rồi, đừng rời bỏ anh được không...”

Tôi hờ hững nhìn anh ta.

Giang Yến, anh vẫn không hiểu sao?

Người đó, ai cũng không được.

23

Những sự kiện trong ngày cưới gây náo động.

Thẩm Doanh bị kim chủ bỏ rơi, sự nghiệp bị phong sát.

Tất cả hợp đồng đều yêu cầu cô ta bồi thường tiền, trong lúc cô ta đang sứt đầu mẻ chán thì lại gặp phải vấn đề về thuế.

Cô ta mắc một khoản nợ khổng lồ và phải đối mặt với án tù.

Tôi ngồi đọc tin tức, ôm một bát cơm lớn rồi cười.

Sau đó tôi xuống dưới nhà mua một ít bia về để ăn mừng.

Thoát khỏi Giang Yến, tôi muốn tranh thủ tìm một nơi xa hơn một chút để tạm thời định cư. Cơ sở vật chất ở đây ở mức trung bình, đèn đường chập chờm hơi đáng sợ.

Tôi đang bưng ly bia đi về, chợt cảm thấy có người đi theo sau, tôi đi nhanh hơn, anh ta đi nhanh hơn, tôi đi chậm lại, anh ta cũng đi chậm lại.

Tôi biết đó là ai.

Tôi không để ý anh ta, cứ thế bước đi.

Anh ta bất ngờ lao đến ôm lấy tôi.

Tôi bất mãn giơ tay, vừa định đẩy anh ta ra, lại nghe anh ta nói bên tai: "Em phải cẩn thận, thuyền nhỏ của anh, nếu như bị thủng một lỗ sẽ rất nguy hiểm.”

Eo anh ta bị con dao đâm vào, Lâm Trác hai tay run rẩy lui về phía sau hai bước, cậu ta mắng: "Mẹ kiếp, ch ó đẻ, người đàn bà đó mới đáng ch.ết...”

Tôi từng nghe Giang Yến nói, cậu ta thích Thẩm Doanh đã 10 năm rồi, cậu ta đến tìm tôi để trả thù.

Giang Yến ngã trước mặt tôi, tôi lặng yên nhìn tất cả.

24

Sau khi nhập viện, có lẽ là do Giang Yến mất máu quá nhiều nên bị hôn mê.

Bác sĩ nó rằng, gọi người mà anh ta tin tưởng nhất đến nói chuyện với anh ta thì có lẽ anh ta sẽ tỉnh lại.

Ba mẹ của anh ta không ngừng gọi điện thoại cho tôi.

Tôi không bắt máy.

Một tháng sau, tôi chuẩn bị xong tất cả để chuẩn bị rời khỏi đây.

Hôm rời đi, từ sáng sớm tôi đã đến bên giường bệnh của Giang Yến nhìn anh ta.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người tôi.

Tôi nằm ngửa trên sô pha, nhìn khuôn mặt của Giang Yến, nhớ lại tất cả những chuyện trong quá khứ của tôi với anh ta lại một lần.

Giới thiệu list sách cho anh ta.

Bao gồm cả ngôn tình, kiếm hiệp...

Con người thật phức tạp.

Tôi vừa khóc vừa cười, giống như một kẻ ngốc.

Trước khi đi, tôi đến bên tai anh ta, khẽ nói: “Giang Yến, anh còn nhớ không? Anh vẫn nợ tôi một nguyện vọng.”

“Tôi muốn ước.”

“Hy vọng anh, mãi mãi không cần tỉnh lại.”

(TOÀN VĂN HOÀN)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi